← Quay lại trang sách

Chương XVII

dịch giả: trương bảo sơn

Chương XVII

ai mươi hôm liền, em không về thăm mẹ em. Người em mệt nhọc và hơi khó ở, mỗi khi nghĩ đến mẹvà anh em, em thấy tâm thần rối loạn thêm. Khi nghĩ tới chồng em, thì lòng em lại ngả về phe anh em, nhưng khi ẵm con trên tay thì em lại thiên về phe mẹ em.

Vả lại mẹ em không cho người lại gọi, nếu em cứ tự tiện về, thì em không biết chào mẹ em ra làm sao và giải thích lý do em về để làm gì; mà ở một mình trong nhà tĩnh mịch - chị biết chồng em làm việc suốt ngày cho đến khuya - em suy nghĩ và tưởng tượng ra không biết bao nhiêu là chuyện.

Nào là người ngoại quốc kia làm gì cho qua những ngày dài đằng đẳng? Nào là mẹ em có gặp lại chị ấy và có nói gì với chị ấy không? Em biết là những nàng hầu vợ lẽ thế nào cũng bị khích động và sẽ nấp vào các xó xỉnh để dò xét mẹ em; bọn nữ bộc sẽ viện cớ pha trà cho anh em, hoặc bịa ra việc này việc nọ để tới xem mặt chị ấy, và mọi người ở trong bếp chỉ bàn tán về chị ấy, về hình dáng và thái độ của chị ấy, về lời ăn tiếng nói của chị ấy, rốt cuộc bao giờ họ cũng sẽ chê trách chị ấy sao lại về ở đó và họ sẽ cảm thương cho cô con gái họ Lý.

Cuối cùng một hôm anh em tới thăm em. Buổi sáng hôm ấy em đương ngồi thêu một đôi giầy cho con em - chị biết còn có bẩy hôm nữa thì đến ngày hội Đạp Thanh - bỗng em thấy cửa tung ra và anh em bước vào chẳng thông báo trước gì cả. Anh ấy mặc quần áo Tầu, từ hôm anh em về đến giờ, hôm ấy em mới thấy anh ấy giống hồi còn nhỏ nhất. Chỉ có nét mặt anh là nghiêm nghị. Anh ngồi xuống chẳng chào mừng hỏi gì cả, tựa hồ như anh đến nói tiếp câu chuyện đương nói dở dang mấy giờ trước.

"Em không đến ư, Quế-Lan? Mẹ yếu lắm, anh chắc mẹ bị đau. Ý mẹ vẫn cương quyết như bao giờ. Mẹ ra lệnh cho vợ anh trong một năm phải sống theo nền nếp một phụ nữ Trung-Hoa ở trong dinh. Vì tất cả sự thừa kế của anh tùy thuộc ở sự phục tùng của chị ấy, cho nên anh chị cố làm theo ý muốn của mẹ. Nhưng chẳng khác gì nhốt một con hoàng anh vào lồng! Đi, em ẵm cháu đến đi!"

Anh em đứng lên, bồn chồn đi đi lại lại ở trong phòng. Thấy anh ấy bối rối như vậy, em hứa sẽ làm theo lời anh.

Ngay trưa hôm ấy, em về thăm mẹ em. Em định khi đi qua khu phòng của anh ấy thì ngừng lại thăm chị ấy một chút, nhưng lại sợ mẹ em biết và cho rằng em về thăm cả người khác nữa chứ không phải thăm riêng gì mẹ em. Vì thế cho nên em quyết định trong khi nói chuyện với mẹ em, em sẽ không đả động gì tới người ngoại quốc ấy, trừ khi mẹ em nhắc đến, thì em mới nói.

Em đi thẳng vào khu phòng của mẹ em, mà không la cà ở các khu phòng khác, mặc dầu khi đi qua khu phòng phụ nữ. Dì Hai tức Đệ Nhị Phu Nhân ra tận cổng tò vò nấp sau một cây trúc đào vời em lại nói chuyện; nhưng em chỉ cúi đầu chào và đi thẳng tới chỗ mẹ em.

