← Quay lại trang sách

Chương 1 Phổ Hoa hiện tại - hai mươi bảy tuổi

Buổi trưa hôm Quyên Quyên gọi điện đến, Phổ Hoa đangbưng cốc trà đứng hứng gió lạnh dưới điều hòa trong văn phòng.

Tổng biên tập ngồi trong phòng,đang quạt bằng một xấp bảnthảo trong tay, khôngngừng liếc nhìn cô.PhổHoa đành chuyển đến đứng vào góc màtổng biên tậpkhông nhìn được.

Thực ra cô là mộttrong những biên tập khá trongtổ,nhưng khả năng giao tiếpkém, tính tình thẳngthắn,không khiến người ta ghét,nhưng cũng không mấyđược yêu thích. Từ saukhi trả lại bản thảo màtổngbiên tập tiến cử củangười quen, Phổ Hoachịu sự đốixử lạnh lùng từ cả cấp trênlẫn cấp dưới. Phótổng biên tập và LưuYến từng khuyên cô, làmngười phải biếtthời thế. Nhưnglàm thế nào để biết thờithế, mấy nămra ngoài xã hội, cô vẫnchưa học được.

“Tiểu Diệp, đi ăn cơm không?”. Lưu Yến giơ hộp cơm lênnói, chu mỏ ý bảotổng biên tập khôngcòn ở đó.

Phổ Hoa lắc đầu, vẫn ômcốc trà nóng ngẩnngười đứng dưới điều hòa.

“Sao vậy? Nhìn cô cóvẻ cô tâm sự!”.

“Không sao... Không sao...chị đi ăn trước đi...”. Phổ Hoa miễn cưỡngnặn ra nụ cười, rồi lập tức thulạingay khi thấy phó tổng biêntập đi vào.

Lưu Yến đã cầm hộp cơm đira, Phổ Hoa vẫn đứng đó,thấy không ra saocả lại nhanh chóngtrở về bàn làmviệc của mình.

Phó tổng biên tậpđứng hóng mát dướiđiều hòa, ánhmắt sắc bénquét qua từng bàn làmviệc, dừng lại bàn côlâu nhất rồi quayngười bước vào phònglàm việc của tổngbiên tập.

Phổ Hoa đặt cốcxuống, lục ra vài tờ bản thảo bỏđi đè lên trên bản thảo,giả vờ cúi đầu làmviệc. Chiếc búttrong tay hình như tựcó ý thức, tùy ý chạy trêngiấykhông theo suy nghĩ của cô, mócmóc vẽ vẽ, mộtchấmmột ngang, một cong móc,một đường dài, viết thànhchữ, tuy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưngliếc một cái có thểđọc được ba chữ “Thi VĩnhĐạo”.

Phổ Hoa trong lòng rốiren, vo tròn tờ giấy.

Từ khi Quyên Quyêngọi điện, nhớ tới ba từ này côliền thấy khó chịu.Vứt bút xuống cố épbản thân cầmbản thảo đối chiếu, nhưngtrước mắt trống không,nhìnnửa ngày cũng không đọc nổi mộtchữ.

Là thật ư?

Cô dâu là ai?

Rất nhiều câu hỏi nảy ratrong đầu cô, trộn lẫnvàonhau tạo thành một đống lộn xộn,thậm chí khiến cô xuất hiện ảo giác,dường như Quyên Quyênchưa gọi cuộc điện thoại đó, Thi VĩnhĐạo chưa kết hôn.

Nhưng còn cô dâu? Nếu ThiVĩnh Đạo là chú rể, còn côdâu?

Cô dâu là ai? Sao anhấy có thể kết hôn!

Phổ Hoa suy ngẫm vấn đề này,cảm giác lạnh lẽochuaxót xộc thẳng lên tim. Côkhông ngừng an ủi bản thân,lau mồ hôi trên trán,cuối cùng quả thậtkhông chịu nổinảy ra ý định vô cùng kỳ lạ -gửi tin nhắn choQuyênQuyên.

Soạn mấy lần, cuốicùng gửi “Là thật ư? Vớiai?”.

Tổng biên tập và phótổng biên tập đều đã đi ăn cơm,phòng biên tậptrống không, cửa lớn đãđóng. Phổ Hoa đặt di động lênbàn, lại đứng dướiđiều hòa. Trongphòng rất oi, côquạt tạp chí trongtay, nôn nóng chờ hồiâm của Quyên Quyên.

Kim giây đồng hồ treotrên tường chạy tạchtạch, chạy được mườibảy vòng, di động trênbàn mới rung lên khekhẽ.

Gió dưới điều hòa nhẹ quá,sau gáy Phổ Hoa ướt đẫm mồ hôi. Côchạy qua bấm nút đọc, tin nhắncủa Quyên Quyên giản đơn vắntắt, chỉ có hai chữ:Cầu Nhân!

Cô ôm di động loạng choạng về ghế, ngồiliệt cả mộtbuổi trưa, khôngđứng lên được nữa.

Trên cây hòe ngoài phòngbiên tập đã có vàicon ve sầu, tiếng vekhiến người ta khóchịu, bực mình. Phổ Hoamặc thêm áo khoác mỏng để trongvăn phòng từmùa xuân nhưngvẫn thấy lạnh, môi khônhưng lại không phải dokhát. Tháng năm là lúclá cây rậm rạpxanh tươi nhất, cô lạithấy một bóng dáng côđơn trong mảng xanhấy.

Taysiết chặt, cô định cầm cốc trà,nhưng lại bất cẩn làmđổ trà ra khắp bàn, thấmxuống dưới kính, làmướtmấy bức ảnh cũ.

Trong ảnh, Phổ Hoa trẻ hơn vàituổi, buộc tóc đuôi ngựa, trướcngực đeo bông hoa đỏ của nhânviên

tiên tiến, gương mặtchan chứa nụ cười.Khi đó cô vừanhận chứng nhận, lại biêntập được vài bài viết tốtgiành một giải nhỏ, là giaiđoạn suôn sẻ như ýhiếm có trong cuộc đời. Phía dướigóc phải còn in rõthời gian chụp ảnh, tính ra cũngđã bốn năm rồi.

Phổ Hoa dùng khăn giấylau bàn, thổi khô vệt nướctrên viền ảnh. Vo trònkhăn giấy đã sử dụng ném vàosọt rác, trước đó tờ giấyviết tên Vĩnh Đạo cũng bị gomvào thùng rác. Cô lạinhặt bức ảnh đó lên đặt lên bàn lần nữa,nhìn chăm chú.

Ba chữ Thi Vĩnh Đạo bị nướcthấm loang lổ, nét bútnhòe thành một mảngmực đen sì, chỉ có nét cuốicùngcủa chữ “Đạo” góc cạnh khá rõràng.

Anh từng nói, chữ“Đạo” cô viết mạnh mẽ có lực,anh thích nhất chữ đó. Chỉ cần cócơ hội, anh liền bỏ trốngkhi ký tên để cô thayanh thêm chữ “Đạo”.

Anh còn từng nói, côcó thể gọi anh như thế khi chỉcóriêng hai người, nhưng cô thường khôngquen, bao năm chỉ gọi anhlà Vĩnh Đạo.

Đó là việc trướcđây bao lâu rồi?

Mười năm? Mười mộtnăm?

Phổ Hoa nắm chặt tấmảnh, không nhớ rõ nữa, muốn vorồi vứt nhưng lạikhông nỡ, nhất thờikhông biết nên làm thế nào.

Di động bỗng lại rung lên, tinnhắn của Quyên Quyên,trong đó viết: Phổ Hoa, cậukhông sao chứ?

Phổ Hoa cố gắng đến hết giờnghỉ trưa, vội vàng để lại đơn xinnghỉ trên bàn làmviệc của tổng biêntập rồi rờitòa soạn.

Nắng nóng khó chịu,cô không mở ô, lướt vềphíatrước như mộng du dưới ánh nắng mặttrời, không biếtmình rốt cuộcnên đi đâu.

Người đi đường lướt qua, quayđầu nhìn cô kỳ lạ,lúcnóng nhất trong ngày lại cóngười mặc áo khoác đi khắp nơi. Côđi qua tủ kính quầyhàng, nhìn thấy bóngmình. Thật lạ, đâu cũng lạ, từ lâu lắm rồi côtự cho rằng khôngcòn bị khuấy động bởi bất cứ việcgì, lúc này như đang dần tan rã,xúc động muốn khóc. Cô lấy diđộng, tìm danh bạ điện thoại, trongđó không nhiềutên, cái nào gần nhưcũng đều không thích hợp để liênlạc lúc này.

