Chương 3 Phổ Hoa của hiện thực - hai mươi bảy tuổi
Phổ Hoa hoảng hốt rùng mình một cái mới ý thức đượcbản thân từ lúc tỉnh dậy vẫn đang nằm nhìn lên trần nhà trốngtrải một cách thấtthần. Rất nhiều sựviệctrước đây đều nhảy vào suy nghĩ của côtrong giấc mộng, giốngnhư cuốn tiểu thuyếtlật nhiều thành ố vàng, đọc hết lần nàyđến lần khác, bỗng ngừngbặtsau khi Kỷ An Vĩnh rời đi, thiếu vàitrang kết thúc.
Tình tiết phía sautràn ngập mùi vị của mộtngười,không liên quan đến vui vẻhay bi thương, đều là anh, chỉ có thểlà anh, anh thao túng đi về hướngnào, khi nào kết thúc,tuy bề ngoài chothấy tất cả đều tự cô anbài, tự cô đạo diễn.
Ánh sáng từ khe rèmcửa làm căn phòng sángdần, đồng hồ báo thức đầu giường đãtới giờ phải dậy.Trước khi tiếng chuôngbáo thức reo, Phổ Hoadậy kéo rèm, đứng trong ánh mặt trờihít thật sâu, đón mộtngày mới.
Vào nhà vệ sinh chảiđầu, nhìn mí mắt sưngmọngtrong gương, cô vừa muốn cườivừa có cảm giác khôngkhóc nổi. Trên mặthiện rõ vẻ mệt mỏithiếu ngủ, côlấy đá đắp lên mí mắtrất lâu mà cũng khônghết sưng. Thực ra giảvờ như không cóchuyện gì xảy ra, cô cũnglà đang lừa mình dối người,mấy người đồng nghiệpnhư Lưu Yến ngoàimặt không hỏi, nhưngđều ngầm nhận ra côkhông hề vui vẻ.
Bật ti vi chuyển sangkênh tin tức buổi sáng,Phổ Hoa không nhớ nổi mộtngày có chuyện gì quantrọng, đi hai vòng trong phòng kháchtrống rỗng rồi trở lại nằm bòtrên chăn trong phòngngủ rộng lớn. Hải Anhtừngnói, ăn năn hối hận là mộtloại bệnh mãn tính,chiếmgiữ trong cơ thể giống như tằm rúttừng sợi, kén lộttừng lớp, chầm chậmrời đi. Cô nằm nghĩ lại bữasánghôm trước, vốn định nướnghai cái bánh bao,tìm không thấy dao cắt lát chỉ cóthể tách thành từngmảnh, nhúng qua sữa bòấm nuốt xuống bụng.Kiểuchướng bụng lành lạnh này bámtrong dạ dày rất lâu,khiến cô không có tâmtư trang điểm nhẹ lênđôi mắtthâm quầng.
Đây là ngày thứ mấy saukhi Thi Vĩnh Đạo táihôn? Cô nhìn chăm chămlên lịch trên tường,cố gắng nhớ lại.
Hoặc cách ngày đặc biệt nào đórất gần? Sinh nhậtcô?Sinh nhật Thi Vĩnh Đạo? Đều không phải.Còn có vài ngày nữa làđến sinh nhật mẹ ThiVĩnh Đạo. Câu anh nói trước khi đi, cô vẫn nhớ như mớiđây.
Sáng sớm khi ra khỏinhà, cô thấy mộtphong thư màu trắng rất tonhét trong thùng thư,Phổ Hoa lên tàu điện ngầm mớibóc, là tạp chí du lịchphát hành hai thángtrước, trong đó có bài báo kèmbức ảnh đặc biệt mờiVĩnh Bác. Vàiphút là đọc xong,nội dung là bài giớithiệu du lịch rất bìnhthường, nhưng vì tấm ảnh rấtđẹp, khiến cô có hứng thúxem, đặc biệt là bứcảnhgiữa trang, chiếm trọn khổgiấy, phía trên là đại dươngxanh thẳm không thấybến bờ, chỗ nướccạn, bầu trời, đường chântrời, trắng nhạt tớixanh lam, sạch sẽđếntrong vắt, khiến cô cũngđộng lòng muốn rờikhỏi đây một thời gian.
Trong thư rơi ra một tập tờ rơiquảng cáo thắng cảnh dulịch mỏng, cung cấpthông tin chỗ nghỉ, chútđộnglòng đó dần dần lắngxuống khi nhìn dãy sốtrong cột báo giá.
Việc đầu tiên khi cô tới nhàxuất bản là viết mailcho Vĩnh Bác. Một bài anhấy cần cô vẫn chưadịch xong thì bài viếtmới lại đến, vừakhéo cũng liên quantới du lịch, trongfile đính kèm có vài bức ảnh mới chụp,rấtgiống bờ biển trên tạpchí.
Nhấn phím trả lời, cô bắt đầu viếtthư cho Vĩnh Bác.
Nhiếp ảnh gia: Dạo này anh thế nào?
Sáng sớm nhận được tạp chí củaanh, em xem rồi, ảnhrất đẹp, bức ảnh bãi biển đó khiến ngườita muốn hướng về nó, đặc biệt là màu xanh ấy.
Lần sau đừng kẹp cả tờ rơigiới thiệu du lịch cho em, anh biết em không thể đi mà,không bằng gửi nhiều ảnh nhé. Chụp bầu trời, bãibiển, vỏ sò, dấu chân, gióbiển. Lời văn trong tạpchí vẫn cần trau chuốt hơn, anh đổi tòa soạn rồi à?Người biên tập này có vẻ lạ.
Bài viết về triển lãm ảnhvẫn còn một ít chưa dịch xong, có vài thứ em khôngchắc lắm, liên quan đếnlĩnh vực trường phái và chủđề, tốt nhất có thể gửicho em ít tài liệu, em sẽ cố gắnglàm xong nhanh nhất cho anh.
Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh. Em vẫnkhỏe.
Chúc anh mọi điều tốt đẹp!
Phổ Hoa
Di chuột định gửi đi, cô chần chừ một lát,đổi “Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh. Em vẫnkhỏe” thành “Ở nhà vẫn ổn”rồi kiểm tra lạimột lần nữa mới gửiđi.
Lưu một bức ảnh Vĩnh Bác gửiđến vào đống ảnh làm desktop background, Phổ Hoađóng Outlook, cầm bảnthảo trên bàn vẫnchưa biên tập xongtiếp tục làm việc.
Công việc biên tập ởtòa soạn đơn điệu chẳng bao giờthay đổi, tuy có thể nhận được các bàiviết khác nhaunhưng làm lâu một việccũng không còn cảmgiác mới mẻ nữa, đa phầnthời gian giống như mòkim đáy biểntrong đống bản thảo gửi đến mộtcách vô vị.
Bản thảo hay thườngrất ít, bản thảo cô yêuthích còn ít hơn.
