Hồi Thứ Ba Võ-đông-Sơ kiếm nhà thuê ngụ-Trần-tú-tài quyết ý xem ma
Khi Đông-Sơ đi tới một xóm kia ở cách kinh thành chừng ít dậm, thì thấy một cái nhà, chung quanh có vườn cây mát mẻ, phòng buồng khoảng khoát, bàn ghế sẵn sàng, thì mướn nhà ấy ở và mướn một tên thơ-đồng để khi quạt nước pha trà, cho có người sớm khuya hủ hỉ. Đó rồi tháng ngày thơ thẩn, chỉ lo bạn với sách đèn, có rảnh việc dư công, lại tập rèn võ nghệ.
Thiều quang thấm thoát, mấy phen thỏ lặn ác tà, cúc muộn sen tàn, lẩn bẩn tính gần sáu tháng. Xảy nghe kinh thành đăng bảng, tới kỳ mở hội thu-vi. Nào là văn-sĩ, nào là võ-sanh, người quần trắng, kẻ áo xanh, náo nức chờ ngày hội thí.
Khi Đông-Sơ đương đứng trước cửa xảy thấy một người ngoài ngõ bước vô, xem tướng diện cũng một khách sĩ hạnh nho phong, dung nghi tề chỉnh. Khi bước vô tới cửa thì chào Đông-Sơ rồi nói rằng:
“Tôi là khách tha hương mới đến, lỡ bước tới đây muốn kiếm nhà tá túc một đêm, đặng chờ mai sẽ vào trường ứng thí, xin quới-quan có biết nhà nào trống chủ, xin chỉ làm ơn, đặng ở đỡ ít ngày thì tôi hết lòng cảm tạ.”
Đông-Sơ nói:
''Tôi cũng người xứ lạ, mới mướn đặng nhà nầy, nhưng có một cái phòng mà thôi, e quới-khách không tiện bề trú ngụ. Vậy để tôi hỏi lại thơ-đồng coi nó có biết nhà nào chỉ dùm cho quới khách.”
Tên thơ-đồng nghe nói, liền lật đật chạy ra và nói:
“Có, có, gần đây có một nhà vắng chủ, bỏ trống mấy tháng nay, nhưng mà không ai dám ở.”
Đông-Sơ nghe nói lấy làm lạ, day lại hỏi rằng:
“Sao mà không ai dám ở?”
Thơ-đồng nói: “Nhà đó có một con ma 4 cẳng dữ lắm.”
Tên khách kia nói:
“Mà mi chắc có ma không?”
''Thưa chắc, vì tháng trước đây có một tên lái buôn phương xa tới mướn, nửa đêm con ma ấy hiện ra làm cho tên lái buôn hoảng kinh, tông cửa mà chạy, cách ít lâu có tên khách Quảng-đông tới ở, rồi cũng nửa đêm xách gói chạy la. Hỏi y thì y nói nhà có quỉ ma, nên không dám ở.”
Đông-Sơ nghe nói đứng sững chưa kịp buông lời, thì tên kia chúm chím miệng cười rồi vỗ vai thơ-đồng mà nói: “Mình là một loại người có khí phách tinh thần, có thịt xương gan ruột, lẽ đâu sợ một giống không máu mủ thịt xương, sợ cái bóng dáng phưởng phất trong cõi u-u minh-minh, vô hình vô dạng, không hề gì đâu. Người ta nghe nói ma thì sợ, chớ tôi trông gặp nó đặng coi nó làm thế nào cho biết, có can gì mà ngại.”
Thơ-đồng nghe nói thì le lưỡi như rắn lục.
Tên khách ấy day lại nói với Đông-Sơ rằng:
“Cũng một dịp may mắn cho tôi đặng ở gần gũi với quới-quan cho tiện bề tới lui đàm đạo.” Nói rồi mượn tên thơ-đồng dắt qua coi nhà, đặng mướn mà ở.
Đông-Sơ lật đật biểu thơ-đồng dắt đi và mỉm cười mà nói với tên khách ấy rằng:
“Tôi ước ao cho quới-hữu đến ở cho bình yên vô sự, và xin quới-hữu có rảnh ngày giờ, thì đến đàm đạo cùng tôi chơi cho giải muộn.”
Nói rồi tên khách ấy cúi đầu từ giã Đông-Sơ và đi với thơ-đồng một lượt.
Nguyên tên khách nầy là Trần-Đạt, quê ở Sơn-tây, đã có thi đỗ một khoa Tú-tài rồi, nay đến kinh thành đặng tính vào hội thí.