← Quay lại trang sách

TẬP HAI: ĐẠI TIỂU THƯ CÔNG VIÊN HYDE - LONDON, NGÀY 10 THÁNG 9 NĂM 2012

Eleanor Young nhấp ngụm trà sáng, bịa ra một lời nói dối vô hại. Bà đang đi nghỉ ở London với ba người bạn thân nhất của mình - Lorena Lim, Nadine Shaw và Daisy Foo – và sau hai ngày liên tiếp ở cùng họ, bà nhận thấy cần vài giờ cho riêng mình. Chuyến đi là một sự giải toả vô cùng cần thiết cho cả ba người họ. Lorena đang trong quá trình hồi phục sau khi bị dị ứng Botox 8* khủng khiếp. Daisy đã có một cuộc chiến với con dâu trong việc chọn lựa nhà trẻ cho đứa cháu nội. Bản thân Eleanor thì vô cùng chán nản khi con trai bà, Nicky, đã không nói chuyện với bà trong hơn hai năm. Và cuối cùng, Nadine đang phát rồ vì căn hộ mới của con gái mình.

“ Alamaaaaaaaaaak ! Năm mươi triệu đô la và tôi thậm chí không thể xả được nước nhà vệ sinh!” - Nadine rít lên khi vừa bước vào phòng ăn sáng.

“Bà còn mong đợi điều gì, khi mọi thứ đều sử dụng công nghệ tối tân như thế?” - Lorena cười. “Có phải chiếc bồn cầu có thể giúp bà suay kah-cherng 9* sau khi đi vệ sinh không?”

“Không nhé, lah! Tôi vẫy tay liên tục với mấy cái thiết bị cảm biến của nợ đó nhưng chúng vẫn không hoạt động!” - Cảm thấy thất bại, Nadine thả mình xuống chiếc ghế cách tân được tạo hình từ những sợi dây nhung đỏ rối rắm.

“Dù không muốn bình phẩm, nhưng thực sự tôi thấy căn hộ của con gái bà quá ư là đắt đỏ và hiện đại một cách phù phiếm.” - Daisy vừa nhận xét vừa cắn một miếng bánh mì chà bông.

“Ây da, con bé chỉ trả tiền cho cái tên và địa điểm, không gì hơn.” - Eleanor hít mạnh. “Nếu là tôi, tôi sẽ chọn một căn hộ nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp của công viên Hyde thay vì nhìn ra phía Harvey Nichols.”

“Bà biết con bé Francesca nhà tôi mà, lah! Nó không quan tâm lắm tới công viên, nó chỉ muốn chìm vào giấc ngủ với hình ảnh cửa hàng mua sắm yêu thích! Ơn giời, may mà con bé đã kết hôn được với người có thể chi trả cho các hoá đơn của nó.” - Nadine thở phào.

Không khí trùng xuống. Mọi thứ đã trở nên không dễ dàng gì với Nadine kể từ khi bố chồng bà, ngài Ronald Shaw, tỉnh dậy sau sáu năm hôn mê và cắt phéng nguồn trợ cấp chi tiêu của cả gia đình. Cô con gái ngoan ngoãn của bà ta, Francesca (đã từng được Singapore Tattle bình chọn là một trong năm mươi phụ nữ mặc đẹp nhất Singapore), không còn tiền để chi trả cho các khoản ăn tiêu, đã bất chấp để cặp kè với Roderick Liang (đến từ tập đoàn tài chính Liang), chồng mới cưới của Lauren Lee. Điều đó vi phạm tới luân thường đạo lý đối với người Singapore, và bà Lee Yong Chien, người bà ghê gớm của Lauren đã trả đũa bằng cách loan tin để các gia đình máu mặt trên khắp khu vực Đông Nam Á không giao thiệp với người nhà Shaw và Liang. Đến cuối cùng, Roderick sau khi chịu quá nhiều đả kích đã chọn quay về với vợ thay vì chạy trốn cùng Francesca.

