← Quay lại trang sách

Chương 12 Vĩ tuyến đẫm máu

Phi cảng Tân Sơn nhất đông nghẹt tuy trời còn sớm. Có lẽ là ngày cuối tuần nên thiên hạ đổ sô đáp máy bay đi Hồng Kông, Đà Lạt, hoặc Nha Trang để trốn cái nắng xiên khoai ở Sàigòn.

Một chiếc xe hơi tối tân kiểu Mỹ đậu lại. Tài xế đội mũ két trắng, cung kính mở cửa cho một người đàn ông trạc bốn mươi, đeo kính trắng gọng vàng, xách cặp da cá sấu dày cộm. Đúng hai phút sau, một xe hơi khác nhả xuống một thanh niên cao lêu nghêu, ăn mặc xuềnh xoàng. Người ấy là Lê Diệp, nhân viên ưu tú của sở Mật vụ.

Lê Diệp nhếch mép cười bí mật khi thấy gã đàn ông xách cặp da cá sấu tiến lại ghi sê của công ty Hàng không Việt Nam.

Nhân viên hàng không Việt Nam tiếp hắn một cách niềm nở, tuy nhiên mặt hắn vẫn ủ dột.

- Chào ông Seng.

Hip Seng mặc âu phục đen bằng hàng sơ-vi-ôt đắt tiền. Trừ cái sơ mi trắng cổ cứng, trên người hắn cái gì cũng đen, từ cái cà vạt lụa, cái khăn nhỏ dắt ở túi áo trên, tới đôi giầy Ý mũi nhọn và đôi tất ni-lông thượng hảo hạng. Nhân viên hàng không không lấy làm phật ý khi thấy Hip Seng mím miệng lại, không cười. Vì hắn có tang.

Trên cánh tay trái của hắn, người ta nhận thấy một cái bát-xa đen to tướng, như muốn phân vua với thiên hạ rằng hắn để tang, và là để tang cho người thân thích.

Chiếc xe chuyên việc tống táng đã tắt máy trước cửa phi trường. Tôkarin và Ngọc Tú cũng mặc toàn đen. Ngọc Tú vừa đi, vừa lấy khăn chấm nước mắt. Nàng đóng kịch giỏi đến nỗi Tôkarin muốn ôm ghì lấy nàng giữa chỗ đông người và tặng vào giữa miệng nàng một cái hôn thưởng tài.

6 người xa phu súng sính đồng phục đen trắng lễ mễ khiêng áo quan bọc kẽm qua ghi-sê kiểm soát. Trưởng ty cảnh sát phi trường là Lê Diệp. Đột nhiên, viên trưởng ty thực thụ bị bệnh. Bệnh gì, chỉ ông Hoàng biết.

Lê Diệp nhận thấy các giấy tờ do Hip Seng đệ trình đều hoàn toàn hợp pháp. Sự kiện này chứng tỏ R.U có một bộ máy đắc lực. Cặp mắt sáng quắc giấu sau làn kính đen to tướng, Lê Diệp lặng lẽ quan sát Tôkarin.

Trong giờ phút nghiêm trọng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng cố hữu. Phải là điệp viên già dặn như Lê Diệp mới biết Tôkarin cải trang. Bộ râu mép đạo mạo, đôi kính cận thị, cái thẹo trên màng tang, dáng đi hơi còng, thái độ rụt rè, tất cả đều là giả dối. Dường như hắn tin là tấn kịch thành công.

Trong khoảnh khắc, chiếc quan tài được chở ra phi đạo. Lê Diệp mỉm cười nhìn bộ ba Hip Seng, Tôkarin, Ngọc Tú đi khuất sau cánh cửa lớn.

Chàng cảm thấy ái ngại cho hoàn cảnh của Văn Bình, bạn thân nhất của chàng. Trời nóng như thiêu đốt, phải là điệp viên yêu nghề, và tin vững vào nghệ thuật chỉ huy của ông Hoàng, cũng như vào tài ba của mình, mới không lợm mửa khi trèo vào quan tài chật chội, cho người ta đóng cá lại và khiêng đi kĩu kịt.

Một giờ trước, Lê Diệp đã thi hành đúng chỉ thị của ông Hoàng, sau phát súng bất thần của chàng, lốp trước của chiếc xe díp công an bẹp dí. Đạn nổ thật êm, chỉ gây ra tiếng «bốp» nhè nhẹ. Nhân viên phản gián phải xuống xe hì hục thay vỏ mới, 10 phút sau mới tiếp tục được cuộc hành trình. Cũng may, Lê Diệp dùng loại đạn riêng, nhỏ xíu, nên tài xế đinh ninh bánh xe xéo phải đinh sắt mà nổ, không ngờ bị bắn. Vào giờ này, nhân viên của ông Hoàng trong ty phản gián đã đánh tráo vỏ xe khác để làm phi tang.

Riêng Lê Diệp, chàng không hiểu sao được cử làm trưởng ty cảnh sát phi trường tạm thời. Có lẽ ông Hoàng nhờ ông bộ trương. Từ nhiều năm nay, Lê Diệp vẫn là nhân viên công an, song không có phần việc nhất định. Gần đây, chàng được biệt phái sang làm vệ sĩ cho ông bộ trưởng, mặc dầu chàng chưa bao giờ được hân hạnh giáp mặt ông bộ trưởng. Việc biệt phái chỉ là một thủ tục hành chính giúp chàng thuyên chuyển dễ dàng về Sở Mật vụ.

Lê Diệp đưa tay lên miệng để che cái ngáp dài lê thê. Phi cơ do Hip Seng thuê trọn chuyến về Huế sắp cất cánh trong vòng 2 phút. Chỉ 2 phút nữa là xong. Lê Diệp chỉ còn đội lốt viên chức công an độ 2, 3 ngày nữa, Đợi ông trường ty thật thụ «khỏi bệnh» là bay lên Đà Lạt nghĩ cho lại sức.

Chợt chàng nhìn thấy chiếc díp quen thuộc của ty phản gián mới tới ngoài cửa phi trường.

Chàng giật mình như ngồi trên ổ kiến lửa. Nếu công an phăng ra tự sự, và ra lệnh cho máy bay không được rời phi đạo thì hỏng hết. Dẫu sau, chàng cũng có thể yêu cầu họ im lặng bằng cách dí vào mắt họ tấm thẻ hành nghề bọc nhựa của sở Mật vụ. Loại căn cước đặc biệt này chỉ được cấp riêng cho một số rất ít nhân viên quan trọng của Sở và các cán bộ phụ trách an ninh, bên công an, quân đội, đều biết giá trị gớm ghê của nó.

Song chàng chỉ làm thế trong trường hợp bắt đắc dĩ. Vì làm thế người ta sẽ phăng ra chàng là nhân viên Mật vụ cao cấp, và biết đâu trong số nhân viên có mặt chẳng có kẻ nào bép sép kể lại với một người bạn tò mò, với một ả giang hồ khôn ngoan, để rồi năm mười ngày sau, hai ba tháng sau mẩu chuyện tỉ tê ấy được viết thành phúc trình gửi ra Hà Nội. Mạc Tư Khoa...

Lê Diệp sực nhớ đến anh bạn thân làm trưởng ty phản gián. Tuân lệnh ông Hoàng, chàng giao hắn cho một nữ điệp viên tài sắc vẹn toàn của Sở với thùng rượu huýt-ky thơm phức, tủ lạnh chứa đầy thức ăn thịnh soạn, gian phòng điều hòa khí hậu không sợ ai làm phiền, và gói thuốc bột linh nghiệm chỉ nếm vào là say sưa, không muốn nghĩ tới công việc ở văn phòng nữa. Trưa nay, chàng sẽ gọi điện thoại cho nữ đồng nghiệp để trả anh chàng trưởng ty đa tình về phòng giấy.

Nhân vién phản gián tới gặp chàng ở ghi-sê kiểm soát là một ông già trạc ngũ tuần lạ hoắc.

Chàng mỉm cười, vồn vã:

- Lâu lắm mởi gặp lại cụ. Thế nào ông anh? Chuyện gì quan trọng mà phải thân chinh lên đây?

Người đại diện phản gián ra hiệu cho chàng im lặng, rồi kéo vào bên trong trụ sở cảnh sát phi trường. Chàng chối đây đẩy:

- Trong này nóng lắm. Chúng mình ra ngoài nhà hàng mày lạnh uống ly la ve rồi nói chuyện, dễ chịu hơn.

- Xin lỗi tôi không uống được vì bận thừa hành công vụ.

Ngoài phi đạo, chiếc phi cơ hai máy vừa cất cánh. Lê Diệp hỏi, giọng ngạc nhiên:

- Việc gì thế ông anh?

Người ấy đáp:

- Tôi tới đây để hỏi bác một vài chi tiết quan trọng. Bác nghe nói vụ bác sĩ U Myen, nhà khoa học Miến Điện đại tài mà chính phủ ta mời về cộng tác, bị địch bắt cóc giữa Sàigòn không? Gớm, suốt mấy đêm nay tôi không chợp mắt được.