Sau khi em chào hỏi mẹ em xong, việc đầu tiên là hai mẹ con nói chuyện về thằng con trai của em; và lúc đó em phải lấy hết can đảm nhìn kỹ nét mặt mẹ em. Em thấy mẹ em có vẻ mạnh chứ không đến nỗi đau yếu như lời của anh em nói, hay ít nhất mẹ em không đến nỗi đau yếu như em đã quá lo sợ. Em không hỏi thăm sức khỏe của mẹ em, vì em biết hỏi như vậy bao giờ cũng làm cho mẹ em khó chịu, mặc dầu không bao giờ mẹ em không trả lời một cách thanh nhã. Em chỉ hỏi:

- Mẹ thấy anh con thếnào? Trong những năm xa nhà có thay đổi gì khác không?

Mẹ em khẽ nhướng cặp lông mày dài lên đáp:

- Mẹ ít nói với anh con về một vấn đề gì quan trọng. Việc cưới con gái nhà họ Lý cố nhiên là phải đợi cha con về. Nhưng anh con hình như đã có lại một chút phong thái cũ, ít nhất từ khi mẹ ra lệnh cho anh con trở về ở nhà thì phải mặc quốc phục. Mẹ không ưa thấy con trai của mẹ mà lại đi đút cẳng vào hai cái ống quần như một tên gánh nước.

Nghe mẹ em nhắc đến việc hôn nhân, em vờ như vô tâm, vừa ngắm bông hoa dệt trên tấm áo lụa của em vừa hỏi:

- Mẹ xem người ngoại quốc mắt xanh kia thế nào?

Em biết là mẹ em cứng đờ người ra, nhưng bà chỉ ho khẽ một cái và hờ hững đáp:

- Cái người ngoại quốc ấy à, cái chị ở khu phòng mé ngoài ấy à, mẹ có biết gì về chị ta đâu. Thấy anh con cứ năn nỉ mẹ cho phép chị ta vào hầu mẹ, có một lần mẹ cho gọi vào pha trà. Nhưng mẹ thấy không chịu nổi hai bàn tay lóng cóng và cái dáng điệu mọi rợ của chị ta. Cử chỉ của chị ta đối với mẹ vụng về hết sức. Mẹ thấy chị ta chưa bao giờ được học hỏi lễ độ phép cư xử với người trên. Mẹ sẽ chẳng hoài hơi gặp lại chị ta nữa. Quên được chuyện chị ta đi và chỉ nghĩ rằng con trai mẹ đã trở về ở dưới mái nhà của tổ tiên là mẹ thấy sung sướng dễ chịu trong người hơn.

Em ngạc nhiên thấy anh em không kể cho em biết chuyện mẹ em cho gọi chị ấy vào pha trà hầu mẹ em. Đó là một việc quan trọng. Nhưng nghĩ cho kỹ em thấy anh ấy đã cố tình không kể cho em biết chuyện đó nguyên vì mẹ em không ưa chị ấy một chút nào. Nhớ tới nỗi lo âu của anh em, em hỏi thêm một câu nữa, liều thực là liều:

- Bẩm mẹ, chị ấy ở đây không quen biết ai cả, vậy con có thể mời chị ấy lại chơi đằng con một lát không ạ?

Mẹ em lạnh lùng đáp:

- Không được, con đối với chị ta như vậy là đủ lắm rồi. Chị ta còn ở đây thì không bao giờ mẹ cho phép chị ta ra khỏi cổng nhà. Muốn ở đây thì phải học lấy phép cấm cung xứng đáng với phụ nữ con nhà quý phái. Cả đô thị xì xào về chuyện này, mẹ chẳng quan tâm. Mẹ thấy chị ta tự do phóng túng, cho nên phải kiểm soát mới được. Thôi đừng đả động đến chị ta nữa.

Câu chuyện giữa hai mẹ con em về sau chẳng có gì đáng kể lại. Mẹ em không nói gì khác ngoài những chuyện vặt xẩy ra hàng ngày - nào là muối dưa cho người ở, nào vải may quần áo cho trẻ con lên giá, nào cúc trồng bây giờ để lấy hoa mùa thu đã nẩy nhiều mầm. Thấy thế em chào mẹ em xin phép về.

Nhưng lúc đi qua mấy cái cổng nhỏ, em gặp anh em. Anh ấy đương đi ra ngoài cổng lớn để hỏi người gác một việc gì đó, song em biết ngay là anh ấy chỉ viện cớ ra đấy để đón em, em đến sát gần anh để dò xét nét mặt anh; em thấy những khí phách và ý chí cương quyết làm cho anh có vẻ một người xa lạ đã biến mất và chỉ thấy những nét lo âu, ngơ ngác; lại thêm bộ quần áo Tầu và cái đầu cúi xuống làm cho anh giống cậu thư sinh thuở trước, hơi quạu quọ như hồi chưa xuất ngoại. Không để cho anh ấy nói, em hỏi trước:

- Chị ấy thế nào?

