← Quay lại trang sách

Chương XIX

dịch giả: trương bảo sơn

Chương XIX

ó thể nào chị với em xa nhau đã bốn tháng rồi không? Em mang trên đầu giải khăn sô trắng để tang mẹ em. Em vẫn sống đấy, nhưng em đã khác trước. Thần Thánh đã cắt em lìa khỏi nguồn gốc của em, khỏi những da thịt đã cấu thành da thịt em, khỏi những xương tủy đã tạo thành xương tủy em. Từ nay trở đi, máu em sẽ chảy ra ở chỗ bị cắt lìa ấy.

Nhưng em băn khoăn nghĩ ngợi về vấn đề này. Phải chăng vì Trời không cho mẹ em được thỏa đại nguyện, cho nên các vị Thần Thánh thấy thế động lòng từ bi, đã đem mẹ em - là người mà các vị Thần Thánh thương yêu - ra khỏi cái cõi đời thay đổi mà mẹ em không bao giờ có thể không hiểu được không? Thật là một thời buổi quá khó khăn đối với mẹ em. Mẹ em làm sao có thể chịu đựng nổi những việc đã xẩy ra? Em sẽ kể hết cho chị nghe, chị ạ.

Đám tang mẹ em vừa mới ra khỏi cổng chính thì các bà vợ lẽ đã sinh sự cãi nhau xem bây giờ ai sẽ làm bà cả. Bà nào cũng muốn thế chỗ mẹ em làm Bà Lớn làm Đệ Nhất Phu Nhân; bà nào cũng muốn được mặc quần áo đỏ mà các bà ấy rất khao khát, vì vợ lẽ không được phép mặc những đồ ấy. Bà nào cũng muốn được hưởng quyền lúc chết được khiêng qua cửa chính, vì, chị biết, quan tài vợ lẽ chỉ được phép đưa qua cửa nách. Tất cả cái lũ điên dại ấy, người nào cũng trang điểm cho thật đẹp để được cha em chú ý.

Tất cả lũ, có phải em nói thế không? Em quên mấy người này, La-Mai. Trong bao nhiêu tháng lần lữa qua đi bây giờ đã kéo ra thành mấy năm, La-Mai đã sống trong trang trại của cha em ở thôn quê, và lúc mẹ em chết, chúng em bối rối quên không viết thư ngay cho nàng biết; và mãi mười ngày sau người quản gia của cha em mới đưa tin đến cho nàng.

Vâng, nàng sống ở trang trại có một mình, với mấy đứa gia nô và đứa con trai của nàng, từ ngày có chuyện cha em lại lấy thêm một người vợ lẽ nữa kế sau nàng. Sự thực cha em không lấy, vì trước khi công việc thu xếp xong cha em đã chán người đàn bà mới ấy rồi, và cha em cho là người ấy không xứng với số tiền gia đình người ấy đòi. Song La-Mai không quên được việc cha em muốn lấy một người khác. Nàng không trở về với cha em nữa, vả tính cha em ghét ở thôn quê, nên nàng biết cha em sẽ không theo về đấy với nàng.

Nhưng khi được tin mẹ em mất, nàng về ngay đây và đi thẳng đến chùa nơi quàn mẹ em, ôm lấy quan tài lặng lẽ khóc ba ngày liền không ăn uống gì cả. Vương Đại-Ma báo cho em biết, em vội đến nâng nàng dậy và dẫn về nhà riêng của em.

Nàng đã thay đổi hẳn đi. Mất hẳn tính hay cười và hiếu động, nàng bỏ hết không mặc những đồ lụa màu sặc sỡ, không tô son nên môi nàng se lợt trên khuôn mặt tái xanh. Nàng sinh ra trầm lặng và u buồn. Chỉ có tính khinh người là vẫn còn, nàng bĩu môi nghe thấy chuyện mấy người vợ lẽ tranh dành lẫn nhau. Chỉ có mình nàng là không để ý tới chuyện làm Đệ Nhất Phu Nhân.