Buổi trưa Lưu Yến đề nghị rangoài gọi cơm cảithiệnbữa ăn, Phổ Hoa vùi đầu làm cho kịptiến độ, nhờ đồng nghiệp mang giúp hai cáibánh bao từ nhà ăn về ăn cho quabữa.
Buổi chiều, thuận lợi đưa bảnthảo cho người hiệuđính, cô tranh thủ xả hơi, xuốngcửa hàng tầng dướimua cốc trà sữanóng, lại ra máy rút tiền tự động củangân hàng kiểm tra tàikhoản, dùng tiền tronghai thẻgom đủ một tháng tiền nhà trả góp.
Đứng bên quầy lấy số chờchuyển tiền, Phổ Hoathuậntay cầm mấy tờ giấy quảngcáo về vốn trêngiá. Cô không giỏi xử lý vấnđề tiền bạc lắm,mỗi lần ngườikhác đề nghịmua vài thứ đầu tư bảo đảm giá trị tiềngửi gì gì đó, cuốicùng cô đều cắn cắn răngrồi lại không làmnữa. Tiền trong tàikhoản chính là mấy thửđó, ngoài chi phí trong giađình còn phải gửi chobố, đọc xong tờ quảng cáo vềvài loại quỹ đầu tư mạohiểm, nhìn hàng số xanhđỏ liên tục thayđổi trên mànhình điện tử, Phổ Hoa votờ quảng cáo ném vàotrongthùng rác.
Lúc về, cô gặp Lưu Yến trongthang máy, chị ấy đangxách mấy túi đồ muatrong siêu thị dưới tầnghầm, Phổ Hoa ấn phím mở cửa,tiện tay nhận một túiđồ từ chị ấy.
“Làm gì mà chị muanhiều thế?”.
“Giảm giá mà!”. Lưu Yến cúi đầu kiểmtra đồ trongtúi, “Em không đi mua mộtít? Rẻ lắm đấy!”.
“Dạ thôi ạ, gần nhà em cũngcó”.
Thang máy lên từng tầng,Lưu Yến lấy thânphậnngười từng trải nhắc Phổ Hoavài câu: “Bọn em vẫnlàvợ chồng trẻ, không biếttiết kiệm, ngày thángsau này sẽ hiểu, tiếtkiệm được chút nào hay chút đó!”. Sau đórút ra tờ hóa đơn mua hàngtrong túi, gấp cẩnthận cho vào trong vítiền.
Phổ Hoa không chú ýlắng nghe lời Lưu Yến, cô nhìnlên gương mặt mìnhtrong gương thang máy,phát hiện đã trangđiểm nhẹ nhưng đôi mắt sưngvẫn rất rõ, nămtháng sẽ để lại dấu vết, cô cũngkhông ngoại lệ. Vén lọn tóc rasau tai, cô theo Lưu Yến rờikhỏi thang máy.
Buổi chiều không quábận, Phổ Hoa cầm tờ báosángsớm, uống ngụm trà sữa từ từ đọc phụbản. Sắp tới giờ tanlàm, cô có điện thoạinội bộ gọi tớiphòng tổng biêntập.
Đẩy cửa bước vào,đúng lúc một biêntập tổ khác quayngười đi qua, sắc mặt đối phươngtối lại, liếc Phổ Hoamột cái rồi cúi đầuđi ra.
Chuyện tương tự như vậy Phổ Hoacũng từng trải qua,không ngoài chuyện bảnthảo xảy ra vấn đề. Cô quansát tổng biên tập đang ngồi nghiêmchỉnh sau bàn làmviệc, không thấy vẻ khácthường. Ngược lại, bóngdáng người phụ nữ trẻ tuổingồi trước bàn làmviệc có chút đặc biệt.
Mái tóc đen thẳng dài tới tậnthắt lưng, váy dàichạm đất quét qua cây trúc xanhthường hay bị quên tướinước cạnh bàn, lộ rađôi giày vải thêuđường vân phẳng đặc sắc màngười thành phố hiếmkhi nhìn thấy.
“Tổng biên tập!”. Phổ Hoađứng ở cửa gọi một tiếng.
“Tiểu Diệp!”. Tổngbiên tập đứng lên,người phụ nữtrẻ tuổi ngồitrước bàn làm việc cũngđứng lên theo,quay người về phía PhổHoa. “Nào, tới đây ngồi!”.
Phổ Hoa không để ý tổng biêntập nói gì, cô hoàntoànbị thu hút bởi gương mặttrước mắt mình. Ngườiphụnữ này nhiều tuổi hơn mộtchút so với cô tưởngtượng,gương mặt trắng nõn có sựthần bí không thểnhìnthấu, giấu sau mái tóc đen, lông mày rất nhạtmàu, bàn tay giơ ra cũnghơi lạnh, nhưng một câu chàohỏi rất đơn giản từ miệngcô ấy phát ra lại khiến ngườita đặc biệt dễ chịu.
“Chào cô, tôi là Lâm Quả Quả”.Cô ấy cười rồi nói: “Rất vui đượcbiết cô”.
“Chào cô”, Phổ Hoanhìn tổng biên tập, nắm taycô ấy, nói tên mình mộtcách thân thiện, “Tôi là... Tôilà...Diệp Phổ Hoa...”.
Buổi tối trên đường về nhàtắc đường rất kinh khủng,Phổ Hoa cúp máy cuộcđiện thoại Quyên Quyêngọitới. Quyên Quyên đợi lâu đến mức hết cả kiên nhẫn,mua tạm đồ ăn ở ngoài, nóimang một ít qua cho Phổ Hoa. Gần đây Phổ Hoathường hẹn Quyên Quyênđến ở cùng, một là bớt cô đơn, hai làkhông muốn bản thânnghĩ tới những việcliên quan tới VĩnhĐạo.
Cô mua thêm vài thứ đồ giadụng cần thiết trongsiêuthị cạnh nhà, dầu gội đầuđổi sang nhãn hiệu khácrẻhơn, cô còn đặc biệt mua tuýp kem đánh răng khuyếnmại mua một tặng một. về nhàkhông cần làm cơm,bậtghi âm điện thoại nghe lờinhắn để lại trước đã.
Ngoài một loạt nhữnglời càm ràm của mẹ, còn cókhuyến mãi bảo hiểm.
Phổ Hoa mở ti vi,điều chỉnh âm lượnglớn hết cỡ, để căn phòngcảm giác có người đang hết sứcchuyên chú ngồi trướcti vi, cô mới ôm máy tính vàophòng ngủ, ngồi xếpbằng trên giường kiểmtra mail.
Vĩnh Bác quả nhiênđã hồi âm, khi anhấy bận, mườingày đến nửatháng thần long thấyđầu không thấy đuôi - khi khôngbận, lại có thể hai tưtiếng trên mạng.