Môi anh run lên, anh đưa lưỡi ra liếm.

- Không được vui mạnh chút nào. Cô ạ! Anh chị không chịu đựng nổi lối sống này. Anh phải làm một cái gì khác - đi xa hay kiếm công việc làm ăn…

Thấy anh ngừng không nói hết câu, em vội khuyên anh ấy phải kiên nhẫn trước khi quyết ý ra đi. Mẹ em cho người ngoại quốc kia vào ở trong dinh nhà đã là quá lắm rồi, vả một năm cũng không lâu la gì.

Nhưng anh em lắc đầu rầu rĩ nói:

- Ngay cả vợ anh cũng đã bắt đầu thất vọng. Trước khi về ở đây, chị ấy vững tâm lắm. Nhưng bây giờ một ngày một ngã lòng. Thức ăn của mình không hợp với chị ấy… mà anh thì không kiếm được thức ăn ngoại quốc cho chị ấy. Chị ấy chẳng ăn gì cả. Ở trong nước chị ấy tự do quen và được người ta kính trọng. Chị ấy được mọi người cho là đẹp và nhiều cậu yêu chị ấy. Chiếm được chị ấy anh hãnh diện lắm. Anh cho như vậy tỏ ra rằng người mình hơn họ. Bây giờ vợ anh chẳng khác gì một bông hoa đã bị ngắt khỏi cành, cắm vào một cái bình bạc, nhưng không có nước. Ngày nọ qua ngày kia, chị ấy chỉ ngồi một chỗ im lặng, hai mắt đỏ ngầu trên khuôn mặt mỗi ngày một xanh xao thêm.

Em ngạc nhiên thấy anh em cho việc người đàn bà được nhiều người yêu là một đức hạnh. Ở nước em, đó chỉ là một lời khen dành riêng cho bọn thanh lâu. Như vậy làm sao người ngoại quốc kia có thể hy vọng thành một người như chúng em được? Nhưng những lời của anh em nói làm nẩy ra một ý ở trong óc em.

Em vội hỏi:

- Thế chị ấy có muốn quay về với người nước chị ấy không?

Em thấy ở đây có một giải pháp. Nếu chị ấy đi, biển mênh mông lại chia cách hai người, thì anh em, dầu sao chăng nữa cũng chỉ là một người đàn ông, sẽ không còn nghĩ tới chị ấy nữa, và trở về với bổn phận. Nhưng em khó lòng quên ngay được cái nhìn của anh em khi em hỏi câu ấy. Hai con mắt anh rọi vào em giận dữ.

Em không ngờ anh ấy hung hăng nói:

- Nếu chị ấy đi thì anh cũng đi. Nếu chị ấy mà chết ở trong nhà này, thì anh không bao giờ còn nhận là con của cha mẹ nữa!

Em nhẹ nhàng trách anh ấy sao lại nói những lời bất hiếu bất mục như vậy, thì bất chợt anh ấy vùng lên khóc và chạy đi chỗ khác.

Em đứng ngẩn người ra, nhìn theo anh em cúi gầm xuống đi khuất vào trong khu phòng của anh, và em lưỡng lự bước theo anh, thực ra thì em cũng sợ mẹ em biết.

Em vào thăm người ngoại quốc kia. Chị ấy đương bối rối đi đi lại lại ở sân trong khu phòng của anh em. Chị ấy lại mặc quốc phục của chị ấy, một cái áo màu xanh thẫm cắt để hở chiếc cổ trắng nõn ra. Tay chị ấy cầm một cuốn sách ngoại ngữ, mở ngỏ, có những hàng chữ ngắn chạy ngang và xếp thành từng đoạn nho nhỏ ở giữa trang giấy.

Chị vừa đi vừa đọc sách, lông mày cau lại, nhưng khi trông thấy em, nét mặt chị đổi tươi ngay lại; chị ấy đứng sững ra chờ em đi tới. Chúng em trao đổi với nhau một vài câu, những câu tầm thường vớ vẩn. Bây giờ những chuyện thường thường chị ấy nói rất trôi chẩy. Em từ chối không vào hẳn trong nhà, lấy cớ em phải về ngay với con em, chị ấy có vẻ buồn.