Nàng tránh nhắc tới cha em. Nghe nói nàng thề rằng nếu cha em mà lai vãng tới nàng thì nàng uống thuốc độc tự tử ngay.

Tình yêu ở trong lòng nàng đã kết thành thù hận.

Khi em đề cập đến chuyện người vợ ngoại quốc của anh em, nàng im lặng tựa hồ như không nghe thấy em nói gì cả. Đến khi em nhắc lại một lần nữa, nàng lạnh lùng, giọng sắc như nước, khẽ nói:

"Việc Trời đã định chẳng nên bàn tán nhiều. Cha như vậy thì con có thể thủy chung được không? Bây giờ cậu ấy đương đam mê. Tôi biết cái tính đó mà. Nhưng thử đợi khi cô kia sinh đẻ xong, nhan sắc tả tơi như cái bìa sách nát tung ra khỏi cuốn sách, liệu lúc bấy giờ cậu ấy có còn nâng niu cuốn sách để đọc nữa không, mặc dầu mỗi trang không nói gì khác ngoài tình yêu của cô ả đối với cậu ấy?"

Rồi La-Mai không để ý đến nữa, và trong bốn hôm ở tại nhà em, nàng không hề nói một tiếng nào về cha em. Tất cả những cái trước kia là khoái lạc và yêu đương bây giờ đã chết ở trong lòng nàng. Nay nàng chỉ hay giận lúc nào cũng giận, bất cứ một tý gì cũng giận, giận nhưng mà không nóng; chỉ lạnh lùng vô lý như một con rắn đầy nọc độc. Đôi khi em phát sợ nàng. Sau khi nàng đi rồi, em nói chuyện với chồng em, bàn tay em đặt trong bàn tay chàng. Chàng ấp bàn tay em một lúc lâu trong hai bàn tay của chàng, mãi sau mới nói:

- Nàng là một người đàn bà bị miệt thị. Cổ tục của ta vẫn coi khinh đàn bà, mà nàng không phải là một người dễ yêu và chịu để cho người ta khinh khi.

Thế mới biết tình yêu là một cái gì kinh khủng vô cùng, trừ khi nó có thể chảy lan tràn tự do từ trái tim này sang trái tim kia ngay từ lúc đầu!

Còn La-Mai, sau khi hết tang mẹ em, lại trở về ở thôn quê.

***

Về chuyện các bà vợ lẽ khác thì chưa có thể quyết định gì được, phải đợi cho đến khi người vợ của anh em được chấp nhận, vì người vợ chính thức của anh em đương nhiên sẽ là người thay mẹ em làm Đệ Nhất Phu Nhân. Bây giờ việc này thành ra cấp bách, vì nhà họ Lý có con gái hứa hôn với anh em gần như ngày nào cũng cho người mối lái làm trung gian tới thúc giục phải làm lễ thành hôn ngay.

Anh em tất nhiên không nói chuyện này cho người ngoại quốc kia hay, nhưng em biết và em hiểu vì cớ gì mà anh em trông mặt mày hốc hác và càng ngày càng lo lắng là vì những việc phức tạp thúc vào lưng anh ấy. Cha em thì phải tiếp mấy người mối lái, còn anh em thì cứ lờ đi không gặp họ, mà cũng chẳng nghe họ nói; cha em cứ luôn luôn nhắc lại lời họ nhưng cố tình làm ra vẻ lờ lững và khôi hài.

Từ ngày mẹ em mất, mối tình giữa anh em với người ngoại quốc kia lại kết chặt lại, thành thử ra nói đến việc cưới xin kia chẳng khác gì lấy dao ngoáy ở trong ruột trong gan anh em. Mặc dầu người ngoại quốc kia không bao giờ yêu thương mẹ em cả, nhưng mỗi khi anh em tự trách mình đối với mẹ đau ốm đã quá tàn nhẫn và anh em tự đấm ngực giận mình đã làm cho mẹ chết sớm, thì chị ấy chia sẻ nỗi đau buồn với anh em một cách rất âu yếm.