Đại biên tập:
Tư liệu ở file đính kèm!
Ảnh không có trong tay, lầnsau gửi hết cho em. Có điều bãi biển, vỏ sò, gió biểnchắc không thể chụp được rồi, hôm kia lại bay về đại lục, lần này là đầm lầy,mấy chục mét vuông đều là đầm lầy, còn có vịt hoang, không biết em có hứng thúkhông, ha ha.
Đúng là đã đổi biên tập rồi, đang trongthời gian hợp tác thử, không được thì tính sau.
Tối qua gọi điện cho Vĩnh Đạo, nói em làmthêm, gần đây bận lắm à?!
Đợi bản thảo của em.
PS: Tuần sau sau nữa là sinh nhật mẹ, trởvề Bắc Kinh gặp nhau rồi nói chuyện.
PPS: Cảm ơn em.
Đặt máy tính xuống, Phổ Hoa nằm ngửa lên giường, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón ápút, tháo ra cầm trong tay. Từ khi nghe lời bố, cô vẫn đeo nhẫn cưới, chỉ khi đitắm, trước lúc ngủ mới tháo ra. Nhưng rốt cuộc lừa ngườimà không lừa được bản thân, không thể trở về cuộc hôn nhân gian nan phiêu bạtđó, có đeo nhẫn mà nhớ nhung cũng chỉ thất vọng.
Sợ Quyên Quyên nhìn thấy, cô đặt nhẫn cưới vào trong ngăn tủ đầu giường, PhổHoa nhất thời không nghĩ ra nên trả lời Vĩnh Bác như thế nào liền tắt mail anhấy gửi tới, hờ hững nghe giọng nói trong trẻo của người dẫn chương trình trongti vi ở phòng khách.
Bữa tối là món bánh kẹp thịt Quyên Quyên mang đến, rất tiện, không cần rửa bát,thịt và rau đều có, Phổ Hoa ăn được một nửa, Quyên Quyên đã ăn hai cái. Gội đầuxong, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem đĩa, bật bộ phimFriends đã xem bao lần, mỗi lần xem lại Quyên Quyên vẫn có thể hào hứng được.
Ôm túi đồ ăn vặt, Quyên Quyên chỉ Joey trên màn hình, hỏi cô: “Cậu thích ainhất?”.
Phổ Hoa nghĩ một lát mới nói ra đáp áp mấy năm nay chưa hề thay đổi.
“Monica”.
“Vì sao?”. Quyên Quyên đặt túi bỏng ngô xuống, lấy tư thế tranh luận theo thóiquen, “Cậu lần nào cũng chọn cô ấy, cô ấy tốt chỗ nào chứ?”.
Bọn cô thảo luận vô số lần vấn đề nhỏ này, còn thêm cả Hải Anh, những người họthích đều khác nhau, Hải Anh thích Joey, Quyên Quyên thích Chandler, duy nhấtPhổ Hoa thích nhân vật Monica nhìn có vẻ bình thường nhất.
“Vì...”. Phổ Hoa nhai kỹ cọng trà,suy nghĩ một hồi, tìm không ra đáp án tốt hơn để thuyết phục Quyên Quyên, “Cóthể vì... cô ấy có Chandler!”.
“Vậy Rachel còn có Ross này! Phoebe còn có Mike này!”. QuyênQuyên không nén được bắt đầu tranh luận, cười khúc khích một tiếng rồi nhaibỏng ngô tách tách.
Tranh luận như vậy chưa bao giờ có kết quả, Phổ Hoa lần nào cũng chủ động rútlui, mặc kệ Quyên Quyên nói lý của cô ấy, bản thân vẫn ủng hộ Monica như trướcđây. Thích một người không nhất định phải cần lý do, Phổ Hoa thuyết phục bảnthân mình như vậy.
Buổi tối cô nhường phòng ngủ cho Quyên Quyên, trải chăn ga gối đệm ở phòngkhách, Phổ Hoa tiếp tục ngồi bên bàn uống nước dịch tài liệu cho Vĩnh Bác.
Cửa phòng ngủ vẫn hắt ra tia sáng, Quyên Quyên có thể đang đọc sách, cũng cóthể đã ngủ rồi. Phổ Hoa đeo tai nghe bật bừa một bài hát. Nhớ đếnmấy câu mỉa mai của Quyên Quyên vừa nói, cô tìm thấy web xem video, tìm một tậpFriends mở ra xem.
Quả thực, Monica từng béo, từng thất nghiệp, bị bỏ rơi, bị lừa gạt, nhưng PhổHoa chưa từng dối lòng mà phủ nhận sự yêu thích chân thành tự đáy lòng đối vớicô ấy. Cô nói với người khácmình thích Monica vì cô ấy có Chandler, nhưng cho dùkhông có Chandler, cô vẫn sẽ khôngthay đổi tâm ý ban đầu của mình.
Kết thúc của Friends có hậu, cho dù thế nào, Phoebe đã có gia đình của riêngmình, Rose và Rachel có Emma, quan trọng hơn là Monica và Chandler sau khitrải qua cuộc sống hôn nhân cũng trở thành bố mẹ.Xem cảnh mọi người vây quanhxe đẩy trẻ sơ sinh trong tập cuối, Phổ Hoa vô thức xoa bụng, tưởng tượng cảmgiác lồi lên ở chỗ đó, thai song sinh? Con trai? Hay con gái?
Trong cuộc sống không có nếu như, cô vĩnh viễn không thể biết đáp án...
Quay đầu bỏ tai nghe xuống, Phổ Hoa bước ra ban công mở một cánh cửa. Khôngkhí bên ngoài mát mẻ, ngấm vào toàn thân cô, tay cô vẫn ôm bụng, lại ngỡ ngàngbuông ra.
Nếu có thể, cô sẽ chọn đừng bắt đầu một cách vội vàng như thế, nếu có thể, côcũng sẽ chọn đừng kết thúc một cách qua loa như vậy, nhưng nếu có nếu như, điềucô muốn nhất là học cách quý trọng và kiềm chế, không tranh cãi một cách khôngcần thiết, dây dưa một cách ngoan cố, cũng không có sự mất mát... cuối cùng...
Sáng sớm đi qua phòng họp, Phổ Hoa phát hiện Lâm Quả Quả một mình ngồi bên bànviết gì đó, bên cạnh là cốc cà phê không đậy nắp. Cô đẩycửa tiến vào chào hỏi, Lâm Quả Quả “Hi” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làmviệc.