Che hai má nóng rực,Phổ Hoa đành chọntrốn vào nơi kín đáo bên lềđường chờ xe, thử để bản thânbình tĩnh lại.

Biển báo các tuyến xe ởtrạm đỗ có tới mấy chụccái,chỗ nào cũng có xe đi, tên trạmđều lạ hoắc, từngchiếcxe đến, cô xếp hàng theomọi người, nhưng chẳnglênchiếc nào, đứng tới khi hai chân mỏi nhừ mới giơ tay vẫymột chiếc taxi.

Lái xe hỏi đi đâu, cô do dựmột lát rồi nói:“Về nhà đi”.

“Nơi nào!”. Lái xe lạihỏi lần nữa, ngữ khí hơimấtkiên nhẫn, “Cô ở đâu?”.

“Oái...”. Phổ Hoa vốn định nói địachỉ nhà mình,nhưng lại đọc ra một cái tênkhác mà cô đã thuộclòng.

Xe nhanh chóng khởiđộng, lái xe không bắtchuyện,Phổ Hoa nghe tiếng rì rì củađiều hòa, mặc kệ hơinóngngoài cửa sổ luồn qua khekính táp lên mặt.

Hai mươi phút sau, côđứng đối diện với biển hiệu lớnkhắctên trường trung học.vẫn con đường cũ,thẳngtắp, không rộng lắm, bóngrâm của hàng cây venđường che đi cái nóngnhư thiêu như đốt. Nhà mặtđường đều trang trí kiểu giả cổ, treohoành phi, tườngquét vôi mới.Biển tên trường mớithay, phòng học mới xây, sân tập thểthao xi măng cũng mới rải lại,rấtnhiều ký ức năm đó của cô được tô điểm lại.

Quán cũ ven đường bên kiađã dỡ bỏ một nửa,PhổHoa dừng trước cửa mộttrong các quán đó, ngẩng đầu nhận ra biểnhiệu “Sạp phô mai Kiến Nhất”ban đầu, giờ gọi “Quán phô maiKiến Nhất.” Cô bước vào,pháthiện mặt tiền cửa hàngvẫn rất hẹp, chỉ cóthể đủ chỗcho một bàn hai người, còn lại lối đinếu khách hơimập một chútthì sẽ phải cố hết sức mới len quađược.Ánh sáng trong quán mờ mờ, trêntường treo một bảnggiá cũ mà chủ quán đã dùnghơn chục năm.

Cô men theo bàn gỗ đivào, lấy một bát phômai hạnh nhân ướp lạnh. Ngườithu tiền không còn làchủ quán Vương KiếnNhất với gương mặt đầy nếpnhăn nữa, mà là mộtphụ nữ trung niêntrên dưới bốn mươi,trả lại cô mấy đồng tiền cũ nhàunát.

Bưng bát phô mai, Phổ Hoatìm được chỗ ở bàn duynhất gần đường, cô ngồi xuống,cởi áo khoác.

Trong quán không hềnóng, tiếng quạt vù vùtrêntường, chẳng mấy chốc đã chuyển tới vị trítrên đầu cô, mang theo chút giómát. Cô không ăn phô mai hạnhnhân ướp lạnh, chỉ ép chặt tay chomát rồi đưa tay xoalên mặt, lặp lạinhiều lần, khiến hai mámát hơn.

Anh ấy kết hôn rồi, cùngCầu Nhân.

Câu nói ấy lóe lêntrong đầu rồi lại bị cô cốtình che giấu.

Phổ Hoa cảm thấy tiếngvù vù của quạt điện khuấy đảo nhịp đậptrái tim khiến nó trởlên hỗn loạn, giốngnhư bệnh nhân mắcbệnh nặng gần đất xa trời,nảy lên một cái rồi lại hụt mộtcái.

Hơn một năm trướcQuyên Quyên từng cảnhcáo, cô không tin.

Quyên Quyên nói: Cậuđừng ngốc nữa, cái gìrồi cũng đều thayđổi.

Cô còn hỏi ngượclại Quyên Quyên: Ai nói?

Bây giờ cô đã biết,đúng vậy. Theo thờigian, cái gì rồicũng đều thayđổi, hơn nữa thayđổi một cách triệtđể.Cho dù ngồi trong quán cũ nămđó, ăn phô mai hạnh nhân năm đó, cô cũngkhông thể trở lại mười mấynămtrước.

Rút di động ra, PhổHoa đọc lại hai tin nhắn củaQuyên Quyên, cô muốnxóa tin nhắn chỉ cóhai chữ đó đi. Tay đặt trênphím xác nhận xóa,nhưng lại không ấn.

Rất nhiều năm rồi,Phổ Hoa chưa từng chủđộng nhắc tới cái tênCầu Nhân. Không phải cô khôngnhớ, mà nhớ rất rõ. Họchưa từng là bạn,cũng không phải kẻ thùmặt đối mặt. Ngoài cùng lớp cấp hai ra,họ không tiếp xúcnhiều, sau khi lên lớpmười một chia lạilớp, đến cơ hội vô tình gặp mặtở hành lang cũng rất ít.

Khi những học sinh mũinhọn như Kỷ An Vĩnh,ThiVĩnh Đạo, Lý Thành Tự hợp thành“lớp học sinh ưu tú ban khoahọc tự nhiên”, CầuNhân cũng trong danhsách đó, còn cô tự mình cầm kết quảphân lớp đứngtrong hành langkhổ sở tìm kiếm phòng học ban xã hội.

Hai cái tên Phổ Hoa và Cầu Nhân giống như chữ viết trên hai mặt của đồng tiềnkim loại, không thể đồng thời xuất hiện. Cô từ bỏ là người cuối cùng vào danhsách “lớp học sinh ưu tú ban khoa học tự nhiên”, đã giúp Cầu Nhân đạt được mụcđích. Từ khi đó, ba chữ Diệp Phổ Hoa liềnbị ép xuống mặt sau của đồng tiền kim loại, không thể trở mình.

Mồ hôi trượt từ xương quai xanh vào trong áo, Phổ Hoa không tìm thấy khăn giấy,dứt khoát cho phô mai áp lên mặt. Nóikhông ra là nóng hay oi, hay cái gì nữa.

Cô phân biệt tiếng vù vù của quạt và âm thanh trong đầu mình, nghĩ rất lâu mớinhớ ra một người. Đợi phô mai hết lạnh, côlại cầm di động, mở tới danh mục số gọi đi.

Bà chủ hơn bốn mươi tuổi mang lên cho Phổ Hoa một bát phô mai hạt ý dĩ, đặtcạnh cốc phô mai hạnh nhân còn chưa ăn. Phổ Hoacảm ơn, nghiêng người dựa vào lưng ghế, trán tựa lên tấm kính.

Bốn, năm giờ, cửa sắt bên đường đối diện đã mở, học sinh tản ra mỗi góc đườngnhư thủy triều, bao gồm cả quán phô mai Kiến Nhất. Thấy bọn trẻ mặc những bộđồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, cô không nén được cảm giác cóchút xúc động. Kiểu dáng đồng phụctrường giống hệt mười năm trước, màu trắng tinh khôi, tên trường học màu đỏtươi nghiêng nghiêng thêu trước ngực.

Ngày xưa, cô và Quyên Quyên từng mặc bộ đồng phục như vậy, màu trắng khôngtránh được bẩn, dễ bị cũ, học sinh nhà nghèo đeo bao tay áo, bọn họ không thế,nhưng cũng quý trọng như vậy, không thể chịu được một chút dầu mỡ, một tia sờn.

So với Quyên Quyên, bộ đồng phục của Phổ Hoa còn cũ hơn vì cô mặc nó tròn sáunăm trời. Để tiết kiệm tiền cho giađình, năm lớp bảy cô đã mua cỡ lớn dành cho trung học, trong sáu năm, người côcũng không thay đổi nhiều.

Cô còn nhớ đầu gối trái trên quần đồng phục có một vết rách, mẹ cắt miếng vảitrắng từ túi quần vá lên, tuy đường kim cẩn thận, vẫn nhìn ra dấu vết vá vào,vị trí tương tự trên đầu gối trái của cô cũng để lại vết sẹo, khi làm việc côthường quen vuốt phẳng chỗ đó.

Vì chỗ rách ấy, cô có cơ hội nói câu đầu tiên từ trước đến nay với Kỷ An Vĩnh,cũng trong cùng một ngày, cô quen người anh em thân thiết của Kỷ An Vĩnh là ThiVĩnh Đạo.

Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cô không còn mặc đồng phục trường nữa, nhưng ngẫunhiên nhìn thấy nó hai lần khi phơi đồ trong tủ quần áo. Rất nhiều việc đều đãniêm phong trong ký ức, thời trung học cô còn nhỏ, không nghĩ quá nhiều. Lớn lênbiết suy nghĩ nhưng cảnh còn đây mà người đã đổi thay.

