- II -
Trên đời ông không tin vào sự hoàn hảo. Không gì tuyệt đối cả! Ông không sợ bóng tối! Mặc dù đang ngồi giữa ban ngày ông vẫn nhìn thấy những khoảng tối quanh mình và chính trong những khoảng tối đó ông lại thấy sự lấp lánh lung linh mang tới cho ông niềm vui sự phấn khích.
Ông có cảm giác trời cho ông một năng khiếu kỳ lạ! Nhìn thấy những gì người khác không thấy, nghe được những gì thiên hạ không nghe. Nhờ vậy ông sử dụng quyền lực của mình vô cùng hiệu quả! Quyền trong tay, ông vung lên như một chiếc đũa thần! Nó biến hoá muôn hình vạn trạng khiến ông không bao giờ bị động. Nếu bị động ông cũng mau chóng trở lại thế chủ động.
Ông có khả năng nhìn ra những sai sót dù bé tí tẹo cuả một công trình xây dựng trên thực tế so với bản thiết kế, ví dụ như một cánh cửa chỉ bị lệch đi vài phân, dĩ nhiên ông sẽ không cho phép công trình ấy được hoàn công, khiến biết bao nhà thầu, những chủ đầu tư muốn qua mặt ông phải khiếp vía.
Sai sót kiểu đó, ôi trời ơi, có mà hà rầm! Mất bao nhiêu công sức bao nhiêu tiền của mồ hôi nước mắt để rồi ngôi nhà lộng lẫy sờ sờ ra đó mà trên giấy tờ vẫn là bãi đất sao?. Không thể nào làm thủ tục hoàn công sao? Chả ai mong thế!
Họ lại phải tìm đến ông vì ông nắm chiếc chìa khóa vạn năng then chốt mở cánh cửa đầu tiên khiến cho công trình đột ngột hết lỗi, trở nên chính xác. Những cuộc gặp gỡ giữa ông và "đối tác " thường không diễn ra trong giờ hành chính, nó chỉ diễn ra khi đường phố đã lên đèn, trong những quán nhậu xô bồ thường chả ai để ý đến ai, người nào mặt cũng đỏ gay cứ nhấp nhỏm đứng lên ngồi xuống, tay nâng lon bia miệng cứ hô vang dzô dzô...
Ông tỉnh táo chọn nơi thiên hạ đầu óc lơ mơ lâng lâng say say, cùng đối tác " làm thủ tục đầu tiên" để cho những công trình bị lỗi ấy có một ngày mai tươi sáng, để chúng đựơc nghiễm nhiên xuất hiện trở lại đường hoàng công khai minh bạch trên sổ hồng như một lời khẳng định quyền sở hữu của một ai đó!.
Ông thừa biết không qua "cửa khẩu " của ông thì đừng có hòng mà mơ đi xa nhé!
Cứ phải chữ ký của ông rồi mới " nhập cảnh " được. Ông không tin vào điều gì tuyệt đối. Có sai vì có đúng, có phải mới có trái, có tối thì mới nhận ra sự sáng, cảm được cái cứng để biết mềm đi một tí....
Nếu luật buộc cánh cửa của công trình đó phải có kích thước đúng y, ông sẽ dùng cái đúng y đó để buộc nhà thầu, nhà đầu tư phải nhận ra cái " sai" khi để lệch đi vài phân, mặc dù bản thân ông lại nghĩ sự sai đó có tồn tại thì cũng chả hại gì đến ai. Nếu muốn ông sẽ không cứng nhắc sẽ " mềm bút " phê chuẩn khiến cho kích thước trên giấy trắng mực đen co lại hay giãn ra theo đúng thiết kế, vậy thôi! Có chết thằng tây say nào đâu?. Muốn giấy tờ minh bạch công khai thì phải trải qua những cuộc thương lượng dưới " ánh đèn", cái " sai " giữa ban ngày có thể sẽ thành " đúng " khi trời nhá nhem, tranh tối tranh sáng, đời là thế! Biết sao giờ?.
