Hồi 9 Truy Đuổi Lẫn Nhau Giữa Biển Gặp Dị Sĩ Liên Hoàn Phá Án Đại Lâu Thấy Kỳ Tình.
Bà già cười lạnh nói: “Ngươi cũng biết tên của ta?” Ngư Xác đại vương mặt trắng bệt, chợt y nghiến răng phẫy tay, tất cả cao thủ trong trường đều phóng vọt ra, Liễu Ân hòa thượng cầm cây thiền trượng thối lui mấy bước, sánh vai cùng với Ngư Xác đại vương, bên trái có Thiên Diệp Tản Nhân, Hải Vân hòa thượng, Thần Ma song lão, bên phải có Lăng Vân đảo chủ Vệ Dương Oai, Thái Hồ trại chủ Mạnh Võ Công, Cáp Bố Đà, chín cao thủ thuộc hàng nhất lưu đứng thành một hàng, ai nấy đều nhìn bà lão không chớp mắt, tình thế giữa hai bên đang rất căng thẳng.
Té ra bà già này chính là Dịch Lan Châu trong Thiên Sơn thất kiếm. Thiên Sơn thất kiếm thành danh vào đầu thời Khang Hy (mời xem trong bộ “Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn”), cách đây đã bốn năm mươi năm, Phi Hồng Cân, Lăng Vị Phong, Trương Hoa Chiêu, Quế Trọng Minh, Mạo Hoàng Liên lần lượt qua đời, trong Thiên Sơn thất kiếm chỉ còn lại một mình Dịch Lan Châu và Võ Quỳnh Giao. Thiên Sơn thất kiếm ở biên cương phía Tây, người ngoài không biết tưởng rằng họ đã chết cả, không ngờ Dịch Lan Châu lại từ Thiên Sơn đến đây!
Kiếm pháp của Dịch Lan Châu giỏi nhất trong Thiên Sơn thất kiếm. Vốn là Lăng Vị Phong võ công cao cường nhất, sau đó Lăng Vị Phong bị chặt ngón cái trên tay phải, không thể cầm kiếm được bởi vậy mới truyền hết sở học cho Dịch Lan Châu. Ba mươi năm trước Độc tý thần ni học được Huyền Nữ kiếm quyết, lúc đó võ công của bà ta tuy cao cường nhưng chỉ mới học kiếm pháp, tuy lấy được kiếm quyết nhưng chẳng có ai chỉ điểm vì thế mới một mình lên Thiên Sơn xin Dịch Lan Châu dạy bảo, Độc tý thần ni lớn tuổi hơn Dịch Lan Châu, Dịch Lan Châu và bà ta đối xử với nhau bằng vai phải lứa, hai người nghiên cứu kiếm pháp ở Thiên Sơn, đến nửa năm mới chia tay, chính vì thế Dịch Lan Châu cũng coi như là trưởng bối của Giang Nam bát hiệp.
Lúc này luận về tuổi tác Dịch Lan Châu đã hơn sáu mươi, nhưng bà ta đã từng ăn hoa ưu đàm trên ngọn Lạc Đà ở Thiên Sơn nên mái tóc mãi mãi không bạc, lại thêm nội công tinh thâm nên trông chỉ hơn bốn mươi tuổi. Còn cây gậy trong tay của bà ta chính là di vật của trượng phu Trương Hoa Chiêu, số là Lăng Vị Phong đã dùng cây gỗ giáng long ở Thiên Sơn đẽo ra cây gậy này tặng cho Trương Hoa Chiêu nên gọi là giáng long bảo trượng, loại gỗ giáng long trên Thiên Sơn cứng như sắt thép, đao kiếm chẳng chém nổi nên Sương Hoa kiếm của Lữ Tứ Nương và thang ma trượng của Liễu Ân chạm vào cây gậy cũng tóe lửa.
Lúc này một tên đầu mục hấp tấp chạy tới trước mặt Ngư Xác đại vương, bẩm rằng: “Đại vương, không xong rồi, chúng tôi chỉ lơ đễnh một lát mà tiểu thư đã tự trói mình lên mái tháp, đòi đại vương phải thả bọn Bạch Thái Quan đi nếu không sẽ tự cắt đứt dây thừng, mãi mãi chẳng gặp đại vương nữa!”
