Chương 19 Nhà Star Trek - SINGAPORE
Bà Daisy Foo hoảng hốt gọi điện cho bà Eleanor, bảo bà đến thật nhanh, nhưng bà Eleanor vẫn không thể tin vào mắt mình khi bước vào phòng khách biệt phủ nhà Carol Tai, nơi ai cũng gọi là “Nhà Star Trek.” Xơ Gracie, vị thuyết giáo dòng Tôn kính Chúa thánh thần đặt tại Houston sinh ra ở Đài Loan vừa bay tới theo đề nghị của bà Carol, đang đi vòng quanh cái không gian được trang bị rườm rà như thể lên đồng, đập vỡ toàn bộ đồ sứ và các món đồ Trung Quốc cổ, trong khi bà Carol và chồng ngồi giữa phòng trên chiếc sô pha lụa dệt, sững sờ nhìn cảnh đập phá trong khi hai đệ tử của Xơ Gracie lầm rầm cầu nguyện bên trên họ. Theo sau bà xơ nhỏ thó có mái tóc bạc vấn chặt là một đoàn người hầu, một vài người giúp đập những món đồ bà ta chỉ vào bằng cây gậy chống bằng gỗ hồng sắc, những người khác cuống cuồng quét tất cả những mảnh vụn vỡ và ném vào những cái túi rác to tướng màu đen.
– Những thánh tượng sai trái! Những món đồ của quỷ sứ! Hãy cút khỏi ngôi nhà bình yên này. – Xơ Gracie hét lên, giọng bà ta vang khắp gian phòng rộng lớn. Những chiếc bình triều Minh quý giá bị đập tan, những cuộn tranh triều Thanh bị xé toang, và những bức tượng Phật mạ vàng bị quẳng xuống nền nhà khi Xơ Gracie ra lệnh mọi đồ vật có nét mô tả động vật hoặc khuôn mặt đều là thứ ma quỷ. Cú là ma quỷ. Ếch nhái là ma quỷ. Châu chấu là ma quỷ. Hoa sen, dù không phải là động vật và không có diện mạo, dường như cũng là ma quỷ vì có liên hệ với biểu tượng Phật giáo. Nhưng không có gì ma quỷ hơn là con rồng dữ tợn.
– Các con có biết tại sao bi kịch lại giáng xuống nhà này không? Các con có biết tại sao cậu cả của các con, Bernard, lại trái ý các con và bỏ trốn tới Vegas để cưới một ả điếm phim truyền hình hoang thai vờ nhận xuất thân từ Đài Loan không? Chính là vì những thứ tượng này! Hãy nhìn con rồng màu da trời lằng nhằng trên cái bình phong vương giả này xem! Đôi mắt hồng ngọc hiểm độc của nó đã biển đổi con trai các con. Các con bao bọc cậu ấy với những biểu tượng của tội lỗi hằng ngày. Các con mong nó làm gì hơn là tội lỗi chứ?
– Bà ta đang nói vớ vẩn gì thế? Bernard đâu có sống ở nhà này đã nhiều năm rồi. – Lorena Lim thì thào. Nhưng bà Carol nhìn Xơ Gracie như thể đang nhận được thông điệp từ chính đức Jesus Christ, và bà tiếp tục cho phép đập phá toàn bộ những món đồ cổ đủ khiến bất kỳ người quản lý bảo tàng nào cũng phải nức nở.
– Tình hình thế này đã hàng tiếng rồi. Họ bắt đầu ở phòng làm việc của dato’s. – Bà Daisy thì thào. Bà Eleanor hơi nhảy lên khi Xơ Gracie lật ngược một chiếc lư Càn Long cạnh bà. – Những con rắn trên cái lư kia! Nhưng con rắn kia là hậu duệ của con rắn ở Vườn Địa đàng. – Xơ Gracie rít lên.
– Alamak, chị Elle, Lorena, đến giúp tôi cứu lấy vài thứ trong phòng ngủ Carol trước khi Xơ Gracie vào đó đi. Nếu bà ta nhìn thấy bức tượng Quan Âm bằng ngà thì bà ấy sẽ làm loạn lên đấy! Pho Quan Âm đó từ thế kỷ mười hai đấy, nhưng không có hy vọng tồn tại được qua vụ này đâu. – Bà Daisy ngầm dặn. Ba người bọn họ chậm rãi lùi xa khỏi phòng khách và lần tới phòng ngủ của Carol.
Các bà cuống cuồng bọc vội những đồ trang trí có thể gặp rủi ro vào những chiếc khăn tắm và vỏ gối rồi đút vào túi xách và túi mua hàng của mình.
– Mấy con vẹt bằng ngọc bích kia! Lấy mấy con vẹt bằng ngọc bích kia! – Bà Daisy chỉ đạo.
– Trâu có bị coi là ma quỷ không nhỉ? – Bà Lorena hỏi, giơ một chiếc sừng chạm khắc rất tinh tế lên.
– Ây dà, đừng đứng đó nhìn! Lấy mọi thứ! Bỏ hết vào túi xách của cô! Chúng ta có thể trả lại mọi thứ cho Carol khi chị ấy bình thường lại. – Bà Daisy gắt.
