Chương 1 Công Viên Tyersall - SINGAPORE
Colin và anh thường thả xe đạp đổ dốc chỗ này, tay giơ cao lên trời, để xem đứa nào đi được xa nhất mà không chạm vào ghi đông. – Nick nói khi xe đưa họ theo con đường ngoằn ngoèo tới Công viên Tyersall. Đến đây cùng Nick là một trải nghiệm hoàn toàn khác với Rachel so với lần đầu tiên cô đi cùng Peik Lin. Trước hết, bà nội Nick đã cho hẳn một chiếc Daimler sang trọng đến đón họ, và lần này Nick chỉ dẫn mọi điều dọc đường.
– Em nhìn thấy cái cây chôm chôm to tướng kia chứ? Colin và anh đã thử làm một cái nhà cây trên đó. Bọn anh mất ba ngày bí mật làm, nhưng rồi Ah Ma phát hiện ra và nổi giận. Bà không muốn bất cứ thứ gì làm hỏng quả chôm chôm quý giá của bà và bắt bọn anh phải phá dỡ. Colin nổi khùng, cậu ấy quyết định ra sức vặt cho hết chôm chôm.
Rachel cười. – Các anh gặp phiền phức to phải không?
– Phải, – bọn anh lúc nào cũng gặp rắc rối. Anh nhớ có một kampong [116*] gần đây mà bọn anh thường lẻn vào bắt trộm gà con.
[116] Làng truyền thống của người Malay. Singapore từng có rất nhiều ngôi làng bản địa như thế, trong đó người Malay bản xứ sống giống như tổ tiên họ đã sống suốt nhiều thế kỷ – trong những căn lều gỗ không có điện hay nước máy. Ngày nay, nhờ các nhà phát triển, trên toàn đảo chỉ còn lại một kampong.
– Mấy ông tướng con! Thế sự giám sát của người lớn đâu rồi?
– Người lớn giám sát nào chứ?
Chiếc xe chạy tới cổng dành riêng cho xe, và vài người hầu xuất hiện ở cánh cửa bên để chuyển hành lý của họ khỏi cốp xe. Người quản gia Ấn Độ theo các bậc cấp phía trước xuống đón họ.
– Chào cô cậu, cậu Young, cô Chu. Bà Young đang đợi cô cậu tới dùng trà. Bà ở trong rừng khế đấy ạ.
– Cảm ơn chú, Sanjit, chúng cháu sẽ đến đó bây giờ. – Nick nói. Anh hướng dẫn Rachel đi qua sân trời lát đá đỏ theo lối đi rất trang nhã, nơi những khóm ô rô trắng và dâm bụt sặc sỡ nở bung xen lẫn với những khóm cói Ai Cập um tùm.
– Những khoảng vườn này càng tuyệt hơn nữa vào ban ngày. – Rachel nhận xét, đưa những ngón tay rê theo hàng thân cói đang khẽ đung đưa trong gió nhẹ. Những con chuồn chuồn to tướng lượn lờ xung quanh, cánh chúng lấp loáng trong ánh nắng.
– Nhớ nhắc anh chỉ cho em xem ao hoa súng nhé. Nhà anh có loại hoa súng lá khổng lồ – giống Victoria amazonica, loại lớn nhất thế giới. Thực tế em có thể nằm trên đó tắm nắng được đấy!
Khi họ tiến đến khoảnh rừng, một cảnh tượng kỳ lạ nhất đang đợi Rachel: Bà nội chín mươi tuổi hơn của Nick đứng trên đỉnh một chiếc thang gỗ dựa vào thân một cây khế cao, đang cố khua mấy chiếc túi nhựa. Hai người làm vườn đứng dưới chân chiếc thang, giữ cho vững, trong khi một người lính Gurkha và hai cô hầu người Thái bình thản nhìn.
– Lạy Chúa, bà ngã khỏi thang mất thôi! – Rachel hốt hoảng nói.
– Đấy mới là Ah Ma. Không ngăn được bà đâu. – Nick cười toe nói.
– Nhưng chính xác thì bà đang làm gì thế?