Ngư Nương là con gái duy nhất của Ngư Xác, Ngư Xác vốn rất cưng chìu nàng, lần này chỉ vì Bạch Thái Quan không chịu nghe theo y nên y mới ngăn cấm con gái mình gặp chàng, nhốt nàng trên đỉnh bạch tháp. Ngư Nương không biết Dịch Lan Châu đến đây trợ giúp, chỉ tưởng rằng Bạch Thái Quan bị cao thủ võ lâm bao vây đã lâm vào nguy hiểm nên liều mạng đem mình ra uy hiếp! Bạch Thái Quan thấy thế vừa kinh vừa mừng, không ngờ rằng Ngư Nương lại thương yêu mình như thế, chàng cảm động, bất giác rơi nước mắt!
Bốn người ra khỏi đảo Điền Hoành, vẫn cỡi con thuyền của Ngư Xác đại vương về đến hải cảng Thanh Đảo. Lúc này vầng nguyệt đã chìm về phía Tây, trời hửng sáng. Một chốc sau từng mảng mây trắng tụ lại, ở đằng Đông sắc trắng mờ mờ dần dần đỏ ửng, chỉ trong chớp mắt, vầng mặt trời từ dưới biển nhô lên, những áng mây trắng cũng đỏ ửng trong buổi ban may. Đường Hiểu Lan vỗ tay khen rằng: “Triều hôn phủ kiểm, hồng đào bất kinh; thủy diện hà quang; sáng lạn vạn đạo; quân luân đột hiện, tiêu mạc đốn thanh!” đây là bài thơ do tài tử đầu thời Thanh là Hầu Phương Vực tả cảnh đẹp buổi sáng ở Đông Hải, Lữ Tứ Nương nghe thế ngạc nhiên, mỉm cười rằng: “Đường huynh đệ, mấy năm qua ngươi đọc không ít sách!” Đường Hiểu Lan đỏ ửng mặt, vừa đắc ý vừa hổ thẹn, khẽ nói: “Chỉ đọc bừa vài quyển sách, biết được vài chữ mà thôi! Tỷ tỷ gia học thâm sâu, tôi bái tỷ tỷ là, lão sư, chỉ e tỷ tỷ không chịu nhận học trò như tôi!” Dịch Lan Châu và Bạch Thái Quan chợt nghe họ nói đến chuyện chữ nghĩa thì rất ngạc nhiên!
Lữ Tứ Nương nghe chàng nói thế, tươi cười trả lời: “Tiểu huynh đệ, đệ thấy ta có làm khảo sư được không?” rồi nghiêm mặt nói: “Nếu nói đến học chữ nghĩa, ít nhất cũng phải bỏ ra mấy chục năm, điều cần phải học ở người xưa rất bao la, đệ tưởng rằng dễ học sao? Ta cũng chỉ là mới nhập môn mà thôi, cha của ta có một môn sinh tuổi không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, nhưng học cao hiểu rộng, nếu đệ có chí hướng muốn học hành, ta sẽ giới thiệu y làm lão sư cho đệ”. Lữ Tứ Nương phóng khoáng, coi chàng như tiểu đệ, trong lòng không hề có tạp niệm, Đường Hiểu Lan nghe thế thì rầu rĩ, cúi đầu nói: “Xin đa tạ”.
Trong tám đồ đệ của Độc tý thần ni, Tào Nhân Phụ xếp hàng thứ tư, nhưng tuổi lại lớn nhất, hai mươi năm trước ông ta và nhị sư huynh Châu Tầm từng đến Hồi Cương gặp Dịch Lan Châu. Lần này Dịch Lan Châu đến Trung Nguyên tìm bảo kiếm cũng đã đến gặp ông ta. Tào Nhân Phụ rất muốn Dịch Lan Châu nhận con gái của mình làm đồ đệ nhưng Dịch Lan Châu lại không chịu, chỉ hứa dạy cho nàng một bộ kiếm pháp và dắt nàng ra giang hồ học hỏi. Dịch Lan Châu cố tình bảo nàng xuất hiện ở trong thành để dụ bọn thái hoa tặc ra, nào ngờ Bạch Thái Quan lại đi theo nàng.