– Tôi mong hôm nay tôi dùng túi Birkin chứ không phải Kelly. – Bà Lorena than thở khi cố lựa nhét cái sừng trâu vào chiếc túi da cứng đơ của mình.
– Được rồi, lái xe của tôi đỗ ngay bên ngoài cửa bếp. Đưa tôi mấy cái túi mua hàng đầu tiên và tôi sẽ mang ra xe. – Bà Eleanor nói. Khi bà vớ lấy hai cái túi mua hàng đầu tiên từ tay Daisy, một cô hầu vào phòng ngủ của bà Carol.
Bà Eleanor biết mình phải vượt qua cô hầu với những chiếc túi mua hàng căng phồng một cách đáng ngờ.
– Cô gái, lấy cho tôi một ly trà đá có chanh. – Bà nói bằng giọng quyền uy nhất.
– Alamak, chị Elle, em đây, –Nadine đây mà! – Bà Eleanor suýt đánh rơi mấy cái túi mua hàng vì bất ngờ. Nadine gần như không nhận ra nổi. Bà ấy mặc bộ đồ tập yoga, và có lớp trang điểm dày bự, tóc bới rối, và đồ trang sức sặc sỡ.
– Ôi lạy Chúa, Nadine, có chuyện gì với cô vậy? Tôi tưởng cô là người hầu! – Bà Eleanor kêu lên.
– Nadine, tôi thích diện mạo mới của cô đấy! Ây dà, giờ tôi có thể thấy Francesca từng trông giống cô thế nào, trước khi nó độn má. – Bà Daisy vọt miệng.
Bà Nadine mỉm cười vẻ chán chường, nằm vật xuống chiếc giường Hoàng Hoa lê của bà Carol. – Bố chồng tôi tỉnh lại rồi, các chị biết đấy. Cả nhà tôi đều mừng, và khi họ cho ông cụ ra viện, chúng tôi chở ông cụ về nhà và mở một bữa tiệc bất ngờ đợi ông. Tất cả thành viên nhà Shaw đều đến. Nhưng chúng tôi quên mất là ông cụ chưa bao giờ đến nhà mới, – căn nhà chúng tôi mua ở Đường Leedon sau khi ông cụ bị hôn mê. Ông cụ nổi đóa khi nhận ra đây là nhà mới của chúng tôi. Ông bảo, ‘Oa, chúng mày nghĩ chúng mày là ai mà sống trong một khu nhà rộng lớn với nhiều xe cộ và người hầu kẻ hạ chứ?’ Sau đó khi ông cụ vào nhà và thấy Francesca ăn mặc, ông cụ bắt đầu sặc. Ông cụ bắt đầu la lối rằng con bé trông như gái bán hoa ở Geylang [158*] . Ây dà, con bé mặc thời trang cao cấp để đón ông nội đấy! Có phải lỗi của nó là mùa này kiểu gấu ngắn quá không? Sáng hôm sau, ông cụ bảo luật sư giành lại quyền kiểm soát Shaw Foods. Ông cụ tống khứ Ronnie tội nghiệp nhà tôi ra khỏi hội đồng, và đóng băng tất cả các tài khoản ngân hàng, mọi thứ. Giờ ông cụ ra lệnh cho chúng tôi trả lại toàn bộ tiền bạc chúng tôi đã tiêu sáu năm qua, nếu không ông cụ dọa sẽ không cho chúng tôi quyền thừa kế và dành toàn bộ tài sản của mình cho Quỹ Shaw!
[158] Khu đèn đỏ ở Singapore (buồn thay, không đẹp như ở Amsterdam).
– Ôi trời, chị Nadine. Thế chị xử lý cách nào? – Bà Lorena hỏi, vẻ rất quan tâm. Nadine là một trong những khách hàng lớn nhất của L’Orient Jewelry, và sự thay đổi đột ngột về tài sản của bà ấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến doanh số quý.
– Chậc, chị nhìn diện mạo mới của tôi đi. Giờ, cả nhà tôi cố kwai kwai. Ý tôi là, cái ông già đó còn sống được bao nhiêu năm nữa chứ? Ông ấy lúc nào cũng có thể bị đột quỵ trận nữa. Tôi sẽ ổn thôi, – tôi đã nhiều năm sống trong căn nhà kiêm cửa hàng chật chội với ông ấy rồi, nhớ không? Chúng tôi đem bán căn nhà Đường Leedon, nhưng vấn đề là Francesca. Con bé không muốn trở lại một ngôi nhà nhỏ nữa. Nó thật sự khổ sở. Francesca luôn là đứa cháu yêu quý của ông nội, và giờ ông ấy lấy hết trợ cấp hằng tháng của nó. Nó sống bằng đồng lương luật sư của mình thế nào được cơ chứ? Wandi Meggaharto và Parker Yeo đều bỏ nó rồi, và con bé phải rút khỏi mọi ban từ thiện. Con bé không trang trải nổi quần áo cho việc đó nữa. Con bé trách Ronnie và tôi. Tối nào nó cũng vào phòng ngủ của chúng tôi và kêu gào. Nó nghĩ lẽ ra chúng tôi phải giải quyết ông già khi chúng tôi có cơ hội. Các chị hình dung được không? Tôi chưa bao giờ nhận ra con gái mình lại có thể nói ra chuyện như vậy!