- Ông anh điều khiển cuộc điều tra về vụ này à? Hàn hạnh quá! Nghe tiếng ông anh đã lâu, tôi chắc chẳng bao lâu nữa, màn bí mật sẽ được vén kéo.

- Cám ơn bác quá khen. Tôi tìm tòi khắp nơi chẳng thấy gì, may nhờ một mật báo viên sáng nay phăng ra trụ sở của bọn bắt cóc. Song khi tới nơi thì bọn chúng đã cao bay, xa chạy. Chỉ bắt được một thằng lùn. Chưa kịp đem về khai thác, hắn đã quyên sinh bằng độc dược xy-a-nuya.

- Ồ, phiền quá! Tôi giúp ông được điều gì không?

- Trước khi chết, tên lùn nói lảm nhảm như người mất trí. Hắn nói bằng tiếng Anh nên tôi hiểu nghĩa. Hắn lập đi lập lại hai tiếng máy bay, nên tôi đoán già bọn tòng phạm trốn lên đây đáp máy bay ra nước ngoài.

Lê Diệp cười ngất:

- Ông anh giàu tưỏng tượng quá! Quân gian không có cách nào đáp máy bay rời Sàigờn một cách đường hoàng! Trước hết, chúng phải có thông hành, và dấu chiếu khán. Sau nữa, phái có chỗ ngồi trong máy bay. Tôi đã kiểm soát hết sức chu đáo. Thông hành và dấu chiếu khán của hành khách vừa lên phi cơ đều hoàn toàn hợp pháp.

- Trong vòng nửa giờ vừa qua, có mấy chuyến bay xuất ngoại?

- Thưa ông anh, có mỗi một chuyến đi Pháp.

- Một chuyến đi Pháp? Bác có thể cho tôi coi danh sách hành khách được không?

- Ồ, tưỏng gì, nếu chỉ có thế thì dễ quá!

Lê Diệp mời người đại diện phản gián ngồi rồi lấy sổ sách ra. Chàng hỏi thêm:

- Bọn chúng gồm mấy người?

- Hai tên đầu đảng tên là Tôkarin và Lisếp. Và vợ chồng nhà bác học Miến. À, còn đứa con gái của người vợ nữa.

- Thôi, ông anh đừng coi bản danh sách làm gì, mất thời giờ. Trong chuyến máy bay đi Pháp này không có người đàn bà nào hết.

- Thế à?

Người đại diện phản gián thốt ra tiếng than tuyệt vọng. Lê Diệp lặng lẽ nhìn chiếc máy bay thu nhỏ còn cài chấm đen trên nền mây trắng.

Lát sau, chàng quay lại thở dài:

- Xui cho ông anh quá!

Người đại diện phản gián buột miệng:

- Hay là ta liên lạc với bên ông Hoàng?

Lê Diệp hỏi dồn:

- Ông Hoàng nào?

- Bác không biết ư? Ông Hoàng, tổng giám Mật vụ, còn ai nữa! Gặp được ông ấy, mọi việc đều xong hết. Duy tôi chỉ phiền một điều là không biết trụ sở ông ấy ở đâu.

Lê Diệp nhìn người đại diện phản gián, ra vẻ ái ngại. Người ấy nói:

- Nếu ông Hoàng bằng lòng cho Z. 28 điều khiển cnộc điều tra, tôi tin chắc trong vài ba ngày sẽ tìm ra manh mối. Tôi già, sắp về hưu rồi. Tôi chỉ bằng một phần trăm của Z.28.

- Ông anh làm tôi ngạc nhiên nhiều quả. Thú thật với ông anh tôi chưa hề biết Z.28 là ai.

- Là điệp viên tài ba nhất châu Á. Không lẽ một thủ lãnh xuất quỷ nhập thần như Z.28 mà bác chưa nghe tên.

Bỗng người ấy trố mắt nhìn Lê Diệp, xá lia lịa:

- Thôi, tôi van bác. Bác giúp tôi với.

Lê Diệp cười tủm tỉm:

- Mời ông anh một ly huýt ky.

Ở chân trời, cái chấm đen biến mất. Lê Diệp nói tiếp:

- Tôi ghét rượu mạnh, song hôm nay cũng sẵn sàng uống một ly đầy ắp để ăn mừng với ông anh về Z. 28.

Trong lúc ấy, Z. 28 nằm mê man trong quan tài bọc kẽm chật chội. Phi cơ đã cất cánh một cách dễ dàng.

Tôkarin ngồi trầm ngâm bên cửa sổ, nhìn xuống đất. Thành phố Sàigòn với những mái nhà đen, trắng, đỏ, chỉ còn là bức tranh màu lộn xộn, mờ dần, mờ dần trong khi phi cơ rời trườg bay Tân Sơn Nhất bay lên cao.

Lisếp đã treo xong tấm màn đen quanh linh cữu, giữa những vòng hoa cườm. Hip Seng lấy khăn lau bồ hôi lóng lánh trên mặt. Phi cơ lên khá cao, hắn toát bồ hôi, chẳng phải vì nóng mà vì lo ngại.

Hắn đang sinh sống thỏa thuê thì đột ngột Tôkarin tới tìm. Và một ngày sau, hắn phải bỏ hết tiền bạc và gái đẹp để lao đầu vào cuộc phiêu lưu nguy hiểm. Thời gian hoạt động ở Sàigòn đối với hắn là thời gian cực kỳ nguy hiểm, song hắn được đền lại bằng sự hưởng thụ thần tiên. Thần tiên nhất là đàn bà. Hắn có thể vỗ ngực tự hào là biết rất nhiều về đàn bà, từ những thiếu phụ đã có chồng ham tìm của lạ, những góa phụ thông thạo về tình yêu, tới những thiếu nữ miền quê mới lên tỉnh lần đầu, run như cầy sấy khi vào căn phòng sang trọng, khăn giường trắng tinh, rì rầm tiếng máy điều hòa khí hậu.

Thở dài, hắn nhìn trộm Ngọc Tú.

Trong đời, ít khi hắn gặp người đàn bà nào đẹp như nàng. Hắn tiếc là quen nàng quá muộn, sau khi bông hoa biết nói đã vương vấn con ong đa tình Tôkarin. Nếu không, hắn sẽ tìm mọi cách đề chinh phục nàng, dầu phải chất giấy bạc năm trăm cao như đống rơm, đốt lên để nàng cười một tiếng như U Vương nuông chìu Bao Tự.

Hip Seng phải ngoảnh mặt cho khỏi thèm muốn khi thấy Tôkarin sán lại gần Ngọc Tú. Nàng âu yếm nắm lấy bàn tay to lớn của viên thiếu tá Hồng quân. Bỗng nàng nhìn đồng hồ:

- Đã tới Nha Trang, gần được nửa đường rồi.

Tôkarin mỉm cười:

- Chậm lắm là trong hai giờ nữa chúng mình sẽ đựợc an ninh hoàn toàn. Tối nay, anh sẽ mời em đi dùng bữa với anh ở Hồ Tây.

Nàng hỏi:

- Chúng mình mở hòm kẽm được chưa?

Tôkarin đáp:

- Còn lâu dưỡng khí mới hết. Tuy nhiên, mở ra bây giờ cũng được.

Hắn lớn tiếng ra lệnh cho Lisếp. Bằng dáng điệu thành thuộc, Lisếp tháo đinh vít trên nắp quan tài. Trong vòng 5 phút linh cữu được mở rộng, để lộ Rôdin nằm dài đeo máy cung cấp dưỡng khí cá nhân. Lisếp bế nàng ra khỏi quan tài. Nàng vẫn nằm im không động đậy. Bên nàng, đứa con nhỏ vẫn thở đều đặn.

Tôkarin chích cho nàng một mũi thuốc. Trong khoảnh khắc, nàng tỉnh dậy. Mắt nàng mở ra trong sự ngạc nhiên vô biên.

Lớp gỗ ngăn đôi quan tài vừa được lấy ra. Ngọc Tú quan sát Văn Bình chăm chú. Tuy râu mọc lởm chởm, chàng vẫn có vẻ quyến rũ khác thường, khiến phụ nữ phải bồi hồi trong dạ.

Văn Bình vuôn vai, ngáp dài. Chàng không tỏ vẻ sửng sốt khi thấy ngồi trên máy bay. Tôkarin rút thuốc lá ra mời:

- Bác sĩ còn mệt không?

Văn Bình lắc đầu:

- Không.

Lệ thường, người bị tiêm thuốc mê phải nhức đầu sau khi tỉnh dậy. Thuốc mê của R.U vẫn làm chàng sảng khoái. Chi tiết quan trọng này, chàng phải báo cáo cho ông Hoàng biết, sau khi trở về.