Quán phô mai vang lên tiếng chuông điện thoại, Phổ Hoa cúi đầu nhìn di động,ngỡ của mình, sau đó mới phát hiện là của em học sinh đi qua cô. Học sinhbây giờ cao thật, học sinh cấp hai mà trông đã lớn như học sinh cấp ba. Khi họccấp ba, nam sinh thường lớn rất nhanh, tay dài chân dài, vài ba tuần đã thấydáng vẻ khác rồi.

Sao có thể lại nhớ tới những điều này chứ? Phổ Hoa không nhìn theo nữa, khuấy cốcphô mai trước mặt.

Học sinh líu lo khiến cửa hàng chật như nêm. Sau lưng áo dán vào da thịt, PhổHoa cảm thấy nóng bức, mồ hôi lau đi lại chảy ra, đành chịu đựng. Sau khi họcsinh đi hết, bà chủ đóng một cánh cửa, ánh sáng tối hơn một chút. Lúc MộcHải Anh đến đã là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây, nhiều người đi tản bộ venthành hào, trong quán phô mai Kiến Nhất ngoài Phổ Hoa, còn có vài bàn kháchnữa.

Bộ váy dài của Hải Anh che đi thân hình hơi đẫy đà sau sinh, Phổ Hoa nhìn thấyvẻ hạnh phúc và ổn định trên người cô ấy. Họkhông gặp nhau khoảng hơn một năm rồi, lần trước gặp là khi đầy tháng con gáiHải Anh. Kết hôn cùng thời gian, bây giờ Hải Anh đã có con gái, cô vẫn một thânmột mình, sao có thể không bùi ngùi?

Hải Anh kéo ghế ngồi xuống, nắm tay cô, giống như thời còn là học sinh, coi cônhư em gái.

“Hơi tắc đường, ngại quá, mình đến muộn rồi”.

“Không sao!”. Phổ Hoa nắm tay Hải Anh.

“Thực sự lâu lắm không gặp, hơn một năm nhỉ”.

“Ừ, lần trước là Kỳ Kỳ đầy tháng, cậu gầy đi nhiều so với lần đó”.

“Đâu có! Béo hơn rồi!”. Hải Anh cũng gọi phô maihạnh nhân lạnh, trong lúc đợi cô ấy vấn tóc lên, “Béo tới mức không ra hìnhdáng nữa, sau khi cai sữa cũng không gầy, đâu như cậu, mãi chẳng béo”. Cô ấygiơ tay véo véo má Phổ Hoa, vẫn thân mật như xưa.

Phổ Hoa cúi đầu cười gượng, xoa xoa má mình, béo gầy xấu đẹp những thứ đó cô đãkhông còn quan tâm một thời gian rồi.

“Sao lại chọn nơi này, bao năm không trở lại”. Phô maiđược mang ra, Hải Anh nghiêm túc thử một miếng: “Vị không bằng hồi xưa, cậu thấythế nào?”.

“Cũng được mà”. Phổ Hoa cầm phô mai hạnhnhân của mình, lơ đễnh ăn hai miếng.

“Cũng không giống lắm, phô mai hạnh nhân hồi trước không ngọt như thế”.

Hải Anh quay đầu nhìn bà chủ đứng trong quầy thu tiền và biển hiệu cũ treo bêncạnh.

“Cậu xem, lại đổi chủ rồi, mình và Doãn Trình hồi đại học từng trở lại, khi đóđã đổi một lần. Sau khi Kiến Nhất nhượng lại, mình luôn có cảm thấy phô maikhông ngon bằng hồi đầu”. Cô chỉ mấy chiếc ghế nhựaxếp chồng lên nhau trong góc, “Khi đó chúng ta thường tới, ngồi chỗ kia, thườngmột người đi xếp hàng, hai người kia chiếm chỗ, có lúc người đông còn phải đứngđợi rất lâu, còn nhớ không?”.

Phổ Hoa nhìn theo hướng Hải Anh chỉ, nhìn lên vạch đợi vàng sậm trên vách ngănquầy hàng, dường như nhìn thấy chính mình, Hải Anh và Quyên Quyên thời trunghọc, mặc đồng phục, khoác ba lô nối đuôi xếp hàng, nói chuyện với nhau, chờ mộtcốc phô mai nhỏ.Có lúc không đủ tiền lẻ, ba đửa còn chia nhau một cốc.

“Nhớ, đương nhiên còn nhớ”.

“Khi đó vui biết bao!”. Hải Anh than một tiếng, “Đã không quay trở lại đượcnữa”.

Phổ Hoa trầm ngâm khuấy phô mai trong bát, ngẩng đầu hỏi Hải Anh: “Các cậu... từngtrở lại?”.

“Cậu nói cùng Doãn Trình?”. Hải Anh gật đầu, “Khi đóđều là sinh viên nghèo, không có tiền xem phim ăn tiệm hàng ngày, hai đứa liềnđạp xe đi dạo khắp nơi, chỗ nào cũng đến, cũng từng trở lại. Nhữngngày tháng đó thật vui, vô âu vô lo, không gặp là nhớ, ở cùng một thành phố cònthường xuyên viết thư. Trẻ con bây giờ khác rồi, toàn dùng di động, sau khi đầuphố mở McDonald, còn có mấy cửa hàng phô mai? Quán cũ trên con đường này cũngdỡ đi gần hết rồi, chỉ Kiến Nhất vẫn còn. Có điều... vị cũngkhông bằng hồi xưa”.

Hải Anh đẩy bát phô mai trước mặt ra, chống cằm nhìn Phổ Hoa, “Chúng ta cũngkhác, đều đã trưởng thành. Qua vài năm nữa, nên nói là... giàrồi”.

Phổ Hoa nghe xong sắc mặc ảm đạm, cô chú ý đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp útcủa Hải Anh, cúi đầu vặn ngón tay trơ trụi của mình. Chỗ bịthương lúc trưa vẫn chưa được băng lại, để lại vết mờ đã thành vảy. Không chạmvào thì có thể bỏ qua nhưng chạm đến liền nhói đau.

“Xem mình này, toàn nói mấy thứ đó, bỏ đi, không nhắc nữa”. Hải Anhkhẽ giọng trách bản thân, ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng, giống như có thể nhìn thấusự bất an của Phổ Hoa.

Phổ Hoa thấy rất khó khăn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Doãn Trình... DoãnTrình và Kỳ Kỳ vẫn khỏe chứ? Chưa đi thăm được bọn họ...”.

“Vẫn thế, có con rồi mà chẳng thay đổi nhiều, Kỳ Kỳ bây giờ ngoan hơn rồi,nhưng lại mệt hơn trước, phải đi làm, bận công việc bận chăm chồng con, còn cóbố mẹ chồng, bố mẹ mình”. Giọng nói của Hải Anhnghe ra có chút nặng nề trong đó. Nhữnglời chuẩn bị cả chiều, Phổ Hoa nhất thời vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Khôngcòn thân Hải Anh là khi cô bắt đầu tự tách nhóm, nhưng cũng chẳng giải quyếtđược một chút vấn đề, ngược lại càng lúc càng bế tắc.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”. Hải Anh khẽ ho một tiếng, thẳng thắn đi vào chủđề chính: “Đột nhiên tìm mình như thế? Chắc không phải vì muốn ăn phô mai nóichuyện xưa với mình chứ?”.

Phổ Hoa dựa lên lưng ghế, ôn lại một lần nữa những câu hỏi, trước mặt Hải Anh,cô không cách nào ngụy trang bản thân, vốn định nói một cách thờ ơ, giọng nóivẫn lộ ra sự thấp thỏm.

“Cậu biết... chuyện Vĩnh Đạo chứ?”.

“Anh ấy? Sao lại muốn hỏi về anh ấy?”. Hải Anhkinh ngạc, “Anh ấy... xảy ra chuyện gì?”.

Câu hỏi này đối với Phổ Hoa mà nói như xương mắc trong cổ họng, cô cầm bát phômai xúc một miếng to, nuốt xuống, vẫn không thể ép được dư vị chua xót khó chịuquanh quẩn nơi đầu lưỡi.

“Mình tưởng các cậu kết thúc hai năm trước rồi, còn nhớ tới anh ta làm gì?”.Giọng Hải Anh có phần trách cứ.

“Phổ Hoa, anh ta sống cuộc sống của anh ta, cậu sống cuộc sống của cậu, khôngcan thiệp đến nhau, chẳng phải tốt hơn sao? Ban đầu đã lựa chọn như vậy, thìmỗi người nên bắt đầu lại từ đầu, cậu không thể cứ đắm chìm vào quá khứ khôngthể tự mình thoát khỏi!”.