Cảm thấy bị cả xã hội xa lánh, Francesca trốn sang Anh và may mắn vớ được người chồng Do Thái gốc Iran có gia tài lên tới nửa tỷ đô. 10* Từ sau khi chuyển về số 2 Hyde Park, sống trong căn hộ cao cấp xa hoa được chu cấp bởi gia đình hoàng gia Qatar, cuối cùng Francesca mới liên lạc lại với mẹ mình. Điều này đã tạo ra một cái cớ vô cùng hợp lý để những người phụ nữ tới thăm cặp đôi mới cưới, nhưng tất nhiên họ chỉ muốn xem căn hộ và quan trọng hơn là họ có một nơi miễn phí để ở. 11*

Khi những người phụ nữ đang bàn về lịch trình mua sắm trong ngày, Eleanor đã né tránh bằng một cái cớ. “Tôi không thể đi mua sắm sáng nay với mọi người được, - tôi đang dự định sẽ tới gặp gia đình Shang nhàm chán để dùng bữa sáng. Tôi cần tới thăm họ ít nhất một lần nếu không sẽ bị họ bôi xấu khủng khiếp!”

“Bà không nên nói với họ rằng bà đang ở đây.” - Daisy có ý trách.

“Alamark, bà cũng biết là Cassandra Shang sẽ biết dù sớm hay muộn! Bà ấy như thể gắn radar lên trán vậy, và nếu biết tôi đã ở Anh mà không tới thăm bố mẹ bà ấy, bà ấy sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này cho mà xem. Tôi phải làm gì bây giờ? Đây cứ như là lời nguyền khi kết hôn với người nhà họ Young vậy.” - Eleanor nói, giả vờ than khóc cho số phận của mình. Trong khi thực tế, mặc dù Eleanor đã kết hôn với Phillip Young hơn ba thập kỷ, nhưng những người anh em thuộc gia tộc Shang chưa bao giờ trở nên thân thiết với bà được. Nếu đi cùng Philip, họ chắc chắn sẽ được mời tới tư gia nhà Shang tại Surrey, hoặc ít nhất là mời ăn tối trong thành phố, nhưng bất cứ khi nào Eleanor tới Anh một mình, những người đó đều tự khắc im ắng như nấm mồ.

Tất nhiên, Eleanor từ lâu đã từ bỏ ý định trở nên thân thiết với những con người hẹp hòi, quá để ý tới địa vị bên nhà chồng mình, nhưng bịa chuyện về gia đình Shang là cách duy nhất để tránh sự tò mò của mấy bà bạn. Nếu nói đi gặp bất kỳ ai khác, những phụ nữ kay poh 12* đó nhất định sẽ bám theo, nhưng nhắc tới gia đình Shang các câu hỏi của họ bớt đi nhiều.

Trong khi những người phụ nữ quyết định dành cả buổi sáng để nếm thử các món ăn cao cấp, đã ngon lành lại còn miễn phí, tại phòng ăn nổi tiếng của Harrods, Eleanor ăn vận kín đáo trong bộ đồ sang trọng màu lông lạc đà của nhãn hiệu Akris, khoác hờ chiếc áo khoác màu xanh lá của MaxMara, kính râm viền vàng cao cấp của Cutler & Gross, 13* rời khỏi toà nhà tráng lệ tại quận Knightsbridge và đi bộ qua hai toà nhà về hướng đông tới khách sạn Berkeley, nơi một chiếc Jaguar XJL màu bạc đậu phía trước những cụm cây được tỉa tròn hoàn hảo đang chờ sẵn. Ảo tưởng rằng mấy bà bạn có thể vẫn còn bám theo, Eleanor liếc vội xung quanh trước khi vào xe, và chiếc xe lướt đi như một cơn gió.

Tại đường Connaught ở quận Mayfair, Eleanor xuất hiện trước dãy nhà liền kề thanh nhã. Không thể biết được điều gì đang chờ đợi phía bên kia mặt tiền ngôi nhà kiểu Georgian với gạch đỏ và trắng cùng cánh cửa màu đen bóng loáng. Bà ấn chuông cửa, và một giọng nói đáp lại gần như ngay lập tức: “Tôi có thể giúp gì được bà?”. “Tôi là Eleanor Young. Tôi có cuộc hẹn lúc 10 giờ.” - Giọng của bà bất chợt chuyển sang ngữ điệu Anh hoàn hảo. Ngay khi chưa dứt lời, khoá chốt bật ra, một người đàn ông thấp đậm, vẻ mặt khó đăm đăm, trong bộ đồ họa tiết sọc mảnh mở cửa. Eleanor bước vào một tiền sảnh sáng choang và trống trải, nơi có một phụ nữ trẻ nhìn khá thu hút ngồi sau chiếc bàn hiệu Maison Jansen màu xanh cô-ban. Người phụ nữ nở nụ cười ngọt ngào và nói: “Chào buổi sáng bà Young, chúng tôi vừa gọi điện và bà sẽ không phải đợi quá lâu đâu.’’