Nghỉ ngơi một ngày đến tối Dịch Lan Châu và Đường Hiểu Lan đi một hướng, Bạch Thái Quan và Lữ Tứ Nương đi một hướng đến mai phục ở gần phủ khâm sai, đợi từ canh ba đến canh năm, chẳng thấy ma nào xuất hiện, chỉ đành tiu nghỉu quay về. Trời hửng sáng họ về đến Huyền Diệu quán, nào ngờ đã xảy ra chuyện lạ, hành lý của Dịch Lan Châu và Bạch Thái Quan bị người ta lục soát! Tào Cẩm Nhi ở lại canh giữ mà chẳng hề hay biết.
Vương Tôn Nhất vươn eo, vỗ tay nói: “Việc chính đã bàn xong, chúng ta phải nên vui chơi. Trương Đình Ngọc thật không biết điều, đến canh ba mới đi”. Rồi quay sang một vệ sĩ áo đen nói: “Gọi Cáp tổng quản đến!” Vệ sĩ áo đen kêu “vâng” một tiếng, buông tay lui ra.
Bạch Thái Quan chân chưa chạm đất đã phóng hai mũi trủy thủ về phía Vương Tôn Nhất, quát lớn: “Té ra thái hoa tặc là ngươi!” Vương Tôn Nhất phóng vọt người lên, vỗ một ngọn trủy thủ cắm vào lưng ghế sâu đến năm tấc, còn ngọn kia bay tới, bị Vương Tôn Nhất dùng hai ngón tay kẹp chặt. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Lữ Tứ Nương vọt người nhanh như gió, chỉ một lần trồi hụp đã nhảy bổ đến bên cạnh Vương Tôn Nhất, cây Sương Hoa kiếm vung lên đánh ra một chiêu Long Đỉnh Trích Châu, đâm vào cổ họng của y. Vương Tôn Nhất lướt người né qua, trong chớp mắt đã vòng đến bên cạnh một cây mãn đường hồng, cây mãn đường hồng là một cây trụ sắt, dưới có chân, trên có đặt hoa sen, trên hoa sen lại có bốn ngọn đèn cầy, Vương Tôn Nhất không tìm ra binh khí, thế là vung tay giở cây mãn đường hồng lên, Lữ Tứ Nương đánh ra chiêu thứ hai Phi Bọc Lưu Tuyền, ánh bạch quang loang loáng tựa như mười mấy mũi kiếm đồng thời đâm tới, Vương Tôn Nhất xoay cổ tay, quét ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, gạt kiếm của Lữ Tứ Nương! Lữ Tứ Nương thất kinh, không ngờ Vương Tôn Nhất đã sử dụng Phục Hổ côn pháp chính tông của phái Thiếu Lâm.
Vương Tôn Nhất gạt được thanh kiếm, lập tức đánh tới một chiêu Hiệp Sơn Siêu Hải, y phóng vọt người đến bên trái của Lữ Tứ Nương, đẩy cây mãn đường hồng về phía trước sử dụng chiêu Ô Long Xuất Động trong phép đánh thương của phái Thiếu Lâm, hất thẳng vào bụng dưới của Lữ Tứ Nương, Lữ Tứ Nương thấy y đánh chiêu này quá khinh bạc, thế là cả giận cổ tay lật lại, ánh kiếm quang xoáy từ trái sang phải, thi triển công lực nội gia chặn vào mặt ngoài của cây mãn đường hồng, rồi nàng tiện tay đánh thêm một chiêu Phi Ưng Hổ Thố, đâm vào ba lộ trên dưới của Vương Tôn Nhất. Vương Tôn Nhất cũng bất đồ thất kinh, kiếm pháp của nàng ta quả nhiên hiếm thấy, thế là cây mãn đường hồng xuống, đánh một chiêu Tướng Quân Hạ Mã chặn thanh kiếm lại.