“Mình có thế không?”. Phổ Hoa vuốt nhẹ viền cốcthô rám, trốn tránh ánh mắt của Hải Anh.

“Tự bản thân cậu không cảm thấy ư? Tuy một năm qua không gặp, nhưng mình vàQuyên Quyên vẫn gặp nhau, mình biết chuyện của cậu. Cậu bâygiờ như vậy có thể vui không? Nếu đã nhìn về phía trước, việc gì còn nhớ tớiVĩnh Đạo? Chuyện trước kia thì để nó qua đi, sa lầy vào đó chẳng tốt chút nàovới cậu cả!”.

“Nhưng mình...”. Phổ Hoa không nói đượcnữa.

“Đừng hỏi nữa, biết rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì, sống tốt mới là điều quantrọng nhất”.

“Nhưng mình muốn biết!”. Phổ Hoa vội vàng cãi lại,“Cậu cũng biết, đúng không? Nói như vậy, chắc chắn cậu đã biết. Mình sớm đãnghĩ ra cậu biết, Doãn Trình và bọn họ thân nhau như thế, cậu nhất định đềubiết hết”. Phổ Hoa nhướng lông mi,mắt ươn ướt, cốc phô mai trở nên nhạt nhòa, thành bóng nước hư hảo không rõ.

“Mình nghĩ chắc cậu biết, khi Quyên Quyên nói cho mình biết, người đầu tiênmình nghĩ tới là cậu. Mình nghĩ có thể cậu ngại không nói với mình, hoặc, cănbản không dám nói với mình những điều này. Là cậukể cho Quyên Quyên hả? Sau đó lại kêu cô ấy nói với mình?”.

Mộc Hải Anh không trả lời, sửa lại mái tóc vừa búi.

“Cậu biết hết rồi, đúng không? Kể cho mình, có được không?”. Rõ ràngđã lường trước được kết quả, Phổ Hoa vẫn cố chấp muốn nghe Hải Anh nói lại lầnnữa.

“Mình đã kể cho Quyên Quyên, nhưng dặn cô ấy đừng nói với cậu, cậu biết cũngchẳng để làm gì, chỉ càng thêm buồn thôi”. Hải Anhkhẽ thở dài.

“Mình sự cậu để tâm vào mấy thứ vụn vặt, hơn nữa mấy chuyện này Doãn Trình cũngdặn mình đừng nói. Lập trường của mình không tiện nói quá nhiều, nói nhiềungược lại chỉ làm cho cậu thêm khó khăn. Mình hy vọng cậu có thể quên, thật sựđấy, ban đầu đã lựa chọn chia tay, thì nên cố gắng quên đi. Anh tamuốn thế nào, đó là cuộc sống của anh ta, đã không còn liên quan tới cậu, cậucòn trẻ, Phổ Hoa, nên nhìn về phía trước...”.

Lời Hải Anh nói hàm ý sâu xa, Phổ Hoa lại không hề bị khuấy động, cắn môi khôngđáp.

Hải Anh chẳng còn cách nào, đành thừa nhận: “Vĩnh Đạo... quảthật đã kết hôn... mấy hôm trước... cùng...Cầu Nhân...”.

Cùng một lời nói, nghe từ Hải Anh, Phổ Hoa thấy đau khổ hơn so với nghe QuyênQuyên nói trong điện thoại. Trong chốc lát, cô chỉ có thể cố gắng hết sức chegiấu sự dao động, quay mặt nhìn ra ra ngoài cửa sổ vắng vẻ, không để nước chảyra khỏi khóe mắt.

Cán cân bấp bênh trong lòng dừng lại, tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn sụpđổ.

“Phổ Hoa! Đừng như vậy, được không?”. Hải Anhnắm tay cô, an ủi như chị gái, “Nghĩ thoáng một chút, Vĩnh Đạo và Cầu Nhân, mặckệ tình trạng của bọn họ thế nào, cậu vẫn phải sống tốt cuộc sống của mình.Đừngnghĩ nữa, tiếp tục vui vẻ, không tốt ư?”.

Phổ Hoa quay mặt lại, sau khi qua cơn kinh ngạc, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi đongđầy trong mắt, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của bản thân.

“Mình có thể không? Nếu là cậu, cậu có làm được không? Doãn Trình ở bên ngườikhác, cậu có thể giả vờ như không xảy ra chuyện gì không?”. Giọngnói của cô lanh lảnh, âm lượng ti vi sau quầy hàng rất lớn, đã che đi sự nghẹnngào trong đó.

Người thanh niên bàn bên nhìn qua, Hải Anh ghìm thấp giọng xuống.

“Phổ Hoa, đừng như vậy. Vĩnh Đạo không phải làDoãn Trình, cậu cũng không phải mình, rất nhiều việc không thể đem ra so sánh,đặc biệt là tình cảm. Cậu đã biết rồi thì càng phải nghĩ thoáng ra, tiếp tụcsống tốt, biết không?”.

Phổ Hoa không hề có bất cứ câu trả lời nào, chỉ chán nản dựa vào lưng ghế nhìnra ngoài cửa sổ.

Phô mai để lâu đông lại thành cục, bà chủ thu dọn mấy cái bát đi, mặt bàn trốngrỗng chỉ còn lại nét bút nguệch ngoạc của đám học sinh năm đó và vài giọt nước.

“XXX và XXX tới đây cùng ăn”.

“Chúc mừng kết thúc kỳ thi thử vòng một”.

“Ngày X tháng X năm 199X”.

“XX và XXX yêu nhau thắm thiết”.

Vuốt nhẹ những vết khắc, Hải Anh không nói nữa.

Trời đã tối, họ lần lượt ra khỏi Kiến Nhất, chia tay ở cửa. Phổ Hoavội vàng nói tạm biệt, đi về phía góc đường xa xa, bỏ lại Hải Anh đằng sau.

“Sống tốt những ngày tháng của mình, tiếp tục vui vẻ lẽ nào không tốt?”.

Trên đường trở về, Phổ Hoa nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Hải Anh.

Cô chưa từng không muốn bản thân tiếp tục vui vẻ, nhưng rốt cuộc, họ không phảibạn bè khác giới đơn thuần, hay người yêu chia tay. Thân phận của anh đến bâygiờ vẫn khiến cô không cách nào buông tay, thậm chí đến sổ hộ khẩu cũng hiếmkhi mở ra xem.

Đối với cô mà nói, hai chữ “ly dị” quá khó coi, còn “vợ cũ” của Thi Vĩnh Đạo,hoàn toàn là cách gọi mà anh và khoảng thời gian quá khứ đã áp đặt cho cô.

Vừa bước vào hành lang, đèn cảm ứng liền sáng, Phổ Hoa cúi đầu tìm chìa khóatrong túi, bóng cô vừa vặn che lên mu bàn tay mình.

Cô sờ thấy sợi dây trên chùm chìa khóa, lục đáy túi, đã dùng mấy năm rồi, sợidây nho nhỏ vẫn sáng loáng như mới, sau khi Vĩnh Đạo đi cô vẫn chưa thay. Cửahàng 4S đã tặng khi mua xe, trên mặt có ký hiệu lấp lánh của hãng xe Buick,cùng một đôi với chìa khóa xe của anh.

Mới đầu cô không muốn dùng, chẳng biết vứt ở đâu, sau này phát hiện anh đã thayliền sử dụng. Mỗi lần ngón tay chạm vào bề mặt kim loại lạnh buốt này thường cócảm giác khác lạ, nhưng từ đó cũng không còn quên mang chìa khóa nữa.

Vĩnh Đạo sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, lớn thì mua xe gì, mua nhà thế nào,nhỏ là móc chìa khóa của cô. Người ngoài nhìn vào cho là cưng chiều, còn cô lạicảm thấy ngột ngạt, giống như sống trong cái lồng được đan một cách dày công.

Mở cửa, căn phòng oi bức, bật điện, rót cốc nước lạnh, Phổ Hoa ngồi trên ghếsofa, không muốn đứng dậy, nhắm mắt nhưng luôn tưởng rằng có tiếng mở khóa cửa.

Đó là điều tuyệt đối không thể, cô đã cảnh cáo chính mình như vậy. Hai nămtrước cô thường có loại ảo giác này khi vừa ly hôn, sau này dần dần ổn hơn,nhưng đêm nay nó lại xuất hiện trở lại.

Cô giơ tay bật tin nhắn thoại điện thoại, trong đó có ba, bốn tin của QuyênQuyên, Phổ Hoa nằm lắng nghe trong không gian im ắng, nhìn ra ban công chưabuông rèm.

