Chương 14
Đám con trai huýt sáo, cười ầm lên, Mộng Bình nâng ly nốc cạn. Những giọt rượu chảy ra ướt cả áo, nó tiếp tục hát: ”Đi trọng đường trần để đòi cho được nợ người tình...” Hát xong, Mộng Bình lại bá cổ gã con trai hôn. Những thằng con trai chung quanh được dịp huýt sáo, la hét ỏm tỏi... Hoàn khó chịu đứng dậy nói với tôi: - Em gái của em say rồi, chúng ta đưa nó về thôi! Tôi giữ lấy tay Hoàn: - Mặc nó, không cần anh chen vàọ Hoàn định bước tới: - Nhìn cử chỉ lả lơi của Mộng Bình anh không chịu được, để kéo dài thêm nữa anh sợ sẽ có chuyện không haỵ Tôi vẫn giữ chặt tay Hoàn lại: - Có thì có chứ có can hệ gì đến anh đâụ Ngồi xuống đi, nó đang vui, nó đâu cần anh. Hoàn miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía Mộng Bình. Tôi vỗ vai chàng nói: - Nào, chúng mình nhảy bản này đi! Lách mình ra giữa sàn, Hoàn vẫn chưa yên tâm. Tôi xoay mặt chàng đối diện với mặt tôi, chàng nhìn thẳng vào tôi nói: - Em nhớ rằng dù sao Mộng Bình vẫn là em gái của em! Tôi cười nhạt: - Hừ! Có bao giờ tôi coi nó là em tôi đâủ Nó chỉ là con dì Tuyết thì giòng máu đó là của mẹ nó chứ liên hệ gì đến tôỉ - Cho dù nó không phải là em của em, kể như bạn của em đi, thì em cũng không nên trơ mắt ra nhìn cảnh bạn mình bị đổ rượu như vậỵ Tôi vẫn lạnh lùng: - Nó cũng không phải là bạn của em, nó không đủ tư cách để đứng ở vị trí đó! Hoàn nói: - Em đừng nói như vậy, dù sao nó cũng không phải là kẻ thù của em cơ mà? Tựa đầu vào vai chàng, tôi chuyển hướng câu chuyện: - Làm sao anh biết được? Nhạc hay quá, ta hãy khiêu vũ, đừng để ý đến họ nữa anh nhé? Chúng tôi yên lặng bước theo tiếng nhạc. Mộng Bình vẫn tiếp tục cười đùa, ca hát. Một lúc, có tiếng ly vỡ. Chúng tôi xoay lại, chỉ thấy gã con trai cao lớn ôm hông Mộng Bình ban nãy đang lôi Mộng Bình ra cửạ Mộng Bình lè nhè hỏi: - Anh đưa em đi đâủ - Đến nơi giải quyết nỗi cô đơn của em! Đám con trai ngồi trong bàn la hét, Mộng Bình có vẻ còn tỉnh táo đôi chút, nó lắc đầu: - Không, không, tôi không đi đâu! Gã con trai cười hề hề: - Ai ăn thịt đâu mà sợ? Vừa nói gã vừa kéo Mộng Bình đi về phía cầu thang. Ở tầng thứ ba của nhà hàng này là khách sạn. Tôi đưa mắt nhìn theo với cái nhìn vui mừng khi thấy nhà cháỵ Tôi nghĩ, để mày sa chân một lần cho mẹ con hết làm tàng! Dì Tuyết sẽ dở khóc dở cười! Nhưng lòng ích kỷ của tôi chưa được vui trọn vẹn thì Hoàn đã xô tôi ra, xông tới trước, hét lớn: - Thế này thì không nhịn được nữa rồi! Tôi đuổi theo chàng kéo lại: - Đừng anh, mặc nó! Hoàn quay lại, trừng tôi, rồi xông đến gã con trai cao lớn nói: - Bỏ cô này rạ Gã con trai quay đầu lại, mắt tóe lửa vì bị kỳ đà cản mũi, gã kên lại: - Nó có liên hệ gì tới mày không? Mộng Bình nhận ra được Hoàn, nó nài nỉ: - Anh Hoàn, anh đưa em về đi! Gã con trai lớn tiếng với Hoàn: - Biết điều thì đi chỗ khác chơi, đừng có trêu ông không khá nhé con! Gã giữ chặt Mộng Bình, những người bạn ngồi chung bàn với gã hét to lên: - Đánh nó đi! Đánh nó! Viên quản lý vũ trường tới, tôi cũng chen vào định kéo Hoàn ra nhưng không kịp nữa rồị Trận đánh đã khai diễn. Ly tách bàn ghế ngã đổ, Hoàn bị ba, bốn tên lưu manh vây đánh. Tình hình thật nguy ngập. Tôi vừa giận vừa sợ. Giận vì thấy Hoàn thích chen vào