– Tôi xin lỗi phải nói điều này, Nadine, nhưng đây là điều xảy ra khi chị cố dành cho con cái mình mọi thứ. – Bà Daisy nghiêm nghị nói. – Hãy nhìn những gì xảy ra với thằng Bernard xem. Từ thời nó còn bé tôi đã biết nó là một tai họa đợi lúc xảy ra. Dato’ làm hỏng thằng bé, và chưa bao giờ nói không với nó. Và ông ấy nghĩ ông ấy khôn ngoan, cho thằng bé cả quỹ tín thác rất lớn khi nó được mười tám. Giờ hãy xem chuyện xảy ra đi. Họ sắp có con Kitty Pong làm con dâu rồi. Chuyện đập phá đồ cổ kia chẳng thay đổi được gì đâu.
Bà Lorena cười khúc khích. – Chị Carol tội nghiệp, – chị ấy luôn là một tín đồ ngoan đạo, nhưng giờ chị ấy phải giải quyết con quỷ cái Kitty cả đời rồi! Tất cả các bà đều cười.
– Chậc, ít nhất chúng ta cũng thành công trong việc ngăn con bé Rachel Chu dính với Nicky. – Bà Nadine bình luận.
Bà Eleanor buồn bã lắc đầu. – Có tác dụng gì đâu? Thằng Nicky nhà tôi không buồn nói chuyện với tôi nữa. Tôi không hề biết nó ở đâu, – nó thậm chí cắt đứt liên hệ cả với bà nội. Tôi đã thử gọi cho Astrid đi tìm nó, nhưng con bé cũng mất tăm. Sum toong, ah. Các chị yêu con cái mình, các chị làm mọi việc cố bảo vệ chúng, và chúng thậm chí chẳng coi là gì.
– Chậc, cho dù thằng bé không muốn gặp chị lúc này, thì ít nhất chị cũng thành công trong việc cứu nó trước con bé đó. – Bà Lorena an ủi.
– Vâng, nhưng Nicky không nhận ra nó đã làm tổn hại mối quan hệ với bà nội thế nào. Tôi dạy nó đừng bao giờ làm bà bực mình, nhưng nó xúc phạm bà lúc ở Cao nguyên Cameron. Các chị phải nhìn thấy bà cụ cơ, – Bà không nói gì suốt quãng đường về lại Singapore. Tin tôi đi, bà ấy không bao giờ tha thứ đâu. Giờ mọi hy sinh tôi đã làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. – Bà Eleanor buồn bã nói, giọng hơi run run.
– Ý chị là sao? – Bà Nadine hỏi. – Chị đã hy sinh những gì vì Nicky chứ?
Bà Eleanor thở dài. – Ây dà, Nadine, cả đời tôi bỏ ra để bảo vệ nó trong gia đình chồng mình, và để nó thành đứa cháu nội được yêu quý. Tôi biết mẹ chồng tôi thật sự không bao giờ chấp nhận tôi, cho nên tôi thậm chí còn phải né đi. Tôi chuyển ra khỏi Công viên Tyersall để không có hai Phu nhân Young cạnh tranh nhau. Tôi luôn để bà cụ đầu tiên trong cuộc sống của Nicky, và nhờ thế thằng bé gần gũi với bà hơn. Nhưng tôi chấp nhận điều đó. Điều đó tốt cho chính nó. Nó xứng đáng là người thừa kế tài sản của bà cụ, người thừa kế Công viên Tyersall, nhưng dường như nó chẳng quan tâm nữa. Nó thà làm một giáo sư sử học chết tiệt. Hai dà, tôi luôn biết việc gửi nó sang Anh là một sai lầm. Tại sao người Hoa chúng ta chẳng bao giờ học được chứ? Mỗi lần chúng ta tiếp xúc với phương Tây, mọi thứ lại đổ vỡ.
Vừa lúc đó, Xơ Gracie bước ra bãi cỏ đi về phía khu phòng ngủ, Carol cùng chồng bà ấy lê bước theo sau. Bà ấy gọi ầm lên:
– Nào, những thứ quỷ sứ gì đợi ở đây đây? Xuất hành 20:3 – 6 nói rằng, ‘Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần khác. Ngươi chớ làm tượng chạm cho mình, cũng chớ làm tượng nào giống những vật trên trời cao kia, hoặc nơi đất thấp nầy, hoặc trong nước dưới đất. Ngươi chớ quì lạy trước chúng, và cũng đừng hầu việc chúng nó; vì ta là Đức Chúa Trời của ngươi, tức là Đức Chúa Trời kỵ tà.’
Bà Daisy nhìn những bà khác và hối hả nói: – Mọi người cầm túi mua hàng và chạy ra cửa. Đừng nhìn họ, cứ đi thôi!