Chương 11 Khu Tư Gia Số Một Cairnhill - SINGAPORE
Bà Eleanor vừa ngồi xuống ăn bữa sáng thường lệ của mình với bánh mì bảy loại hạt nướng, bơ ít béo, và mứt ít đường thì điện thoại reo. Mỗi khi điện thoại reo vào sáng sớm thế này là bà biết chắc là cuộc gọi của một trong số anh chị em mình ở Mỹ. Có lẽ là anh trai bà ở Seattle, xin xỏ vay mượn thêm. Khi Consuelo vào phòng ăn sáng cùng điện thoại, bà Eleanor lắc đầu và mở miệng nói khẽ:
– Bảo ông ấy tôi vẫn đang ngủ.
– Không, không, thưa bà, không phải anh trai bà ở Seattle. Là bà Foo ạ.
– Ờ. – Bà Eleanor nói, cầm lấy điện thoại trong khi cắn một miếng bánh mì nướng. – Chị Daisy, chị làm gì sớm vậy? Chị bị khó tiêu sau bữa tiệc cưới kinh khủng à?
– Không, không, Elle, tôi có tin nóng hổi đây! – Bà Daisy nói đầy phấn khích.
– Chuyện gì, chuyện gì thế? – Bà Eleanor hỏi vẻ dè chừng. Bà đọc nhanh một câu kinh và hy vọng Daisy sẽ báo tin Nicky và Rachel chia tay. Francesca đã nháy mắt làm hiệu với bà trong màn pháo hoa tối qua và thì thào hai từ, – Xong rồi, – và bà Eleanor nhận thấy trong chuyến phà về nhà, Rachel trông như thể bị cả trái sầu riêng tống vào mặt vậy.
– Thử đoán xem ai vừa tỉnh cơn mê nào? – Bà Daisy hào hứng.
– Ồ. Ai thế? – Bà Eleanor hỏi, hơi tiu nghỉu.
– Thử đoán đi, lah!
– Tôi chịu... cái ả von Bülow ấy hả?
– Ây dà, không phải lah! Sir Ronald Shaw tỉnh rồi! Bố chồng Nadine ấy!
– Alamak! – Bà Eleanor suýt phì cả miếng bánh ra. – Tôi cứ tưởng ông cụ sống thực vật mà.
– Chà, bằng cách nào đó thực vật đã tỉnh dậy, và thậm chí ông cụ còn nói được! Em họ con dâu cô hầu của tôi là y tá trực đêm ở Mount E, và hẳn nhiên cô ta rất sốc khi bệnh nhân Shaw tỉnh lại lúc bốn giờ sáng nay và bắt đầu đòi Kopi-O [149*] của ông cụ.
[149] Một loại cà phê đen truyền thống chỉ dùng với đường.
– Ông cụ hôn mê bao lâu rồi nhỉ? – Bà Eleanor hỏi, ngước nhìn lên và thấy Nick đi vào bếp. Ôi trời. Nick rạng rỡ và dậy sớm. Chắc chắn có chuyện gì rồi!
– Sáu năm rồi. Nadine, Ronnie, Francesca, cả nhà đổ xô tới bên giường ông cụ, và cánh báo chí cũng vừa đến.
– Ờ... Chị có nghĩ chúng ta cũng nên đến không? – Bà Eleanor hỏi.
– Tôi nghĩ chúng ta cứ đợi đã. Để xem. Chị biết mà, nhiều lúc tôi nghe nói những nạn nhân hôn mê này tỉnh lại ngay trước khi họ mất đấy.
– Nếu ông cụ đòi uống Kopi-O, có gì đó mách tôi ông cụ sẽ không sớm đi đâu. – Bà Eleanor phỏng chừng. Bà tạm biệt Daisy và hướng sự chú ý của mình vào Nick.
– Ông nội Francesca vừa tỉnh lại, sáng nay, sau thời gian hôn mê đấy. – Bà Eleanor kể lại, phết bơ lên một khoanh bánh mì nướng nữa.
– Con thậm chí còn không nhớ là ông cụ vẫn sống cơ. – Nick nói vẻ không quan tâm.
– Con làm gì ở đây sớm vậy? Con muốn ăn sáng à? Một khoanh bánh nướng nhé?
– Không, không, con ăn rồi.
– Sáng nay Rachel đâu? – Bà Eleanor vẻ hơi quá háo hức. Liệu con bé có bị tống khứ lúc nửa đêm như một thứ rác rưởi không?
– Rachel vẫn đang ngủ. Con dậy sớm để nói chuyện với mẹ và bố. Bố dậy chưa ạ?