Bầu trời đêm nay sáng trong, sao dày đặc, nhưng lại không có trăng.

“Phổ Hoa, cậu đi đâu vậy? Mình biết trong lòng cậu rất buồn, về thì gọi điệncho mình, nếu không mình qua nhé? Cậu phải nghĩ thoáng ra, sáng nay mình nói màkhông suy nghĩ thấu đáo lắm...”.

“Phổ Hoa, vẫn là mình, sao cậu không trả lời tin nhắn? Ra ngoài cùng ăn cơm đi?Việc gì rồi cũng sẽ qua, chẳng có gì quá rắc rối, ngày mai mình sẽ giới thiệucho cậu một người còn tốt gấp nghìn gấp vạn anh ta! Cậu đừng có nghĩ quẩn, vềđến nhà gọi điện cho mình! Mình tan làm đây...”.

“Về nhà chưa? Tới nhà thì gọi cho mình!”.

“Cái đó... muốn xem phim không?... Đượcrồi, chờ điện thoại của cậu... đừng có nghĩ linh tinh nhé! Cậu biết...”.

Phổ Hoa ấn phím tạm dừng, ngắt giọng Quyên Quyên, ngồi dậy uống hai ngụm nướclạnh, không định trả lời Quyên Quyên.

Quyên Quyên quan tâm nhưng ồn ào, cô ấy càng khuyên thì tâm trạng cô ngược lạicàng rơi xuống mức thấp nhất.

Những việc liên quan đến cuộc sống với Vĩnh Đạo trước kia thoáng qua như mâykhói, lần lượt từng cảnh lặp lại rõ ràng trước mắt. Ý kiến hai người hiếm khithống nhất, anh độc đoán, cô lại quen giữ vững chủ kiến của bản thân. Khôngthể dung hòa liền cãi nhau, sau này chả buồn cãi cọ, ai giữ ý người nấy. Anhvẫn làm theo ý của mình, chẳng khuất phục theo sự kiên trì của cô. Còn côlựa chọn im lặng, lấy đó để phản đối, giữ lấy quan điểm, cá tính của chínhmình.

Mùa hè năm trước, họ cũng từng cãi nhau trong phòng khách, đều là mấy chuyện cỡnhư hạt vừng, khi đó trong mắt cô không sao khoan dung nổi, anh tức điên lên,đá bay thùng rác, rác đổ đầy nền nhà.

Trước khi kết hôn, Phổ Hoa hoàn toàn không nghĩ sẽ có nhiều vấn đề khi sốngchung đến thế, sau kết hôn mới lĩnh hội được câu nói của Hải Anh: Kết hôn dễ,sống chung khó.

Giống như Quyên Quyên nói: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.

Ví dụ căn hộ hai phòng này, phòng ngủ cực lớn, phòng khách nhỏ một cách đángthương. Nửa năm sau, vì khôngvui, anh ngủ ở sofa, cô thà nằm đất cũng không ngủ trên chiếc giường anh mua.Sau đó, đổi thành cô ngủ ghế sofa, anh vào phòng ngủ. Tóm lại, đã lãng phí ýtưởng ban đầu của anh.

“Phòng ngủ rộng thế có tác dụng gì, chẳng qua là hai người ngủ thôi mà!”.

Cô từng hỏi anh khi xem mô hình nhà, anh trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.

“Em biết anh đợi ngày này bao năm rồi không?”.

Trong phút chốc cô không nói được gì, sự kiên quyết che lấp cả đôi mắt anh,ngoan cố tới mức đáng ghét nhưng lại khiến cô xúc động.

Đó chính là Thi Vĩnh Đạo, người cô quen thuộc nhất trên đời.

Quên bật điều hòa, Phổ Hoa thấy nóng, toàn thân đổ mồ hôi, cô mở cửa ban công,thu bộ quần áo phơi tối hôm trước, chân trần bước vào nhà tắm. xếp bộquần áo mặc cả ngày dưới chân, khi nước lạnh giội xuống, tinh thần cuối cùngcũng phấn chấn hơn một chút.Nhìn chính mình trong gương, Phổ Hoa giơ tay launước trên mặt, lau thế nào cũng không sạch, thử vài lần mới phát hiện hóa ra đókhông phải là nước, mà là thứ chảy từ khóe mắt. Chịuđựng cả một ngày, trong tiếng nước tí tách, đột nhiên cô không nhịn được nữa,ôm mặt ngồi trong góc phòng tắm bật khóc.

Khóc một lúc lâu, lâu tới nỗi chuông điện thoại bên ngoài reo vài lần, chế độghi âm tin nhắn đã được bật lên.

Phổ Hoa giơ tay tìm khăn, trên giá trống rỗng, dầu gội đầu từ trán chảy vào mắtnhức nhối, cô chỉ có thể dùng tạm quần áo ngăn bọt đang chảy xuống, chân trầnchạy ra ngoài.

“Này, anh gửi ảnh mới vào hòm thư của cô rồi, có một phần tư liệu triển lãmảnh, giúp anh dịch sang tiếng Trung, anh cần dùng trước tuần sau, ok? Gần đâyvẫn khỏe chứ? Tên tiểu tử Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh à? Kêu nó trả lời email choanh! Cúp máy nhé, bye!”.

Người nhắn là Thi Vĩnh Bác, anh trai Thi Vĩnh Đạo.

Điện thoại đã ngắt, Phổ Hoa dựa vào cạnh bàn, nghe lại tin nhắn của Vĩnh Bácmột lần nữa.

“Này, anh gửi ảnh mới vào hòm thư của em rồi, có một phần tư liệu triển lãmảnh, giúp anh dịch sang tiếng Trung, anh cần dùng trước tuần sau, ok? Gần đâyvẫn khỏe chứ? Tên tiểu tử Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh à?...”.

Cô ấn phím xóa đi đoạn tin nhắn thoại này.

Hai năm ly hôn, cả hai nhà đều không biết, cô vẫn dịch giúp Vĩnh Bác, còn VĩnhĐạo cũng không ít thì nhiều diễn vai không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Việc tái hôn của anh xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới mức không hề chân thực,đối với cô mà nói giống như cơn ác mộng.

Phổ Hoa tìm thấy điều khiển điều hòa, đứng dưới quạt gió điều chỉnh lực gió,mặc kệ gió lạnh thổi khô mái tóc ướt nhỏ giọt của mình, hy vọng nhanh chóngtỉnh khỏi cơn ác mộng. Từ khi bắt đầu cô đãkhăng khăng tin chắc, anh sẽ đợi cô cả đời, không chút nguyên tắc, không hề giữlại, giống như người con trai cao gầy mười năm trước, bưng bát phô mai trướcquán Kiến Nhất tỏ tình với cô.

Vì anh từng nói, cho dù cô yêu anh không được mười phần, anh cũng sẽ đợi đếnkhi từ từ góp đủ chín phần.

“Anh đợi em, vẫn luôn đợi”. Vĩnh Đạo năm mười lămtuổi đã từng nói vậy, Vĩnh Đạo năm hai mươi lăm tuổi cũng từng nói vậy.

Tối đó nằm trên chiếc giường đơn cô đổi cho chính bản thân mình, Phổ Hoa sờchăn đơn bằng gấm, nước mắt vương xuống những ngọn tóc còn chưa khô, cùng nhauchôn vùi trong gối.

Cô tưởng rằng đổi giường chính là độc lập, hai năm nay, tưởng như bản thân đủkiên cường nhưng anh vẫn xuất hiện ở xung quanh, giống như cái bóng gọi lúc nàođến lúc đó. Tuy hôn nhân của họ cộngvào không đến hai năm, nhưng từ đầu đến cuối lại có lịch sử hơn mười bốn năm.

Cô làm thế nào cũng không thể tin nổi anh sẽ không từ mà biệt, bước tiếp khôngchút do dự, vứt cô lại phía sau để lấy Cầu Nhân.

Mang theo tâm trạng như vậy, đêm nay Phổ Hoa lại mất ngủ, chịu đựng tới khi trờigần sáng, cô uống hai viên thuốc giảm đau, ôm gối ngồi trên ghế sofa lờ đờ chợpmắt một lúc.

Phòng ngủ quá rộng, trống rỗng, ban đầu cô không thích. Từ saukhi khôi phục trạng thái độc thân, cô chưa từng ngủ một đêm ngon giấc ở đó.

Sáng sớm ngồi xe điện tới tòa soạn, tinh thần của Phổ Hoa cực kém, đến vănphòng liền uống thuốc giảm đau.

Lưu Yến bước vào cửa, thấy cô mệt càng quan tâm hỏi han.

