Chương 1 Nicholas Young Và Rachel Chu - NEW YORK, 2010
Anh chắc chuyện này chứ? – Rachel hỏi lại, khẽ thổi lên bề mặt tách trà đang bốc hơi của cô. Họ ngồi bên chiếc bàn kề cửa sổ thường lệ tại quán Tea Sympathy, và Nick vừa mời cô nghỉ hè cùng anh tại châu Á.
– Rachel, anh rất thích nếu em đồng ý đi. – Nick trấn an cô. – Em vẫn chưa có kế hoạch dạy học mùa hè này, cho nên em lo gì chứ? Hay em nghĩ không chịu được thời tiết nóng ẩm à?
– Không, không phải thế. Em biết anh sắp bận rộn với nhiệm vụ phù rể của anh, và em không muốn làm anh phân tâm, – Rachel nói.
– Phân tâm gì chứ? Đám cưới Colin sẽ chỉ mất tuần đầu tiên ở Singapore thôi, còn sau đó chúng ta có thể dành thời gian hè còn lại ngao du khắp châu Á. Nào, để anh cho em thấy nơi anh lớn lên. Anh muốn đưa em tới tất cả những nơi lui tới mà anh thích.
– Thế anh có định cho em thấy cái hang thiêng liêng nơi anh mất trinh tiết không? – Rachel châm chọc, nhướng mày vẻ tinh nghịch.
– Chắc chắn rồi! Thậm chí chúng ta có thể thực hiện màn tái diễn! – Nick cười, phết cả tảng mứt và kem sữa lên một chiếc bánh vẫn còn ấm mới lấy từ lò nướng. – Mà chẳng phải em có một người bạn tốt đang sống ở Singapore hay sao?
– Đúng rồi, Peik Lin, bạn thân nhất của em thời trung học. – Rachel nói. – Cô ấy kiên trì mời em tới chơi nhiều năm rồi.
– Thêm lý do rồi. Rachel, em sẽ rất thích, và anh biết em phát cuồng với đồ ăn! Em có biết Singapore là đất nước mê đồ ăn nhất trên hành tinh này chứ?
– Xì..., chỉ cần nhìn cái cách anh hớn hở trước mọi thứ anh ăn là đủ cho em hình dung đó hẳn là một môn thể thao quốc gia rồi.
– Em nhớ bài viết trên New Yorker của Calvin Trillin về ẩm thực đường phố Singapore chứ? Anh sẽ đưa em tới tất cả những quán hầm, cả những quán mà người đó không hề biết. – Nick cắn một miếng bánh nướng mềm nữa và phồng mồm nói tiếp. – Anh biết em rất mê món bánh nướng này. Cứ đợi tới khi em nếm bánh của Bà nội anh xem –
– Bà anh nướng bánh à? – Rachel cố gắng hình dung một người bà Trung Hoa truyền thống đang làm món bánh tinh hoa kiểu Anh này.
– Ờ thì, chính xác thì bà không tự nướng bánh, nhưng bà có món bánh nướng ngon nhất trên đời, – rồi em sẽ thấy, – Nick nói, ngó quanh theo phản xạ để chắc chắn rằng không ai trong cái không gian nho nhỏ ấm áp này nghe lỏm được mình nói. Anh không muốn làm kẻ khó ưa tại quán cà phê yêu thích của mình vì đã vô tình tỏ ý trung thành với món bánh nướng khác, cho dù đó là bánh của bà nội anh.
Ở một bàn gần bên, cô gái nấp mình phía sau một cái giá ba tầng chất cao những chiếc bánh kẹp cỡ ngón tay càng lúc càng hứng thú với cuộc trò chuyện cô đang nghe lỏm. Ban đầu cô ngờ rằng rất có thể đó là anh, nhưng giờ thì cô hoàn toàn chắc chắn. Chính là Nicholas Young. Cho dù khi đó cô mới chỉ mười lăm, nhưng Celine Lim không bao giờ quên cái ngày Nicholas đi ngang bàn của họ tại Pulau Club [10*] và nở nụ cười nhăn nhở phá hoại ấy với chị gái Charlotte của cô.
– Đó có phải là một đứa trong số mấy anh em trai nhà Leong không nhỉ? – Mẹ họ đã hỏi vậy.
– Không, đó là Nicholas Young, anh họ của anh em nhà Leong. – Charlotte trả lời.
– Con trai Philip Young à? Ái dà, nó lớn phổng lên như vậy từ khi nào thế? Giờ nó đẹp trai quá! – Bà Lim kêu lên.
– Anh ấy vừa từ Oxford về. Học chuyên ngành kép về sử và luật. – Charlotte nói thêm, đoán được câu hỏi tiếp theo của mẹ.