Eleanor gật đầu. Quy trình này bà đã nắm rõ. Toàn bộ bức tường phía sau tiền sảnh được bao phủ bằng cửa kính khung thép dẫn ra khu sân vườn riêng, và bà có thể nhìn rõ người đàn ông đầu hói mặc bộ đồ đen đang băng qua sân để tiến về phía mình. Người gác cửa mặc bộ đồ hoạ tiết sọc mảnh dẫn bà qua chỗ người đàn ông đầu hói, nói cụt lủn, “Bà Young phía ông D’Abo.” Eleanor nhận thấy cả hai người họ đều đeo tai nghe. Người đàn ông đầu hói hộ tống bà dọc theo lối đi có mái che bằng kính thẳng chính giữa sân, qua một số bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, tiến vào toà nhà liền kề, đây là một hầm chứa tối tân được bao bọc bằng kính màu và vật liệu làm từ titan.

“Bà Young phía ông D’Abo.” Người đàn ông nhắc lại vào tai nghe của mình, và một bộ khoá bảo mật khác mở ra nhẹ nhàng. Sau một chặng ngắn đi thang máy, lần đầu tiên bà Eleanor cảm thấy nhẹ nhõm một chút kể từ ban sáng. Cuối cùng bà cũng bước vào căn phòng tiếp đón lộng lẫy của tập đoàn Liechtenburg, một trong những ngân hàng tư nhân khó thâm nhập nhất thế giới.

Giống như nhiều người trong giới siêu giàu châu Á, Eleanor sử dụng nhiều tài khoản với các tổ chức tài chính khác nhau. Cha mẹ bà trước kia đã mất rất nhiều tài sản khi bị ép buộc tới trại tập trung Endau giai đoạn Nhật Bản chiếm đóng Singapore trong thế chiến thứ II. Chính vì thế họ đã khiến các con mình thấm nhuần tư tưởng: Không bao giờ bỏ tất cả trứng vào một giỏ. Eleanor vẫn nhớ và vận dụng bài học này tới vài thập kỷ sau đó trong cách mà bà tích lũy tài sản của mình. Ngay cả khi Singapore đã trở thành một trong những trung tâm tài chính lớn nhất thế giới; Eleanor - giống như những người bạn của mình - vẫn chia tiền bạc và gửi tại các ngân hàng khác nhau trên toàn cầu, những nơi vừa có thể giữ tiền an toàn vừa có thể ẩn danh.

Tuy nhiên, mở tài khoản tại Liechtenburg giống như là viên ngọc sáng nhất trên chiếc vương miện vậy. Phần lớn tài sản của bà được gửi tại đây, và Peter D’Abo - người quản lý các tài khoản cá nhân của bà, liên tục cung cấp cho Eleanor tỷ lệ hoàn vốn cao nhất. Ít nhất mỗi năm một lần, Elanore sẽ kiếm một cái cớ nào đó để tới London, để có thể đánh giá lại các danh mục đầu tư của mình với Peter. (Không quá tệ khi Peter trông giống hệt diễn viên Richard Chamberlain yêu thích của bà - nam tài tử đóng phim Tiếng chim hót trong bụi mận gai – và đã nhiều lần Eleanor sẽ ngồi đối diện qua chiếc bàn gỗ mun được đánh bóng loáng của Peter, tưởng tượng anh ta với chiếc cổ áo linh mục, trong khi anh này thao thao bất tuyệt giải thích với bà về các khoản đầu tư mới mà mình đã khéo léo đổ tiền vào.)

Eleanor kiểm tra lại son môi lần nữa qua chiếc gương bé xíu trong hộp lụa đựng son môi của Jim Thompson, trong khi đợi ở lễ tân. Bà ngắm nghía chiếc bình thuỷ tinh màu đỏ tía khổng lồ cắm đầy loa kèn, thích thú với những cành hoa xanh tươi xếp vặn thành hình xoắn ốc và nghĩ về việc cần rút bao nhiêu tiền từ tài khoản cho chuyến đi này. Đồng Singapore đang có xu hướng suy yếu trong tuần, vì vậy sẽ tốt hơn nếu chi tiêu bằng bảng Anh lúc này. Daisy đã trả tiền cho bữa trưa hôm qua, và Lorena bao bữa tối, vì vậy hôm nay sẽ tới lượt bà trả tiền. Ba người họ đã nhất trí thay phiên nhau trả tiền cho tất cả mọi thứ trong chuyến đi này, vì biết tình hình tài chính của bà Nadine tội nghiệp đang khá khó khăn.