“Tiểu Diệp, hôm qua làm sao vậy, sắc mặt xấu quá đấy, bị bệnh à? Hôm qua cô vềsớm, vẻ mặt tổng biên tập rất khó coi”.

“Thế à?”. Phổ Hoa vỗ vỗ má, hy vọng bản thân trông khá hơn chút.

“Nghiêm trọng không? Nhanh làm xong bản thảo đi, hôm qua lúc tan làm phó tổngbiên tập đã giục đấy”.“Ôi... vâng”.

Phổ Hoa bưng cốc trà trốn trong phòng uống nước, trấn tĩnh tinh thần mới trở vềphòng làm việc. Không kịp đọc Nhật báo và Tham khảo bên bàn, đành đặt trở lạigiá sách. Cô lấy ra bản thảo mớithẩm định được một nửa ngày hôm kia trong ngăn kéo, kiên trì xem tiếp. Bảnthảo đang biên tập ấy là một câu chuyện tình yêu, khác nhau một trời một vựcvới tâm trạng cô lúc này.

Tổng biên tập tới tòa báo, gọi cô vào phòng hỏi lý do xin nghỉ, thấy sắc mặt côkhông tốt, cũng không trách thêm, cuối cùng lại thúc giục bản thảo đang đượcthẩm định.

Phổ Hoa kính cẩn lễ phép nghe hết lời khiển trách, ra khỏi phòng sếp, ngồi trênghế, tiếp tục sửa những lỗi sai trên bản thảo một cách máy móc.

Lưu Yến mượn cớ lấy nước tiến sát lại bàn cô nói khẽ: “Cô sao vậy? Không cótiền thưởng nữa à?”.

Phổ Hoa đang rối như tơ vò, lại phải biểu hiện tự nhiên, không muốn bị đồngnghiệp nhìn ra, “Không phải... chị Lưu, buổi chiều em cóthể còn phải ra ngoài... trong nhà có chútchuyện...”.

“Thế à... Nghiêm trọng không... Vậy cô làm đi, không quấyrầy cô nữa...”. Lưu Yến trở về chỗ mình,khẽ nhắc nhở: “Đừng quên xin nghỉ ốm, tiền thưởng cả năm!”.

Phổ Hoa rất cảm kích, nói cảm ơn xong lại im lặng cúi đầu làm việc.

Trước bữa trưa, cô xin phép tổng biên tập nghỉ nửa ngày, thu dọn đồ đạc rờikhỏi tòa soạn. Cô tìm thấy nơi mình cầnđi trên biển báo bến xe bus, rút di động ra nhắn tin cho Quyên Quyên.

“Mình về trường trung học, buổi tối cậu qua nhé?”.

Quyên Quyên trả lời ngay: “Không vấn đề”.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phổ Hoa trở về nơi hôm qua cô đã tới, nhưng lần nàycô vượt qua đường lớn, đứng dưới bức hoành phi ở cổng trường.

Trường học đã tan từ lâu, dòng xe và những người tan làm trở về nhà khôngnhiều, con đường vô cùng tĩnh lặng. Cô sờchấn song sắt cổng trường, nhớ lại cảm giác thân thương quen thuộc ấy, dườngnhư trở về mười mấy năm trước.

Khi đó cô chỉ hơn mười tuổi, cũng từng vô âu vô lo, có rất nhiều khát khao lýtưởng, làm tác giả, phóng viên, phiên dịch, mỗi ngày đều bạo gan mơ tưởng, trànđầy tò mò đối với thế giới bên ngoài. Sáng sớm đeo ba lô tiến bước mạnh mẽ vàocổng trường, chiều tối đạp xe cùng bạn học mặc sức dạo chơi những con đường cổvà các ngõ ngách, hưởng thụ cuộc sống giản đơn của một đứa trẻ mười hai, mườiba tuổi. Cả nhà chuyển từ ngõ nhỏ phía tây thành phố vào tòa nhà cao tầng, côthi đỗ trường trọng điểm, bắt đầu cuộc đời học sinh trung học, những điều nàyđều được coi là sự chuyển biến trong nhà, đương nhiên, là chuyển biến tốt nhất,bắt đầu ngày càng đi lên.

Nhưng, như vậy thật ư?

Người giữ cổng đang quét dọn, Phổ Hoa đẩy cánh cổng sắt, bước vào cổng sân thểdục, qua đó hỏi: “Bác à, cháu có thể vào xem một chút không?”.

Người giữ cổng dừng lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Cô là phụhuynh?”.

Phổ Hoa lắc đầu, nói cụ thể tên thầy giáo và lớp tốt nghiệp của mình.

“À, vậy đi đi, ra sớm nhé”.

Người gác cổng còn tốt bụng chỉ đường cho cô, Phổ Hoa mới phát hiện rằng saukhi sửa sang, con đường thông từ sân tập thể dục ra cổng trường đã thay đổi.

Con đường nhỏ, dài hơn trăm mét, mỗi bước chân cô đi đều rất cẩn thận. Quaphòng thường trực, thùng thư to màu xanh đen quen thuộc dưới bệ cửa sổ vẫn kíchcỡ hồi Phổ Hoa học trung học, bề mặt tróc ra từng mảng sơn, cái khóa hoen gỉ,trên bệ cửa sổ đặt những lá thư không người nhận.

Cảnh tượng này nhất thời khiến ký ức cô sống lại, cô cũng từng rất nhiều lầnđứng ở cùng một nơi, thành kính mở cánh cửa đó tìm bức thư màu tím bên trong.Tên người nhận là người cô cực kỳ quen thuộc. Vì điều này, cô không biết đãthêu dệt bao nhiêu phiên bản của câu chuyện với Quyên Quyên, nam chính mỗi lầnđều là anh, nhưng nữ chính trước nay lại không phải bản thân cô.

Men theo con đường thường đạp xe ngày xưa, Phổ Hoa từng bước đi về phía phònghọc. Khi cô nhập học, cây thùy dương bênđường vẫn chỉ là cây non khẳng khiu, bây giờ đã xòe tán ra một khoảng bóng mát.Khu vực để xe đạp ban đầu đã vẽ những vạch đỗ xe mới.Cô đứng dưới cây liễu,nhìn chiếc xe đạp dựng bên cạnh giá bóng rổ, xem mấy cậu nam sinh mặc đồng phụcthể thao của trường tập ném bóng. Tay chân thon dài, mặc sức chạy băng băngtrong cơn gió nóng bức, mồ hôi nhễ nhại, tuổi thanh xuân tự nhiên thoải mái.

Một loại hơi thở mà Phổ Hoa đã từng vô cùng quen thuộc.

Cô bé nữ sinh đẩy xe về nhà đi qua Phổ Hoa, cung kính lễ phép chào cô: “Em chàocô!”. Cô ngại ngùng không trả lời, men theosân thể thao bước vào phòng học.

Sau khi tốt nghiệp, cô chỉ quay lại trường học có một lần, đi cùng Vĩnh Đạo lấymô hình máy bay anh để ở trường. Sau đó,cô chưa từng bước chân vào cánh cửa này.

Phổ Hoa lên tầng tìm thấy phòng học cũ của mình, hôm nay, biển lớp, bàn ghế đềuđược đổi, chỉ có cửa sổ bằng kính trong dãy hành lang vẫn cũ, đứng một bên nhìnxuống dưới, ngoài mấy nam sinh đánh cầu, cô không nhìn thấy cái gì khác. Có lẽtâm trạng của người nhìn khác nhau, trời đất từng bát ngát mênh mông bây giờxem ra cũng chỉ là một bãi tập nhỏ, những thứ như kích động, mơ hồ, hoang mang,nghi hoặc lưu lại nơi này, hôm nay sớm đã tan thành mây khói, không còn chútdấu vết.

Phổ Hoa ngồi trong phòng học một lát, khi đứng lên vô thức quay đầu nhìn mộtcái. Bàn ghế trống rỗng, trên mặt bàn có khăn lau sạch sẽ. Mười mấy năm trước,Vĩnh Đạo từng ngồi chéo phía sau không xa, anh quen dùng bút bi chấm lên ốc vítở chân bàn, chống cằm khi nghĩ đến đề thi. Mỗi lầnánh mắt chạm nhau, anh thường không ít thì nhiều đều quấy rối sự yên tĩnh nơicô. Có lẽ ngay từ khi đó đã định sẵn quanhệ giữa bọn họ sẽ không đơn giản như vậy.

Trước khi ra ngoài, Phổ Hoa viết lên bảng, chẳng qua chỉ là vài cái tên, sau đólau sạch chữ viết bằng phấn, nhanh chóng hết sức quay trở về con đường cũ, kếtthúc hành trình nhớ chuyện xưa trong thời gian ngắn ngủi.