Chị ấy nghe anh em tỏ lòng ăn năn và khéo an ủi làm cho anh em nghĩ tới đứa con sắp sinh ra và nghĩ tới tương lai. Chị ấy thực là khôn ngoan. Người đàn bà tâm địa nhỏ nhen nghe anh em than thở về mẹ, chắc sẽ tức giận. Nhưng chị ấy khi nghe anh em kể những đức tính của mẹ em, như mọi người thường hay nhắc nhở tới người chết, chị ấy tỏ ra đồng ý với anh em. Về thái độ của mẹ em đối với chị ấy thì chị ấy im lặng bỏ qua một cách dễ thương lạ. Thấy anh em khen mẹ em, chị ấy còn ca tụng thêm và tỏ lòng kính trọng mẹ em có tinh thần mạnh mẽ mặc dầu là chống đối lại chị ấy. Anh em giãi bày được tâm sự với vợ như vậy ở trong lòng bao nhiêu buồn phiền tiêu tan đi hết và tràn dâng lên một niềm yêu thương vợ mới lạ.

Hai vợ chồng ở lì trong khu phòng riêng, cách biệt hết thẩy. Có một dạo em cũng ít đến thăm anh chị ấy. Tựa hồ như họ sống một mình trong một xứ xa lạ, và không một việc, không một người nào có thể tiếp xúc với họ. Em đến thăm bao giờ họ cũng hết sức hoan nghênh em, nhưng khi em đi khỏi thì họ lại quên em ngay lập tức, họ cũng không biết vì sao nữa. Họ đưa mắt nhìn nhau bí mật và nói chuyện với nhau ngay cả lúc môi họ đương nói với em. Nếu họ ở xa nhau quá dù rằng sự xa cách ấy bất quá chỉ ở trong phạm vi chiều dài cái phòng, thì họ lại vô tình xích lại gần nhau, và họ áy náy cho tới khi người nọ ở sát cạnh người kia mới thôi.

Em cho rằng chính trong khoảng thời gian họ kết lại mối tình với nhau ấy, anh em bắt đầu thấy rõ việc mình phải làm. Anh em sẵn sàng hy sinh hết thẩy cho chị ấy, thể xác anh em hết lo âu bối rối và một sự bình tĩnh nào đó lan tràn khắp tâm trí anh em.

Nhìn hai anh chị, em ngạc nhiên chỉ thấy lòng em ấm áp lên vì họ. Giá trước khi lấy chồng mà em thấy họ như thế, chắc em phát ngán lên thấy giữa một người đàn ông với một người đàn bà có những xúc cảm như vậy - trước kia đâu em có hiểu nổi và đối với con mắt em cái cảnh ấy chắc em đã cho là bậy bạ thiếu nhân phẩm. Em đã coi rẻ tình ái và cho rằng nó chỉ thích hợp với bọn vợ lẽ con hầu mà thôi.

Chị xem bây giờ em thay đổi đến thế đấy, và chồng em đã giáo hóa em đến như vậy! Trước khi có chàng, thực tình em chẳng hiểu biết một tí gì.

Đấy hai người, anh em và người vợ ngoại quốc của anh ấy, sống với nhau chờ đợi tương lai như thế đấy.

***

Tuy nhiên anh em đâu có được hoàn toàn sung sướng. Chỉ có chị ấy là sung sướng! Bây giờ không được nhận là một người trong gia đình của anh em, chị ấy cũng chẳng cần. Sau cái chết của mẹ chồng mặc dầu chị ấy có thiện cảm, nhưng mối dây liên hệ không còn ràng buộc được chị ấy nữa. Có đứa con mang trong bụng, chị ấy đã hết thấy lo sợ như trước. Chị ấy không còn nghĩ gì khác ngoài người chồng và bản thân chị cùng đứa con của hai người. Thấy đứa bé đạp, chị cười nói:

"Chính đứa nhỏ này sẽ chỉ bảo cho tôi mọi điều. Tôi sẽ học nó cách đối xử với dân tộc và xứ sở của chồng tôi ra làm sao. Nó sẽ cho tôi thấy con người của cha nó như thế nào - từ lúc thơ ấu cho tới lúc trưởng thành. Không bao giờ tôi còn bị chia ly hay cô đơn nữa."