chuyện người, sợ vì không biết Hoàn sẽ ra saọ May thay giữa lúc ấy có ba tên to lớn khác hùng hổ bước vào can thiệp. Một tên nói: - Thằng nào muốn đánh, đánh với tao này! Tôi đoán chừng đây là các võ sư vũ trường mướn để bảo vệ quán. Mặt mũi Hoàn sưng húp, cánh tay bị cắt đứt một đường dài, máu thấm ướt cả áo, nhưng chàng vẫn còn muốn cứu Mộng Bình. Bọn lưu manh kia đâu chịu bỏ qua con mồi, nó vây quanh Mộng Bình. Tôi bước tới kề tai Hoàn nói nhỏ: - Đây là vũ trường lậu, anh nên cẩn thận, coi chừng cảnh sát cũng biết tiếng tăm của cha anh. Câu nói của tôi thật hữu hiệụ Hoàn đứng lên nhìn Mộng Bình, rồi hấp tấp cùng tôi bước ra khỏi vũ trường. Gió đêm lạnh rùng mình, tôi và Hoàn yên lặng không nói với nhau lời nào cả. Gọi chiếc xích lô lại Hoàn bảo chạy về nhà tôị Đến nhà, khi bước xuống xe, tôi nói với Hoàn: - Vào nhà em băng bó vết thương đi anh! Giọng nói của Hoàn thật lạnh: - Không cần! Y Bình, hình như tôi thấy giữa chúng ta chưa hiểu nhau nhiều lắm. Lúc trước tôi vẫn tưởng Y Bình là đứa con gái có lương tâm và hiền hậu, hôm nay tôi biết mình đã lầm. Vậy chúng ta tạm thời xa nhau ít lâu để tư tưởng được chín chắn hơn. Tôi ngỡ ngàng trong một phút và không biết nói gì. Có điều tôi giận thật, tự ái tôi đã bị thương tổn. Nếu ban nãy cô bé bị nạn không phải là Mộng Bình, mà là bất cứ một đứa con gái nào khác thì tôi sẵn sàng để chàng cứu ngườị Nhưng đó là Mộng Bình mà? Hoàn không hiểu được mối thù thiên thu của tôi, giúp cho kẻ thù để bị thương thế này, chàng còn trách tôi tàn nhẫn được saỏ Tôi hờn lẫy: - Tùy anh! Hai người yên lặng một lúc, tôi quay người lại gọi cửa, Hoàn đứng tần ngần một chập rồi bỏ đị Nhìn theo dáng chàng, đột nhiên tim tôi thắt lạị Bao nhiêu buồn tủi, lo lắng, ân hận dâng đầỵ Mẹ ra mở cửa, tôi vẫn còn bàng hoàng. - Có chuyện gì thế Y Bình? Tôi chợt tỉnh, lặng lẽ bước vào nhà, mẹ hỏi: - Còn thằng Hoàn đâủ - Chết rồi! Tôi đáp, xong ngã vật lên giường, mẹ có vẻ hiểu ra, người gật gù: - Lại gây nhau rồi phải không? Chúng mày thật trẻ con! Lần giận nhau này kéo dài khá lâụ Tôi tức vì Hoàn đã không hiểu, lại còn coi thường tôi, vì vậy tuy đau khổ nhưng tôi vẫn không thèm tìm đến giải thích. Tôi trằn trọc, người tôi gầy ốm hẳn đi, nhưng làm sao tôi nhận tội về mình cho được, khi mà mối thù giữa tôi và dì Tuyết là mối thù bất cộng đái thiên? Lời thề đêm mưa sau trận đòn vẫn còn vang vang bên tai tôi: Tôi phải báo thù! Báo thù! Sao Hoàn không chịu hiểu cho tôi chứ? Nhưng mất Hoàn thì ngày tháng sẽ buồn bã biết bao, linh hồn tôi như chợt mất thiên đường. Một tuần dài như một thế kỷ. Tôi đến nhà Phương Du cho tâm hồn lắng dịu, vừa bước khỏi cửa độ mấy bước thì một chiếc xe nhà đã đổ sát bên tôị Tôi giật mình quay lạị Xe của nhà Hoàn! Còn đang ngạc nhiên thì mẹ của chàng đã mở cửa xe bước ra, bà nắm tay tôi cười nói: - Lâu quá sao không thấy Y Bình đến chơỉ Có chuyện gì buồn à? Tôi cười buồn, không biết phải trả lời ra saọ Mẹ của Hoàn không đợi tôi phản ứng đã vồn vã: - Lên, lên đây, lâu quá mới gặp được Y Bình, đến nhà tôi chơị - Tôi... tôi... Tôi do dự nói, định chối từ nhưng không biết nói thế nàọ Mẹ của chàng lại giục: - Thằng Hoàn mấy hổm rày bệnh, Y Bình đến thăm cho nó vui đi! Tôi