Xuống dưới lầu, đài phát thanh ở sân tập thể dục vang lên tiếng thông báo trongkhông gian yên tĩnh của trường học, mấy cậu nam sinh chơi bóng hẹn nhau đi lấyxe, từng người khoác ba lô lệch, cười nói rời đi, Phổ Hoa phát hiện một cô gáiđi giữa, bóng lưng nhỏ nhắn, tóc dài cột đuôi ngựa, cậu học sinh bên cạnh cầmhai cái ba lô. Cô dừng bên cây liễu,chăm chú nhìn họ rời xa, cảnh tượng thật ấm áp, gợi lên trong lòng cô một tiangọt ngào.

Ánh mặt trời xuyên qua áng mây chiều đỏ rực, trời dần dần chuyển tối, cái nóngdịu đi. Phổ Hoa hít sâu một hơikhông khí trong gió, dường như có hương thơm của hoa. Người giữ cổng đang quétdọn, thuận đường giục cô ra về. Cô tới chỗ thùng thư, đứng lại một lát, cầm tậpthư trên bệ cửa sổ lên, phủi nhẹ lớp bụi. Đangđịnh rời đi lại bị người đối diện làm cho chấn động.

Nỗi đau khổ kìm nén hai ngày nay chớp mắt được thay thế bởi nhịp đập cuồng loạncủa trái tim trong lồng ngực. Cô không thể tin nổi, nhìn Vĩnh Đạo từng bước lạigần, ngày này giờ này, hôm nay lúc này, họ từng có biết bao cuộc gặp ngẫu nhiênnhưng điều cô không muốn nhất là gặp anh lúc này.

Phổ Hoa vô thức lủi lại một bước dài, gót chân sượt qua phần gỗ thò ra dướichân thùng thư, đau khủng khiếp nhưng còn không bằng cơn đau trong lòng.

“Hi”. Vĩnh Đạo bước tới lên tiếng chào,theo ánh mắt của Phổ Hoa nhìn mấy cậu nhóc đánh bóng xong về nhà, “Trùng hợpvậy?”.

Anh đút tay túi quần, dừng trước mặt cô. So vớilần gặp trước, tóc anh đã cắt ngắn, lớp râu mỏng từ hai bên má tới cằm, mặt mũihăm hở, lại có chút chán chường. Trongáo lộ ra một góc cà vạt, màu sắc hoa văn là phong cách Phổ Hoa thích, nhưng côkhông chắc đó có phải cái mình mua cho anh không. Nghĩ lại, cô lập tức phủ nhậnkhả năng này, một người đàn ông vừa kết hôn sao có thể đeo cà vạt vợ trước muacho chứ?

Cô tiếp tục quan sát anh, cuối cùng ánh mắt lạc xuống mũi giày. Anh cũng cúiđầu theo.

“Sao vậy?”. Anh dường như phát hiệnra nơi cô nhìn, cố ý vểnh mũi giày.

Phổ Hoa chưa từng thấy đôi giày đó, cũng chưa từng thấy anh đi màu sắc nàytrước đây.

Không đợi cô trả lời, anh cười không chút hứng thú, nhấc giày lên giẫm xuốngđất, “Sao lại nhớ tới trường học vậy?”.

“Xem chút thôi”. Phổ Hoa không biết nênđặt ánh mắt ở đâu, chỉ có thể nhìn thẳng xuống giá đỡ thùng thư dưới chân.

Người giữ cổng quay lại, thấy họ đứng cùng nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Hai người...”.

“Bác ạ, bọn cháu vào đi dạo vòng vòng”. VĩnhĐạo rút tay khỏi túi quần, bước tới định vỗ vỗ vai Phổ Hoa, khi tay anh sắpchạm vào lại thả xuống, cô bất giác nhăn mày, anh thấy được điều đó.

“Đi, đi với anh vào xem chút, đã sắp tốt nghiệp được mười năm rồi”. Anh đitrước, băng qua con đường nhỏ, đi vài bước rồi dừng lại quay đầu, dường nhưđoán trước được cô sẽ vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. “Nhanh lên!”.

Người giữ cổng bán tín bán nghi đứng phân loại thư ở cửa phòng thường trực,không ngừng thò đầu quan sát hai người.

Phổ Hoa bị nhìn tới mức mất tự nhiên, chỉ có thể đi theo, bắt kịp Vĩnh Đạo rồivượt lên đi trước anh.

Vĩnh Đạo ngược lại không hề vội vàng, dường như vô cùng thảnh thơi tận hưởnglần viếng thăm này, nhìn đông, ngó tây, anh đá viên sỏi trên đường lăn tới châncô, lại nhặt quả bóng bị vứt bên đường, đập hai phát rồi ném lên rổ bóng.

Bóng đã vào rổ.

Ở cổng vào sân thể thao, anh dựa vào cây liễu không đi, gọi Phổ Hoa.

“Này!”.

Cô vẫn lặng lẽ đi về phía trước, nghe thấy anh gọi, đứng xa xa ở góc chết bêncạnh tòa nhà.

“Tòa nhà hai tầng có phòng y tế bên đó bị phá đỡ từ năm ngoái rồi, sắp xây tòanhà thí nghiệm mới, khoảng mùa thu thì khởi công, do Thành Tự thiết kế, An Vĩnhmuốn mọi người quyên chút tiền cho trường nặn cái gì đó hoặc làm biển”. VĩnhĐạo hét to trong sân tập không bóng người, thực ra là muốn nói cho mình cônghe, “Căn nhà mái bằng đằng sau tòa nhà thực nghiệm cũng sẽ bị dỡ bỏ để xâythư viện và phòng đa chức năng, bạn cùng trường trước kia làm, muốn anh giúp. Lễ kỷniệm mười năm, mọi người đều nói về gặp mặt, nghe nói đến lúc đó bọn KhổngNhượng cũng trở lại, mời cả mấy thầy cô đã về hưu”.

Anh nói xong rồi dừng một chút, quay về phía cô đứng.

Lời của anh, Phổ Hoa nghe rõ mồn một. Trước kia cô không quan tâm tới công việccủa anh, anh đang nghĩ gì cô cũng không hiểu, giữa hai người dường như cáchnhau một lớp giấy mỏng, luôn không nhìn thấu. Bây giờ lớp giấy đó đổi thành CầuNhân, trở thành bức tường dày, không cách nào xuyên qua, đến sự kiên nhẫn lắngnghe cô cũng không còn nữa.

Thẫn thờ cúi đầu, Phổ Hoa nhìn con đường nhựa dưới chân, không rõ anh nói nhữngđiều này với dụng ý gì.

Vĩnh Đạo đứng dưới cây, tay đút túi quần, không biết làm thế nào. Anh vô cùngquen thuộc với dáng vẻ thu người vào góc tòa nhà của cô, ánh mắt lơ lửng đếnnơi căn bản không tồn tại, suy nghĩ lạc đến nơi anh không thể tới được. Cô mớihơn hai mươi tuổi, nhưng lại không hề có nhiệt huyết thanh xuân giống như ngườikhác, không thích cười, không thích nói chuyện, ít bạn bè, quanh năm khép mi,chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Anh đã thử phá vỡ, thử biết bao nhiêu lần, nhiều tới nỗi bản thân cũng khôngthể nhớ hết được.

Lấy lại tinh thần một lần nữa, Vĩnh Đạo nói: “Văn phòng của các thầy cô cũngchuyển lên tầng năm rồi, chính là phòng máy tính trước đây. Phònghọc ban khoa học xã hội ở tầng ba bây giờ lớp mười sử dụng, lớp tự nhiên trướcđây đổi sang phòng thí nghiệm.Toàn bộ cấp hai chuyển sang phía nam con đường,bây giờ ở đây chỉ có cấp ba”.

Phổ Hoa trả lời bằng sự im lặng, đến lắc đầu cũng không thể.

Anh cảm thấy mất hứng, từ bỏ suy nghĩ tiếp tục.

Thế là, hai người họ giống như hai bức tượng điêu khắc đứng ở đó, mỗi ngườimang theo tâm sự của riêng mình, dần dần chìm đắm trong ánh tà dương, bóng kéothành một đường, sau đó hoàn toàn biến mất.

Đèn của lớp học đêm trên sân tập bật sáng, họ vẫn đứng như vậy. Ngườigiữ cửa lại ra tuần tra lần nữa, Phổ Hoa mới ngước cái cổ mỏi nhừ lên, cô pháthiện Vĩnh Đạo vẫn dựa ở dưới cây vừa nãy, ánh mắt ở nơi rất xa, cái bóngnghiêng có phần cô đơn. Dáng vẻ cô đơn đó không nên xuất hiện nơi anh, khônghợp với thân phận người đàn ông vừa kết hôn.