Hai cánh cửa chạm bạc khẽ mở, Eleanor đứng lên chờ đợi. Tuy nhiên, thay vì Peter D’Abo, một phụ nữ người Trung Quốc bước ra cùng Eddie Cheng.

“Trời ơi, bác Elle! Bác đang làm gì ở đây vậy?” - Eddie buột mồm hỏi trước khi kịp dừng lại.

Eleanor biết rõ cháu trai của chồng bà đang làm việc cho tập đoàn Liechtenburg, nhưng Eddie hiện đang là người quản lý văn phòng tại Hong Kong, và bà không thể tưởng tượng được việc Eddie sẽ xuất hiện ở đây. Một trong những lý do đặc biệt để bà mở tài khoản tại văn phòng ở London là để không phải chạm mặt mấy người quen. Eleanor đỏ mặt quay đi lắp bắp “À… ừ, chào cháu. Ta chỉ định gặp một người bạn để ăn sáng thôi.” Trời ạ mình đã bị lộ.

“À vâng, ăn sáng ạ.” - Eddie trả lời, nhận ra tình huống này thật khó xử. Dĩ nhiên là mụ già xảo quyệt đó đang mở một tài khoản ở ngân hàng rồi.

“Ta tới đây hai ngày trước cùng Nadine Shaw, cháu biết đấy, để thăm Francesca.” - Giờ thì cả cái gia đình chết tiệt đó đã biết mình có quỹ đen ở Anh.

“À vâng, Francesca Shaw, cháu nghe nói cô ấy đã lấy một gã Ảrập phải không?” - Eddie lịch sự hỏi. Vậy mà bà ngoại cứ lo rằng cậu Phillip sống quá khó khăn, bà phải nghe về việc này mới được.

“Cậu ấy là một người Do Thái gốc Iran, khá đẹp trai. Họ mới dọn về căn hộ ở số 2 Hype Park.” - Eleanor trả lời. Ơn trời là nó sẽ không bao giờ biết được về tài khoản có 16 chữ số của mình.

“Ồ, anh ta hẳn là rất khá.” - Eddie nói với vẻ chế giễu pha chút kinh ngạc. Chúa ơi, mình sẽ phải tra khảo Peter D’Abo cho ra số tài khoản có 16 chữ số của bà ta, anh ta đã không nói gì với mình cả - đúng là đồ bịch bôngkhông não.

“Ta nghĩ là cậu ấy rất khá, cậu ấy cũng là chủ nhà băng giống như cháu vậy.” - Eleanor trả miếng. Bà vừa nhận ra người phụ nữ Trung Quốc trông khá lo lắng khi rời đi và tự hỏi liệu bà ta có thể là ai. Bà ta ăn mặc quá tinh tế và trang nhã so với người đại lục. Chắc đây là một trong những khách hàng quan trọng. Và dĩ nhiên Eddie đã không giới thiệu về người phụ nữ đó. Không hiểu hai người họ đang làm gì ở London này?

“Thôi, chúc bác ăn sáng ngon miệng nhé.” - Eddie vừa nói vừa cười mỉm rồi vội đi theo người phụ nữ.

***

Cuối ngày hôm đó, sau khi cùng Bao Shaoyen đến khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện St. Mary’s Paddington để gặp Carlton, Eddie đưa bà ta tới nhà hàng Mandarin Kitchen trên đường Queensway dùng bữa, nghĩ rằng mì tôm hùm 14* có thể khiến tâm trạng người phụ nữ khá hơn. Nhưng Bao Shaoyen vẫn chả thiết ăn uống và không thể ngừng khóc. Bà Bao hoàn toàn không chuẩn bị trước tâm lý cho chuyện này. Đầu Carlton sưng u cỡ một trái dưa hấu, kèm theo rất nhiều dây, ống cắm khắp nơi – từ mũi, miệng và cả cổ. Cả hai chân cậu ta cũng bị gãy, trên cánh tay có vết bỏng cỡ cấp độ 2 và phần cơ thể còn lại không bị băng bó thì bị dập nát tựa như một chiếc chai nhựa đã bị dẫm qua. Shaoyen muốn ở lại với con trai nhưng các bác sĩ không cho phép vì giờ thăm đã hết. Không ai nói cho bà biết mọi chuyện lại kinh khủng như thế này. Tại sao không ai chịu nói gì chứ? Ngay cả ông Tin? Còn chồng bà đang ở đâu rồi? Bà cảm thấy tức giận với chồng. Bà cảm thấy bực bội vì phải đối mặt với điều này một mình, trong khi ông chồng bà giờ đang cắt băng khánh thành và bắt tay, bắt chân với mấy gã người Canada.