Đột nhiên, Văn Bình đâm ra lo ngại. Lúc giao công tác, ông Hoàng chỉ nói lờ mờ. Chàng có cảm tưởng ông Hoàng giấu chàng một điều tối hệ, hoặc giả ông Hoàng chưa biết nội vụ sẽ đưa tới đâu. Hoạt động dưới quyền ông đã lâu, chưa bao giờ chàng băn khoăn bằng lần này. Ra đến Bắc Việt, rồi đi đâu, chàng chưa biết. Chàng linh tính Bắc Việt chỉ là trạm nghỉ đầu tiên, và mục phiêu công tác của chàng là Nga Xô.

Nga Xô! Nếu là Nga Xô, ông Hoảng sẽ dùng Katy. Trong số nữ nhân viên của Sở, Katy là người am hiểu Nga Xô nhiều nhất. Nàng đã hợp tác đắc lực với chàng trong chuyến phiêu lưu vào Bắc Cực, đội lốt nhà ngữ học Cao Ly (1). Với Katy bên mình, chàng có thể quên được những đêm đông rét buốt trên lãnh thổ Xô Viết.

Văn Bình lắc đầu thật mạnh, như xua đuổi ám ảnh đen tối ra khỏi tâm trí. Chàng có cảm tưởng ông Hoàng đã già nên hành động lẩm cẩm. Rồi chàng bật lên cười. Vì chàng chợt nghĩ ra không khéo chàng lẩm cẩm cũng nên.

Ngọc Tú hỏi chàng:

- Bác sĩ cười gì một mình?

Văn Bình đáp:

- Không. Tôi cười là cười đàn bà đẹp như cô lại phí hoài xuân sắc cho những kẻ chưa biết thưởng thức.

Mục đích của chàng là trêu tức Ngọc Tú để dò la phản ứng. Từ Nha Trang ra vĩ tuyến 17, đường còn xa, chàng còn đủ thời giờ bố trí kế hoạch phản công. Tuy vậy, chàng chưa biết sẽ làm gì nữa. Nghe chàng nói mát, Ngọc Tú mỉm cười, giọng bình thản:

- Chắc bác sĩ giận tôi lắm. Trong đời, mỗi người có bổn phận riêng. Sau này, tôi không tin là bác sĩ còn khinh miệt tôi nữa.

Văn Bình không đáp. Chàng vừa nhận thấy mắt Ngọc Tú sáng lên một cách lạ lùng. Đã gặp nhiều nữ nhân viên của địch, chàng chua thấy ai có cặp mắt đẹp như nàng. Tròng đen ươn ướt như muốn tuôn ra giọt lệ nũng nịu. Lông mi của nàng dài và đen buông lòa xòa trên đôi mắt rộng và sâu thăm thẳm. Trong một giây đồng hồ rạo rực, chàng định đứng dậy, káo nàng ngả vào lòng mơn trớn.

Song Rôdin đã ngồi sát vào người chàng. Dường như nàng bực bội khi thấy chàng dán mắt vào tấm thân nõn nà và cân đối của Ngọc Tú. Rôdin ôm con hôn lấy hôn để vào mặt. Đột nhiên phi cơ tròng trành sang bên. Rôdin rú lên:

- Trời ơi, tai nạn.

Hip Seng cười:

- Bà đừng sợ. Hôm nay trời xấu nên máy bay bị xóc. Bà nên uống thuốc an thần cho khỏi mệt. Nếu bà cần, tôi xin lấy.

Rôdin xua tay:

- Cám ơn.

Tôkarin trịnh trọng đặt một cái hộp hình chữ nhật trên sàn phi cơ. Nhìn cái hộp, Văn Bình bàng hoàng. Đây là loại điện đài tối tân nhất của gián điệp R.U, sử dụng dễ dàng, gọn ghẽ và an toàn. Tôkarin lắp ống nghe vào tai, rồi chậm rải truyền tin. Bức mật điện của hắn như sau «Y-739 báo cáo. Kế hoạch ARL đã được thi hành thông suốt. Trong vòng 90 phút, phi cơ sẽ đến vĩ tuyến 17. Yêu cầu bố trí nghênh tiếp, vì khu trục cơ của địch sẽ rượt theo. Vì lý do an ninh, đây là bức điện cuối cùng.»

Ba phút sau, Tôkarin nhận được phúc điện. Nội dụng ngắn ngủi như sau:

«Yên tâm. Hãy cần thận radar từ Huế ra Đồng Hới. Đã bố trí sẵn sàng. Thành thật khen ngợi. Ký tên: Đôbinin.»

Tôkarin reo lên, sung sướng:

- Tưởng ai, không ngờ Đôbinin.

Ngọc Tú hỏi dồn:

- Đôbinin là ai hả anh?

Tôkarin nheo mắt:

- Là một trong các lãnh tụ điệp báo quan trọng nhất của phe xã hội chủ nghĩa. Thật hân hạnh cho chúng mình. Đôbinin đã đích thân vào tận Đồng Hới để đón. Từ xưa đến nay, chưa bao giờ Đôbinin chịu xa Hà Nội, nhất là đáp máy bay. Đôbinin rất thương anh. Gặp Đôbinin, anh xin gì cũng được.

- Anh định xin gì?

- Nhiều thứ lắm. Việc đầu tiên là xin nghĩ dưỡng sức một tháng với em ở Hắc Hải. Em thích tắm biên không?

- Thích.

Dường như Ngọc Tú quan tâm đến chuyện khắc hơn là mơ màng một bãi biển nên thơ, sóng vỗ rào rào ở bên kia biên giới Xô Viết. Nàng hỏi hắn:

- Tại sao anh chấm dứt liên lạc điện đài với Đồng Hới?

Tôkarin khóa điện đài:

- Tuy dụng cụ truyền tin của ta rất tối tân, địch có thể tìm ra. Hệ thống trắc giác của địch ở Đà Nẵng và Quảng Trị được coi là đắc lực nhất nhì thế giới.

- Anh cẩn thận quá.

- Làm nghề này, suốt đời phải cẩn thận. Địch có thể luôn luôn ở cạnh ta.

- Em chẳng hạn.

Tôkarin cười hô hố:

- Địch sẵn sàng bỏ hàng triệu đô la để kết nạp những người như em. Song anh biết rõ lòng trung thành của em. Bằng chứng là anh đề nghị với Trung ương cử em làm phụ tá cho anh, và trong trường hợp anh lâm nạn, em sẽ toàn quyền thay thế. Em hờ hững với anh cũng đủ làm anh chết rồi, chẳng cần em làm cho địch nữa. Điều anh lo nhất là em quên anh. Biết đâu em sẽ bị những người hơn anh cám dỗ.

- Em không phải là đứa trẻ. Em cũng không phải là con điếm.

- Vì vậy, em mới được anh tin cậy hoàn toàn. Tuy nhiên, em nên thận trọng thì hơn. Đàn bà đẹp là vật hiếm có ở Liên Xô. Gặp em, các tướng lãnh R.U sẽ vồ lấy.

Ngọc Tú tủm tỉm cười:

- Em sẽ quyến rũ Đôbinin của anh.

Tôkarin hôn nhẹ vào má nàng:

- Em yêu người khác thì anh sợ, riêng Đôbinin thì không. Vì em không biết Đôbinin thù đàn bà. Đôbinin được coi là nhà lãnh tụ sắt R.U.

Ngọc Tú định nói thì Tôkarin xua tay, hạ thấp giọng:

- Nhân viên phi hành có súng không em?

- Không.

- Em đợi anh một lát. Để anh lên phòng hoa tiêu hạ thủ chúng.

- Theo em, việc này không cần thiết. Dẫu anh lái phi cơ giỏi, trăm hay không bằng tay quen. Khi gần tới phi trường Phú Bài, em sẽ dùng súng dọa chúng, bắt lái thẳng ra Đồng Hới tiện hơn. Em tin chắc chúng nghe theo. Nếu không, khi ấy giết chúng cũng chưa muộn.

- Còn người chiêu đãi viên?

- Em đã dặn họ chu đáo là theo phong tục người Tầu, nhân viên máy bay không được bước qua linh cữu, sợ ma quỷ nổi giận làm phi cơ lâm nạn.

- Người Tầu tin như vậy ư?

- Không, em bịa ra đấy.

- Em giỏi quá. Nếu em không phản đối, anh sẽ hỏi em làm vợ.

Ngọc Tú chìa má cho hắn hôn. Hôn nàng xong, hắn bỗng thấy trong lòng nôn nao. Linh tính của cuộc sống vào sinh ra tử vừa báo cho hắn một điềm chẳng lành. Có lẽ hắn vừa nói dối nên lương tâm hắn cắn rứt. Lúc ký giấy gia nhập tổ chức R.U., hắn đã long trọng cam kết không lập gia đình, nếu có, vợ hắn phải do Tổ chức lựa chọn.

Văn Binh dựa lưng vào vách phi cơ, miệng phì phèo thuốc lá. Tôkarin nói với Ngọc Tú:

- Trông anh chàng bác học này đẹp trai ghê? Đôi khi anh có cảm tưởng hắn không phải làm nghề bác học.