Cô không có cách nào bình tĩnh để nghiên cứu anh, nói chuyện xưa cùng anh, ngheanh nói về ngày trước, cô tự cảm thấy rất giả tạo.

“Muốn đi à?”. Anh đứng từ xa hỏi mộtcâu.

Cô không trả lời, quay đầu đi ra bên ngoài. Tiếngbước chân anh luôn theo sát sau cô.

Trên hành lang ra cổng trường cô bước nhanh, chạy khỏi cổng, chặn xe bên lềđường.

Một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa muốn bước lên. Phía sau anh gọi một tiếng:“Diệp Phổ Hoa!”.

Ba chữ rất vang dội, chấn động khiến cô đau đớn, toàn thân run rẩy.

“Cuối tuần này... đừng quên về thăm bố”.Anh bước lại gần, khi cô chui vào xe, anh nói thêm một câu: “Anh cũng đi, chúngta gặp ở chỗ cũ”.

Sự chua xót theo lời anh nói từ xương tủy tụ vào khóe mắt, Phổ Hoa đóng cửa xe,quay đầu, vờ như chưa nghe thấy anh vừa nói gì.

Trên đường trở về, Phổ Hoa rất hối hận. Việc gì phải thế chứ? Nhất định phảitrở về trường học, lại trùng hợp gặp anh đến vậy! Cô tự hỏi, lẽ ra nên làm ravẻ không quan tâm trước mặt anh, chứ không phải hoảng loạn mà rời đi.

Cầm di động, cô định nhắn tin cho anh.

Xóa vài lần, nói gì cũng không thích hợp lắm, chúc mừng anh thì như mắc xươngcá trong họng, mỉa mai anh, cô lại chẳng phải người như thế, cuối cùng

Cô viết: “Chúc mừng anh, cuối tuần không cần đi nữa đâu”.

Cô hy vọng mình biểu hiện rộng lượng chút, vì ly hôn là do cô đưa ra, anh chỉđồng ý. Hiện giờ tái hôn vốn làviệc riêng của anh, hoàn toàn không cần bàn bạc với cô.

Di động cô vẫn lưu số anh thường dùng sau khi ly hôn, số khác dùng từ hồi đạihọc tới bây giờ, cô không cần nhìn bàn phím cũng có thể ấn chuẩn xác.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lại có chút hối hận, sự anh nghĩ khác đi. Nhưngnước đã đổ đi khó lấy lại, lời nói ra không có thuốc hối hận.

Cô không mong chờ anh hồi âm, trở về nhà liền tắt máy, nằm trên chiếc giườngđơn, chờ nồi canh đậu xanh đang hầm trên bếp.

Hai ngày nay cô sống còn khó khăn hơn cả khi ly hôn, Phổ Hoa nhìn chằm chằmnhững hạt bụi rớt xuống từ đỉnh đèn, nhìn một lúc lâu, trèo lên ghế tìm thử gìđể lau chùi.

Sau khi anh chuyển đi, cô cũng quét căn nhà, thu dọn phòng, góc nào cũng gọngàng. Đồ của cô không nhiều, phòng ngủ dường như trống một mặt tường, tủ đầugiường chỉ có vài thứ thuốc thường dùng. Ảnh cưới trên tường cùng với quần áovà đồ dùng hàng ngày anh để lại, cô đều đóng gói để trong phòng chứa đồ, vốn dĩmấy lần anh gọi điện tới muốn lấy, khi đó cô sống chết cũng không đồng ý.

Cách bày biện còn lại trong phòng đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa,phòng khách ngoài ghế sofa, ti vi, đồ trang trí trên tủ đều bị cô thu dọn hếtbởi vì chúng đều là của Vĩnh Đạo. Các loại mô hình mẫu, một vài quyển sách, đĩaCD anh thích, và cúp giải thưởng của anh.

Lau sạch bụi trên đèn, Phổ Hoa đứng trên đỉnh thang được bắc bởi hai cái ghế,nhìn cả căn nhà. Đây là phòng ngủ lớn nhấtmà cô từng thấy, giường đơn rõ là vô cùng nhỏ, thu gọn trong góc, nhỏ tới mứccó chút đáng thương. Khi mua, nó được đặttrong phòng trưng bày sản phẩm, cô cảm thấy cũng được, nhưng kê vào nhà, khônggian giữa giường và xung quanh không hài hòa. Phòng ngủ lớn như vậy, cô cư ngụmột góc, chỗ trống còn lại anh dùng để tập hít đất tập tạ tay hàng tối, mấy máymóc tập thể hình đó cũng thu dọn cùng đồ của anh, chỉ còn dấu sơn bị cọ vào góctường.Chiếc giường ban đầu bị tháo thành nhiều phần, thân giường to lớn chịulực cuộc sống hôn nhân hai năm của cô, hiện giờ đầy bụi.

Trèo xuống khỏi thang, Phổ Hoa bước tới góc phòng, lấy ra túi quần áo được đặcbiệt chuẩn bị, bên trong còn có vài thứ linh tinh như giấy tờ, bật lửa của VĩnhĐạo. Trước khi mẹ tới, những đồ này đều cần thiết, cô đặt trong phòng khách,như thể anh vẫn ở nhà. Ngoài điều đó ra, chỉ cần bà tới, cho dù ngồi hay khôngngồi phòng khách, cô đều khóa cửa phòng ngủ. Có thể bước chân vào lãnh địa cánhân cô hiện nay chỉ có Quyên Quyên.

Điện thoại trong nhà vang lên, Phổ Hoa đặt túi xuống, chạy tới phòng khách nhậnđiện. Vài bước chân mà mồ hôi đổ trên cánhtay, vì không tìm thấy điều khiển điều hòa, căn nhà nóng như lò hấp.

Bố Phổ Hoa gọi tới, vẫn luôn cưng chiều quan tâm cô, coi cô như đứa trẻ.

Không biết là đói hay mệt, giọng nói của Phổ Hoa mềm nhũn.

“Làm gì đấy?”.

“Con thu dọn phòng, bố ăn chưa ạ?”. Cô cảm thấy sống mũi cay cay, cố gắng hếtsức nghĩ tới chuyện vui vẻ.

“Ăn linh tinh, trời nóng quá. Bố vừa xem xong thời sự, một lát ra ngoài đánhcờ. Các con tối nay ăn gì?”.

Phổ Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Đậu cô ve hầm ạ”. ‘Vĩnh Đạo nấu à?”.

Cô dối lòng nói “Vâng”.

Bố cúp máy, Phổ Hoa vẫn cầm ống nghe, ý thức được rằng cuối tuần phải về nhà màVĩnh Đạo không thể đi, cảm giác cay cay nơi sống mũi càng nặng nề hơn.Trước đâycó thể dùng các lý do cho qua chuyện, lần này cô không biết nên nói gì.

Buổi tối không ngủ được, Phổ Hoa mở laptop xem mail Vĩnh Bác gửi tới.

Từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm phóng viên ảnh, dấu chân của Vĩnh Báctrải khắp thế giới, một năm chưa chắc đã về Bắc Kinh một lần. Hồi đihọc, Phổ Hoa chỉ gặp anh mỗi năm một lần khi đoàn tụ gia đình, cũng gọi tiếnganh trai theo Vĩnh Đạo, sau này trở thành bạn bè qua mail và MSN, rồi sau nữa,dưới sự khuyến khích của Vĩnh Đạo, cô giúp Vĩnh Bác vài công việc biên dịch.

Vĩnh Bác thường gửi rất nhiều ảnh cho cô xem, sa mạc, đầm lầy, thôn làng hoangvu trong núi, những con đường phố phường thanh bình. Phổ Hoatừng đặt trang web của Vĩnh Bác vào phần web được yêu thích, sau khi chia tayVĩnh Đạo, cô cũng không còn để lại lời nhắn trong blog của anh nữa.

Ấn chuột vào file ảnh triển lãm, Phổ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi khét mới nhớra nồi đậu xanh còn hầm trên bếp.

Chạy ra thì đậu xanh đã cháy đen sì thành mảng dưới đáy nồi. Cô bưnglên định rửa, quai cầm bằng nhựa nóng rẫy, nhất thời tuột tay, chiếc nồi rơixuống nền nhà, một mảng đậu xanh cháy đen đổ vào mu bàn chân trần của cô, rấtnhanh khiến nó sưng phù lên.

Trong nhà không có thuốc chữa bỏng, cô vứt nồi vào bồn rửa bát, không thu dọnđống bừa bãi trên nền nhà mà chạy vào phòng tắm tìm kem đánh răng trước.

Hồi xưa từng bị bỏng một lần, Vĩnh Đạo bôi