Từ sau khi bọn họ trở thành người cộng tác chuyên mục đặc biệt, đã ba buổi sángliên tiếp Phổ Hoa gặp Lâm Quả Quả trong phòng họp. Cô ngồiđối diện Lâm Quả Quả nhìn cô ấy làm việc, rất khó đoán được cô ấy đang viếthoặc nghĩ gì. Phổ Hoa hiếm khi tò mò vềtác giả, nhưng Lâm Quả Quả thuộc loại khác, tất cả mọi thứ của cô ấy đều giốngnhư một câu đố. Cô ấy hàng sáng đều đến tòa soạn, mặc váy dài, khoác túi to. Côấy không giống kiểu múa bút thành văn như những người khác, phần lớn thời gianđều đọc sách hoặc ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trongba ngày ngắn ngủi, cô ấy chỉ viết có hai bài mở đầu không đủ nghìn chữ, bảnthảo Phổ Hoa còn chưa kịp xem đã bị cô ấy vò ném vào thùng rác.
Lâm Quả Quả viết xong một đoạn liền đặt bút xuống, dựa người lên thành ghế,bưng cốc cà phê nhìn về phía Phổ Hoa.
“Bài viết tiến triển thuận lợi không?”.
“Cũng không hẳn... viết rồi lại viết, có lẽkhông tìm ra cảm xúc rồi...”. Lâm Quả Quả dụi dụi khóemắt, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Tuần đầu tiên viết được những gì rồi?”.
“Ờ”.
“Vậy... cô cần giúp gì không?”. Phổ Hoacầm mấy tập san tâm lý học trên bàn, đều là những bài viết mang tính học thuậtrất cao, không giống với những thứ cô tiếp xúc hàng ngày.
“Cô cảm thấy hôn nhân của cô hạnh phúc được bao nhiêu?”. Lâm QuảQuả uống ngụm cà phê, trầm mặc một lúc, đột nhiên đưa ra một câu hỏi.
Phổ Hoa sững lại, vô thức dùng tạp chí che đi chiếc nhẫn trên tay, không nghĩra câu trả lời.
Lâm Quả Quả mở sổ tay viết gì đó, rồi rút ra một tờ giấy đưa cho Phổ Hoa.
“Đây là tài liệu để lựa chọn đề tài, cô xem xem”.
Trên giấy là một bài báo, liệt kê vài thí nghiệm và con số đối chiếu khiếnngười ta không hiểu nổi, chỉ có một hàng bình luận rất ngắn bằng tiếng Anh, đạikhái nói rằng tỷ lệ ly hôn không ngừng tăng trong vòng năm mươi năm, mười nămgần đây tăng lên gần 25%.
“Cái này... và chuyên mục liên quan gì đến nhau?”.Phổ Hoa không hiểu.
Lâm Quả Quả lại cúi đầu sửa bản thảo, giải thích: “Điều tôi cần viết chính làtừ bài báo này”.
“Vấn đề tỷ lệ ly hôn?”.
“Không, là giá trị hạnh phúc của hôn nhân!”. Lâm QuảQuả vẽ một vòng tròn trên giấy, chia thành vài phần đưa cho Phổ Hoa xem, “Côkhông cảm thấy nghiên cứu vòng tròn này rất thú vị ư? Cô là phần nào trong đó,hôn nhân của cô rốt cuộc hạnh phúc được bao nhiêu, nếu có thể đơn vị hóa nó, lànăm mươi chín phần hay sáu mươi phần, bao nhiêu phần là mức thấp nhất của hônnhân, ít ra tôi cảm thấy... đây là đề toán rất thúvị!”.
“Mức thấp nhất?”.
“Đúng, tôi muốn chuyển đổi ra giá trị hạnh phúc này, đồng thời tìm cách chứngthực, giá trị thấp nhất dẫn đến ly hôn rốt cuộc là bao nhiêu, mức thấp nhất conngười có thể chịu đựng là bao nhiêu?”.
Lâm Quả Quả lại cầm vài bản tài liệu đưa Phổ Hoa. Buổi sáng, cô ấy tiếp tụcviết bài tại phòng họp nhỏ, Phổ Hoa bận rộn hoàn thành vài bài viết, không cóthời gian để nói chuyện sâu hơn với cô ấy. Nhưngvấn đề liên quan đến con số kia lại quấy nhiễu tâm trạng làm việc của Phổ Hoa,cả ngày cô phân tâm, nghĩ tới vấn đề nghe có vẻ vô tình của Lâm Quả Quả. LâmQuả Quả là người phụ nữ say mê tâm lý học, có năng lực nhìn rõ nội tâm mà PhổHoa lần đầu tiên tiếp xúc, có lúc thậm chí còn cảm thấy đồng ý hợp tác chuyênmục đặc biệt này là một sai lầm, bí mật ẩn giấu của cô sớm muộn cũng có ngày bịLâm Quả Quả nhìn thấu.
Buổi tối khi làm cơm, cô nói chuyện này với Quyên Quyên, Quyên Quyên nói vớiPhổ Hoa “Cậu đừng có quá nhạy cảm như vậy, bây giờ cậu độc thân, giá trị hạnhphúc căn bản bằng không, không có gì đáng nghiên cứu cả!”.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Quyên Quyên kéo Phổ Hoa ngồi dậy với dáng vẻ nghiêmtrọng, lấy một tờ văn bản trong túi đưa cho cô. Đó là một bảng biểu được in cẩnthận, chữ thể Tống cỡ lớn, liệt kê tên và thông tin cá nhân.
“Đây là cái gì?”. Phổ Hoa lật lật, có mườitrang.
“Tự xem đi!”. Phổ Hoa chỉ chữ trêntrang đầu, “Người này, nam, chưa kết hôn, ba mươi tuổi, kỹ sư phần mềm, có nhàcó xe. Còn người này, nam, lyhôn không có con cái, ba mươi lăm tuổi, có hai căn hộ ba phòng ngủ, quản lýnhân sự công ty...”.
“Là sao?”.
“Không sao cả, đi xem mặt!”.
Phổ Hoa nhìn xuống phía dưới danh sách, tâm trạng trở nên tồi tệ, cô đặt tậpgiấy xuống rồi ra phòng khách, không để ý đến Quyên Quyên nữa.
Quyên Quyên đuổi theo, nhét tập giấy vào tay cô.
“Cậu xem cho mình! Đàn ông hai chân trên đời này đầy ra, lại chẳng phải chỉ cóanh ta... nói chung cho dù thế nào,cậu cũng xem kỹ những thông tin này, chọn ra người nào thấy được thì sắp xếpthời gian gặp mặt”.
“Mình không gặp!”. Phổ Hoa vứt tập danh sáchđi, chạy ra ghế sofa ôm gối tựa.
Quyên Quyên nhặt tập giấy đặt lên trên bàn, ngồi xếp bằng cạnh Phổ Hoa, giốngnhư quyết tâm tiếp tục huyết chiến với cô, trầm giọng lên tiếng: “Diệp Phổ Hoa!Cậu tiến bộ hơn chút cho mình! sống hiện thực chút đi! Cậu mới hai mươi bảytuổi, không thể chỉ tiếp tục một mình nửa đời sau được. Hiệntại không phải là quá khứ, các cậu chẳng phải cãi nhau rồi anh ta đi học, chiatay một thời gian đơn giản như thế! Các cậu đã ly hôn hai năm, anh ta cũng đãkết hôn với người khác, hai người không có khả năng nữa, giống như Thi Vĩnh Đạođã chết rồi ấy! Cậu nhất định phải tiến lên, sống cuộc sống của bản thân mình,cứ hoài niệm quá khứ hoặc ngưng trệ trong tình trạng hiện nay thì chẳng có íchgì, chỉ có thể làm hại chính bản thân cậu!”.