* * *
Đứng giữa công trình đang thi công dang dở ông vừa nhìn bản thiết kế vừa lim dim mắt ra chiều suy tư rồi ra lệnh "đo chiều ngang xem sao?"
Các công nhân xây dựng đội mũ nồi cam, đồng loạt ngừng tay đứng giạt qua một bên cho người của ông chuẩn bị thiết bị đo đạc.
Một người đội mủ nồi trắng, tiến lại phía ông hỏi khẽ: ''sao anh? Em đo đi đo lại trước khi đổ bê tông mà anh! Cái này chắc cú chuẩn không cần chỉnh đó anh!''
Ông liếc nhìn hắn rồi cúi xuống bản vẽ. Ông thừa biết hắn ta là nhà thầu và đang đứng ra đại diện cho nhà đầu tư làm việc với ông. Nhà đầu tư nào theo ông cũng tham lam. Ăn gian được cho ngôi nhà của mình tiến ra mặt đường hay nở rộng chiều ngang hoặc dài thêm chiều dọc dù chỉ là vài phân cũng hả hê hí hửng. Vậy mới kỳ! Vậy mới đúng ''tính người"! Nghĩ vài phân thì bỏ bèn gì, ai để ý?. Nếu mắt nhìn thường thì có thể cho là công trình đã "chuẩn" nhưng vấn đề ở đây không phải là chuẩn hay không, công trình trên thực tế có sát bản vẽ hay không, đúng hay sai so với bản vẽ? Cái quan trọng là phán quyết của một cán bộ địa chính như ông! Mà ông thì nhìn đâu cũng thấy cái sai trong cái đúng và ngược lại. Vì vậy lúc nào cũng cần " chỉnh". Sự chỉnh này rất " trừu tượng". Có thể không cần phải đập phá sửa lại nhưng cuối cùng vẫn chuẩn, sai mà vẫn đúng tất cả còn tùy thuộc vào thái độ của nhà thầu, nhà đầu tư khi làm việc với ông!
Nhân viên đo đạc đưa kết quả lại. Người đội mũ nồi trắng liếc nhìn reo lên:
- Bề ngang và bề sâu đúng rồi phải không anh?
Ông đáp giọng chắc nịch:
- Đúng vậy!
Rồi ông lấp lửng:
- Nhưng....
Nhà thầu hốt hoảng:
- Nhưng sao anh? Tụi em mấy đứa đo đi đo lại em dám chắc với anh không sai một li!
Mặt ông lạnh lại, nói rất nhỏ đủ để nhà thầu nghe thôi nhưng rất sắc:
- Anh nhìn ra mặt đường kìa, chỗ tôi đánh dấu đỏ đó, độ lùi từ mặt dường tới thềm nhà là sai gần nửa thước anh hiểu không? Chỗ này không phải là vài ly hay vài phân mà nửa thước anh ạ!
Nhà thầu đỏ mặt lên ngơ ngác:
- Dạ em nhớ là chỗ anh đánh dấu đó đó, khi khởi công đào móng chỗ đó là bậc thềm lên cánh cổng cái nhà cũ mà anh, sao kỳ vậy?
Giọng ông vẫn nhỏ nhẹ:
- Anh phải đo từ mặt đường vào chứ không phải đo thềm căn nhà cũ. Có thể nhà đầu tư mua nhà thấy tiếc hướng dẫn anh đo theo kich thước mảnh đất cũ nhưng theo luật thì khi xây mới, phải lùi lại hơn lúc còn giữ y nguyên căn nhà cũ anh hiểu không?
Nhà thầu:
- Chết rồi! Bây giờ sao đây? Anh linh hoạt cho em chuyện này được không anh? Anh cho em giải pháp tháo gở đi anh! Tối nay anh rảnh không cho em cái hẹn đi anh!
Bộ nhớ của ông thoáng hiện tờ đơn kê khai nghề nghiệp nhà đầu tư. Hắn ta là đại gia. Ông sẽ cho hắn ta một lựa chọn cuối cùng, " một phát súng ân huệ!”