- Vậy làm nghề gì?

- Anh không biết nữa.

- Thôi, anh ngủ một lát, đừng nói bậy. Để em lại trò chuyện cho đỡ buồn.

Không đợi Ngọc Tú giục lần thứ hai, Tôkarin quay mặt vào vách, và đeo kính dâm lên mắt. Thấy Ngọc Tú đi tới, Rôdin có vẻ khó chịu. Nàng ghét cay, ghét đắng Ngọc Tú, thậm chí coi nàng như con tinh hồ ly sống bằng nghề hút sinh lực đàn ông trai tráng và khôi ngô.

Dáng điệu nhẩn nha, Ngọc Tú đánh diêm châm thuốc lá. Nàng ngửa cổ thở khói lên không. Văn Bình ngó nàng không chớp. Chàng có linh tính một chuyện quan trọng sắp xảy ra. Bỗng nàng cúi xuống thổi khỏi thuốc vào mặt chàng. Hơi khỏi cay sè làm chàng khó chịu. Chàng phải đưa tay lên dụi mắt.

Ngọc Tú nhìn thẳng vào mặt chàng, hỏi nhỏ bằng tiếng Việt:

- Ông đau mắt phải không?

Chột dạ, Văn Bình nín thinh. Trong Thế chiến Thứ hai, nhiều điệp viên Đức quốc xã đã mất mạng vì một câu hỏi bất thần. Một điệp viên đang chờ xe hỏa bị vỗ vai sau lưng và hỏi bằng tiếng Đức:

- Anh khỏe không?

Điệp viên Đức giật mình, đáp bằng tiếng mẹ đẻ không kịp suy nghĩ:

- Vâng, cám ơn.

Cái còng tay sáng loáng được xòe ra. Thế là hết. Ngọc Tú định dùng tiếng Việt để gài bẫy chàng. Điều này chứng tỏ nàng nghi ngờ chàng không phải là U Myen thật thụ. Chàng đang băn khoăn thì Ngọc Tú hỏi tiếp, vẫn bằng tiếng Việt:

- Mắt ông đau, ông dùng thuốc gì?

Trong một phần trăm giây đồng hồ, Văn Bình cứng người. Chàng không ngờ... Thật chàng không ngờ người ấy là nàng, con quỷ cái ghê tởm và đẹp tuyệt trần cua gián điệp R.U... Những lời căn dặn của ông Hoàng hiện ra rõ rệt trong trí, chàng đáp nhanh, lần này bằng tiếng Việt:

- Tôi ít khi đau mắt, nhưng mỗi khi bị đau thì chữa bằng thuốc nước của Đức.

Hai người vừa liên lạc vói nhau bằng mật hiệu. Ngọc Tú là nhân viên của ông Hoàng. Nàng có nhiệm vụ trao chỉ thị công tác cho chàng. Oái oăm thay, nàng đợi đến phút cuối cùng mới xuất đầu lộ diện. Tuy vậy, chàng vẫn cám ơn ông Hoàng. Với Ngọc Tú một bên, chàng sẵn sàng đi đến tận cùng thế giới, nếu phải xuống âm phủ đánh nhau với quỷ sứ, chàng cũng xung phong.

Mặt chàng hơi tái, rồi trở lại hồng hào. Tuy chờ đợi phút này từ lâu, Ngọc Tú, trái lại, không chế ngự được cảm xúc. Nàng nhìn chàng bằng luồng mắt trìu mến, giọng run run nửa sung sướng nữa lo âu:

- Đến giờ rồi, anh hành động đi.

Văn Bình liếc nhìn Tôkarin. Hắn đã ngủ say. Dầu hắn còn thức, chàng cũng coi thường. San nhiều năm lăn lộn, chàng đã đạt tới trình độ tấn công cao siêu trong phi cơ bay cao. Quần thảo trên không phận, trong máy bay chật chội, tròng trành, khó hơn dưới đất.

Cửa phòng phi hành đóng chặt. Lisếp và Híp Seng đang bận với hoa tiêu. Ngọc Tú đặt bàn tay mềm mại lên vai chàng:

- Tôkarin rất giỏi võ, anh phải cẩn thận.

Nghe Ngọc Tú thì thầm bằng tiếng Việt với Văn Bình, Rôdin trợn tròn mắt. Nàng lắng tai nghe, song hai người nói quá nhỏ. Tuy nhiên, thấy nét mặt nghiêm trang của Ngọc Tú, tiếp theo nụ cười tươi tắn và thành thật, nàng đoán ra ngay. Nàng linh tính giông tố sắp nổi lên trong phi cơ bay trên thượng tầng không khí.

Văn Bình lặng lẽ đứng dậy. Tôkarin vẫn nằm quay mặt vào vách máy bay, một chân duỗi, một chân co lại. Muốn hạ hắn, Văn Bình phải thu hết sức lực vào sống bàn tay, và giáng atémi vào tử huyệt. Chàng phải hạ đối phương thật nhanh để còn đương đầu với Lisếp và Hip Seng.

Văn Bình tiến lại, bước nhẹ như vượn. Còn cách Tôkarin 3 thước, chàng nín thở, và thót bụng lại.

Thì một biến cố bất thường xảy ra.

Đang nằm trêp ghế, Tôkarin tung người nhảy xuống sàn phi cơ, tay đã lăm lăm một khẩu súng, khẩu Colt 1892 quý báu mà hắn mang theo từ Mạc Tư Khoa. Với khẩu Colt quen thuộc này, hắn đã tập bắn hàng ngàn phát tại trường Kuchinô, sẵn sàng hạ thủ những kẻ dám tranh tài với hắn trong bóng tối:

Hắn cười gằn với Văn Bình:

- Hừ, bọn anh định lừa tôi.

Ngọc Tú nói to:

- Tôkarin, anh làm gì thế?

Tôkarin đáp:

- Đồ yêu quái! Tao quá ngu dại nên mắc mưu mỹ nhân của mày. May, tao còn linh giác nhậy cảm nên mới phăng ra. Đến phút này mày còn đóng kịch đồng chí nữa ư? Thấy mày nói chuyện với nó tao đã nghi. Tao giả vờ quay mặt vào vách để cho mày vào bẫy. Tao khờ thật, nhưng tao đã tỏ ra khôn hơn mày. Bây giờ tao đã biết rõ. Thằng bạn của mày chỉ là U Myen giả hiệu.

Ngọc Tú nói, giọng thản nhiên:

- Tới phút này đại tá khám phá ra thì đã muộn.

Tôkarin dằn từng tiếng:

- Đang còn sớm, chưa muộn đâu.

- Hừ, đại tá đã rơi vào cạm bẫy của ông Hoàng. Đại tá không hạ thủ được tôi đâu, mà nên đầu hàng là hơn. Chúng tôi đã bố trí chặt chẽ.

- Cô đừng dọa già. Khẩu Colt của tôi không tha bất cứ kẻ nào dám trái lệnh tôi. Kể ra cô giỏi đấy. Tôi xin thành thật khen ngợi. Tôi lại cám ơn, cô đã cho tận hưởng những phút thần tiên.

- Tôkarin, tôi là nhân viên Biệt vụ Việt Nam. Cũng như ban Y-3 của các anh, chúng tôi có nhiệm vụ quyến rũ nhân viên của địch. Đàn ông dùng võ thuật và súng đạn, thì chúng tôi dùng sắc đẹp. Thân thể của chúng tôi là khí giới mạnh nhất. Chúng tôi không bao giờ yêu, không bao giờ rung động, không bao giờ nhớ kỷ niệm êm đềm, vì thưa anh, những cuộc ân ái đối với chúng tôi là một phần công vụ. Tuy nhiên, tôi thành thật nhìn nhận là anh đã mang lại cho tôi một sự thoải mái. Riêng tôi, tôi cũng cám ơn anh. Anh là một trong những người đàn ông khôi ngô và nhã nhặn nhất mà tôi gặp. Song gặp không phải để yêu mà để giết. Dầu sao ván bài đã đến phút chót. Tôi sẵn sàng chết, không oán than. Nếu anh còn nhớ những phút bên tôi, phiền anh nhắm bắn thật đúng. Thật đúng vào tim, đừng trật ra ngoài.

Tôkarin cười mát:

- Cô chưa thể chết được. Tôi sẽ mang cô và bạn cô ra Hà Nội. Sở R.U Hà Nội có đầy đủ phương tiện để tìm hiểu cô hơn.

- Hừ, tôi sẽ khai hết với R.U. Tôi sẽ khai là anh quá tin tôi, quá khờ dại nên đã hạ sát những đồng chí thân tín nhất.

- Cô nói dối.