– Bà đang kiểm tra từng quả khế non và bọc chúng vào túi nhựa. Hơi ẩm giúp quả chín và bảo vệ chúng khỏi bị chim rỉa.
– Sao bà không để một người làm vườn làm việc ấy?
– Bà thích tự mình làm, – Bà cũng làm thế này với cây ổi đấy.
Rachel đăm đăm nhìn bà nội Nick, mặc chiếc áo khoác làm vườn màu vàng xếp nếp rất đẹp, và rất kinh ngạc trước sự khéo léo của bà. Bà Su Yi ngó xuống, nhận ra mình có thêm khách mới, và nói bằng Quan thoại:
– Đợi một phút, – Bà chỉ làm nốt hai quả nữa thôi.
Khi bà nội Nick đã xuống khỏi thang an toàn (khiến Rachel thở phào), mọi người cùng đi tiếp theo một lối đi nữa dẫn tới một khu vườn có tường bao kiểu Pháp, nơi rất nhiều loa kèn châu Phi màu xanh dương được trồng xen vào hàng rào gỗ hoàng dương được đẽo gọt kỹ càng. Ở giữa vườn là một nhà kính, trông tựa một món đồ trang sức và có vẻ như được vận chuyển thẳng từ vùng quê nước Anh đến.
– Đây là chỗ Ah Ma trồng các loại lan lai ghép đoạt giải của bà. – Nick tiết lộ cho Rachel.
– Ôi. – Rachel chỉ biết thốt lên vậy khi nàng bước vào nhà kính. Hàng trăm cây lan treo ở những độ cao khác nhau khắp không gian này, tỏa hương dìu dịu. Rachel chưa bao giờ thấy nhiều loại lan như thế – từ giống lan nhện phức tạp và vạn đới lan màu sắc sinh động tới lan hoàng hậu lộng lẫy và lan hài đầy khêu gợi. Ở giữa tất cả là một chiếc bàn tròn có vẻ như được đẽo từ nguyên một khối malachite (đá lông công) màu lam. Chân đế là bốn con sư điểu dữ tợn ngoảnh về các hướng khác nhau, con nào cũng trong tư thế chuẩn bị bay lên.
Khi họ đã ngồi thoải mái trên những chiếc ghế sắt rèn có đệm, ba người hầu xuất hiện, mang theo một khay bạc năm tầng rất lớn nặng trĩu các loại bánh chín tầng mây ngon lành, bánh kẹp nhỏ, kẹo gôm dẻo hoa quả như những viên đá quý, và bánh nướng màu vàng nâu mềm mịn. Một chiếc xe đẩy mời trà được một cô hầu người Thái đẩy về phía họ, và Rachel cảm thấy như thể nàng đang bị ảo giác khi nhìn cô hầu khéo léo rót nước trà mới pha từ một ấm trà có chạm trổ hình rồng nhiều màu rất tinh xảo. Cả đời mình, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một bữa uống trà xa xỉ hơn.
– Đây là món bánh nướng nổi tiếng của bà anh, – dùng đi. – Nick hân hoan nói, liếm môi.
Bánh nướng vẫn còn ấm khi Rachel bẻ một chiếc và ăn kèm với một suất lớn kem sữa, đúng như cô học từ Nick. Cô định phết một ít mứt dâu tây lên bánh thì bà Su Yi nói bằng tiếng Quan thoại: – Cháu nên thử với một ít sốt chanh. Đầu bếp của bà làm loại mới hằng ngày.
Rachel cảm thấy không nên làm mếch lòng chủ nhà, nàng rưới một ít sốt chanh và cắn miếng đầu tiên. Quả thực rất tuyệt vời – vị thanh ngậy của bột bánh kết hợp với kem và thoang thoảng vị chanh ngòn ngọt êm dịu tạo nên một hỗn hợp các hương vị rất hoàn hảo.
Rachel thở ra nghe rất rõ. – Anh nói đúng, Nick, đây là món bánh nướng ngon nhất hành tinh.
Nick cười đắc thắng.
– Bà Young, cháu vẫn đang tìm hiểu lịch sử Singapore. Có phải bữa trà chiều luôn là một tục lệ trong gia đình bà không ạ? – Rachel hỏi.