Ông vội lắc đầu đáp:
- Nói thật nhé! Nhà đầu tư phải gặp trực tiếp tôi để làm việc! Không gián tiếp qua anh được đâu! Hãy liên hệ với chủ mảnh đất này và 2 giờ chiều gọi lại cho tôi nhé! Còn bây giờ hãy dừng thi công ngay!
Nghe những lời cuối cùng mặt nhà thầu tiu nghỉu chảy ra, xèo lại như cái bánh đa nhúng nước.
Ông bồi thêm một câu cuối cùng: Luật nó như thế là phải thế! Chuyện này anh không giải quyết được đâu!
Và không để cho nhà thầu ỉ ôi than vãn thêm ông giơ tay chào vội vã:
- Thôi nhé! Trưa rồi tôi về, đã quá giờ làm việc, nhân viên của tôi về hết rồi đấy!
Ngồi trên xe trên đường về nhà ông bật cười. Nhà đầu tư này khôn ngoan, giấy phép xây dựng rất hợp lệ, hắn ta làm việc tuân thủ từng bước một, kiên nhẫn ra phết, khiến cho khi mới nhìn giấy phép xây dựng của hắn ta ông thoáng hụt hẫng vì chưa tìm được " cái sai" dù nho nhỏ trong toàn bộ những cái chỉ đúng chuẩn thôi!
Vì vậy cho nên ông nghĩ nhà đầu tư này khó mà bắt bẻ bắt hắn lòi tiền ra ngay, nhưng xét cho cùng đây là loại người kinh doanh mà! Hắn chỉ có ăn người thôi! Nhưng ông đã ngầm thấy cái lòng dạ ham hố của con người, tính toán chi li không để mất tiền cho tụi cò chạy giấy tờ vì hắn ta không phải bọn dân đen thiếu tiếp cận thông tin, (thông tin với dân đen lúc nào cũng mù mờ khó hiểu, chỉ cần lên phường nghe cật vấn yêu cầu bổ sung giấy tờ làm thủ tục thế là nản chí đành nhín ra ít tiền cho bọn cò nó làm cho khỏe thân). Thay vì dùng luật pháp để bảo vệ quyền lợi thì lại sợ pháp luật.
Nhà đầu tư này lại khác, tỏ ra rất chuyên nghiệp không tạo kẽ hở cho ông và đàn em hạch xách làm khó dễ!
Nhưng hắn ta không ngờ rằng ông đã thấy cái mà người khác không thấy ở hắn ta! Đó là lòng tham, đó là ý muốn mặt tiền nhà vươn ra phía trước không bị mất thế, vả lại đường thì của chung chả ai kiện cáo gì, chỉ sợ hàng xóm sát hai bên hông mà thôi!
Với cái kiểu muốn ăn thiên hạ hắn ta sẽ còn phạm nhiều lỗi dù nho nhỏ nhưng ông có thể thổi bùng lên cho nó to tướng khiến cho, không đàm phán với ông thì việc xây dựng sẽ lề mề đứt đoạn, không sao kết thúc được chứ đừng nói tới thủ tục hoàn công ngôi nhà!
Xe hơi dừng trước nhà. Ông hấp tấp bước ra khỏi, tiến về phía cửa nhấn chuông. Trong lúc chờ đợi ông thò tay vào túi lấy ra một hộp nhỏ xinh xắn như hộp đựng nữ trang mở he hé ghé mắt xăm xoi. Một chiếc chìa khóa xe sáng bóng lấp lánh. Gật gù cười mỉm một mình rồi xoay người nhìn quanh quất như sợ ai vô tình phát hiện ra, ông đóng nắp, nhét vội lại vào túi. Quà sinh nhật của cô con gái rượu năm nay thật quá đặc biệt. Hôm qua mình đã đặt cọc mua chiếc xe tay ga màu kem trang nhã quý phái ngự trị trên chiếc bục cao ngay giữa phòng trưng bày nguy nga tráng lệ nhất thành phố. Giờ chìa khóa xe đó đã có chủ nhân xứng đáng. Thật ra khả năng của ông có thể tặng con chiếc xe hơi nhưng giờ chưa phải lúc con gái yêu à!