Em nhắc đến cây đỗ tùng cũ ở trong sân, chị ấy thì nói tới một món đồ chơi tay chị ấy làm cho thằng con em bằng vải nhồi bông gòn. Em cảm ơn chị ấy - thế là hết chuyện nói với nhau. Em chờ một lát rồi cáo biệt; em cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ, vì biển cả chia cách chúng em, em chẳng giúp gì được cho anh em và mẹ em.

Nhưng khi em quay ra về thì chị ấy bỗng nắm lấy bàn tay em, bóp chặt. Em nhìn chị ấy và thấy chị ấy lắc đầu mạnh một cái để hất những giọt nước mắt đi. Em thấy thương tâm, lúng túng nói với chị ấy, nhưng không biết nói gì khác hơn là hứa sẽ trở lại thăm chị ấy một ngày gần đây. Môi chị ấy run lên gượng cười.

***

Một tháng lại trôi qua như vậy. Rồi cha em về. Có điều lạ lùng là cha em tỏ ra hết sức chú ý đến người vợ của anh em và thương mến chị ấy là khác nữa. Vương Đại-Ma kể lại rằng cha em vừa bước vào trong cổng lớn đã hỏi ngay xem anh có đưa theo người ngoại quốc ấy về nhà không; và khi nghe chuyện xong, cha em liền thay quần áo và sai người báo tin cho anh em biết là ăn cơm xong, cha em sẽ đến thăm khu phòng của anh ấy ngay.

Cha em tới nơi, ân cần hớn hở, nhận lễ chào mừng của anh em xong, ngỏ ý muốn xem mặt người ngoại quốc kia. Khi chị ấy vào, cha em cười luôn miệng, ngắm nghía chị ấy và tự do phóng túng, phê bình về người của chị ấy.

Cha em vui vẻ nói:

- Chị ấy có cái vẻ đẹp riêng của chị ấy đấy. Hay, hay, cũng là một chuyện mới lạ ở trong gia đình. Chị ấy có biết nói tiếng Trung-Hoa không?

Anh em có vẻ không bằng lòng cái tính phóng túng của cha nên chỉ trả lời vắn tắt là chị ấy đương học. Cha em cười hềnh hệch và nói to:

- Khỏi lo… khỏi lo… Ta chắc những lời yêu đương nói bằng ngoại ngữ cũng êm ngọt như quốc ngữ…hề, hề, hề!

Và cha em cười đến run cả người lên. Còn chị ấy thì không thể hiểu hết những lời cha em quen tính nói vô ý vô tứ, giọng thô mà lưu loát, nhưng vẻ thân mật làm cho chị ấy vui lên, vả anh em cũng không thể nào nói cho chị ấy biết là cha em thiếu lễ độ đối với chị ấy.

Em nghe nói cha em đến thăm chị ấy luôn và bỡn cợt với chị ấy, nhìn soi mói vào mặt và dạy chị ấy những lời, những tiếng mới. Cha em còn gửi cho chị ấy kẹo mứt và có lần cả một cây phật thủ trồng trong một cái chậu men xanh. Dẫu sao, anh em giữ ý luôn luôn có mặt trong những lúc cha em đến thăm.

Chị ấy thì như trẻ con, không hiểu biết gì cả.

***

Hôm qua ngày lễ, sau khi đến chào mừng mẹ em xong, em lại rẽ vào thăm chị ấy. Em không dám để cho mẹ em buồn thấy em ở chơi lâu với chị ấy, sợ mẹ em lại cấm không cho em lai vãng đến khu phòng của anh em nữa.

Em hỏi:

- Chị có được sung sướng hơn không?

Chị ấy phác thoáng một nét cười, làm cho vẻ mặt đăm chiêu của chị bỗng tươi lên như mặt trời chợt ló ra khỏi đám mây mờ.

Chị ấy đáp:

- Vâng, có lẽ thế. Ít ra thì cũng không đến nỗi tệ quá. Chị chỉ gặp mẹ có mỗi một lần hôm mẹ gọi chị đến pha trà. Từ bé đến giờ chị chưa pha trà kiểu ấy bao giờ. Còn cha thì gần như ngày nào cũng tới thăm anh chị.