– Alamak, bố con ngủ tới mười giờ cơ, sớm nhất đấy.
– Ôi trời, vậy con nói với mẹ trước. Con sẽ cùng Rachel đi vắng mấy ngày, và nếu mọi việc theo kế hoạch, con định cầu hôn cô ấy trong lúc bọn con đi vắng. – Nick tuyên bố.
Bà Eleanor buông lát bánh xuống và nhìn con trai vẻ hãi hùng không hề che giấu.
– Nicky, con nghiêm túc đấy chứ!
– Con hoàn toàn nghiêm túc. – Nick nói, ngồi xuống bên bàn. – Con biết mẹ không biết rõ cô ấy lắm, nhưng đó hoàn toàn là lỗi của con, – con đã không cho mẹ hoặc bố có cơ hội gặp cô ấy mãi cho đến giờ. Nhưng con có thể bảo đảm với mẹ rằng mẹ sẽ sớm nhận thấy cô ấy là người tuyệt vời thế nào. Cô ấy sẽ là cô con dâu hết ý của mẹ, mẹ ạ.
– Sao con vội vàng chuyện này thế?
– Con không vội vàng gì cả. Bọn con đã đi lại gần hai năm rồi. Thực tế bọn con đã sống cùng nhau suốt năm qua. Con đã có kế hoạch cầu hôn vào dịp kỷ niệm tròn hai năm của bọn con vào tháng mười này, nhưng có vài việc xảy ra, và con cần cho Rachel thấy cô ấy quan trọng với con như thế nào, ngay bây giờ.
– Có chuyện gì vậy?
Nick thở dài.
– Chuyện dài lắm, nhưng một vài người đối xử với Rachel rất tệ kể từ lúc cô ấy đến, – đặc biệt là Francesca.
– Francesca đã làm gì? – Bà Eleanor hỏi vẻ vô tội.
– Cô ta làm gì không thành vấn đề. Vấn đề là con phải giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Đâu óc bà Eleanor quay cuồng. Chuyện quái quỷ gì xảy ra tối qua không biết? Cái con bé Francesca ngu ngốc ấy! Alamak, kế hoạch của nó phản tác dụng rồi. – Con đâu cần cưới con bé chỉ để thu xếp ổn thỏa mọi việc, Nicky. Đừng để con bé ấy gây sức ép với con. – Bà Eleanor nài nỉ.
– Con không bị gây sức ép. Sự thật là, con nghĩ đến việc cưới Rachel gần như từ ngày con gặp cô ấy. Và giờ, hơn lúc nào hết, con biết cô ấy là người dành cho con. Cô ấy rất thông minh, mẹ à, và là một người tốt.
Bà Eleanor sôi sục trong lòng, nhưng bà cố nói bằng giọng kiềm chế. – Mẹ chắc Rachel là một cô gái tử tế, nhưng nó không bao giờ có thể làm vợ con được.
– Sao lại thế? – Nick ngả người trên ghế, ngạc nhiên trước những lời đường đột của mẹ mình.
– Chỉ là nó không hợp với con, Nicky. Nó không xuất thân từ gia đình phù hợp.
– Chẳng ai xuất thân từ ‘gia đình phù hợp’ trong mắt mẹ cả. – Nick đáp.
– Mẹ chỉ nói với con những gì mọi người đang nghĩ thôi, Nick. Con còn chưa nghe những chuyện kinh khủng mà mẹ được nghe đâu. Con có biết gia đình cô ta đến từ đại lục không?
– Thôi nào, mẹ. Con đã chán ngấy kiểu trịch thượng buồn cười mà mẹ và bạn bè của mẹ thể hiện với những người Hoa đại lục. Chúng ta đều là người Hoa cả mà. Chuyện một số người chỉ biết kiếm tiền không có nghĩa là họ thấp kém hơn chúng ta.
Bà Eleanor lắc đầu và nói tiếp bằng giọng nghiêm nghị hơn: – Nicky, con không hiểu rồi. Con bé sẽ không bao giờ được chấp nhận đâu. Và mẹ không nói về bố và mẹ, – mẹ đang nói về Ah Ma kính yêu của con và những người còn lại trong nhà đấy. Rút từ mẹ ra thôi, – cho dù mẹ lấy bố con đã ba mươi tư năm, mẹ vẫn cứ bị coi là người ngoài. Mẹ là người họ Sung – mẹ xuất thân từ một gia đình danh giá, một gia đình giàu có, nhưng trong mắt họ mẹ vẫn chưa là gì. Con có muốn thấy Rachel hứng chịu điều đó không? Cứ nhìn họ sững sờ trước cái con bé Kitty Pong kia xem!