Eddie lúng túng vặn vẹo trên ghế khi Shaoyen cứ khóc nức nở trước mặt anh. Tại sao bà ta không thể kiểm soát được cảm xúc của mình? Dù sao thì Carlton cũng đã sống sót! Và chỉ cần vài cuộc phẫu thuật thẩm mỹ là diện mạo cậu ta sẽ trở về như cũ. Có khi còn bảnh bao hơn. Với bàn tay phép thuật của Peter Ashley, một Michelangelo 15* của phố Harley, con trai bà ta hoàn toàn có thể đẹp tựa Ryan Gosling 16* phiên bản châu Á. Trước khi bay sang London, Eddie cho rằng mình có thể dọn dẹp đống lộn xộn này trong chỉ một hoặc hai ngày và vẫn có đủ thời gian để đi may bộ đồ mới theo thiết kế bộ sưu tập mùa xuân của Joe Morgan và có thể là tậu thêm đôi giầy hiệu Cleverleys. Nhưng giống như một vết nứt lớn bắt đầu xuất hiện bên trong đập nước, ai đó đã tiết lộ cho cánh báo chí châu Á, và họ đang lùng sục điên cuồng. Eddie cần gặp tay trong của mình tại Scotland Yard 17* . Anh cũng cần liên hệ với một vài đầu mối tại phố Fleet 18* . Mọi chuyện có nguy cơ bị bùng nổ theo chiều hướng xấu và Eddie không thể phí thời gian cho mấy bà mẹ bị hoảng loạn.

Khi mọi thứ tưởng chừng như không thể tệ hơn, Eddie lại thấy thấp thoáng thấy bóng dáng của một người quen. Lại là bà già Elle chết tiệt, đang bước vào nhà hàng cùng với phu nhân Q.T.Foo, một cái tên từ gia đình kinh doanh trang sức L’Orient, và Nadine Shaw tẻ nhạt. Chết tiệt mà, tại sao người Trung Quốc cứ tới London là lại phải vào ănba nhà hàng này chứ? 19*

Anh đúng là đen đủi. Những bà thím buôn chuyện nhanh nhất châu Á được mục kích Bao Shaoyen đang gặp khủng hoảng. Nhưng chờ đã – đây chưa chắc là điều xấu. Sau cuộc gặp vô tình sáng nay tại ngân hàng, Eddie biết mình đã nắm thóp được Eleanor, và có thể khiến bà ta làm theo ý của anh. Và ngay bây giờ, anh cần một ai đó thực sự tin tưởng giúp xử lý Bao Shaoyen trong khi anh đi dọn dẹp đống lộn xộn kia. Nếu người phụ nữ này được bắt gặp đang có một bữa ăn tối tuyệt vời tại London với những người có tiếng tăm khắp châu Á, thì chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế theo hướng tích cực và khiến đám phóng viên điên cuồng ngoài kia lệch hướng điều tra.

Eddie đứng dậy và tiến về chiếc bàn tròn ở giữa phòng ăn. Eleanor là người đầu tiên nhìn thấy anh đến gần và mặt bà đanh lại khó chịu. Tất nhiên là Eddie Cheng sẽ đến đây. Thằng ngốc này tốt nhất là không nên tiết lộ bất cứ điều gì về việc thấy mình sáng nay hoặc mình sẽ kiện tập đoàn Liechtenburg tới cùng vì đã để lộ thông tin khách hàng!

“Bác Elle phải không ạ?”

“Ôi trời ơi, Eddie! Cháu đang làm gì tại London vậy?” - Eleanor giật bắn, giả bộ hoàn toàn bất ngờ.