Lúc này bên ngoài tiếng người ồn ào, cửa lớn bị đá binh một tiếng, Liễu Ân hòa thượng cầm cây thiền trượng bước sải vào, y trợn mắt không khỏi kêu lên kinh hãi: “Té ra là ngươi!” rồi vung cây thiền trượng nhảy bổ tới, đánh ra một chiêu Tấn Lôi Kích Đỉnh, bổ xuống đầu Dịch Lan Châu. Dịch Lan Châu xoay người, tay trái cầm cây gậy giáng long gạt lên, tay phải đâm xéo cây trường kiếm ra ngoài bằng một chiêu Bạch Hạc Tróc Ngư, điểm vào ngực của Liễu Ân, Liễu Ân lập tức giở thiền trượng, lộn ngược người trở lại, quét ngang cây gậy vào trung lộ của Dịch Lan Châu, Dịch Lan Châu gạt cây kiếm, lộn sang một bên, Cáp Bố Đà và Thiên Diệp Tản Nhân nhảy bổ tới, công lực của hai người này đều không khỏi tầm thường, Liễu Ân thì càng kinh người hơn, y múa tít cây thiền trượng kêu lên vù vù, Dịch Lan Châu một mình đánh với ba người nên chỉ ngang tay.
Lữ Tứ Nương đang quần thảo rất hăng với Vương Tôn Nhất, thấy rất nhiều vệ sĩ áo đen dồn vào, kiếm pháp chợt gấp gáp, đánh ra như điện chớp, quét ra mấy đường kiếm, Vương Tôn Nhất võ công tuy cao cường, nhưng chưa bao giờ thấy kiếm pháp lợi hại như thế này, khi y luống cuống thối lui, Lữ Tứ Nương đã chém ngang kiếm qua, đề vào cây mãn đường hồng, rồi phạt ngang vào ngón tay của Vương Tôn Nhất, Vương Tôn Nhất gầm lên một tiếng, ném cây mãn đường hồng nặng đến mấy chục cân ra, Lữ Tứ Nương lướt người né tránh. Cây mãn đường hồng ấy bay thẳng qua đâm vào cổ họng một tên vệ sĩ áo đen, y kêu ối chao một tiếng, ngã ngửa xuống đất, máu chảy lênh láng.
Đường Hiểu Lan nhờ có Du Long kiếm liên tục chặt gãy binh khí của bọn vệ sĩ, lúc này Tát Thiên Đô đã bớt ngứa ngáy, chỉ là khí lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thấy bọn vệ sĩ không chống trả nổi, y bật người dậy nhảy bổ về phía Đường Hiểu Lan. Đường Hiểu Lan vung mũi kiếm lách người đâm tới. Tát Thiên Đô sợ thanh kiếm của chàng, chẳng dám liều mạng, chỉ quát lớn: “Hảo tiểu tử, đưa kiếm đây!” thế rồi y phóng người lên lướt qua một bên, dùng thủ pháp Cầm Nã giật thanh kiếm của Đường Hiểu Lan, y vốn tưởng rằng võ nghệ của Đường Hiểu Lan vẫn còn kém, chẳng chịu nổi một đòn, nào ngờ Đường Hiểu Lan đã theo Dương Trọng Anh học võ nghệ năm năm, tuy Dương Trọng Anh không phải là nhân vật thuộc hàng nhất đẳng nhưng cũng chẳng kém hai tên ma đầu này bao nhiêu, vả lại Dương Trọng Anh luyện tâm pháp nội công chính tông của phái Tung Dương, truyền cho Đường Hiểu Lan, Đường Hiểu Lan luyện được năm năm, căn cơ đã vững chãi, kiếm pháp cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Truy Phong kiếm pháp của chàng lanh lẹ lạ thường, Tát Thiên Đô quá sơ ý, đánh liều nhảy bổ tới, không ngờ Đường Hiểu Lan lật cổ tay, hất kiếm từ dưới lên trên, quát: “Trúng!” Tát Thiên Đô vừa mới bị Dịch Lan Châu đánh một gậy, di chuyển không lanh lẹ, cánh tay trái trúng thêm một nhát kiếm!