– Làm sao mẹ lại đem Rachel so với Kitty được chứ? Rachel không phải là ngôi sao truyền hình rửng mỡ trong những bộ quần áo thiếu vải – cô ấy là một nhà kinh tế có bằng Tiến sĩ. Và tất cả mọi người trong nhà đều rất tử tế với cô ấy.
– Lịch sự với khách của con là một chuyện, nhưng mẹ có thể bảo đảm với con rằng nếu họ thật sự nghĩ con bé có cơ hội làm vợ con, họ sẽ không tử tế thế đâu.
– Thật vớ vẩn.
– Không, Nicky, sự thật đấy. – Bà Eleanor gắt. – Ah Ma sẽ không đời nào cho phép con lấy Rachel, cho dù con bé có xuất sắc đến đâu. Thôi nào, Nicky, con biết vậy mà! Điều đó đã được nói với con cả nghìn lần từ khi con còn là một cậu bé. Con là người họ Young.
Nick lắc đầu cười. – Chuyện này xưa lắm rồi. Chúng ta đang sống ở thế kỷ hai mốt, và Singapore là một trong những quốc gia tiến bộ nhất hành tinh. Con có thể bảo đảm với mẹ, Ah Ma không nghĩ theo cái cách như ba mươi năm trước đâu.
– Alamak, mẹ biết bà nội con lâu hơn con biết rất nhiều đấy. Con không biết chuyện dòng dõi quan trọng với bà thế nào đâu.
Nick đảo mắt. – Quan trọng với bà, hay với mẹ? Con không tìm hiểu phả hệ của Rachel, nhưng nếu cần con chắc mình có thể tìm được một hoàng đế Minh triều đã chết nào đó trong huyết thống cô ấy. Thêm nữa, cô ấy xuất thân từ một gia đình tử tế. Một người em họ của cô ấy còn là đạo diễn phim nổi tiếng.
– Nicky, có những chuyện về gia đình Rachel mà con không nhận ra.
– Thế làm cách nào mẹ biết được? Có phải Cassandra nghĩ ra câu chuyện gì đó về gia đình Rachel không?
Bà Eleanor im lặng trước lý lẽ đó. Bà chỉ cảnh báo: – Hãy tránh cho chính con và Rachel khỏi bị đau tim đi, Nicky. Con phải chia tay con bé ngay đi, trước khi mọi việc đi xa thêm.
– Cô ấy không phải là gì đó con chỉ việc vứt bỏ, mẹ ạ. Con yêu cô ấy, và con sẽ cưới cô ấy. Con không cần sự chấp thuận của ai hết. – Nick nói cương quyết, đứng lên khỏi bàn.
– Ngu dốt lắm! Ah Ma sẽ không cho con thừa kế đâu!
– Con đâu quan tâm.
– Nicky, nghe mẹ này. Mẹ không hy sinh cả đời mình vì con để rồi thấy con phá bỏ mọi thứ vì con bé đó. – Bà Eleanor lo lắng nói.
– Hy sinh cả đời mẹ ư? Con không chắc ý mẹ là gì, khi mẹ vẫn đang ngồi đây bên chiếc bàn của đầu bếp trong một căn hộ hai mươi triệu đô la. – Nick bực bội.
– Con không hiểu rồi! Nếu con lấy Rachel con sẽ làm hỏng toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Cứ để nó làm bồ của con nếu cần, nhưng lạy giời, đừng vứt bỏ cả tương lai của con bằng việc cưới nó. – Bà Eleanor năn nỉ.
Nick thở hắt ra vẻ chán ngán và đứng phắt lên, đá chiếc ghế sau lưng mình khi anh giận dữ ra khỏi khu vực ăn sáng. Bà Eleanor cau mày khi chân ghế bằng chrome miết qua sàn đá cẩm thạch Calacatta. Bà trân trối nhìn dãy đồ sứ Astier de Villatte xếp đều tăm tắp trên những giá thép không gỉ trong gian bếp của mình, phản chiếu cuộc trao đổi gay gắt mà bà vừa có. Mọi nỗ lực bà đã làm để ngăn con trai lao vào tình thế tai hại này đều thất bại, và giờ chỉ còn lại một lựa chọn. Bà Eleanor ngồi bất động một lúc lâu, thu hết can đảm cho cuộc trò chuyện bà đã cố né tránh từ lâu.
– Consuelo! – Bà gọi to. – Bảo Ahmad chuẩn bị xe sẵn sàng. Tôi cần đến Công viên Tyersall trong mười lăm phút nữa.