– Chà, bà không phải người Singapore bản xứ. Thời niên thiếu bà ở Bắc Kinh, và dĩ nhiên nhà bà không theo tập quán của người Anh ở đó. Chỉ khi gia đình bà chuyển đến đây thì mới vậy, mới bắt đầu mấy cái thói quen thời thuộc địa này ấy. Ban đầu việc này là dành cho các vị khách người Anh, bởi vì họ không biết thưởng thức nghệ thuật nấu nướng của Trung Hoa. Sau đó, khi bà lấy ông nội Nick, người đã có nhiều năm sống ở Anh, ông dứt khoát bắt phải có bữa trà chiều tử tế đầy đủ lệ bộ. Và dĩ nhiên con cháu đều thấy thích. Bà cho rằng chính vì thế mà bà thành quen. – Bà Su Yi trả lời một cách từ tốn, chậm rãi.
Chỉ đến lúc đó Rachel mới nhận ra rằng bà nội Nick không hề đụng đến chiếc bánh nướng hay bánh kẹp nào. Thay vào đó, bà chỉ ăn một miếng chín tầng mây với trà.
– Hãy nói cho bà biết có đúng cháu là một giáo sư kinh tế học không? – Bà Su Yi hỏi.
– Vâng ạ. – Rachel đáp.
– Thật tốt là cháu có cơ hội học những thứ như vậy ở Mỹ. Bố bà là một thương nhân, nhưng ông ấy không bao giờ muốn bà học về những vấn đề tài chính. Lúc nào ông cũng nói rằng trong vòng một trăm năm, Trung Quốc sẽ trở thành quốc gia hùng mạnh nhất mà thế giới từng thấy. Và đó là điều bà luôn nhắc đi nhắc lại cho con cháu mình. Có phải vậy không, Nicky?
– Vâng ạ, Ah Ma. Đó là lý do bà bắt cháu học Quan thoại. – Nick xác nhận. Anh có thể thấy cuộc trò chuyện này đang được dẫn dắt đến đâu.
– Ờ, bà làm vậy là đúng phải không? Bà đủ may mắn được thấy sự tiên liệu của bố mình trở thành hiện thực. Rachel, cháu có xem lễ khai mạc Olympics Bắc Kinh không?
– Cháu có ạ.
– Cháu có thấy nó rất kỳ vĩ không? Sau sự kiện Olympics, không ai trên thế giới không còn hoài nghi sức mạnh của Trung Quốc.
– Không, thật sự thì không ai nghi ngờ gì nữa. – Rachel trả lời.
– Tương lai thuộc về châu Á. Chỗ của Nick là ở đây, cháu có nghĩ vậy không?
Nick biết Rachel đã bị dẫn dụ thẳng vào chỗ mai phục, và chặn lời trước khi nàng kịp trả lời. – Cháu vẫn luôn nói rằng cháu sẽ trở về châu Á, Ah Ma ạ. Nhưng ngay lúc này cháu vẫn đang tích lũy kinh nghiệm quý báu ở New York.
– Cháu đã nói điều đó từ sáu năm trước, khi cháu muốn ở lại Anh sau khi học xong. Và giờ cháu sang Mỹ. Tiếp theo là gì, Australia, như bố cháu à? Quả là sai lầm khi cho cháu ra nước ngoài. Cháu bị mê hoặc với những kiểu cách phương Tây mất rồi.
Rachel không thể không nhận ra sắc thái mỉa mai trong những gì bà nội Nick đang nói. Nàng đang nhìn và nghe như một phụ nữ người Hoa theo nghĩa truyền thống nhất, nhưng họ ở đây trong một khu vườn có tường bao để thưởng thức bữa trà chiều kiểu Anh.
Nick không biết phải đáp lại ra sao. Đây là cuộc tranh luận giữa anh với bà nội mấy năm qua, và anh biết anh sẽ không bao giờ thắng cả. Anh bắt đầu tách các tầng màu của một miếng bánh chín tầng mây, ngẫm nghĩ mình nên cáo lỗi một lúc. Sẽ rất tốt để Rachel có khoảng thời gian riêng tư với bà nội anh. Anh liếc nhìn đồng hồ và nói: – Ah Ma, cháu nghĩ cô Alix và gia đình sẽ từ Hong Kong đến bất kỳ lúc nào. Sao cháu không đi đón và đưa họ về đây chứ?