– Sao con không đứng lên nói chuyện với cậu ấy? – Bà Lim phấn khởi nói.
– Sao con phải vậy, khi mà mẹ xua đuổi mọi anh chàng dám đến gần con. – Charlotte trả lời hơi sẵng.
– Alamak, ngốc lắm con ơi! Chỉ là mẹ cố gắng bảo vệ con trước bọn đào mỏ thôi. Còn anh chàng này thì con sẽ rất may mắn nếu có được đấy. Đây là đứa con có thể cheong!
Celine không tin nổi mẹ cô lại khuyến khích chị cô giành lấy chàng trai này. Cô tò mò chăm chú nhìn Nicholas, lúc này đang cười vui vẻ với bạn mình ở chiếc bàn dưới tán ô hai màu xanh lam-trắng bên bể bơi. Thậm chí từ phía xa anh vẫn nổi bật. Khác hẳn những anh chàng khác với kiểu tóc cắt ở tiệm người Ấn thông thường, Nicholas có mái tóc đen rối tung rất hoàn hảo, những đường nét kiểu thần tượng nhạc pop Quảng Châu rất rõ, và hàng mi dày khó tin. Anh là anh chàng lãng tử và đẹp trai nhất mà cô từng thấy.
– Charlotte, sao con không lại đó và mời cậu ấy tới buổi gây quỹ của con vào thứ Bảy? – Bà mẹ tiếp tục.
– Thôi nào mẹ. – Charlotte mỉm cười, hàm răng khép chặt. – Con biết việc mình định làm mà.
Nhưng hóa ra, Charlotte chẳng biết những gì cô phải làm, vì Nicholas không hề xuất hiện tại buổi gây quỹ của cô, khiến bà mẹ thất vọng vô cùng. Nhưng cái buổi chiều tại Pulau Club ấy để lại một dấu ấn sâu sắc trong ký ức mới lớn của Celine, đến mức sáu năm sau và ở phía bên này hành tinh, cô vẫn nhận ra anh.
– Hannah, để tớ chụp một bức ảnh cậu với đống bánh pudding rưới siro dính dấp này nhé, – Celine nói, móc chiếc smart phone của mình ra. Cô chĩa nó về phía người bạn, nhưng lén hướng ống kính vào Nicholas. Cô chụp tấm ảnh và lập tức e-mail cho chị gái, hiện sống ở Atherton, California. Mấy phút sau điện thoại của cô kêu “ting”.
Bà chị: OMFG! LÀ NICK YOUNG! EM Ở ĐÂU THẾ?
Celine Lim: TS.
Bà chị: Cô gái cùng với anh ấy là ai thế?
Celine Lim: Em nghĩ là bạn gái. Nhìn ABC. [11*]
Bà chị: Hừm... em có thấy nhẫn không?
Celine Lim: Không thấy.
Bà chị: Làm ơn theo dõi cho chị!!!
Celine Lim: Chị nợ em khoản to đấy!!!
Nick đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ quán, ngạc nhiên trước những người dắt theo những con chó nhỏ đang đi lại dọc đoạn Đại lộ Greenwich này như thể đây là sàn diễn cho những giống chó thời trang nhất thành phố vậy. Một năm trước, giống bulldog Pháp gây sốt, nhưng giờ có vẻ giống chó săn thỏ Italy đang khiến chó Pháp phải cạnh tranh quyết liệt. Anh lại nhìn Rachel, tiếp tục chiến dịch vận động của mình. – Điều rất hay khi xuất phát từ Singapore là ở chỗ đó là nơi chốn hoàn hảo. Malaysia ngay bên kia cầu, và chỉ nhảy vọt một cái là tới Hong Kong, Campuchia, Thái Lan. Thậm chí chúng mình có thể du lịch qua các đảo Indonesia –
– Nghe rất thú, nhưng mười tuần... em không biết liệu em có muốn đi vắng lâu thế không. – Rachel trầm ngâm. Cô cảm nhận rõ sự háo hức của Nick, và ý tưởng trở lại thăm châu Á khiến cô rất phấn khích. Cô đã có một năm dạy học ở Thành Đô từ bậc cao đẳng đến cao học nhưng không thể đi chơi bất kỳ đâu ra ngoài biên giới Trung Quốc. Là một nhà kinh tế, cô thừa biết Singapore – quốc đảo nhỏ bé hấp dẫn ở đầu mũi Bán đảo Malay này đã chuyển mình chỉ trong vài thập kỷ ngắn ngủi từ một ‘ao tù’ thuộc địa Anh quốc thành một đất nước có mật độ triệu phú cao nhất thế giới. Thật thú vị khi được thăm một nơi như vậy, đặc biệt có Nick làm người hướng dẫn cho cô.