“Đừng nói nữa! Mình không muốn nghe!”.
“Mình cứ nói! Không thích nghe cũng phải nghe!”.
Quyên Quyên giật gối tựa, nhét bản kê vào tay cô, “Tác giả đó đầu tiên nênnghiên cứu cậu trước, xem xem có phải tâm lý cậu có vấn đề không! Hội chứng lyhôn! Bây giờ còn có mấy người sống như cậu, phụ nữ ly hôn đầy đường, chẳng phảiai cũng sống tốt sao, dáng cậu không tệ, có học vấn, có công việc ổn định, còncó nhà, không dính líu con cái, vì sao còn sống trong quá khứ. Cậuphải nghĩ cho tương lai của bản thân nhiều hơn, nghĩ cho bố cậu, dễ nghe haykhó nghe mình cũng đã nói rồi, cậu cứ mãi như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó bốcậu sẽ không phát hiện ra chân tướng. Đã nhưvậy, không bằng sớm kể cho bố cậu sự thật, sau đó bắt đầu lại, nói không chừngcó thể tìm được người còn thích hợp hơn. Nghĩngợi lung tung như vậy hàng ngày, Thi Vĩnh Đạo có thể biết không? Biết rồi thìcó tác dụng gì?!”.
“Mình không...”. Phổ Hoa miễn cưỡng tranhcãi, nhưng lời nói lại không có sức mạnh.
“Cậu không, vậy cậu nên cầm mấy thứ đồ trong kho chứa đồ vứt, đốt, đập đi, chứkhông phải thu dọn đánh thứ tự từng quyển sách của anh ta, hay cho tất cả đĩaDVD của anh ta vào vỏ bọc, còn giữ lấy mấy thử vứt đi làm kỷ niệm! Mấy thứ đóđều vô nghĩa, biết không? Anh ta kết hôn rồi, bây giờ cậu có để ý đến anh ta đinữa, anh ta cũng sẽ không về bên cậu nữa đâu!”.
“Mình không có!”. Phổ Hoa cắn chặt môi, mấytờ giấy trên tay bị vò kêu sột soạt.
“Phổ Hoa...”. Quyên Quyên thở dài,“Mình cảm thấy cậu như vậy rất mệt mỏi, rất đáng buồn, thật đấy, biết cậu bâygiờ gọi là gì không?”.
Phổ Hoa bướng bỉnh không lên tiếng.
Quyên Quyên dường như cố nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Hèn nhát! Mười năm trướcchính là như vậy, cậu chưa bao giờ thừa nhận một thực tế đơn giản nhất, ThiVĩnh Đạo như phát điên muốn ở bên cậu, cậu lại khăng khăng giành lấy mấy thứ xarời thực tế, ví dụ như tình bạn thắm thiết của Kỷ An Vĩnh. Kết quảư? Cậu đạt được rồi ư? Trốn tránh Thi Vĩnh Đạo có tác dụng không? Quay một vòngchẳng phải cậu vẫn ở bên anh ta đấy ư? Lãng phí vài năm trước có ý nghĩa không?Nếu sớm nhận ra hiện thực, cậu sẽ không để bản thân đi con đường không đáng đếnvậy, chịu bao cay đắng đến thế, các cậu cũng không đến nỗi...”.
“Quyên Quyên! Đừng nói nữa!”. Phổ Hoa bịt tai nhảyxuống đất, giẫm lên tập danh sách, rồi lại chán nản ngồi xuống, vùi mặt lên đầugối.
Quyên Quyên đứng trước mặt cô, vỗ vỗ đầu cô.
“Bây giờ anh ta thế nào đã không còn quan trọng nữa, tương lai cậu còn có nămmươi năm, sáu mươi năm phải sống, ai cũng đều không thể sống cả đời với ký ức. Cho dùcậu muốn hay không, thì cũng phải chấp nhận hiện thực này, biết không? Anh tađã thay đổi, cậu cũng thay đổi rồi! Tình cảm là thứ yếu đuối như vậy, sẽ luônthay đổi, ai không có ai cũng vẫn sống như cũ, thứ biến chất thì vứt nó đi rồitìm thử khác mới mẻ! Chẳng phải cậu thích Monica ư? Không có Richard, cô ấy mớigặp được Chandler, cuối cùng vô cùng hạnh phúc. Cậucũng sẽ gặp được, có thể là một người còn tốt hơn cả Thi Vĩnh Đạo, thật đấy!”.
Phổ Hoa vùi mặt trên đầu gối nghe những lời này, hy vọng tìm được điều gì đó đểphản bác lại Quyên Quyên, nhưng cuối cùng đến một câu cô cũng không nói nổi.
Danh sách xem mặt bị giẫm bẩn, ngày hôm sau, một bản mới được đặt cùng một suấtăn sáng trên bàn, Quyên Quyên đã đi làm, Phổ Hoa nằm trên ghế sofa, nhấc lênxem, xem từ đầu đến cuối một lượt.
Quyên Quyên càng chắc chắn, thì cô càng hoài nghi.Mười bốn năm cùng với ThiVĩnh Đạo trở thành một mối nối đứt gãy, cô không dám đánh giá trước đó có hạnhphúc hay không, càng không dám nghĩ sau này sẽ ra sao. Cô chưa bao giờ đặt cượccuộc đời mình vào một người nào đó, đối với những cái tên xa lạ này, cô khôngnén được cảm giác ghét bỏ, tức giận, nhưng phần nhiều là giận chính bản thânmình.
Nhưng cho dù thế nào, chuyện xem mặt vẫn cần phải quyết định, Quyên Quyên làngười thuộc phái hành động, buổi trưa đã gửi cách thức liên lạc với người thứnhất vào di động của Phổ Hoa.
Số liệu của Lâm Quả Quả vẫn chưa phân tích xong, tất cả các nữ biên tập đã kếthôn trong văn phòng nhận được một bảng điều tra. Phổ Hoatích vào các câu hỏi của mình một cách bất an, trốn tránh ánh mắt tò mò của LưuYến.