Du Long kiếm sắc bén lạ thường, mũi kiếm đã đâm vào thịt đến năm tấc. Tát Thiên Đô đau quá gầm lớn: “Hảo tiểu tử, nộp mạng đây!” y không thèm đổi chiêu, hai chưởng vẫn tiếp tục đè xuống. Tát Thiên Đô được người ta gọi là Đại Lực Thần Ma, lực của hai chưởng đâu chỉ ngàn cân, Đường Hiểu Lan đâm y trúng một kiếm chẳng qua chỉ là may mắn, lúc này chàng vẫn chưa rút kiếm về, hai chưởng của Tát Thiên Đô đã đánh xuống nhanh như điện xẹt, làm sao có thể né tránh, chỉ tưởng rằng mạng đã xong, không ngờ chưởng phong lướt qua, chàng chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị kiếm chém vào, nóng bỏng đau nhói nhưng không hề bị thương.
Khi Đường Hiểu Lan mở mắt ra, chỉ thấy Lữ Tứ Nương đã múa kiếm như gió đâm về phía Tát Thiên Đô! Chàng sờ lên đỉnh đầu thì thấy có vệt máu, tóc trên đầu rơi xuống một mảng lớn! Lúc này bọn vệ sĩ lại xông tới lần nữa, Đường Hiểu Lan thấy cường địch đã lui, lòng đã bớt lo, tay phải vung lên một nắm phi mãng, bọn vệ sĩ chưa từng thấy ám khí phi mãng, những kẻ võ công hơi kém đã bị trúng phi mãng của chàng. Vương Tôn Nhất giật được một thanh đơn đao, cười nói: “Đường huynh đệ, hãy trao kiếm cho ngu huynh giữ hộ! Chúng ta rất có duyên với nhau, ta không thể để bọn chúng đả thương đệ!” Đường Hiểu Lan nổi cáu nói: “Trông bề ngoài ngươi nho nhã mà té ra lại là thái hoa tặc. Ai thèm làm huynh đệ với kẻ đê tiện như ngươi!” rồi chàng vung kiếm, liên tục đánh ra những chiêu hiểm hóc. Vương Tôn Nhất vừa chống đỡ, vừa cười rằng: “Ha ha, thái hoa tặc? Đường huynh đệ, đệ bảo ta là thái hoa tặc? Chỉ e khiến cho võ lâm tiền bối ở đây cười đến rụng răng mất!” Đường Hiểu Lan nghiến răng nói: “Võ lâm tiền bối cái gì? Chỉ là một phường chó săn!” rồi lại liên tục đâm cây kiếm tới, Vương Tôn Nhất cười ha hả, đơn đao vung lên gạt kiếm của Đường Hiểu Lan ra, chém vào cổ tay của chàng ta, Đường Hiểu Lan vọt người tránh chiêu trả chiêu, lao về phía Vương Tôn Nhất. Vương Tôn Nhất tuy võ công cao hơn chàng nhưng trong nhất thời muốn đoạt kiếm của chàng chẳng phải chuyện dễ.
Lúc này bọn thị vệ đến càng đông hơn, Lữ Tứ Nương triển khai Huyền Nữ kiếm pháp đâm Tát Thiên Đô được một nhát kiếm, vội vàng rút lui cùng Đường Hiểu Lan sánh vai tác chiến. Nhờ Lữ Tứ Nương có kiếm pháp cao cường, Đường Hiểu Lan có bảo kiếm sắc bén, bọn vệ sĩ không dám đánh liều tiến tới gần. Nhưng vì ít địch nhiều, Vương Tôn Nhất lại sử dụng công phu thượng thừa của phái Thiếu Lâm, Lữ Tứ Nương và Đường Hiểu Lan dần dần rơi vào nguy hiểm!