- Phải, anh nên gỡ tội ngay mới kịp. Tôi sắp vĩnh biệt cõi đời, chẳng cần giấu điếm nữa. Chúng tôi biết Lê Ái là nhân viên R.U. từ lâu, nhưng chưa muốn bắt. Thật ra chúng tôi chờ mẻ cá thật lớn mới giăng lưới. Anh khôn mà không ngoan, khôn ở chỗ ra lệnh cho Lê Ái đánh nhiều bức mật điện thật dài để thăm dò phản ứng của công an Sàigòn rồi sẽ tùy cơ ứng biến, song lại không ngoan ở chỗ quá mềm lòng vì Kiều Diễm. Mới găp, anh đã mê nàng liền. Mê nàng nên anh chủ tâm loại trừ Lê Ái.

Lẽ ra Lê Ái chưa chết, nhưng tôi đã thúc đẩy anh giết hắn. Thật đáng tiếc, nếu còn sống, hắn đã ngăn cản không cho tôi gia nhập tổ chức. Anh đã ngu xuẩn khi nghe tôi giết Lê Ái, anh lại ngu xuẩn thêm nấc nữa khi giết luôn Kiều Diễm. Anh đã hiểu chưa? Tôi cố tình chặt chân, tay anh để độc quyền thao túng Và nay tôi đã thành công.

Tôkarin đảo mắt một vòng. Văn Bình đứng thẳng, giơ tay lên khỏi đầu. Rôdin ôm ghì đứa con, mặt tái mét. Lisếp và Hip Seng đứng sẵn không biết từ lúc nào. Lisếp cầm khẩu súng lục to tướng, mắt bắn tia lửa ghê rợn, trong khi Híp Seng bình thản ngồi trên ghế, hút xì gà, dường như không quan tâm đến việc xảy ra.

Tôkarin gằn giọng với Ngọc Tú:

- Cô dựa vào đâu mà dám huênh hoang thành công? Cô quên rằng chỉ cái vẫy tay nhẹ của tôi cô đã hồn lìa khỏi xác! Vả lại, máy bay sắp ra đến Huế, mọi âm mưu của cô sẽ trở nên vô ích.

Văn Bình xen vào:

- Anh đừng dọa, chúng tôi không sợ đâu. Trừ phi người điên mới đấu súng trên phi cơ. Đạn bắn vào vách phi cơ, áp lực không khí thay đổi, sẽ gây ra tai nạn, anh biết không?

Tôkarin nói:

- Biết lắm chứ. Nên tôi sẽ nhắm vào tim, không bắn lạc ra ngoài.

Ngọc Tú cười nhạt:

- Cách đây hai phút, anh dọa mang tôi về Bắc nộp cho ty thẩm vấn R.U. Giờ đây, anh lại dọa bắn vào giữa tim. Tôi không ngờ đại tá R.U lại kém cỏi như thế. Tôi bảo thẳng anh biết là anh không có mảy may hy vọng. Hệ thống radar dọc bờ biển từ Sàigòn tới vĩ tuyến 17 đang theo dõi phi cơ từng giây, từng phút. Giàn trọng pháo ở Huế và Quảng Trị gồm 500 khẩu cao xạ và nhiều đơn vị pháo binh ưu tú. Họ có thể bắn trúng con chim đang bay. Huống hồ phi cơ... Dĩ nhiên, anh lảy cò thì chúng tôi phải chết, song nếu tôi lên tiếng, chỉ một tiếng thôi, các anh cũng tan xác. Vậy, một lần nữa, tôi đề nghị với anh: nhân viên của tôi sẽ đáp xuống Phú Bài, tôi long trọng cam kết đưa các anh ra cầu Hiền Lương bằng xe hơi, các anh sẽ được tự do vượt vĩ tuyến 17.

Tôkarin nhún vai:

- Cô lừa tôi sao được. Tôi công nhận là bị ông Hoàng phỉnh gạt, nhưng ông Hoàng không dè cô bị rơi mặt nạ trên phi cơ. Mời cô liên lạc với giàn cao xạ. Tôi biết chắc trăm phần trăm là cô không có phương tiện liên lạc nào với họ.

Vẫn cười, Ngọc Tú sửa soạn mở khuy áo ngực. Tôkarin mím miệng suy nghĩ, trong khi Lisép quát:

- Không được cử động. Đừng hy vọng rút súng.

Tôkarin gật gù:

- Thật rủi cho cô. Nếu chỉ có một mình tôi, có lẽ tôi đứng nhìn cô cởi nút ngực, phô bày tấm thân ngà ngọc mà tôi đã biết. Tuy nhiên, ở đây lại có nhiều người lạ. Tôi không muốn ca-bin máy bay thành sân khấu thoát y vũ. Vả lại, Lisếp là con người thép. Hắn sẽ không cho phép cô triển lãm bộ ngực núi lửa đâu.

Mặt ửng đỏ, Ngọc Tú đáp:

- Anh đừng lầm. Bản tâm tôi là cho anh thấy con bướm bằng bạc gài trước ngực. Con bướm này là ống loa máy ghi âm bí mật. Mọi tiếng động trong phi cơ được thu vào trong này, chuyển đến phòng hoa tiêu và phát xuống dưới đất. Theo chỗ tôi biết, ông Hoàng đang nghe những lời chúng ta nói với nhau trên phi cơ.

Sự tiết lộ ghê gớm của Ngọc Tú làm cho Tôkarin rùng mình. Trước tình thế này, hắn phải hành động thần tốc. Giọng run run, hắn ra lệnh cho Lisếp:

- Lấy con bướm thu thanh mau lên, còn đợi gì nữa.

Như máy, Lisếp tiến lại gần Ngọc Tú. Thân thể khổng lồ của hắn che khuất nàng. Thái độ khinh miệt, Lisếp nắm lấy vạt áo của nàng, sửa soạn kéo toạc ra. Vô tình hắn mắc mưu nàng. Con bướm thu thanh chỉ là bịa đặt. Mục đích của nàng là đánh lừa cho địch chạm vào người nàng.

Nàng đoạt súng của Lisếp bằng một thế nhu đạo tài tình. Mất súng, Lisép chưng hửng, chưa kịp phản ứng thì Ngọc Tú đã bóp cò. Tuy nhiên, nàng chưa phải là đối thủ của Tôkarin về nghệ thuật tác xạ. Khẩu Colt trong tay hắn khạc đạn trước một phần vi phân của giây đồng hồ. Và viên đạn 9 li kinh khủng làm khẩu súng của Ngọc Tú văng xuống sàn phi cơ. Văn Bình quay người, giáng một phát atémi. Song Hip Seng đã nhoài mình, gạt ra. Miếng đòn của Hip Seng phóng ra nhẹ như bấc, nhưng đủ sức đánh nát tản đá. Tuy dầy công phu tập luyện, Văn Bình cũng đau điếng, toàn thân rung chuyển. Thì ra Hip Seng là võ sư nhu quyền…

Tôkarin huơi miệng súng bốc khói về phía Ngọc Tú:

- Cô đừng kháng cự vô ích. Nể cô, tôi không bắn vào người. Tuy nhiên, lần sau tôi sẽ không nhân nhượng nữa.

Rồi hắn dõng dạc:

- Lisếp, trói thằng bác sĩ giả mạo lại.

Hip Seng bắt chân chữ ngũ trên ghế sắt, miệng cười khanh khách. Mặt Tôkarin lộ vẻ khó chịu:

- Tại sao anh cười?

Hip Seng cười to hơn:

- Tôi không ngờ một đại tá R.U già dặn và tài ba lại phải dùng giây trói để khuất phục đối phương, mặc dầu trong tay có khí giới.

Tôkarin quắc mắt:

- Nó phản công thì sao?

Hip Seng ung dung đáp:

- Nếu đại tá cho phép, tôi chỉ múa tay là thân thể địch biến thành khúc gỗ.

Nghe Hip Seng nói, Văn Bình toát bồ hôi. Riêng nhu quyền, Hip Seng đã là một địch thủ lợi hại, vị tất chàng hạ nổi. Phương chi hắn lại biết điểm huyệt. Trong thời gian ở Trung Quốc, chàng đã học phép điểm huyệt. Chàng đã gặp những bực thầy, phất nhẹ tay áo là địch ngã lăn, như trong tiểu thuyết kiếm hiệp. Hồi sống ở Côn Minh, trong phái bộ quân báo Mỹ OSS, chàng đã lắc đầu le lưỡi trước tài năng thượng thừa của một lão trượng, dùng phép điểm huyệt biến đối phương thành tượng đá mà không cần đụng da thịt. Nếu Hip Seng học được phép điểm huyệt «cách sơn đả ngưu», chàng không mảy may hy vọng trở về nguyên vẹn.

Híp Seng ném điếu thuốc hút dở xuống sàn phi cơ, khệnh khạng đứng dậy, cánh tay khuỳnh ra. Đến trước mặt chàng, hắn đứng lại, mắt mở trừng trừng. Bàn tay trái úp trên ngực, bàn tay phải của hắn xòe ra, ngón tay thẳng băng như sửa soạn đánh karaté. Văn Bình biết hắn đang vận chân khí vào đầu ngón taỵ. Trong thời gian qua, chàng đã luyện chân khí trong 5 năm, nên không dám coi thường ngón đòn vô hình của Hip Seng (2). Khi hắn phóng ngón tay ra, mọi người sẽ không nghe tiếng động, nhưng Văn Bình có thể bị bất tỉnh trong chớp mắt.

