← Quay lại trang sách

Chương IV

THANH bị giam 5 tháng, mà không ai lấy khẩu cung, không ai lưu ý đến trường hợp của cô. Cô muốn tỏ nỗi lòng oan ức, nhưng không ai thèm nghe. Bỗng một hôm, thằng Cùi đến thăm cô ngoài cổng đồn. Nó đưa cô một tờ báo ở Sàigòn, tưởng ở tù cũng được coi báo như ở ngoài. Người lính gát giựt lấy tờ báo, đánh nó một tát tay trên má thật đau, làm nó xiểng niểng:

- Mầy muốn ở tù hả?

Nhưng thằng Cùi không sợ. Đau quá nó khóc thét lên, định nằm vạ trước cửa đồn. Người lính nổi giận, chỉa súng hăm dọa nó:

- Mầy đứng dậy đi không? Tao bắn mầy chết bây giờ!

Lính trong bót gát ùa ra thật đông, kéo thằng Cùi dậy đánh thêm nó mấy cái chí tử. Ông quan tư trong đồn nghe ồn ào náo nhiệt, lật đật chạy ra, hỏi có chuyện gì. Viên đội giảng giải:

- Thưa Thiếu tá, thằng nhỏ này đem đồ cấm cho tù nhơn.

Cô Thanh lanh miệng liền nói bằng tiếng Pháp với viên quan tư:

- Mon Commandant, le petit est mon neveu. Il m’a apporté un journal de Saigon, ne sachant certainemeut pas que les journaux sont inlerdits en prison...

(Thưa ông Thiếu tá, thằng nhỏ này là cháu của tôi, nó không biết rằng điều cấm đem báo vào cho trong tù)

Viên quan tư Pháp hết sức ngạc nhiên ông không ngờ cô tù nhơn nói tiếng Pháp thông thạo như thế. Thấy cách ăn mặc quê mùa, điệu bộ lờ khờ, lâu nay ông cử tưởng là một cô gái quê, dốt nát, ngu dại, bị V.M. lợi dụng.

Quan tư trố mắt hỏi Thanh bằng tiếng Pháp:

- Cô nói được tiếng Pháp?Tại sao cô bị bắt vô đây?

Thanh trả lời rất lanh-lợi, cũng bằng tiếng Pháp.

- Thưa thiếu tá, đó là cầu hỏi mà chính tôi đã tự hỏi từ năm tháng nay.

- Cô là Việt minh?

- Thưa không. Tôi không bao giờ làm Việt minh cả.

- Cô vào phòng giấy tôi. Tôi muốn coi hồ sơ của cô.

Quây lại người lính gát. Ông bảo:

- Thả thằng nhỏ đi, Nó tí xíu biết gì!

Thằng Cùi mừng quá, lễ phép chấp tay chào:

- Cám ơn ông lớn. Thưa cô con về.

Tội nghiệp thằng Cùi, nó vừa đi vừa lấy tay ôm cái má bị đánh sưng đỏ bằm!

Viên quan tư Pháp tìm trong tủ văn khố một lúc, tức giận gọi một sĩ quan:

- Hồ sơ của cô này để đâu?

- Dạ thưa thiếu tá, không có hồ sơ của y.

- Hả? không có hồ sơ? Vậy thì vì lý do gì cô ấy ở đây? Các anh chỉ quen thói bỏ tù những kẻ vô tội!

- Thưa, người ta có bắt được một cái thơ trong Bưng gởi về cho cổ...

- Cái thơ nào đâu?

- Thưa Thiếu tá, tôi có cất cái thơ ấy trong tủ.

- Đi tìm coi!

Viên sĩ quan lục các giấy tờ, tìm ra được rẽo giấy nhỏ gọi là cái thơ, đưa ông xếp coi. Ông nầy không tin, hỏi:

- Anh có thẩm vấn cô không?

- Thưa không.

- Tại sao?

- Thưa Thiếu tá, vì chưa có lịnh Thiếu tá.

- Lịnh gì nữa?

Cô Thanh chụp ngay cơ hội thuận tiện, liền ngắt lời:

- Thưa Thiếu tá, tôi xin Thiếu tá lưu ý cho rằng rẻo giấy nầy là một tài liệu giả mạo, và những điều nói trong giấy đều là vu khống. Tôi xin lấy danh dự quả quyết với Thiếu tá như thế.

- Cô làm gì trong lúc cô bị bắt?

- Thưa Thiếu tá, tôi là một học sinh về quê nghỉ hè. Tôi mới về quê nghỉ được một tháng thì bị lính bắt trong lúc tôi đang săn sóc cho cha già của tôi. Tôi có tiếp tế hay liên lạc gì với Bưng trong lúc tôi đi học, xin Thiếu tá cho điều tra cạnh Ông Đốc học các thầy giáo và toàn thể học trò. Thiếu tá sẽ biết rõ sự thực. Riêng tôi, tôi tin chắc rằng đây là vụ vu cáo do một kẻ nào đó muốn chọc ghẹo tôi mà không được vừa ý, nên trả thù tôi.