Lâm Quả Quả lại làm việc hai ngày trong phòng họp, hàng tối Quyên Quyên đều gọiđiện đến để củng cố quyết tâm của Phổ Hoa. Dịchxong phần tài liệu cuối cùng trong mail Vĩnh Bác gửi, Phổ Hoa bỏ tai nghe ra,bật loa ngoài, ngồi ngơ ngẩn trên nền nhà. Bài hátcuối phim Kimagure Orange Road vang lên trong căn phòng. Côkhông hiểu tiếng Nhật, chỉ đơn giản thích sự hài hòa của âm thanh trong bàihát, giống như không nhớ rõ tên nhân vật nhưng lại không quên được mối tình tayba phức tạp, giày vò nhau trong phim.
Quyên Quyên nói đúng, cô cũng rơi vào hoàn cảnh bối rối như vậy, cực kỳ hènnhát, không dám tiếp nhận, không dám từ bỏ, không dám giành lấy, không dám từchối cũng không dám thừa nhận.
Buối tối đề nghị ly hôn ấy, cô cũng ngồi trong căn nhà này, Vĩnh Đạo đứng ngoàiban công hóng gió, châm điếu thuốc quay người sang hỏi cô: “Có phải em vẫn luônthích cậu ta?”.
Cô không thừa nhận, muốn phủ nhận nhưng anh không nghe thấy cô phủ nhận, tưởngrằng cô đã thừa nhận.
Sau khi trời sáng, anh rời đi, tàn thuốc còn vương trên mảnh giấy có viết: Lyhôn đi, anh đồng ý.
Từ giây phút ấy cô đã hối hận, nhưng chưa từng nói với anh rằng câu nói đó banđầu chỉ là sự kích động nhất thời.
Cô chưa từng vì bản thân mà giải thích, mặc kệ anh càng lúc càng hiểu lầm, chotới khi bọn họ lần lượt từng người ký tên trên tờ đơn đó.
Quyên Quyên lên kế hoạch gặp mặt vào tối thứ sáu, Phổ Hoa không tranh cãi nữa,chăm chỉ sửa lại bản thảo trên tay.
Vài ngày sau nhận được kỳ đầu chuyên mục đặc biệt mà Lâm Quả Quả đã viết xong,cô đọc xong đứng trong phòng vệ sinh nữ, nhìn vào tấm kính bị vỡ một góc, xoamặt mình. Chỉ số hạnh phúc của côcó lẽ không thấp như Quyên Quyên nói, nhưng quả thực không cao, vì cô không hềhạnh phúc.
Tìm thỏi son màu tươi nhất thoa lên môi, Phổ Hoa cười với người trong gương. Cólúc cho dù là nhớ lại cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào, dễ chấp nhận hơn hiện thực,vì vậy cô mới có thể sống yên ổn qua hai năm. Cườirồi lại cười, cô cúi đầu sửa lại cúc áo, sau đó ngẩng mặt nhìn trần nhà đã ngảmàu vàng hồi lâu, để nỗi thương cảm đang tăng dần mau chóng tan đi, dùng mu bàntay quệt lên vẻ đẹp tầm thường khiến người ta chán ghét trên môi.
Hai năm nay cô đợi được anh tái hôn, cũng đành tự mình mò mẫm bước tiếp, giốngnhư Lâm Quả Quả viết, cách nâng cao chỉ số hạnh phúc đến từ hành động thực tếcủa bản thân, chứ đừng chờ đợi vô vọng vào lòng thương xót.
Không cần nói cũng biết, lần đầu tiên xem mặt của Phổ Hoa không hề thành công.
Đối phương là công chức tầm tuổi trung niên, đến muộn hơn cô một chút. Anh tagọi vào di động của Phổ Hoa, cô còn chưa kịp nghe máy đã cúp rồi. Từ cửa quántrà, một người đàn ông cầm túi công văn chầm chậm bước tới, bộ đồ gọn gàng,kiểu tóc, mắt kính chuẩn mực, tướng mạo rất dễ quên, trước khi vào chỗ ngồi cònquan sát cô từ trên xuống dưới mấy lượt. Phổ Hoaăn mặc rất bình thường, lại búi tóc, không trang điểm, giống một phụ nữ mới góachồng, tạo cho đối phương ấn tượng ban đầu cũng không tốt lắm.
Ngồi vào chỗ liền hỏi đáp một cách cứng nhắc, hai bên trao đổi tên tuổi, côngviệc và gia đình của bản thân. Người này do Phổ Hoa chọn bừa trên mấy tờ giấyđó, không động não, vì cũng là người ly hôn sẽ khiến cô không quá tự ti.
Phổ Hoa trước nay luôn thận trọng khi gặp mặt người lạ, người đàn ông hỏi cácvấn đề cá nhân, hầu
như cô trả lời rất kiệm lời, thời gian không nhiều, đối phương đã thể hiện rõsự mất hứng, cũng chỉ gọi trà, thời gian còn lại hai người ngồi đối diện lặnglẽ uống hết bình trà hoa cúc, lật lật tờ tạp chí bên cạnh, cuối cùng chia nhauthanh toán.
Xem mặt chẳng qua là việc mặc cả cực kỳ đơn giản, người mua người bán đều lựachọn, một đập kết hợp, một đập cắt đứt, đều rất dễ dàng. Trong quán trà ngoàiđối tác bàn chuyện làm ăn, còn có vài đôi nam nữ không khác tình trạng của PhổHoa là bao nhiêu, những người yêu nhau ít khi hẹn hò cuối tuần ở nơi yên tĩnhvô vị như thế này. Sau khi anh công chức rờiđi, Phổ Hoa vẫn ngồi đó, gọi đồ ăn chay, vừa nhìn cảnh đường phố vừa chậm rãiăn. Ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên to béo, hói tận đỉnh đầu mangtheo một cô gái trẻ dừng xe vào ăn, cũng có một cặp vợ chồng tóc mai đã điểmbạc nắm tay đi dạo nói chuyện trong cảnh chiều hôm. Rấtnhanh, Phổ Hoa liền hoàn toàn quên mất gương mặt của anh công chức đó.
Thanh toán xong, một mình cô rời khỏi quán trà, không tìm được chỗ đi, tìm tấtcả tên liên lạc trong di động, gọi cho Thái Hồng, cô ấy đang có hẹn, lại gọicho Tiểu Quỷ, cô ấy tắt máy rồi. Nhìncon đường nhộn nhịp đông đúc, cô gửi tin nhắn cho Quyên Quyên. Rất nhanh cóđiện thoại gọi tới. Ngữ khí đầu bên kia điệnthoại của Quyên Quyên rất tiếc nuối.
“Đi tong rồi hả?”.
“Ừ...”. Phổ Hoa men theo conđường đi về phía trước, không mục đích, chìm nghỉm trong dòng người cuối tuần,“Sao cậu biết?”.
“Mình đương nhiên biết! Sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi! Muốn mình qua không?”.
“Không cần, cậu làm việc của cậu đi, mình đi dạo một chút”.
“Vậy được, ngày mai sẽ đưa cách liên lạc người tiếp theo cho cậu”.