Eddie cười toe toét, khẽ cúi xuống hôn lên má bà ta. Trời đất, đáng lẽ bà ta phải được giải Oscar cho diễn xuất mới đúng. “Cháu tới đây có chút chuyện công việc. Gặp được bác ở đây như này thật mừng quá!”

Eleanor thở phào nhẹ nhõm. Ơn giời cậu ta cũng diễn cùng mình. “Các chị, chắc mọi người cũng biết cháu trai tôi, đến từ Hong Kong? Mẹ cậu ấy là Alix - em gái của Phillip, và cha cậu ấy là bác sĩ phẫu thuật tim nổi tiếng nhất thế giới Malcolm Cheng.”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Thế giới thật là nhỏ bé phải không!” - Những người phụ nữ hào hứng đáp lại.

“Mẹ cháu dạo này thế nào?” - Nadine háo hức hỏi, mặc dù bà ta chưa từng gặp Alexandra Cheng ngoài đời lần nào.

“Dạ tốt ạ. Mẹ cháu hiện giờ đang ở Bangkok để thăm dì Cat.”

“À đúng đúng, cháu có người dì bên Thái nhỉ.” - Nadine trả lời với giọng có chút khó chịu, nhớ ra hôn phu của Catherine Young thuộc hoàng tộc Thái Lan.

Eleanor cố gắng để không tỏ thái độ ra mặt. Eddie đúng là không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để phô trương thanh thế.

Chuyển qua tiếng Quan thoại, Eddie nói: “Các quý bà yêu kiều, để cháu giới thiệu tới mọi người bà Bao Shaoyen nhé!”

Những người phụ nữ lịch sự gật đầu chào vị khách mới. Nadine để ý ngay rằng người phụ nữ đang mặc một chiếc áo len cashmere 20* của thương hiệu Loro Piana, một chiếc váy bút chì cắt rất khéo của Céline, đi đôi giầy gót thấp tinh tế của Robert Clergerie, và một chiếc túi da khá độc đáo của một thương hiệu nào đó. Kết luận: Nhàm chán, nhưng sang trọng một cách bất ngờ nếu so với người đến từ đại lục.

Lorena chú ý tới chiếc nhẫn kim cương của người phụ nữ. Viên đá chính giữa khoảng 8 đến 8,5 carat, màu D 21* , độ tạp chất cấp VVS1 hoặc VVS2 22* , lớp cắt hoàn mĩ, bao quanh bởi hai viên kim cương hình tam giác màu vàng khoảng 3 carat, nhẫn làm bằng bạch kim. Ở Hong Kong chỉ có duy nhất cửa hàng Ronald Abram mới chế tác ra được loại trang sức này. Kết luận: Quả không phải tầm thường, nhưng bà ấy có thể có được viên đá tốt hơn nếu mua từ L’Orient.

Daisy, người không quá chú ý tới vẻ bề ngoài của người khác mà quan tâm nhiều hơn tới thân phận và địa vị, cất tiếng hỏi bằng tiếng Quan thoại, “Bà Bao, bà có mối quan hệ nào với ông Bao ở Nam Kinh không?”

“À vâng, chồng tôi là Bao Gaoliang.” - Bà Bao mỉm cười nói. Cuối cùng cũng có người có thể phát âm chuẩn tiếng phổ thông và biết về mình.

“Ầy dà, trái đất đúng là nhỏ bé. Tôi đã gặp chồng bà lần trước khi ông ấy tới Singapore với phái đoàn Trung Quốc! Các bà, ông Bao Gaoliang là cựu chủ tịch tỉnh Giang Tô. Lại đây, lại đây, bà hãy lại ngồi cùng chúng tôi. Chúng tôi cũng mới gọi món thôi!” - Daisy nhẹ nhàng đề nghị.

Eddie cười rạng rỡ. “Cô thật tốt quá. Thực ra thì, cháu hi vọng mọi người có thể hoà hợp. Bà Bao đây đang phải trải qua một quãng thời gian phiền muộn. Con trai của bà ấy đang bị thương nặng vì vụ tai nạn xảy ra 2 ngày trước tại London.”

“Ôi trời đất!” - Nadine kêu lên.

Eddie tiếp tục, “Cháu sợ rằng cháu không thể ở lại, cháu cần phải giải quyết một vài vấn đề khá căng thẳng cho gia đình bà Bao đây, nhưng cháu tin rằng bà Bao sẽ thích nhóm của các cô đấy. Bà ấy không biết nhiều về London, nên chắc sẽ thấy khá lạc lõng khi ở đây.”