- Được để tôi xét kỹ về trường hợp của cô.

Quây lại sĩ quan, ông dặn:

- Trong khi chờ đợi kết quả cuộc điều tra, tôi muốn các anh để cô thiếu nữ được đôi chút tự do trong phạm vi trại lính. Tôi cấm các người không được hành hạ cô nữ sinh nầy.

Cuộc điều tra không lâu. Ông hiệu trưởng và các giáo viên có biết rõ cô Thanh, đều binh vực cho cô nữ sinh gương mẫu của nhà trường. Họ đồng thanh chứng nhận cô Thanh có hạnh kiểm rất tốt và rất chăm chỉ học, không có thành tích bất hảo. Cô Thanh liền được thiếu tá trả tự do, sau năm tháng sống dở chết dở trong lao tù.

Về nhà, Thanh đau đớn thấy cảnh nhà trống, vườn hoang, cha già vắng mặt. Trong làng không ai biết tin tức gì về ông Bảy hết từ đêm cô bị bắt. Chỉ theo lời của người nhà Thầy Cai Tổng phao ra thì cũng đêm ấy ông Bảy bị lính Mật thám Pháp bắt đưa lên Sàigòn.Cô Thanh nghe nói, vội vàng lên Sàigòn ở một tháng hỏi dò tin tức tại các cơ quan liêm phòng và Quân sự của Pháp, nhưng không ai hay biết chi hết. Trở về tỉnh cô hỏi nơi đồn lính Thân binh cũng không ai trả lời được. Cô làm đơn xin vô yết kiến ông Thiếu tá, hy vọng nhờ ông cho một cuộc điều tra về sự mất tích bí mật của Ba cô. Nhưng Thiếu tá cũ đã đổi đi nơi khác. Viên chỉ huy mới tánh tình dữ tợn, không tiếp cô. Hai người lính thân binh lại còn hăm dọa cô:

- Ông Quan tư này không phải dễ dãi như ông trước đâu nghe! Cô đừng ỷ biết vài cái tiếng tây vô nói chuyện lộn xộn. Cô làm trinh thám cho địch hay sao mà cô kiếm chuyện vô đồn hoài?

- Tôi chỉ hỏi tin tức cha tôi cùng bị bắt một đêm với tôi mà nay bị giam ở đâu?

- Cha cô bị giam ở đâu, mặc kệ cha cô chớ!

- Tôi muốn xin yết kiến quan chỉ huy đồn để hỏi ngài có thể cho tôi biết ai bắt cha tôi không?

- Ai bắt cha cô mặc kệ họ chớ!

- Xin bác làm ơn cho tôi vô hầu quan Thiếu tá một lúc thôi.

- Không được.

- Hay là nhờ bác làm phước đưa giùm cái đơn nầy vô thiếu tá?

Một viên sĩ quan trong đồn đi ra, chính là viên sĩ quan trưởng văn phòng tình báo, giúp việc từ hồi Thiếu tá trước, và đã bị Thiếu tá nầy là vì vụ cô Thanh. Sĩ quan trông thấy cô Tnanh liền tức giận, hỏi người lính gát:

- Cô nầy muốn gì nữa?

- Dạ thưa Thiếu úy, cô muốn xin vô yết kiến Thiếu tá.

Viên Thiếu úy trẻ tuổi cười gằn:

- Cô định làm cặp mắt tình tứ với Thiếu tá nầy như với Thiếu tá trước kia hẻo?

Thiếu úy quây lại truyền lịnh cho lính gát:

- Biểu cô đi vô Bưng mà nhỏng nhẻo với mấy ông Thiếu tá của cô trong đó. Nếu cô không đi, gởi cho cô một viên đạn vô da!

Nói xong, viên sĩ quan đi vô. Người lính gát quắc mắt, bảo Thanh:

- Sao ? Cô muốn đi khu hay muốn một viên đạn bây giờ đây?

Thanh lặng lẽ bỏ đi. Về nhà cô làm đơn gởi khắp các cơ quan thẩm quyền Pháp Việt, nhưng đợi hoài không thấy ai trả lời! Thế là cô không làm sao biết được tin tức của Ba cô. Cô đã để cả tháng trời đi dọ hỏi, tìm kiếm, kêu oan, nhưng cô chỉ gặp một bức tường im lặng chấn ngang trước mặt cô. Ngày đêm hễ nhớ đến Ba cô là cô nằm gục đầu xuống giường khóc nức nở. Ba cô biệt tích nơi nào? Hay đã bị thủ tiêu rồi chăng? Ai thủ tiêu? Thủ tiêu chỗ nào? Xác ba chôn ở đâu? Than ôi! Tội nghiệp thân cha già!Tội nghiệp thân cô! Nỗi oan nầy biết kêu cùng ai cho thấu? Cô thương Ba cô bao nhiêu cô càng khóc bấy nhiêu, cô rầu rỉ đau đớn, biếng ăn biếng làm, ngẫn ngơ như người mất trí.