Em nói:

- Chúng mình cần phải kiên nhẫn. Rồi cũng có ngày mẹ sẽ bớt nghiêm khắc đi.

Chị ấy bỗng sầm mặt lại, khẽ nói vắn tắt:

- Chị có làm gì quấy đâu. Yêu nhau và lấy nhau đâu có phải là một tội lỗi? Ở trong nhà này chị chỉ có mỗi mình cha là thân thiện. Người đối với chị rất ân cần tử tế, mà chị thì cần có sự ân cần tử tế ấy, chị có thể nói với cô như vậy! Chắc chị không thể chịu đựng cảnh này được lâu hơn nữa, giam hãm như thế này!

Chị ấy hất bộ tóc vàng cắt ngắn một cái, rồi mắt bỗng sa sầm xuống giận dữ. Em thấy chị nhìn vào phía sân trong; em liền nhìn theo.

- Cô xem đấy! Họ lại kéo đến đứng kia kìa… tựa hồ như chị là một trò chơi của mấy người đàn bà ấy! Họ soi mói làm chị ngán đến chết đi được. Vì cớ gì mà lúc nào họ cũng thì thầm, rình mò và chỉ trỏ như vậy?

Chị ấy vừa nói vừa hất cằm ra phía cửa vòng nguyệt. Một bọn mấy người vợ lẽ và năm sáu con đứng ngấp ngó ở lối ra vào. Họ ăn đậu phụng và bóc vỏ cho cái họ ăn, nhưng họ vẫn để ý nhìn trộm chị ấy; em nghe rõ cả tiếng họ cười. Em cau mày nhìn họ, nhưng họ vờ không trong thấy em nạt họ. Sau rồi chị ấy phải kéo em vào trong phòng và khép kín hai tấm cửa gỗ nặng lại.

Chị ấy có vẻ tức giận nói:

- Chị không chịu được họ. Chị không hiểu họ nói gì, nhưng chị biết từ sớm đến tối họ chỉ nói chuyện về chị.

Em an ủi chị ấy:

- Chị chả cần phải để ý tới họ. Họ ngu xuẩn có hiểu biết gì đâu.

Nhưng chị ấy lắc đầu nói:

- Ngày này sang ngày khác, chị không thể nào chịu nổi.

Rồi chị ấy cau mày ngồi im có vẻ tư lự. Hai chị em cứ ngồi với nhau như vậy trong căn phòng rộng lớn và tối tăm. Một lát sau, chẳng còn gì để nói với nhau nữa, em đưa mắt nhìn quanh phòng, thấy chị ấy đã thay đổi lối bài trí, làm cho căn phòng có vẻ tây hơn, chắc thế. Nhưng đối với con mắt em thấy nó chỉ có vẻ kỳ cục.

Trên tường có mấy bức họa treo chẳng cân đối gì cả, có mấy bức hình, đóng khung nữa. Thấy em ngắm mấy bức hình, chị ấy tươi ngay nét mặt vội vàng nói:

- Hình của cha mẹ và em gái của chị đấy.

- Chị có anh em trai không ạ?

Chị lắc đầu, môi hơi nhếch lên đáp:

- Không; nhưng không có gì là quan hệ cả. Người nước chị không phải chỉ quan tâm đến con trai mà thôi.

Em hơi ngạc nhiên về giọng nói của chị ấy và em cũng không hiểu ý nghĩa ra làm sao, nên em đứng dậy ngắm mấy tấm hình. Tấm thứ nhất là hình một ông già nghiêm nghị có bộ râu bạc cắt nhọn. Mắt ông giống mắt chị ấy u buồn, đôi mi nặng trĩu; mũi cao và sói đầu.

Chị ấy trìu mến nhìn tấm hình ông già, nói:

- Cha chị dạy học… Ông là giáo sư trường đại học mà anh chị gặp nhau lần đầu tiên ở đấy. Thấy ông ở đây cũng kỳ. Ông ở đây không hợp… hình như cả chị cũng vậy - Chị ấy khẽ nói thêm giọng rầu rĩ - Nhưng lúc này, nhìn thấy hình mẹ chị, chị không thể nào chịu nổi.