“ừ...”. Phổ Hoa cười gượng cúpmáy, dừng trên làn đường dành cho người đi bộ chờ tín hiệu đèn qua đường chuyểnsang màu xanh, vô thức đếm những chiếc xe trên đường.
Từ giữa hè tới đầu thu, cũng chỉ trong thời gian vài tuần ngắn ngủi, các mùaluân phiên nhau năm này qua năm khác, năm nay cô cảm thấy cái lạnh đến vô cùngsớm và nhanh, thanh niên mặc áo cộc tay vẫn đầy ra đấy còn cô đã mặc thêm áokhoác mỏng, gió vẫn dễ dàng luồn qua cổ, khiến toàn thân cô lạnh lẽo.
Vài giây ngắn ngủi đợi qua đường, bóng dáng mờ nhạt của anh công chức xẹt quađầu cô, giống như một người đi đường bình thường, không chút cảm giác, cô rấtkhó tưởng tượng hình ảnh mình sẽ sống cùng một người như vậy tới cuối đời. Nếucùng một người xa lạ từ từ sống qua ngày, tất nhiên cũng có thể sống ổn thỏayên bình, nhưng cũng sẽ cảm thấy xót xa, đau đớn, như thể sống lãng phí mộtđời.
Trong vườn hoa trung tâm con phố đều là những người già đang khiêu vũ, ca hát,và những cặp vợ chồng trung tuổi dẫn con cái ra chơi. Đi quacửa hàng bánh ga tô, qua lớp kính cô thấy thự bánh đang làm đào mừng thọ, PhổHoa dừng lại bên cửa sổ nhìn vào lại nghĩ tới bố. Chuyệnxem mặt, bố tất nhiên không biết, cô cũng không dám để bố biết, chỉ mượn cớcông việc bận, nói Vĩnh Đạo đi công tác. Nhưng suy cho cùng không thể nói dốimãi được, sẽ có một ngày lời nói dối bị phát hiện, cả thế giới sẽ biết chântướng sự việc, ngày đó rốt cuộc là khi nào, Phổ Hoa cũng đã hỏi bản thân rấtnhiều lần. Quyên Quyên từng nói nênkể cho bố cô, vài lần gọi điện về cô lại không thể lên tiếng.
Vừa bị hỏi lý do ly hôn, cô buột miệng gọi Vĩnh Đạo là “chồng tôi”, khi ấy đốiphương sa sầm nét mặt không nói chuyện nữa, nhanh chóng thanh toán rời đi.
“Chồng tôi”? Cách gọi buồn cười biết bao, nhớ lại Phổ Hoa cũng cảm thấy rất kỳlạ. Khi họ còn bên nhau, cô chưa bao giờ giới thiệu anh theo kiểu: “Đây làngười yêu mình”, “Anh ấy là chồng tôi”, nhưng anh lại nhiệt tình tuyên bố: “Đâylà người yêu tôi”, “Cô ấy là bà xã tôi”, những cách gọi thông thường ấy bây giờlại thuộc về người khác, cô mới ý thức được ngày tháng có thể buột miệng nói rađó quý giá biết bao.
Phổ Hoa đi mệt liền ngồi lên băng ghế ở bến xe bus gọi cho bố, muốn nghe giọngông.
“Bố chơi cờ xong rồi à? Buổi tối bố ăn gì?”.
“Bố ăn tạm rồi. Cuối tuần có về cùng Vĩnh Đạo không? Ngày mai bố đi chợ sángmua thức ăn”.
“Tuần này... bọn con hơi bận...”.
“ờ, không sao, bố tiện thì hỏi thôi... bọn con bận... cô conmang biếu hoa quả và đặc sản, rảnh thì đến lấy một ít về mà ăn, nhân tiện mangsang cho bố mẹ Vĩnh Đạo!”.
“Vâng, con sẽ bảo với anh ấy”.
Sau đó bố dặn dò rất nhiều điều như mọi khi, cô đều đồng ý như thật, ghi nhớtrong lòng.
Ngày về nhà lấy hoa quả, ra khỏi cửa bố còn dặn dò Phổ Hoa thường xuyên sangthăm nhà chồng.
Buổi chiều cuối tuần không có việc gì làm, Phổ Hoa ôm túi hoa quả, cuối cùngtìm được Đường Đường, Mạch Mạch, kèm thêm Quyên Quyên cùng tới nhà thưởng thứcmón mứt hoa quả cô làm.
Nồi đun nóng, đường đảo một chút liền chuyển màu đỏ, táo, chuối xếp thành quảnúi nhỏ đặt trên thớt, ba người bạn ở ngoài đang bàn luận về bài viết chuyênmục đặc biệt của Lâm Quả Quả, Phổ Hoa nghe một cách phân tâm.
“Mình cảm thấy dưới ba mươi thì mình không thể chấp nhận”. MạchMạch nói.
“Cái gì gọi là ba mươi? Ba mươi của cậu có thể bằng tám mươi của người khác. Tiêuchuẩn mỗi người khác nhau!”. Quyên Quyên vẫn luônthích tranh luận.
“Vậy thì một trăm điểm là rất yêu, không điểm là hoàn toàn không có tình cảmnhỉ!”. Đường Đường
nói.
“Không nhất định như vậy, mình cảm thấy không có tình cảm đạt mức điểm mộttrăm, nhưng lại có điểm âm, một bên không chi trả mà chỉ lĩnh nhận, bên kiakhông ngừng chi, cuối cùng bội chi một cách nghiêm trọng...”. QuyênQuyên lại nói.
“Cậu là ngân hàng đấy à...”. Phổ Hoa nghe xong cũngbật cười.
Đó quả thật là bài viết khiến người ta phải suy nghĩ, làm bài mở đầu của chuyênmục rất thích hợp, chỉ sau một lần duy nhất xem qua, tổng biên tập liền thôngqua ngay, Phổ Hoa đang dở tay dịch. Đắn đotừng chữ về quan điểm của Lâm Quả Quả, cô muốn hiểu sâu hơn về quan niệm giátrị hạnh phúc đó, đáng tiếc Lâm Quả Quả đã biến mất khỏi tòa soạn, chỉ có thểthử liên hệ với cô ấy qua mạng internet. Chữ kýtrên QQj£) của Lâm Quả Quả là “Mức thấp nhất của hạnh phúc”, một thời gian dàiđều trong trạng thái không Online, có lúc đợi cả ngày mà icon của cô ấy cũngkhông sáng.
Phổ Hoa để trống phần khái niệm, muốn tiếp tục xử lý phần tiếp theo, nhưng vìphần thiếu đó nên rất khó để tiến hành tiếp.
Đối với tác giả tự do, biến mất cũng là chuyện bình thường, giống như Vĩnh Bácphiêu bạt khắp nơi có thể đột nhiên biến mất cũng có thể đột nhiên xuất hiện.