Nhưng có điều gì đó ở chuyến đi này khiến Rachel hơi e ngại, và cô không thể không cân nhắc những hàm ý sâu hơn. Nick làm cho mọi việc dường như rất ngẫu hứng, nhưng là người hiểu anh, cô tin chắc anh tính toán việc này hơn mức anh thể hiện ra rất nhiều. Họ đã gắn bó với nhau gần hai năm, và giờ anh mời cô thực hiện một chuyến đi dài tới thăm quê hương anh, dự đám cưới người bạn thân nhất của anh, không hơn không kém. Liệu việc này có đúng như những gì cô nghĩ là vậy hay không?
Rachel đăm đăm nhìn tách trà của mình, ước gì có thể mò ra manh mối gì đó từ dăm lá trà Assam đọng dưới đáy ly nước màu vàng sậm. Cô chưa bao giờ là tuýp con gái mong ngóng những đoạn kết như chuyện cổ tích. Ở tuổi hai mươi chín, theo chuẩn mực Trung Hoa, Rachel đã thuộc nhóm bà cô rồi, và mặc dù những người họ hàng bao đồng liên tục tìm cách mai mối, cô vẫn dành phần lớn những năm tuổi hai mươi tập trung học cao học, hoàn thành luận án, và bắt đầu sự nghiệp học thuật của mình. Tuy nhiên, lời mời bất ngờ này kích thích một số bản năng còn sót lại trong cô. Anh ấy muốn đưa mình về nhà. Anh ấy muốn mình gặp gia đình anh ấy. Câu chuyện lãng mạn đã ngủ yên từ lâu trong cô đang thức tỉnh, và cô biết chỉ có một câu trả lời.
– Em phải kiểm tra chỗ thầy trưởng khoa để xem khi nào cần quay lại đã, nhưng anh biết chuyện gì rồi đấy? Mình tiến hành thôi! – Rachel tuyên bố. Nick dướn người qua bàn, hôn cô nồng nàn.
Mấy phút sau, chính Rachel còn chưa biết chắc về kế hoạch nghỉ hè của mình thì những chi tiết cuộc trò chuyện của cô đã bắt đầu lan xa, vòng quanh trái đất như một loại virus được phóng thích. Sau khi Celine Lim (chuyên ngành thời trang Trường Thiết kế Parsons) gửi e-mail cho chị gái mình là Charlotte Lim (gần đây đã đính hôn với nhà đầu tư mạo hiểm Henry Chiu) ở California, Charlotte gọi cho người bạn thân nhất của mình là Daphne Ma (con gái út Sir Benedict Ma) ở Singapore và hổn hển báo tin cho cô này. Daphne nhắn tin cho tám người bạn, trong đó có Carmen Kwek (cháu gái của “Vua đường” Robert Kwek) ở Thượng Hải, mà chị họ cô này là Amelia Kwek học ở Oxford cùng Nicholas Young. Amelia chỉ việc nhắn tin cho bạn mình là Justina Wei (người thừa kế Instant Noodle) ở Hong Kong, và Justina, người có văn phòng ở Hutchison Whampoa chỉ cách văn phòng Roderick Liang một cái hành lang (của Tập đoàn Tài chính Liang Finance Group Liang), chỉ việc xem ngang cuộc họp trên điện thoại của mình để chia sẻ mẩu tin thú vị này. Đến lượt Roderick lại gọi Skype cho bạn gái mình là Lauren Lee, đang đi nghỉ ở Royal Mansour tại Marrakech cùng với bà mình là Lee Yong Chien (không cần thiết phải giới thiệu) và dì mình là Patsy Teoh (Hoa hậu Đài Loan 1979, giờ là vợ cũ của ông trùm viễn thông Dickson Teoh). Bên bể bơi, Patsy gọi ngay một cuộc điện thoại cho Jacqueline Ling (cháu gái nhà từ thiện Ling Yin Chao) ở London, biết quá rõ rằng Jacqueline sẽ điện thoại trực tiếp cho Cassandra Shang (cô em họ thứ hai của Nicholas Young), người luôn dành kỳ nghỉ xuân tại điền trang rộng lớn của gia đình mình ở Surrey. Vậy là chuyến tàu tin đồn kỳ lạ này lan đi rất nhanh qua mạng lưới chằng chịt của đám người giàu có châu Á, và chỉ trong vài giờ, gần như tất cả mọi người trong cái giới riêng biệt này đều biết rằng Nicholas Young sắp đưa một cô gái về nhà ở Singapore.
Và, alamak! Đây là một tin trọng đại.