Quái sao cửa vẫn đóng im ỉm. Đi đâu hết vậy kìa? Trời đất đầu óc mình lú lẫn đến nơi rồi! Con nhỏ giúp việc đã xin về quê ăn giỗ hôm qua rồi mà. Ông vòng tay vào phía trong mở chốt. Vừa sờ đến cánh cổng đã mở toang. Chắc hai mẹ con nó mắc coi Ti Vi đang sụt sịt khóc vì những tình tiết éo le trong phim Hàn Quốc phát buổi trưa nên giả điếc đây mà!. Cửa nẻo gì mà toang hoác như đi vào chốn không người thế này! Hư quá là hư! Ông mắng yêu trong đầu! Càng đi sâu vào trong càng ngạc nhiên.. Ủa, sao không nhìn thấy gian bếp bên trái, cũng không thấy lối rẽ đi vào phòng khách bên phải như mọi ngày?. Trước mặt ông là một căn phòng nho nhỏ đơn sơ, bàn chân sao như đã quen lối không ngần ngại ông bước vào.
Lạ nhỉ? Đây đâu phải phòng ngủ quen thuộc của vợ chồng ông?. Sao cái giường sinh viên của một thời xa lắc lại ở đây?.
Lớp khăn trải màu xanh nhạt cũ mèm nhàu nát, nệm phía dưới mềm uột lúc nào cũng nồng nặc mùi mồ hôi, đúng nó rồi!
Tim ông bỗng loạn nhịp. Bất chợt lớp khăn phủ lùng bùng, cái giường uốn lượn bập bềnh, cả căn phòng chao đảo, nền nhà cứng phía dưới gập cong gợn sóng. Đang chới với bỗng tấm chăn đắp cuộn chặt như một tổ kén từ đâu lăn xả ra quằn quại trên giường. Cuối cùng “tổ kén”cũng dừng lại, một cái đầu có mái tóc thề ló ra, rồi bờ vai mềm mại trắng ngà từ từ nhô lên. Ánh mắt bờ môi thấp thoáng qua làn tóc, những nét tuy đã xa xôi nhưng hình như đang rất gần. Dưới ánh đèn ngủ tất cả đều chập chờn mờ ảo. Cái "kén tằm" lại nhúc nhích duỗi thẳng, oằn cong nhẹ nhàng. Hồi hộp ông tiến lại cúi xuống. Tay vừa chạm vào mái tóc mát rượi thì bất thình lình nó bung ra dáng tóc bập bềnh như con bạch tuộc vươn vòi, những sợi tóc như những sợi tơ phình ra uốn éo phút chốc quấn chặt lấy hút mạnh thân thể ông vào trong tổ kén. Ông nghe rõ hơi thở của Nàng? Ôi trời Nàng đó ư? Ông cố rướn người lên để xem rõ mặt nhưng cái kén quấn chặt quá không sao thở nỗi nữa rồi! Có tiếng chuông reo bên ngoài. Ông cố quay người vùng vẫy thoát ra tổ kén để nhận điện thoại nhưng thân thể như có sức nặng ngàn cân chôn chặt ghì xuống, Ông gào lên gào đến khàn cổ mà chả ai nghe, trời ơi! Sao thế này? Sợ toát mồ hôi, sợ điếng hồn, sợ đến giật thót cả mình. Mở choàng mắt ra. Thân hình nhẹ nhàng trở lại. Ủa tất cả biến đâu rồi?.
Có tiếng gió lao xao rì rào. Bóng trúc vờn in lên bức vách. Uể oải xoay người lại. Cánh cửa sổ quên khép giờ mở toang. Khu vườn cảnh nho nhỏ " ngập ánh bình minh. Nói cho nó sang" chứ sự thực làm gì có vườn cảnh nơi phố thị tấc đất tấc vàng này? Hàng hiên thì đúng hơn, hứng ánh sáng từ một lổ khoét phía trên nói nôm na nó là cái giếng trời, một khoảng không gian khoảng bốn thước được chừa ra không xây dựng để tận dụng ánh sáng phía trên tràn xuống. Giỏ hoa thanh tú màu thiên thanh đu đưa lủng lẳng trên cao. Thấp hơn một chút, dây trầu bà buông lá, mơn man bò lượn trên mảng tường ốp đá ong. Tiếng nước róc rách đâu đó. Tất cả hiền hòa xanh mát êm đềm.