Tiến thoái lưỡng nan, chàng không còn lối thoát nào khác, ngoài cách phản công thục mạng. Nhanh như máy điện tử, chàng tính thầm trong óc cách thức né tránh và đánh trả. Tuy nhiên, Tôkarin đã qúat lởn:

- Đứng im, không được nhúc nhích. Nhúc nhích là ăn đạn.

Híp Seng cười nhạt:

- Đại tá đừng lo. Tha hồ cho hắn nhúc nhích. Tôi sẵn sàng mời hắn đấu sức với tôi.

Văn Bình lùi lại một bước. Bàn tay phải của Hip Seng từ từ duỗi ra. Văn Bình vận nội công vào ngực và bụng, chuẩn bị đỡ đòn. Bất thần, một tiếng quát chát chúa từ phòng hoa tiêu cất lên:

- Tôkarin, quăng súng xuống.

Đó là tiếng ra lệnh của người phụ tá hoa tiêu, mặc đồ phi hành trắng toát, đeo phù hiệu vàng, trong tay thủ sẵn khẩu súng côn 9 ly nòng dài đen sì. Viên phụ tá hoa tiêu trạc 25, thân thể lực lưỡng, da ngăm ngăm, râu mép rậm rì, cặp mắt tinh nhanh, giọng nói sang sảng.

Nghe tiếng hô dõng dạc, mọi người đều quay lại, trừ Tôkarin. Nhìn thoáng qua, Văn Bình không giấu được lo ngại, vẻ mặt hiền lành, và phương pháp cầm súng vụng về của viên phụ tá hoa tiêu đứng trước đối phương già dặn và đa mưu khó thể đảo lộn thế cờ. Thật vậy, y không biết đối phương là trung tá R.U Tôkarin, một tay súng vô cùng lọi hại, từng dọc ngang nhiều năm ở Âu châu chưa gặp kẻ đồng cân, đồng lạng.

Tiếng quát của viên phụ tá hoa tiêu là cái đích tuyệt hảo cho Tôkarin nhả đạn. Nhanh như điện Tôkarin hoành mũi súng ra phía sau bắn một phát. Viên đạn ghê gớm trúng giữa ngực viên phụ tá hoa tiêu trẻ tuổi. Y ngã xuống, tay ôm vết thương máu tuôn ra như suối. Quan sát cách bắn, Văn Bình thầm phục Tôkarin. Vô địch bắn nhanh nhất thế giới cũng nhanh bằng Tôkarin là cùng (3).

Tôkarin có thể được liệt vào hạng ưu trên hoàn vũ về tác xạ. Với nghệ thuật xuất chúng này, hắn dư sức nắm vững tình thế trên phi cơ cho đến khi đáp xuống sân bay phía bắc vĩ tuyến 17, trừ phi may mắn xảy ra cho Văn Bình. Hoặc trừ phi Văn Bình triệt để lợi dụng thời cơ và ra tay trước.

Ngọc Tú cũng không hổ danh điệp viên thượng thặng của ban Biệt vụ. Phát đạn chí tử của Tôkarin vừa bắn ra, nàng đã kịp thời rút súng giấu dưới bắp chân vung lên, và tiếng đoàng chát chúa nổi lên. Nàng nhắm vào yết hầu địch, song Tôkarin bước tréo sang bên nên viên đạn cắm vào cánh tay.

Trước khi đánh rơi khẩu súng xuống sàn phi cơ, Tôkarin đã nhả đạn báo thù.

Viên đạn chạm vào nòng súng làm Ngọc Tú loạng choạng. Tôkarin nhảy tới, đá văng súng vào góc. Như tên bắn, Văn Bình lao đầu vào bụng Tôkarin. Hắn né sang trái, song miếng đòn thục mạng của Văn Bình xảy ra quá bất ngờ khiến hắn mất thăng bằng. Lisếp chưa kịp bóp cò, một ngọn cước thần diệu của Văn Bình đã xô hắn vào vách phi cơ, nằm thẳng đơ như khúc gỗ.

Mọi việc diễn ra như trong cuốn phim trinh thám quay nhanh. Tôkarin chụp lấy cườm tay của Ngọc Tú, sửa soạn quật nàng ngã thì nàng đã gạt ra, giả vờ trượt té. Kỳ thật, nàng ôm lấy xắc da đặt trên ghế.

Tôkarin nhận ra thủ đoạn của nàng thì đã muộn. Nàng bấm mạnh vào quai xắc, một lưỡi dao bật ra, dài 30 phân, lưỡi mỏng như giấy, song có thể chém sắt thành bùn.

Tôkarin khựng người trước mũi dao lạnh ngắt. Ngọc Tú dựa lưng vào ghế, cười nhạt:

- Lưỡi dao được tẩm thuốc độc nhện đen (4). Chạm nhẹ vào da là mất mạng.

Nàng quay sang Văn Bình:

- Em nhường cái vinh dự giết Hip Seng cho anh.

Từ nãy đến giờ, Hip Seng phì phèo thuốc lá, dường như không quan tâm đến cuộc quần thảo kinh thiên động địa. Nghe Ngọc Tú nói, hắn phá lên cười, giọng ngạo nghễ:

- Ha, ha, vinh dự giết HipSeng...

Đang cười ha hả, hắn nghiêm mặt:

- Đừng hòng, các bạn ơi! Tôi không phải là Hip Seng, mà chỉ là nhân viên R.U đội lốt. Từ nhiều tháng nay, tôi làm trưởng ban bút toán cho lão Tàu Hip Seng ở Chợ Lớn để chỉ huy một tổ chức R.U quan trọng. Lâu lắm, tôi chưa được dịp thử tài, vì thưa các bạn, dưới gầm trời nhỏ bé này, tôi chưa gặp người nào đủ tài chịu với tôi một hiệp.

Văn Bình gằn giọng:

- Quí danh là gì, xin cho biết để ghi vào phúc trình? Vì thưa bạn, sau khi hạ thủ nhân viên của địch, tôi phải báo cáo lên ông Hoàng.

Hip Seng lắc đầu:

- Anh biết đại danh của tôi làm gì, vô ích. Anh gọi tôi là Hip Seng cũng được. Vả lại, anh chẳng còn sống bao lâu nữa. Tôi sẽ mời anh thưởng thức môn điểm huyệt độc nhất vô nhị.

Tôkarin tiến lên một bước. Ngọc Tú hươi lưỡi dao:

- Nếu anh tiến thêm nữa, tôi sẽ phóng mũi dao vào người anh.

Hip Seng quay lại:

- Đại tá yên tâm. Trong 10 giây đồng hồ, tôi sẽ quét sạch bọn chúng.

Hai tay khuỳnh khuỳnh, hắn bước tới gần Văn Bình. Chàng giả vờ luống cuống, thật ra để phóng atémi. Miếng đòn nhu đạo này gọi là asinôkô. Đánh asinôkô rất khó vì xương bàn chân phải được tập luyện công phu nếu không sẽ bị địch bẻ gẫy. Nhất địch là Hip Seng, tinh hoa của nhu quyền và điểm huyệt...

Văn Bình nhắm vào bụng, song trệch ra ngoài, vì Hip Seng đã nghiêng người sang bên hữu. Lỡ đòn, Văn Bình vẫn thản nhiên như không. Có chứng kiến cuộc đấu võ vô tiền khoáng hậu này mới biết chàng không thẹn là điệp viên thượng thặng của ông Hoàng. Đấu võ phải có địa điểm rộng rãi để sử dụng các miếng né tránh, đá lộn. Phi cơ chật chội, lại vướng ghế, quan tài và vòng hoa cườm bề bộn, tài năng của võ sĩ khó thể biểu diễn đúng mức.

Thất bại về asinôkô, Văn Bình quay ra asinôôkô một thế nhu đạo đánh bằng sống bàn chân. Học võ Nhật, ai cũng biết cách đánh bằng xương gồ gần ngón út, song rất ít võ sĩ biến asinôôkô thành thần cước. Sở dĩ chàng dùng chân vì sợ Hip Seng xán tới gần điểm huyệt. Ngọn cước của chàng kết hợp nhiều môn phái khác nhau trên thế giới nên có sức mạnh như vũ bão, khiến Hip Seng nhăn mặt, không dám coi thường.

Hồi được huấn luyện tại Nhật, với một bậc thầy đệ thập đẳng, Văn Bình đã mất nhiêu tháng giòng dã tập đá với hai dụng cụ cổ truyền, maki-oa-ra và sunata-oa-ra. Đá bằng gan bàn chân và sống bàn chân thì tập với maki-oa-ra, còn sunata-oa-ra được dùng để tập đá bằng phía trên bàn chân.