Lộ kiếm pháp mà Dịch Lan Châu sử dụng cũng là Truy Phong kiếm pháp trong Thiên Sơn kiếm pháp, tuy cùng một bài kiếm pháp nhưng Dịch Lan Châu sử dụng lại lợi hại hơn Đường Hiểu Lan gấp mấy mươi lần! May mà Dịch Lan Châu lòng dạ từ bi, chỉ đâm vào các khớp hoặc những huyệt đạo không chí mạng, mục địch là giảm bớt sức mạnh của kẻ địch!
Lữ Tứ Nương thấy Dịch Lan Châu ra tay như thế thì chợt hiểu ra, cây Sương Hoa kiếm chợt múa nhanh như gió, liên tiếp vượt qua bọn vệ sĩ, rồi nàng điểm mũi chân phóng vọt người lên, chợt đánh ra một chiêu Thiên Sơn Tuyết Băng, từ trên không đâm xuống cổ của Vương Tôn Nhất. Tát Thiên Đô phóng vọt người tới, dùng tuyệt kỹ Miêu Ưng Phốc Kích liều mạng chặn lại, mười móng tay dài gần cả thước nhất tề đâm tới, công phu của hai người đều cao cường cực kỳ, trên không trung chẳng ai né tránh được, Lữ Tứ Nương bị trúng một trảo ở vai, Tát Thiên Đô bị trúng một kiếm ở ngực, nhưng Lữ Tứ Nương công lực cao hơn, tuy trúng một trảo, cả người lẫn kiếm xoay một vòng tròn, chém bị thương bọn vệ sẽ đang dồn tới, vẫn tiếp tục đâm vào sau lưng của Vương Tôn Nhất! Tát Thiên Đô trúng một kiếm bổ nhào xuống đất, nằm ngay đơ cán cuốc!
Vương Tôn Nhất chạy vòng vòng ở sảnh đường, chợt thấy sau lưng có gió quét tới, y lập tức rùng người đánh ra một chiêu Phiên Thân Xạ Hổ, trở tay chụp lại, hai ngón tay cái điểm vào huyệt Khiếu Âm của Lữ Tứ Nương, tay phải đấm vào trước ngực của nàng, đó chính là tuyệt chiêu cứu mạng trong Phục Hổ quyền của phái Thiếu Lâm, chiêu này mục địch là tìm thắng trong bại. Lữ Tứ Nương buộc phải đổi công làm thủ, hóp bụng thu ngực, lách người né tránh, rút cây Sương Hoa kiếm quét tròn trở lại. Vương Tôn Nhất thấy nguy hiểm đã qua, lòng đã bớt lo, quyền trái chưởng phải phản kích vào hạ bàn của Lữ Tứ Nương, một tên vệ sĩ áo đen nhảy vọt như gió, tay cầm hai cây đồng giản phóng tới kịp thời, tên vệ sĩ này tên gọi Bành Vân Ấn, là phó thủ của Cáp Bố Đà, công lực cũng chẳng phải tầm thường, Lữ Tứ Nương thấy sắp đắc thủ, chợt bị cản lại, thế là đùng đùng cả giận lật cổ tay, chém ngược ra, sử dụng tuyệt chiêu Thu Thủy Hoành Châu trong Huyền Nữ kiếm pháp đâm xuyên vào hai cây đồng giản, vẫn xỉa thẳng vào ngực của Vương Tôn Nhất. Võ công của Bành Vân Ấn tinh thuần, y lui ngang hai bước, hai cây đồng giản vẫn bổ xuống, Lữ Tứ Nương tưởng rằng có thể đâm xuyên qua hai cây đồng giản, nào ngờ Bành Vân Ấn trước tiên thối lui sau đó mới phóng lên trở lại, bổ cây đồng giản xuống, dù nàng đâm trước Vương Tôn Nhất, bản thân cũng không khỏi bể đầu đổ máu.
Lữ Tứ Nương gặp nguy hiểm, thối lui cũng không kịp nữa, thế là nàng không màng tất cả, vẫn tiếp tục đâm mạnh cây Sương Hoa kiếm về phía trước. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Bành Vân Ấn và Lữ Tứ Nương đều bị người ta kéo tách ra hai bên.
Chính là:
Người giỏi lại có người giỏi hơn, liễu rậm hoa thưa lại một thôn.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Xem tiếp hồi 10