“Đừng lo, chúng ta sẽ chăm sóc bà ấy tốt thôi!” - Lorena khẳng định chắc chắn.

“Vậy cháu có thể yên tâm rồi. Bác Elle, bây giờ bác có thể chỉ cho cháu chỗ để bắt taxi nhanh nhất không?”

“Được chứ.” - Eleanor trả lời, rồi đi cùng cậu cháu trai ra khỏi nhà hàng.

Trong khi những người phụ nữ xúm lại an ủi Bao Shaoyen, Eddie đứng bên ngoài nhà hàng trao đổi riêng với Eleanor. “Cháu biết điều cháu nhờ bác giúp đỡ thế này là phiền bác. Không biết cháu có thể trông cậy vào bác để mắt và chăm sóc bà Bao một thời gian không? Một điều quan trọng nữa là cháu cũng cần đảm bảo rằng các bà bạn của bác không tiết lộ về bà Bao với báo chí, nhất là cánh báo chí châu Á. Cháu mắc nợ bác lần này.”

“Ầy dà, cháu có thể tin tưởng tuyệt đối vào ta. Mấy bà bạn của ta sẽ không buôn chuyện về điều này đâu.” - Eleanor nhấn mạnh.

Eddie ngập ngừng gật đầu, biết mười mươi rằng các quý bà kia sẽ thông tin cho cả châu Á trong chớp mắt ngay khi anh vừa đi khỏi. Những tờ báo lá cải sẽ đăng về chuyện này ngay trong số báo ngày của họ, và mọi người sẽ nghĩ rằng Shaoyen chỉ tới London để mua sắm và ăn uống.

“Còn bây giờ, ta có thể tin tưởng lại cháu không?” - Eleanor hỏi, nhìn thẳng vào mắt Eddie.

“Cháu không chắc cháu biết ta đang nói về điều gì, bác Elle.” - Eddie khẽ nói với một nụ cười.

“Ta đang nói về bữa sáng… sáng nay?”

“Ôi, bác đừng lo, cháu chả nhớ điều gì cả đâu. Khi tham gia vào giới Ngân hàng tư nhân, cháu đã tuyên thệ về việc giữ bí mật, và cháu chưa bao giờ nghĩ tới việc phản bội lại điều đó. Tại ngân hàng Liechtenburg, sự cẩn trọng và niềm tin luôn là thứ được đảm bảo?”

Eleanor trở lại nhà hàng, cảm thấy khá nhẹ nhõm bởi sự kiện kỳ lạ vừa xảy ra. Bà thậm chí còn vừa ghi điểm được với đứa cháu tọc mạch của mình. Ngay giữa bàn ăn là một đĩa to, trên đó một con tôm hùm bự chà bá nằm phơi mình trên thảm mì hấp nóng, nhưng có vẻ không ai muốn ăn. Tất cả các quý bà đều hướng cái nhìn vào Eleanor với vẻ mặt đặc biệt. Eleanor có cảm giác họ sẵn sàng hi sinh mọi giá để biết được cuộc trao đổi giữa bà và Eddie ở bên ngoài.

Daisy mỉm cười rạng rỡ khi Eleanor ngồi xuống và nói, “Bà Bao vừa cho chúng tôi xem mấy tấm hình của con trai trong điện thoại. Bà Bao hiện đang rất lo lắng về khuôn mặt của cậu ấy, và tôi đã cam đoan với bà ấy rằng ở London có các bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất trên thế giới. ”

Daisy đưa điện thoại lên, và đôi mắt của Eleanor mở to hết mức, như bị hút chặt vào bức ảnh.

“Bà không nghĩ rằng cậu ấy rất bảnh sao?” - Daisy hỏi với giọng khá phấn khích.

Eleanor ngước lên nhìn điện thoại và trả lời một cách mơ hồ, “Ừm, cũng khá bảnh.”

Trong suốt phần còn lại của bữa tối, không ai nói thêm điều gì về cậu con trai của Bao Shaoyen, nhưng tất cả bọn họ đều có chung một suy nghĩ. Không thể nào đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Người con trai bị thương của bà Bao trông giống hệt cô gái đã gây ra mối bất hoà lớn giữa Eleanor và con trai bà, Nicholas.

Carlton Bao giống Rachel Chu như đúc.