Và chị ấy lại nói với chồng:

"Gia đình anh có nhận em hay không, em cũng chẳng quan tâm. Xương máu và trí não anh đã thâm nhập vào em, và em sẽ sinh ra một đứa con trai của anh và của dân tộc anh."

Nhưng anh em không hài lòng với cái quy luật của tinh thần ấy. Nghe chị ấy nói như vậy anh em rất phục vợ, nhưng lại hận cha, chạy ra ngoài bảo em:

"Anh và chị ấy, hai người có thể sống riêng với nhau suốt đời, nhưng có thể để cho đứa trẻ mất tài sản thừa kế của nó không? Anh chị có quyền làm như vậy không?"

Nhưng em không thể trả lời anh ấy được, vì em chẳng biết thế nào là phải.

***

Đã tới lúc sinh đứa bé rồi có thể nói là trông đợi từng giờ một, anh em lại chạy đến một lần nữa để xin cha em chính thức thừa nhận vợ anh ấy. Để em kể chị nghe những lời anh ấy nói với em.

Anh em bảo anh em đến khu phòng của cha anh, đặt hy vọng vào những ân cố hồi trước cha anh đối với vợ anh. Mặc dầu thái độ và lời lẽ của cha anh nhiều khi không được lịch sự, nhưng anh cũng mong rằng những ân cố ấy có thể do lòng cảm mến thực sự của cha anh mà ra. Anh em đứng trước mặt cha cúi đầu nói:

"Kính thưa cha, bây giờ Đệ Nhất Phu Nhân tức là mẹ đáng kính của con đã quá cố, con, đứa con không xứng đáng của cha, xin cha đoái thương nghe lời con trình bầy."

Cha anh đương ngồi ở cạnh bàn uống rượu. Nghe anh nói, Người cúi đầu xuống cười, rồi Người vẫn giữ nụ cười như vậy, rót rượu đựng trong một cái bình bạc ra một chiếc chén ngọc, rồi Người cầm chén lên nhấp rượu một cách rất tao nhã. Người không nói gì cả. Anh em thấy vậy mạnh dạn nói tiếp.

"Bông hoa đáng thương từ một xứ xa lạ bây giờ đương mong được xác nhận địa vị ở trong gia tộc nhà ta. Theo thủ tục Tây phương thì chúng con đã chính thức thành hôn, và đối với con mắt đồng bào của y thị, thì y thị là Vợ Chính Thức, là Đệ Nhất Phu Nhân của con. Bây giờ y thị mong được pháp luật của nước nhà cũng công nhận cho như vậy. Việc này càng quan trọng hơn nữa vì y thị đương mang thai đứa con đầu lòng của con.

"Cố Đệ Nhất Phu Nhân đã qua đời. Chúng con tiếc thương mẹ không bao giờ nguôi. Nhưng cần phải đặt Đệ Nhất Phu Nhân của con trai mẹ vào chỗ chính thức của nó theo đúng thứ tự của thế hệ. Bông hoa ngoại quốc kia ước ao được trở thành một người trong gia đình ta, muốn cùng chung một cội rễ với gia đình ta, như một cây mận được ghép vào cái gốc cái trước khi sinh quả. Y thị ước ao con cái của y thị được nhập tịch mãi mãi vào giòng giống Thiên Quốc cổ đại của ta. Bây giờ chỉ trông đợi ở cha thừa nhận y thị. Hồi trước được cha khoan thứ ban cho rất nhiều ân cố cho nên y thị bây giờ nghĩ tới lấy làm khích lệ vô cùng."

Cha anh vẫn cười mà không nói gì cả. Người lại rót thêm rượu vào chén ngọc uống. Mãi sau Người mới nói:

"Bông hoa ngoại quốc đẹp đấy. Đôi mắt thật là tuyệt, chẳng khác gì tử hồng ngọc! Nước da trắng như hạnh! Nàng đã làm cho chúng ta vui hết sức, có phải thế không? Bây giờ nàng lại sắp tặng cho con một món đồ chơi nho nhỏ nữa, ta có lời mừng cho con!"