Chỉ là cơn ác mộng. Ông thở hắt ra như một tiếng thở dài. Lại là Nàng! Kể cũng kỳ! Mình đâu còn yêu nàng nữa! Con người bạc thế thì tiếc làm gì! Vả lại mình đã có một gia đình hạnh phúc. Đã lâu lắm ký ức đã không còn ám ảnh. Chắc tại hôm qua mình vất vả chạy ngược chạy xuôi lo kiểm tra các công trình tuy tiền vào túi liền liền nhưng lại ăn uống thất thường không được cơm bưng nước rót, tối về mệt mỏi gặp ác mộng vậy mà!
Trước đây hình bóng Nàng thường xen vào quấy rối cuộc sống một cách bất ngờ. Có thể bằng cơn ác mộng như vừa rồi mà cũng có khi xuất hiện khi rất tỉnh táo lúc căn nhà đang tràn ngập âm thanh vui nhộn của những ngày giỗ chạp, tiệc mừng hay trong một bữa cơm gia đình đầm ấm.
Thế rồi một khoảng lặng ở đâu chụp xuống kéo ông ra khỏi không khí vui nhộn. Nó rõ đến nỗi ông không nghe vợ con, họ hàng bạn bè nói gì nữa. mọi người hầu như biến mất cho đến khi bàn tay ai đó đập mạnh vào vai hay lưng thét lớn:
- Nhìn gì mà mặt đơ ra như bị ai hớp hồn vậy?",
- Ba ơi! ba có bị sao không ba?"
- Sao tự nhiên thẫn thờ vậy anh?
Ông giật mình ngượng ngùng. May mà những khoảnh khắc đó không nhiều. Lúc đó ông chỉ thấy như mình đang sống lại trong không gian của một ký ức đã xa, không hề tha thiết muốn quay trở lại. Cái gì đã qua cho qua.
Hiện tại như thế này là tốt lắm rồi!
Ông liếc nhìn chiếc gối trống bên cạnh phẳng phiu, không có vết lỏm. Chồm người qua áp mặt vào gối. Không một sợi tóc vương nhưng vẫn còn thoáng mùi hương táo ngọt dịu. Lòng ông thoải mái bình tâm trở lại. Vợ con vắng nhà mới có mấy bữa vậy mà sao cứ như họ đã xa ông lâu lắm rồi! Mong quá là mong! Tuy căn phòng đã ngập tràn ánh sáng nhưng hôm nay ông lại ngại đi dạo quanh nhà một mình. Giấc mơ lúc nãy làm ông liên tưởng đến sự bất an trước đây vẫn hay gặp. Đó là bất chợt có cảm giác như bị vây quanh bởi những khoảng u tối trầm đục đến nặng nề ngột ngạt, lúc ấy những mảng tường sơn nước thanh nhã sáng sủa trong phòng ốc và lối đi như không còn tồn tại...Nhưng với con mắt của nhà thiết kế ( trước đây ông đã từng là kiến trúc sư mà! ) nên ông đã mau mắn chấn chỉnh, chọn lại sắc độ đậm nhạt vô cùng phong phú cuả sơn nước, tính toán thật tỉ mỉ, lường trước những biến ảo của màu sơn khi kết hợp với ánh sáng và bóng tối tự nhiên từ bên ngoài. Nơi nào ngột ngạt thì dùng phương pháp "khuyết cho đầy". Ông từ từ thay đổi hoàn thiện phần bên trong. Mặt tiền nhà, nơi ai bên ngoài cũng có thể nhìn vào ông cho trồng loại dây leo cúc tần, bây giờ lá rũ xuống như một bức rèm hoa xanh che chắn bảo vệ cho không gian sống của gia đình ông luôn được yên lành.