không biết nói sao hơn là leo lên xẹ Chàng bệnh? Có phải chăng là vì tôỉ Trong một phút, tự ái trong người tôi tan mất. Mẹ chàng xiết nhẹ tay tôi nói: - Y Bình, thằng Hoàn xấu tính xấu nết lắm, có gì không phải con đừng để ý. Tôi nhìn bà và chợt hiểu mục đích của bà đến tìm tôi hôm naỵ Tôi lơ đãng nhìn ra khung kính, và không biết nên nói sao nữạ Đến nhà, mẹ Hoàn đưa tôi đến tận phòng Hoàn. Vừa đưa tay gõ cửa, bên trong đã vọng ra lời cáu kỉnh: - Đừng quấy rầy tôi! Mẹ Hoàn dịu dàng: - Hoàn con có bạn đến thăm này! Cửa mở, Thư Hoàn quần áo xốc xếch ló mặt. Một phút ngỡ ngàng. Trong lúc chúng tôi chưa lấy lại được bình tĩnh, thì mẹ chàng đã đẩy tôi vào trong và khép cửa lạị Tôi đứng tựa lưng vào cửa, không biết làm gì hơn là đưa mắt nhìn quanh phòng. Thật bê bối! Trên giường chăn nệm sách vở nhùi đống. Màn cửa vẫn buông, ánh sáng trong phòng lờ mờ. Hoàn vẫn đứng trước mặt tôi, sự ngượng nghịu làm tay chân tôi thừa thãị Một lúc, Hoàn đẩy ghế ra trước mặt tôi nói: - Ngồi chơi! Tôi không biết có nên ngồi không, nhưng vẫn không bỏ qua dịp để cải chính lý do mình đến: - Đang trên đường thì gặp mẹ anh. Người kéo tôi đến đây chơi, muốn từ chối mà không được. Tôi không ngờ hôm nay sao mình lại khách sáo được như thế. - Thế à? Hoàn có vẻ khó chịu vì thái độ của bà mẹ. Chúng tôi yên lặng. Tôi cảm thấy không khí loãng quá, Hoàn lại lạnh như người xa lạ, nên tôi đứng dậy cáo từ: - Thôi tôi về. Nói xong tôi chợt cảm thấy mình bị hạ nhục. Cơn giận lan lên mắt, tôi quay đi, sợ Hoàn trông thấy những giọt nước mắt sắp rớt ra mị Nhưng tay Hoàn đã giữ lấy tay tôi, chàng kéo tôi đến gần nói: - Y Bình, ngồi xuống đị Giọng nói của chàng làm tôi không thể không ngồi được. Vừa ngồi xuống, tôi không còn kềm hãm mình được nữa, nước mắt trào rạ - Anh Hoàn, anh không biết là khi mới đến thành phố này, mẹ và em sống chung với dì Tuyết trong nhà chạ Sau đó, vì dì Tuyết đâm thọc, mẹ lại yếu đuối không cải chính nên mẹ con em bị cha đuổi ra khỏi nhà. Căn nhà nhỏ mà anh đến viếng đây, mỗi tháng tốn năm chục ngàn. Số tiền đó mỗi tháng em đều phải đến cha lấy, mỗi lần lấy, anh biết không, em phải chịu bao nhiêu sự đay nghiến của dì Tuyết, đó là chưa kể trước khi quen anh không bao lâu, em phải chịu một trận đòn nhục nhã vì dám đến xin tiền tết và đóng tiền nhà. Vì vài trăm ngàn đồng bạc mà em phải khổ như vậỵ Trong khi dì Tuyết vẫn thản nhiên đứng xem như em đang diễn kịch. Có ai nói giúp cho em một câu hay ngăn cản cha giùm cho em đâu, mà họ còn nói thêm vào để cha giận em thêm nữạ Tôi vừa khóc vừa nói: - Lấy không được tiền em trở về nhà ôm mẹ ngồi khóc. Không có tiền mẹ nhịn ăn suốt một ngày, trong khi anh thấy đó, đám con của dì Tuyết lại sống xa hoa, phè phỡn. Em đã thề với lòng mình là nhứt định phải báo thù, và nếu có một ngày nào đó nhìn thấy họ bị nạn em sẽ thản nhiên chứ thề quyết không can thiệp. Tôi ngừng nói, Hoàn ngẩng mặt lên nhìn, đoạn yên lặng bước tới ôm tôi vào lòng: - Thôi bỏ qua hết em nhé! Từ rày về sau ta sẽ không dính dấp gì đến chuyện họ nữạ Em bỏ qua tính nóng nẩy của anh em nhé! Tôi cười, nước mắt vẫn còn đọng trên mị úp mặt vào lòng chàng tôi đếm từng nhịp đập con tim đang reo vuị Tình yêu tuyệt vời như vũ trụ.