Maki-oa-ra là phiến gỗ cao hai thước, một phần ba đóng sâu xuống đất trên sân tập. Trên phiến gỗ, được ghép một cái gối nhỏ bằng rơm bện. Suốt ngày, Văn Bình phải đá vào gối rơm. Trước hết, tập đá chân không, sau mới tập đá giày.

Sunata-oa-ra là cái bị cát, tương tự như bị cát tập đấm của võ sĩ quyền Anh. Lệ thường, sau nhiều năm tập luyện, võ sĩ đai đen có thể đá vỡ cái tủ kiên cố, hoặc đạp tung cánh cửa khóa bên trong. Song ngọn cước của Văn Bình đã cao hơn nhu đạo một bực. Khi vận chân khí, chàng đá tung được bao gạo một tạ. Theo kinh nghiệm, ít ai chịu được đòn chân của chàng, trừ phi là kẻ lăn lộn trong võ lâm.

Trước cái đá tuyệt diệu của chàng, Hip Seng chỉ dè dặt, chứ không lo sợ. Thản nhiên, hắn dùng quyền Thiếu Lâm gạt chân chàng ra. Bàn tay hắn cứng như sắt mới chịu nổi miếng atémi của chàng. Hắn xòe bàn tay ra, cười khảy:

- Còn bí quyết nào nữa, thi thố cho hết.

Không đáp, chàng trừng mắt nhìn hắn. Sau khi bị chích thuốc mê, phải quần thảo với Hip Seng quả là thử thách lớn lao đối với chàng. Bất giác chàng hiểu ra nguyên nhân ông Hoàng muốn chàng đóng vai nhà bác học U Myen. Thì ra tấn kịch không phẳng lặng và buồn tẻ như chàng lầm tưởng, ông tổng giám đốc đã tiên đoán chàng phải vận dụng tài nghệ xuất chúng để đánh vàn bài chót.

Hip Seng dồn Văn Bình vào đuôi phi cơ. Mục đích của hắn là vây chàng ở góc để trổ tài điểm huyệt. Trúng đòn, chàng có thể mất mạng, hoặc ít ra cũng bải hoải tay chân. Muốn đoạt phần thắng, chàng phải dùng mưu mẹo. Hip Seng bái tổ, theo lối nekô ashi dachi, tục gọi là «thế con mèo», một thế bay bướm của karaté, người cúi thấp, bán tay mở rộng, ẻo lả, biến hóa như mèo vờn chuột. Văn Bình đáp lại bằng thế heisoku dachi, nghĩa là thế mộc mạc nhất, chân chụm, tay kẹp sát đùi. Với thế bái tổ thô kệch này, chàng muốn tạo cho hắn cảm tưởng khinh địch.

Hắn vung ngón tay cứng như dùi sắt vào giữa mặt chàng. Trên thân thể có nhiều huyệt, song chỉ có 11 huyệt chết, phía trước 6 phía sau 5. Riêng trên mặt có 3 huvệt chết. Hip Seng nhắm vào tử huvệt utô, nằm giữa hai lông mày. Nếu chàng né sang bên, ngón tay hắn sẽ chạm huyệt kasumi, cũng là tử huyệt ở màng tang, trên vành tai, ngay đầu giây thần kinh ăn thông lên óc.

Nghĩa là vừa xung trận, địch đã dùng đòn quyết liệt. Tuy nhiên, Hip Seng không biết Văn Bình là môn đệ cừ khôi của phái ninjutsu Nhật Bản. Một trong các sở trường kỳ lạ của võ sĩ ninja (5) là tập trung nội công vào một điểm trên cơ thể, khiến dao nhọn đâm không thủng. Trước khi đạt tới trình độ võ công cao siêu này, Văn Bình đã học phép chuyển huyệt, biến huyệt chết thành huyệt sống, hoặc bảo vệ yếu huyệt bằng chân khí, kiên cố như tòa nhà chống bom đạn bằng bê-tông cốt sắt dày 5 thước.

Chàng nín thở, vận chân khí vào huyệt utô. Ngón tay của Hip Seng đâm vào mặt chàng, kêu rắc một tiếng. Chàng bị bắn vào vách phi cơ, trong khi Hip Seng lảo đảo, phải xuống tấn cho khỏi ngã.

Hip Seng buột miệng:

- Gỉỏi, giỏi!

Mở miệng nói là điều cấm kỵ trong cuộc tranh hùng bằng nội công. Có lẽ vì quá ngạc nhiên trước tài đỡ đòn của Văn Bình nên Hip Seng quên cả giữ gìn. Triệt để khai thác sự hớ hênh của địch, Văn Bình nhào lại, hất cùi tay vào cằm. Hip Seng nghiêng mặt, tránh đòn, không để ý đến đầu gối rắn như thép nguội của chàng từ dưới hích lên.

Hiza-atê, thế tấn công bằng xương đầu gối, cũng là tài mọn của Z.28. Bị đánh bất thần, Hip Seng lãnh đủ vào giữa ức. Nếu là người khác, máu tươi đã trào ra miệng, và ngã vật xuống đất, song Hip Seng chỉ nhăn mặt đau đớn. Rồi phản công bằng một đòn ác liệt, kết hợp sự diễm ảo của quyền Mai hoa với sự độc địa của nhu quyền.

Thừa dịp chân chàng co lên, chưa kịp rút về, Hip Seng tạt sống bàn tay vào huyệt Fu-chu ở bắp vế. Tuy miếng đòn đưa ra nhẹ nhàng, suýt nữa Văn Bình què chân. Huyệt Fu-chu nằm giữa đường gân nối thần kinh hệ với chân. Hip Seng phản công nhanh như điện xẹt nên chàng không tài nào đón đỡ. Chàng cũng không có đủ thời giờ dùng thuật ninjutsu để chịu đòn.

Rú lên một tiếng, chàng ngã quỵ xuống sàn phi cơ. Hip Seng lướt theo, bổ nắm tay vào đầu chàng. Vung tay lên đỡ, chàng có cảm tưởng như húc phải trần nhà bằng bê-tông nặng ngàn cân đang đè xuống, đè xuống cho đến khi toàn thân chàng nát vụn thành cám. Tứ chi run bần bật, mắt nổ đom đỏm, bồ bôi toát đầm, chàng rán đánh bật áp lực của địch. Song Hip Seng chiếm được phần thắng.

Trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, hắn sẽ nghiến gẫy xương tay của chàng. Rồi chàng sẽ biến thành đống thịt mềm nhũn. Hàng chục năm tập luyện của chàng sẽ kết thúc bằng cái chết thảm thương.

Thì Ngọc Tú đã phóng dao cứu chàng. Biết chàng sắp kiệt quệ, nàng thét lên tiếng kiai nhu đạo, rồi lạng người ném lưỡi dao nhọn hoắt vào lưng Hip Seng.

Lưỡi dao dài 30 phân lọt thỏm vào lồng ngực hắn, ngọt sớt như xuyên qua phó-mát, chỉ còn cái cán ngà bọc da đỏ nhỏ xíu ở ngoài. Vết thương đột ngột làm Hip Seng mất một nửa sức lực. Hắn bật ngửa người ra sau như chạm lò xo. Trong khi ấy, Tôkarin xoè bàn tay tấn công Ngọc Tú.

Phần được Ngọc Tú cứu thoát, phần thấy nàng bị Tôkarin tấn công, tính mạng như sợi chỉ mành treo chuông. Văn Bình đã phục hồi phong độ phi thường của những ngày sung sức. Chàng chộp lấy cánh tay của Hip Seng. Hắn xoay mình gỡ ra, rồi vung tay đánh tới.

Vô tình, hắn sa vào một thế võ bí truyền của Văn Bình. Thế võ quái đản này được rút trong môn phái Panmô của bộ lạc da đỏ Chavantes, một sắc dân thiểu số ham vật lộn, và đấu sức trong rừng rậm đầy thú dữ và tử thần ở Ba Tây, Nam Mỹ. Nhanh nhẹn và bền bỉ như ngưòi Mèo ở tây bắc Bắc Việt, bộ lạc Chavantes được coi là hiếu sát nhất Nam Mỹ.

Trong thời gian làm trinh thám tư cho một đại công ty khai thác mỏ kim cương, Văn Bình lưu lạc đến địa khu của bộ lạc Chavantes, và được hấp thụ tinh hoa của môn phái Panmô. (6). Một võ sư địa phương hàm ơn chàng đâm chết cá sấu, cứu con gái hắn, đã truyền lại cho chàng thế khóa tay bí hiểm.

Trên thực tế, đó là atémi đánh vào cùi tay địch bằng hai bàn tay mở xòe, và đánh cùng một lúc. Nguyên tắc rất giản dị: đối phương đâm bàn tay phải vào người, võ sĩ Chavantes xòe bàn tay trái, hất cùi tay của đối phương từ dưới lên, đồng thời bàn tay phải, cũng xòe ra, ấn cườm tay của đối phương xuống. Bị kẹt vào thế hất lên, ấn xuống, cánh tay đối phương phải gãy rời (7).