Tất cả những khói bụi ồn ào ô nhiễm không thể lọt vào đây! Kể cả những nguy hiểm xui xẻo tà khí cũng không thể ập vào đây! Ông đã nghiên cứu phong thủy rất kỹ!
Những bức tường được khoét, mái nhà được giải thoát đôi chỗ để không gian mở ra hứng đầy nắng và gió và rồi những cảm giác kỳ lạ đó cũng biến mất. Giờ thì căn nhà này cũng như cuộc đời hiện tại của ông xem ra đã mỹ mãn.
Ông hạnh phúc khi sống tại đây với gia đình nhỏ bé của mình. Ông thấy mình đủ quyền lực và tài năng để giao hòa ánh sáng trong ngôi nhà, đưa lối đi tưởng là bế tắc đường cùng trong không gian chật hẹp qua một lối rẽ ngoặt bất ngờ khác để rồi đến góc khuất tưởng là tối tăm nhưng lại mở ra một khoảng lấp lánh....ánh sáng từ một khung cửa tròn nhỏ xíu trên nóc nhà đổ xuống cầu thang xoắn ốc. Căn nhà này mở lối từ trên cao đón chào ánh mai, các vì tinh tú, thu hút những gì tinh tuý uu việt xuất phát từ mảng trời xanh thẳm, làm gì có lối cho bất cứ thứ gì bất cứ ai xa lạ xâm nhập đe dọa đến hạnh phúc trong ngôi nhà này?
Chiếc đèn chụp trên bàn ngủ chưa tắt tỏa ánh sáng xuống cái hộp nhỏ xinh xinh. Ông với tay tắt đèn và cầm cái hộp lên lắc lắc. Âm thanh phát ra khiến ông vui vui. Ánh mắt ông lại dán vào tấm ảnh chụp gia đình treo ở đầu giường. Hai vợ chồng ông và đứa con gái đang ôm nhau cười rạng rỡ. Đưa ngón tay trìu mến mân mê bờ môi vợ đến cặp mắt con gái. Vẻ mặt đôn hậu của vợ, nét nhí nhảnh tươi tắn của con gái rượu. Ôi hạnh phúc của tôi! Tổ ấm yêu dấu của tôi. Còn gì quý báu đáng trân trọng hơn nữa kia chứ! Họ là lẽ sống của đời mình. Mình sẵn sàng làm tất cả vì điều đó. Phải hai năm nữa con gái mới học xong phổ thông, nhưng ngay lúc này đây mình đã phải chuẩn bị để khi du học con không phải thiếu thứ gì. Căn nhà sau bao năm tu bổ đã hoàn thiện, tự tay ông thiết kế, đẹp đến nỗi trở thành niềm mơ ước của bao người khi vừa đặt chân tới. Họ khen ông là kiến trúc sư tài ba, không biết họ khen có thật không hay vì ông còn là một cán bộ địa chính có " quyền sinh sát " trong tay? Cũng có thể là cả hai.
Mọi người cho rằng ngôi nhà rất hoàn hảo. Vì ông đã khắc phục được những khuyết điểm về kích thước cũng như ánh sáng của ngôi nhà! Có một phóng viên khi phỏng vấn ông còn đề nghị sẽ làm một bộ phim về sự phối hợp tài tình những mảng ánh sáng, những mảng màu trong ngôi nhà của ông, hắn ta khen ông là một kiến trúc sư đầy tiềm năng khi biến những khuyết điểm của ngôi nhà như những góc khuất, những đường vòng, đường cùng, thành những nét nhấn độc đáo bất ngờ thú vị!
Không gian kiến trúc có đâu lúc nào cũng đơn điệu một màu, cũng thẳng băng một đường, quang minh chính đại bao giờ?.
Như cái phòng ngủ này, ông đã điều hòa màu sắc để những góc chết được soi rọi vừa đủ, sao cho những nơi này không sáng quá cũng không tối tăm, trở nên ám ảnh thu hút hơn, còn phòng khách đối với ông không gian lại hơi rộng mở không khí loãng đi, nhất là đối với gia đình ông chỉ có ba người, nên ông xen kẽ vào những gờ trơn láng sáng bóng bằng vật liệu thô ráp bóng mờ làm cho không gian thu hẹp lại trầm hơn sâu hơn ấm cúng hơn.