Chị ấy đã đến đứng bên cạnh em, cao hơn em cao hơn em rất nhiều, chị quay đi không nhìn tấm hình thứ nhì và trở về chỗ cũ ngồi, với tay lấy một miếng vải trắng trên một chiếc bàn gần đấy, cầm lên khâu. Từ trước em chưa hề thấy chị ấy khâu vá bao giờ. Chị ấy đeo ở đầu ngón tay một cái giống như cái nón bằng sắt bé tí xíu, trông rất kỳ cục, khác hẳn cái khâu mình quen đeo ở ngón giữa; và chị ấy cầm kim như cầm dao găm. Nhưng em không nói gì, lẳng lặng ra ngắm hình bà mẹ chị ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú và hiền hậu, nhưng bị bộ tóc bạc xù ra ở xung quanh làm hỏng tất cả dung nghi. Khuôn mặt người em giống khuôn mặt của bà mẹ như đúc, chỉ khác có trẻ và tươi hơn.

Em lễ phép nói:

- Chắc chị nhớ mẹ chị lắm nhỉ?

"Không" - chị trả lời cụt ngủn - Thậm chí chị không hề viết cho mẹ một thư nào!

Em ngạc nhiên hỏi: "Tại sao thế?"

"Bởi vì chị sợ những điều mẹ chị lo lắng cho chị rồi sẽ trở thành sự thật. Chị sẽ không nói cho mẹ chị biết bất cứ điều gì về chị hiện tại nơi đây! Và rằng, mẹ chị rất thấu hiểu về chị, nên dầu chị viết cách nào bà cũng sẽ đoán ra được tất! Cho nên từ ngày về đây, chị không hề viết thư cho mẹ."

"Ôi! Lúc còn ở bên nhà, mọi thứ đều có vẻ rất tuyệt! Em gái chị từng nghĩ rằng: mối duyên tình của anh chị là một sự lãng mạn tuyệt vời không thể tưởng tượng nổi! Chị cũng nghĩ thế! Em không biết chứ làm sao chàng có thể là một tình lang tuyệt hảo như vậy? Chàng rất khéo ăn nói và bằng nhiều cách, chàng làm cho những anh chàng đang theo đuổi chị trở thành nhạt nhẻo vô vị, nhàm chán! Chàng thăng hoa tình yêu trở nên mới lạ… Nhưng mẹ chị vẫn luôn luôn lo âu cho chị, phải, bà luôn luôn lo sợ!

Em ngạc nhiên hỏi:

- Bà lo sợ điều gì?

"Sợ chị sẽ khổ sở khi sống xa quê - sợ chị bị nhà chồng bắt nạt, hắt hủi - sợ nhà chồng sẽ làm mọi điều trở nên tồi tệ! Và ngay chị cũng đã dự cảm được mọi chuyện bắt đầu xấu đi! Chị không biết nói sao! Nhưng hình như có một tấm lưới đang phủ trùm lên chị. Giam cầm chị đàng sau những bức tường cao này! Chị đã tưởng tượng ra biết bao chuyện! Chị không thể hiểu người ta nói gì! Chị cũng không nắm bắt được ý nghĩa nào của họ! Ở khuôn mặt họ hình như không tỏ lộ ra điều gì! Chị thật sự thấy lo sợ, hãi hùng giữa bóng đêm dày!

Và rồi đôi khi chị thấy gương mặt của chính chàng cũng tương tự như thế: nhẳn bóng, kín đáo, khó hiểu, không để lộ một chút tình ý nào!

Hồi chị còn ở bên nhà, chàng giống hệt như bọn chị - chỉ có điều chàng trông dễ thương hơn với những nét duyên dáng mới lạ mà chị chưa bao giờ gặp trước kia. Nhưng ở nơi đây, chàng hình như buông rơi trở lại vào một thế giới khác lạ - chàng đã trốn lánh ra khỏi cuộc đời chị! Ôi! Chị không biết làm thế nào để diễn tả cái cảm giác ấy! Chị luôn quen sống với sự chân thật, vui vẻ, cởi mở và nói thẳng tuột ra mọi điều. Mà ở đây lại khác: chỉ có hoàn toàn lặng lẽ, vái lạy và người ta dán mắt chòng chọc vào chị! Chị có thể chịu đựng, hy sinh cả sự tự do của riêng mình nếu chị có thể biết được đằng sau tất cả mọi sự đó là cái gì! Nhưng em biết không, ở bên nhà, chị đã nói với chàng rằng: chị có thể biến thành một người Trung Hoa, một người thổ dân Nam Phi hèn hạ hoặc bất cứ là cái gì… nhưng chị không thể - chị không thể làm thế được! Mãi mãi chị cứ là một người Mỹ mà thôi!