Bà nội anh gật đầu. Nick mỉm cười với Rachel, nhìn cô trấn an rồi bước ra khỏi nhà kính.
Bà Su Yi hơi nghiêng đầu sang trái, và một cô hầu người Thái lập tức chạy tới bên cạnh bà, khuỵu gối bằng động tác rất duyên dáng để tai cô ngang bằng với miệng bà Su Yi.
– Bảo cậu coi nhà kính rằng cần cho ấm thêm năm độ ở trong này. – Bà Su Yi nói bằng tiếng Anh. Bà lại hướng sự chú ý trở lại Rachel. – Kể cho bà nghe gia đình cháu từ đâu đến đi? Trong giọng bà có uy lực mà trước đó Rachel không hề nhận thấy.
– Gia đình mẹ cháu từ Quảng Đông. Gia đình bố cháu... cháu chưa hề biết ạ. – Rachel lo lắng trả lời.
– Sao lại thế?
– Ông ấy mất trước khi cháu ra đời. Và sau đó cháu theo mẹ sang Mỹ khi còn ẵm ngửa.
– Thế mẹ cháu có tái hôn không?
– Không, chưa hề ạ. – Rachel cảm nhận rõ những cô hầu người Thái đang chăm chú nhìn và im lặng đánh giá.
– Vậy cháu hỗ trợ mẹ à?
– Không, ngược lại ấy ạ. Mẹ cháu tự học đại học ở Mỹ và giờ là nhân viên đại lý bất động sản. Bà tự lo cho bản thân rất tốt và thậm chí còn hỗ trợ cháu học đại học nữa. – Rachel đáp.
Bà Su Yi im lặng một lúc, đánh giá cô gái trước mặt mình. Rachel không dám nhúc nhích. Cuối cùng, bà Su Yi nói. – Cháu có biết rằng bà có rất ít anh chị em không? Bố bà có nhiều thê thiếp sinh con cho ông, nhưng chỉ có một chính thất, là mẹ bà. Mẹ bà sinh sáu người con, nhưng trong tất cả anh chị em của bà, chỉ có ba người được chấp nhận chính thức. Bà và hai anh trai của mình.
– Sao lại chỉ có ba người ạ? – Rachel đánh bạo hỏi.
– Cháu à, bố bà tin ông ấy có tài. Ông ấy cảm thấy rằng mình có thể biết chắc toàn bộ tương lai của một người dựa trên diện tướng của họ... cách nhìn họ ấy... và ông chọn giữ lại những người con ông cảm thấy sẽ tiếp tục làm ông vừa ý. Ông chọn chồng cho bà cũng theo cách này, cháu có biết chuyện đó không? Ông nói, ‘Người này có hảo tướng. Cậu ta sẽ không bao giờ kiếm tiền, nhưng cậu ta sẽ không bao giờ làm con tổn thương.’ Ông đã nói đúng cả hai điều đó. – Bà nội Nick ghé lại gần Rachel hơn và nhìn xoáy thẳng vào mắt cô. – Để ta xem gương mặt cháu nào, – Bà nói bằng giọng áp chế.
Rachel còn chưa kịp hỏi ý bà là gì thì Nick đã tiến lại cửa nhà kính cùng một đám khách. Cửa bật mở, và một người đàn ông mặt sơ mi vải lanh màu trắng và chiếc quần dài màu cam tươi lao vọt tới chỗ bà nội Nick.
– Ah Ma, Ah Ma kính mến! Cháu nhớ bà lắm! – Người đàn ông nói rất mùi mẫn bằng tiếng Quảng Đông, quỳ hẳn gối xuống và hôn tay bà cụ.
– Ây dà, Eddie, cha si lang! [117*] – Bà Su Yi mắng, rụt tay lại và vỗ lên đầu anh ta.
[117] Tiếng Phúc Kiến nghĩa là “thôi làm ta chán chết đi,” dùng để mắng những người lẻo mép, phá quấy hoặc cả hai, như trường hợp của Eddie.