← Quay lại trang sách

VẤN ĐỀ SỐ II

Bác Sĩ Cá Nhân Gọi - Là - Tới 24/24 Hưởng Lương Hàng Năm Tới Cả Triệu Đô La Bận Chăm Sóc Một Bệnh Nhân Khác

Ngồi trên sân thượng nhìn ra bãi biển thần thoại của đảo Harbour, Alfred Shang cảm thấy kinh ngạc với cảnh vật kỳ vĩ trước mắt mình. Đúng vậy—cát ở đây thực sự là màu hồng!

“Alfred, món quesadillas tôm hùm của ông nguội mất rồi kìa!” - Công tước Glencora nói, cắt ngang cơn mơ màng.

“Vậy đây là lý do anh lôi tôi tới tận chỗ này à?” - Alfred đáp, lơ đễnh nhìn những góc tam giác được đặt một cách nghệ thuật trước mặt mình. Ông ta không mấy quan tâm tới đồ ăn Mexico, trừ khi được nấu bởi tay đầu bếp của anh bạn thân Slim ở Mexico City.

“Thì cứ thử đi đã rồi hẵng nói.”

Alfred thận trọng cắn một miếng, không nói gì, khi sự kết hợp giữa bánh bột hơi giòn, tôm hùm, và sốt lê tàu nghiền chung với cà chua và ớt phát huy phép màu của nó.

“Ngon tuyệt, đúng không? Mấy năm nay tôi đang tìm cách thuyết phục đầu bếp chỗ Wilton làm theo món này.” - Công tước nói.

“Cả nửa thế kỷ nay người ta chẳng thay đổi chút gì ở Wilton cả—tôi nghĩ chẳng có gì chắc chắn là họ sẽ đưa món này vào thực đơn đâu.” - Alfred cười lớn, dùng tay nhặt một khúc tôm hùm lẻ loi rơi ra bàn và ném vào miệng. Điện thoại của ông ta bắt đầu rung lên trong túi quần. Ông ta lôi nó ra và bực bội nhìn vào màn hình. Ai cũng biết rằng không nên quấy nhiễu ông trong chuyến đi câu thường niên này với ngài công tước.

Màn hình hiện ra dòng chữ: tầng trên Tyersall đã ổn.

Đây là chị gái của ông, Su Yi, người duy nhất ông nghe điện thoại bất kể giờ giấc. Ông lập tức nhấc máy, và bất ngờ nghe thấy giọng Quảng Đông, “Thưa ông Shang, tôi là Ah Ling đây.”

Phải mất mấy giây ông mới nhớ ra rằng đây là người quản gia ở Tyersall Park. “Ồ... Ling Jeh!”

“Bà chủ lệnh cho tôi gọi ông. Tối nay bà cảm thấy mệt và đã được đưa đi viện rồi ạ. Chúng tôi nghĩ là do đau tim.”

“Cô bảo nghĩ là sao? Bà ấy bị đau tim hay sao?” - Giọng Anh chuẩn oai vệ của Alfred lập tức đổi sang giọng Quảng Đông đầy hốt hoảng.

“Bà ấy... bà ấy không hề đau ở ngực, nhưng đổ mồ hôi đầm đìa, rồi sau đó nôn mửa. Bà bảo không thấy tim đập nữa.” - Ah Ling lo lắng lắp bắp.

“Thế giáo sư Oon đến chưa?” Alfred hỏi.

“Tôi đã cố gắng gọi điện thoại di động cho bác sĩ, nhưng nó chuyển sang hộp thư thoại. Sau đó tôi gọi về nhà ông ấy thì có ai đó bảo ông ấy đang ở Australia.”

“Tại sao cô lại đi gọi điện thoại vậy? Victoria không ở nhà hay sao?”

“Thưa ông Shang, chẳng phải là cô Victoria đang ở Anh hay sao?”

Lạy Chúa. Ông quên béng đi mất là cô cháu gái—con gái của Su Yi cũng sống ở Tyersall Park—lúc này đang ở trong nhà ông tại Surrey, và chắc chắn đang buôn dưa lê dưa hấu câu chuyện ngớ ngẩn nào đó cùng với vợ và con gái ông.

“Thế Felicity thì sao? Nó có tới không?” - Alfred hỏi về cô con gái lớn của Su Yi, ở trên đường Nassim gần đó.

“Tối nay không liên lạc được với bà Leong ạ. Cô hầu gái bảo rằng bà ấy đi nhà thờ, và cứ hễ đặt chân vào nhà Chúa thì bà ấy lại tắt máy ạ.”

Rặt một lũ vô dụng! “- Vậy là cô gọi xe cứu thương?”

“Không ạ, bà không muốn gọi xe cứu thương. Vikram chở bà đến bệnh viện ở Daimler, đi cùng là mấy cô hầu gái và hai Gurkha. Nhưng trước khi đi, bà ấy bảo ông sẽ biết cách liên lạc với giáo sư Oon.”

“Thôi được, thôi được. Tôi sẽ xử lý chuyện này.” - Alfred bực bội nói và dập máy.

Mọi người trên bàn đều nhìn ông chờ đợi.

“Ôi lạy chúa tôi, chuyện này nghe ra nghiêm trọng đây.” - Ông công tước nói, bặm môi vẻ lo lắng.

“Một lát thôi... cứ tiếp tục đi.” - Alfred nói, đứng dậy khỏi ghế. Mấy tay vệ sĩ bám theo khi ông đi qua nhà hàng và bước ra vườn.

Alfred bấm một số khác trên danh bạ gọi nhanh: Nhà Gs Oon.

Một người phụ nữ nhấc máy.

“Olivia đấy à? Tôi Alfred Shang đây.”

“Ồ, Alfred! Ông tìm Francis phải không?”

“Đúng vậy. Nghe bảo ông ấy đi Australia?” - Thế quái nào mà người ta lại trả lương cho tay bác sĩ này cả triệu đô một năm trong khi chẳng bao giờ gặp được?

“Ông ấy vừa đi Sydney cách đây một giờ ạ. Ngày mai ông ấy sẽ phẫu thuật thông tim cho một diễn viên đoạt giải Oscar cho—”

“Vậy là bây giờ ông ấy đang trên máy bay?” - Alfred ngắt lời.

“Vâng, nhưng vài tiếng nữa ông ấy sẽ tới nếu ông cần phải…”

“Đưa cho tôi số hiệu chuyến bay.” - Alfred ngắt lời. Ông quay sang một vệ sĩ và hỏi, “Ai có điện thoại Singapore? Gọi Istana 2* ngay cho tôi.”

Quay sang một vệ sĩ khác, ông nói, “Và đặt cho tôi thêm một suất quesadillas tôm hùm nữa.”