Người lại rót rượu ở trong bình ra uống, rồi tiếp tục nói, thái độ vẫn ôn hòa:

"Ngồi xuống đây, con. Con cứ nhọc mình thái quá."

Người mở ngăn bàn, lấy ra một chén uống rượu nữa và ra hiệu cho anh em ngồi xuống. Người rót đầy rượu vào cái chén này. Nhưng anh em khước từ và cứ đứng y nguyên trước mặt cha. Người lại nói, giọng đầm ấm, êm dịu và rất trôi chảy:

"A, con không thích rượu?" Người cười, nhắp rượu, lấy tay quệt môi, rồi lại cười. Sau thấy anh em quyết tâm đứng lì ra đấy đợi Người trả lời cho bằng được, Người mới nói: "Còn về vấn đề con hỏi đó, để cha suy nghĩ đã. Cha bận hết sức, con ạ. Vả lại mẹ con vừa mất, khiến cha buồn đến nỗi bây giờ không thể để tâm trí vào bất cứ việc gì cả. Chiều nay cha sẽ đi Thượng-Hải chơi cho giải trí, nếu không cha buồn đến phát ốm mất. Con hãy chuyển lời mừng của cha cho người đàn bà đương hoài thai ấy. Chúc nàng có đứa con trai xinh như bông sen! Thôi con về đi. Con trai hiếu thảo của cha! Con trai xứng đáng của cha!"

Cha em đứng dậy, miệng vẫn cười tươi, đi sang phòng bên và kéo màn cửa xuống.

Khi anh em kể cho em nghe tất cả câu chuyện này, lòng anh oán hận cha vô cùng, nói tới cha mà như nói tới một người xa lạ nào. A hồi nhỏ chúng em học ở trong sách Thánh Hiền dạy rằng người đàn ông không được yêu vợ hơn cha mẹ. Như vậy là một tội đối với tổ tiên và quỷ thần. Nhưng lòng người yếu đuối có thể chống lại ngọn sóng tình dâng tràn lên không? Sóng tình cứ xô vào, lòng người muốn hay không cũng mặc. Tại sao các cụ ngày xưa cao minh như vậy mà cũng không hiểu biết điều đó? Em không thể trách anh em được.

***

Có điều lạ bây giờ người ngoại quốc kia lại là người đau khổ nhất. Sự phản đối của mẹ em trước kia không làm cho chị ấy phiền muộn đến như vậy. Chị ấy đau lòng vì sự thờ ơ của cha em. Thoạt tiên chị ấy tức và lạnh lùng nói về cha em. Khi nghe kể lại câu chuyện giữa chồng và bố chồng, chị ấy nói:

"Vậy tất cả những thiện cảm của ông ấy đều giả tạo cả hay sao! Em cứ tưởng ông ấy mến em thực sự. Em coi ông ấy như một người bạn thân. Ông ấy có ý định gì - ô, chẳng hóa ra là giống vật hay sao, thực thế!"

Nghe chị ấy nói ra miệng đối với một tôn trưởng như vậy, em khó chịu nhìn anh em xem có trách mắng gì vợ không. Song anh ấy đứng cúi đầu im lặng, nên em không trông rõ nét mặt anh. Chị ấy cũng nhìn anh em, mắt trợn lên như bị kinh hoảng, vì chị ấy ăn nói một cách thờ ơ lãnh đạm, thế mà bỗng oà lên khóc chạy lại ôm lấy chồng kêu:

- Ồ, anh yêu, mình bỏ cái chỗ khủng khiếp này đi ở chỗ khác đi!

Em ngạc nhiên thấy chị ấy đột nhiên xúc cảm như vậy. Nhưng anh em đã đưa tay ra ôm lấy chị ấy khẽ vỗ về an ủi chị ấy. Thấy thế, em liền rút lui, lòng đau buồn cho anh chị ấy và bâng khuâng chẳng biết tương lai sẽ ra sao.

Đánh máy: Tí Cô Nương
Nguồn: Newvietart.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 4 năm 2014