Đó là tất cả mọi thứ mà chị đã ào ạt tuôn ra, trào ra bằng một nửa là ngôn ngữ mẹ đẻ và một nửa là một ít từ ngữ chị đã học được nơi chúng em. Lông mày chị cau tít lại, đôi tay luôn rung động và đan xoắn vào nhau, cả khuôn mặt cũng trở nên bấn loạn đầy âu lo…

Em không bao giờ tưởng tượng được biết bao nỗi niềm, biết bao lời nói đã sôi trào trong tâm tư chị!

Chị ấy thổ lộ mạnh mẽ hệt nước thình lình phún trào từ đá ngầm. Em bối rối vô vàn, vì chưa bao giờ em thấy trái tim một người đàn bà được bộc bạch quá chân thật cả. Đôi niềm cảm thông, tội nghiệp dấy lên trong lòng em khi tìm cách trả lời chị ấy.

Em đương tìm lời nói với chị ấy thì bỗng anh em ở phòng bên bước ra, tựa hồ như anh em đã nghe thấy hết những lời của chị ấy, và hầu như không biết có em đứng đó, anh cầm lấy hai bàn tay chị ấy đương buông thõng áo trên miếng vải thêu. Anh em quỳ xuống bên chị ấy, áp má, giụi mắt và gối đầu lên hai bàn tay của chị ấy. Em lưỡng lự không biết nên đi hay ở lại. Rồi anh em mặt tiều tụy ngẩng lên nhìn chị ấy, giọng khàn khàn thì thào nói:

- Mary, Mary, anh chưa bao giờ nghe thấy em nói như vừa rồi! Em thực tình không nghi anh đấy chứ? Khi còn ở bên nước em, em bảo anh rằng em sẽ theo nòi giống và quốc tịch của anh. Nếu cuối năm này mà em thấy không thể theo được, thì chúng mình sẽ bỏ đi hết, anh sẽ theo quốc tịch Mỹ với em. Và nếu như vậy mà cũng không thực hiện được, thì chúng mình sẽ lập ra một nước mới, một dân tộc mới ở một nơi nào mà chúng mình có thể sống được bên nhau. Em không nên nghi ngờ anh, thực thế, ồ, em yêu của anh.

Những lời này anh nói bằng quốc ngữ cho lưu loát nên em hiểu hết. Sau anh ấy khẽ thì thầm nói bằng ngoại ngữ, em không hiểu gì cả; nhưng em thấy chị ấy cười và em chắc chị ấy có thể vì anh em, chịu đựng thêm một thời gian nữa. Chị ấy ngã đầu xuống, tựa vào vai anh em, và cả hai người cùng im lặng một cách thê thảm. Trước mối tình lộ liễu ấy, em thấy ở lâu nữa thêm ngượng.

Em lẳng lặng bỏ đi ra ngoài, mắng lũ gia nô đương ghé dòm vào cổng khu phòng của chị ấy, em thấy người nhẹ nhõm đi được phần nào. Cố nhiên là em không thể trách mấy người vợ lẽ của cha em được, nhưng em cố ý mắng mấy đứa gia nô ở trước mặt họ. Song toàn là một bọn ngu xuẩn và tò mò vô liêm sỉ. Cô vợ lẽ mập vừa nhai bánh mỡ tóp tép vừa nói:

- Kẻ nào có vẻ kỳ cục và dã man thế tất bị người ta nhìn... và cười cho nữa!

Em nghiêm hẳn nét mặt lại đáp:

- Dẫu sao đi chăng nữa chị ấy cũng là người và có những cảm giác như chúng ta.

Nhưng Đệ Nhị Phu Nhân chỉ so hai cái vai u lên, miệng nhai bánh và lau ngón tay kỹ lưỡng vào tay áo.

Em tức giận quay đi, và mãi khi về gần tới nhà riêng, em mới chợt nhận thấy em tức giận hoàn toàn là vì em bênh chứ không phải em ghét người vợ của anh em!

Đánh máy: Tí Cô Nương
Nguồn: Newvietart.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 4 năm 2014