Văn Bình đã triệt hạ nhiều võ sĩ trên thế giới bằng thế khóa giản dị Chavantes. Nhờ biệt tài và kinh nghiệm, chàng biến đổi thế khóa khôn lường, cộng vào phép tấn công thần tốc và ác liệt. Cùi tay bị tống lên, Híp Seng đinh ninh chàng dùng hư quyền để phóng atémi vào mặt nên ngoẹo đầu để tránh. Bàn tay Văn Bình ập xuống như lưỡi tầm sét. Một tiếng kêu khô khan nổi lên, tiếng xương gãy, tiếp theo tiếng kêu đau đớn của Hip Seng. Văn Bình bồi thêm phát atémi thần sầu quỷ khốc vào tử huyệt Tsiou-óe ở hoành cách mô. Tsiou-óe là tử huyệt trống trải nhất của Thiếu lâm quyền. Tuy nội công thâm hậu, Hip Seng cũng không cách nào thoát chết.

Tiếng rú của hắn im bặt. Hắn nhào đầu vào quan tài bọc kẽm, Một tràng hoa cườm đồ sộ đặt trên áo quan rơi xuống, phủ kín người hắn. Đó là bài điếu văn thầm lặng và ai oán, tiễn đưa Hip Seng sang thế giới bên kia.

Loại xong Hip Seng, Văn Bình quay ra với Tôkarin. Hắn đang tìm cách hạ sát Ngọc Tú. Nhờ tài tránh né thoăn thoắt, nàng chưa bị trúng đòn. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, nàng sẽ tử thương.

Cao lớn và nặng cân hơn, Tôkarin có thể áp đảo chàng dễ dàng trong một cuộc tỉ thí bằng quyền Anh dầu trái đấm móc của chàng được coi là vô địch. Ngược lại, hắn trở thành miếng mồi ngon cho chàng trong trận thư hùng nhu đạo, phương chi hắn đã bị thương ở tay.

Thấy chàng, hắn buông Ngọc Tú, nhoài tới như vũ bão. Sức nặng lực sĩ của hắn xô chàng ngã chúi, và hắn đè lên trên. Tuy nằm dưới, Văn Bình đã chiếm lợi thế.

Mỗi bàn tay của chàng nắm bàn tay của Tôkarin. Không cần atémi, hoặc các miếng bí hiểm, võ sĩ nhu thuật và hiệp khí đạo chỉ nắm tay của nhau đủ giết nhau như bỡn. Có nhiều cách nắm, hoặc nắm cườm tay đối phương bằng tay của mình, hoặc tay này khóa cứng tay kia, ai giỏi nội ngoại công, luyện gân cốt cứng rắn là bẻ gẫy xương đối phương. Văn Bình nghển cổ kềm bàn tay hắn, bóp thật mạnh, cốt làm mười ngón nát vụn.

Thu tàn lực vào cổ tay, hắn giật tung ra khỏi thế hiểm của Văn Bình. Bị hất xuống sàn, hắn túm tóc chàng, tay kia định chẹn cổ họng, Văn Bình tống cùi tay vào mặt hắn.

Nhanh mắt, hắn rướn người. Cùi tay của Văn Bình sướt vào huyệt ka-kông. Tôkarin suýt bị ngất nếu tránh không kịp. Hắn bàng hoàng lăn một vòng, với mục đích đỡ đòn. Văn Bình lăn theo, sống bàn tay chàng giơ lên, giáng xuống như nhát dao phay vào đốt xương sống thứ nhất sau gáy.

Thế là xong. Trung tá bách chiến bách thắng Tôkarin nằm lịm trên sàn, biến thành đống thịt mềm nhũn vô tri giác. Văn Bình phủi tay, lồm cồm đứng dậy.

Lisếp tỉnh lại không biết từ bao giờ. Hắn dựa lưng vào ghế, mặt đỏ bừng, tav ấn cò súng. Văn Bình nhào sang hữu, viên đạn đụng quan tài kẽm. Hắn chưa kịp bắn tiếp, Ngọc Tú đã đâm móng tay nhọn hoắt vào mặt. Hắn rên đau, mắt nhắm nghiền, máu tuôn ròng ròng. Văn Bình kết thúc bằng ngọn cước vào yết hầu. Trong chớp mắt, đại úy Lisếp được xuống suối vàng đoàn tụ với trung tá R.U Tôkarin.

Ngọc Tú vịn vai chàng, nhoẻn miệng cười âu yếm:

- Chắc anh ghét em lắm.

Trên mặt Rôdin, một nét buồn thoang thoảng hiện ra. Từ nãy đến giờ, nàng ôm con, ngồi nép trong góc. Nàng buồn vì cảm thấy bất lực, không giúp được chàng. Nàng buồn vì cảm thấy thua Ngọc Tú quá nhiều. Ngọc Tú trẻ hơn, đẹp hơn, tài giỏi hơn, lại là đồng nghiệp vào sinh ra tử của chàng. Giấc mộng đầy hoa thơm đã tan thành gió lạnh. Nàng không còn hy vọng chinh phục tình yêu của chàng nữa.

Văn Bình đáp lời Ngọc Tú bằng cái lắc đầu. Chỉ viên phụ tá hoa tiêu nằm chết trong vũng máu, chàng hỏi:

- Nhân viên của Sở à?

Ngọc Tú đáp:

- Vâng. Vì vậy, em vẫn bình tĩnh, tuy bị Tôkarin đe dọa. Em tin các anh trên phòng hoa tiêu xuống kịp. Thật ra, anh phụ tá hoá tiêu là ngưởi giỏi võ nhất. Ai ngờ Tôkarin bắn chết như trò đùa. Em đinh ninh công việc xong 9 phần 10, khi cần, em giơ súng lên, là giết đối phương dễ như lấy đồ trong túi. Bây giờ, em biết là lầm. Lầm một cách tai hại, suýt nữa làm hỏng công việc, và nhiều mạng chết oan.

Thế mới biết ông Hoàng giỏi. Đêm qua, em gặp ông tổng giám đốc, trình việc Tôkarin thuê phi cơ, mạo chở linh cữu ra Huế đế vượt tuyến. Em báo cáo kế hoạch sẽ được thi hành trên phi cơ, và cả quyết chế ngự được Tôkarin. Ông Hoàng mỉm cười đáp là ngoài anh không ai trừ nổi Tôkarin, nhất là Hip Seng.

- Tại sao?

- Vì hai người này họp lại thành thập đẳng đai huyền đen.

- Không kể tài bắn, anh thấy Tôkarin không có gì đặc sắc.

- Có lẽ anh là võ sĩ cao cường nên khinh thường hắn. Trên thực tế, hắn là đệ tam đẳng.

- Hip Seng là đệ ngũ hay đệ lục?

- Đệ thất.

- Trời! Thào nào phép đánh đỡ của hắn thật huyền ảo, như người làm xiếc. Lần đầu tiên, anh giao phong với một đệ thất đẳng. Nếu em phóng dao chậm một li, anh đã tan xương, nát thịt. Hip Seng ghê thật. Đến bây giờ, anh vẫn còn ớn lạnh.

Chợt nghĩ ra, chàng nhìn tận mắt nàng:

- Em ám trợ anh phải không?

Nàng gật đầu:

- Vâng, anh đã hỏi, em xin nói. Theo lệnh ông Hoàng, em cho Tôkarin và Hip Seng uống một thứ thuốc cho gân cốt mềm đi. Theo sự tính toán của phòng thí nghiệm, hiệu lực của địch đã giảm đi phân nửa. Nghĩa là anh chỉ phải đối phó với một kẻ đệ nhị đẳng và một kẻ đệ tứ đẳng. Dầu sao, thắng nhanh như anh đã là việc phi thường từ trước đến nay em chưa từng thấy.

- Tại sao ông Hoàng không bắt họ ở Tân Sơn Nhất?

- Em đã bàn với ông Hoàng, song ý kiến của em bị bác. Theo ông, địch còn một tổ chức nữa ở Sài gòn, có lẽ là một tiểu tổ của Phản gián Smerch.

Tiểu tổ này bí mật kiểm soát hoạt động của Tôkarin và có thể cử nhân viên lên sân bay chứng kiến tận mắt vụ khởi hành. Vì vậy, ông Hoàng muốn Tôkarin trèo lên phi cơ, cất cánh bình yên, đợi nhân viên Smerch báo cáo ra Bắc mới hành động.

- Chúng mình bay thẳng ra Hà Nội ư?

- Không, chỉ tới Đồng Hới. Trong cuộc tiếp xúc đêm qua, ông Hoàng nhờ em nói lại là anh đừng giận ông tội nghiệp. Ông chưa thể cho anh biết em là nhân viên của