Nhưng đặc biệt nhất là cái giếng trời nhà ông! Ai thấy cũng phải khen cái tài thiết kế của ông! Cả một dãy phố này có nhà nào có " giếng trời " như nhà ông không? Với cái dạng nhà ống như ở phố này đây là một kỳ công chứ không phải chuyện đùa. Ở nơi phố chật người đông này những luồng gió cứ chạy quẫn quanh những khối bê tông cao tầng, nắng ủ thành nhiệt lan tỏa trên mặt đá trên đường nhựa, hết tỏa ngang rồi lại tỏa dọc, là là mặt đất, vút lên cao rồi lại ập xuống mái nhà.
Giếng trời của ông được coi là hàng hiếm ngay cả là một kiến trúc sư như ông cũng phải nghĩ nát óc mới ra nó đấy! Phải dành ra một khoảng không gian quý báu ở một nơi phố thị đất hiếm người đông, phải thiết kế những đường vòng gắt phải có những lát cắt phủ phàng để có đựơc cái giếng trời này, phải nói là một sự hy sinh! Nhưng cũng đáng! Nhà ông chỉ đón nắng gió bình minh, chỉ đón sự tươi mới trong lành! Ánh sáng lọt từ trên sân thượng xuống tận tầng một, chiếu vào cái hồ cá cảnh ngay lập tức làm cho thiết kế nhà ống chật hẹp quái dị nơi phố chợ trở nên sáng bừng lâng lâng phơi phới.....nhưng thử hỏi những điều đó có ý nghĩa gì nếu như thiếu đi hình bóng của vợ con?. Tiếng nói cười ca hát của họ đã tạo nên cái "thần" cho ngôi nhà hạnh phúc này đó chứ! Còn lý tưởng hơn "một mái tranh hai trái tim vàng" đương nhiên là vậy!
Nhà ông lộng lẫy, vợ ông đảm đang ngoan hiền con gái thông minh giỏi giang xinh đẹp. Để có được ngày hôm nay hai vợ chồng ông đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi ngậm đắng nuốt cay vượt qua những tháng ngày giông bão. Con gái đối với ông như bảo bối, không! còn hơn thế nữa, nó là vị cứu tinh, nó khiến cho ông bảo toàn được chữ "hiếu" đối với mẹ, người suốt đời hy sinh lo cho ông ăn học tới nơi tới chốn. Ông nghĩ có lẽ giờ đây mẹ ông không thể hài lòng hoàn toàn để ngậm cười nơi chín suối nhưng đó là giải pháp tốt nhất của vợ chồng ông. Bà mong mỏi có cháu nhưng vợ chồng ông lại vô sinh. Thế rồi bé Ngọc đến với vợ chồng ông ngẫu nhiên như một phép lạ. Mẹ bé chả ai xa lạ lại là em họ của vợ ông. Vợ chồng ông thỏa thuận mang cô ta đi xa một thời gian bao bọc mọi thứ cho đến ngày sinh để xin bé về làm con nuôi. Tốt cho cả hai bên. Vợ chồng ông được con, đồng thời giúp cho cô em họ lầm lỡ có một lối thoát tiếp tục cuộc đời sinh viên. Năm tháng trôi, giờ cô ta đã có một địa vị trong xã hội và một gánh nặng gia đình để lo toan. Vợ chồng ông không bao giờ lo mất con gái nữa, ông biết chắc là thế và con gái sẽ không bao giờ biết được bí mật này. Nó đáng yêu quá đến nỗi có lần nhìn ngắm con cười nói nũng nịu ông đã phải ước thầm "Phải chi Ngọc là con ruột mình thì còn tuyệt vời đến đâu đây!" Lâu lâu trong đầu vẫn vang lên "phải chi, phải chi" Những từ này chỉ vang vọng trong câm lặng chưa bao giờ thốt nên thành lời. Nhưng rồi những nuối tiếc vu vơ ấy mau chóng tan loãng trong tình thương bao la ông dành cho con.