Mứt hoa quả vẫn chưa làm xong, di động của Phổ Hoa rung ù ù trên bàn, ba ngườiphụ nữ đang nhàn rỗi buôn chuyện dừng lại, Đường Đường cầm di động vào bếp choPhổ Hoa. Trong điện thoại truyền đến giọng của Vĩnh Bác, nghe kỹ, hình như còncó tiếng va đập của tàu hỏa khi đi qua gờ nối của đường sắt.
“Hai đửa đang làm gì đấy?”. Anh nói to.
Phổ Hoa vặn nhỏ lửa, đẩy Đường Đường ra ngoài rồi đóng cửa bếp lại, “Em đang...làm món mứt hoa quả...”.
“Vĩnh Đạo đâu? Bảo nó nghe máy, di động của nó sao tắt vậy!”.
“Anh ấy... có chút chuyện... anh đang ở đâu?”. Phổ Hoahạ thấp giọng.
“Trên tàu, buổi tối đến nơi, muốn kêu hai đứa ra ngoài ăn cơm”.
“Anh ấy không ở nhà... ra ngoài rồi...”.
“Thế ư... vậy thôi đi... để lần sau đi, nói vớiVĩnh Đạo gọi điện cho anh, anh cúp máy trước đây!”.
“Vâng...”.
Đặt điện thoại xuống, đường đã hơi cô lại, thấm vào hoa quả, ba người bọn QuyênQuyên đều nói không sánh, ngược lại rất sít răng, Phổ Hoa cùng bọn họ chơi bàiTarot nhưng tâm trí cô để đâu đâu, rồi chơi cờ tỷ phú, vốn đã nói cùng nhau ăncơm tối, cuối cùng cô lại thay đổi ý kiến.
Khi tiễn mọi người ra về, Quyên Quyên lại quay lại, “Sao vậy? Vừa nãy là điệnthoại của ai?”.
“Vĩnh Bác... Anh ấy trở về rồi...”. Phổ Hoaxoa ngón tay trống, không có nhẫn để xoay.
“Vì vậy?”.
“Tuần sau... sinh nhật mẹ Vĩnh Đạo”. Phổ Hoathở dài, không biết nên làm thế nào.
“Sinh nhật mẹ anh ta liên quan gì đến cậu! Bà ấy lại chẳng phải mẹ chồng cậunữa rồi! Để Thi Vĩnh Đạo đi cùng Cầu Nhân!”. QuyênQuyên lại trở nên gay gắt, khiến Phổ Hoa bối rối không trả lời được, “Cậu đừngnói với mình cậu muốn đi! Không được đi! Mặc kệ anh cả anh hai, sinh nhật mẹhay bố anh ta, hết thảy cậu đều đừng đi, tuần sau cùng mình đi tập yoga, làmđẹp, hoặc chúng ta đến chỗ Hải Anh...”.
“Quyên...”. Phổ Hoa ngắt lời QuyênQuyên, “Mình nghĩ...”.
“Diệp Phổ Hoa! Nếu cậu dám đi, mình sẽ tuyệt giao với cậu! Những lời khuyên đóđều vô ích với cậu đúng không? Cậu ngốc à!”. QuyênQuyên tức giận giậm chân, kéo Phổ Hoa lên tầng.
“Mình không phải ý đó... Mình chỉ...”. Phổ Hoamuốn giải thích nhưng lại không thể nói rõ ràng.
Trở về phòng, Quyên Quyên cầm di động của Phổ Hoa, tìm tới tên Vĩnh Đạo đẩy tớitrước mặt cô.
“Bây giờ gọi cho anh ta, nói với anh ta cậu không đi! Để anh ta sau này đừng códây dưa với cậu nữa!”.
“Mình...”. Phổ Hoa chắp tay sau lưngkhông nhận điện thoại, Quyên Quyên thực sự muốn ấn phím gọi, cô bước lên giậtlấy, nhưng vô tình chạm vào phím xanh, điện thoại liền gọi đi.
Màn hình lóe lên hàng chữ tên của Vĩnh Đạo, Quyên Quyên giật mình, lỡ tay làmrơi điện thoại xuống đất, Phổ Hoa định bấm vào phím tắt thì điện thoại đã kếtnối, họ dường như cùng lúc nghe thấy bên kia có tiếng “A lô” của phụ nữ, sau đóim bặt, thay vào đó là một khoảng im lặng.
Sắc mặt Phổ Hoa trở nên trắng bệch, tay run rẩy, nhặt di động lên tự tay tháopin, rồi rút sim ra khỏi máy, Quyên Quyên im lặng nhìn cô hoàn thành mọi thử,hai người đưa mắt nhìn nhau nhất thời cũng quên vừa nãy đang tranh giành cáigì.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Phổ Hoa không ngủ được, đứng trong phòng khách nắm diđộng đến nóng cả lên, lòng dạ rối bời đi từ đầu này tới đầu kia của căn phòng.Nhớ lại tiếng “A lô” lúc chiều tối, liên tục ám thị bản thân đó không phải CầuNhân, có lẽ hoàn toàn không phải là phụ nữ.
Tới nửa đêm, điện thoại bàn đột nhiên vang lên hai tiếng trong bóng tối, tiếngchuông xuyên thấu màn đêm tĩnh lặng, khiến Phổ Hoa sợ hãi đổ mồ hôi. Cô bướctới chạm vào ống nghe, đợi tiếng ghi âm chuyển sang chế độ nhận tự động, nặngnề hít hai hơi.
Trong điện thoại là sự im lặng hồi lâu, mơ hồ như có người đang thở ở đầu bênkia. Sau sự im lặng, băng ghi âm vang lêngiọng nói của khàn khàn của Vĩnh Đạo.
“Anh trai anh về rồi, ngày mai anh ấy mời ăn cơm, anh tới đón em”.
Anh dừng lại một lát rồi nói: “Chỗ cũ, sáu giờ ba mươi”.
Phổ Hoa mất cả tối lựa chọn giữa việc đi và không đi, sáng sớm vừa tới vănphòng liền thử liên lạc với Lâm Quả Quả. số máy bàn tổng biên tập đưa không cóngười nhận, di động của Lâm Quả Quả cũng ởtrạngthái không người nghe trongmột thời gian dài. Vìlà số vùng khác,nhờ tổng biên tậpnhắc đến, Phổ Hoa mới biết Lâm Quả Quả ítkhi ở Bắc Kinh, bình thườngđều ở Nam Khai học thạc sỹ tâmlý học.
Cúp máy xong cô khôngtránh được thất vọng, có chút lơđễnh khi sắp xếp lại bản thảolựa chọn nội dungcho kỳ tới. Lưu Yến mấy lần hỏi cô sứckhỏe người nhàchuyển biến tốt hơn chưa,Phổ Hoa cũng chỉ trả lời lấy lệ. Chưatới giờ ăn trưa, cô đãvào phòng đón tiếpthửgọi vào di động của Lâm Quả Quả một lần nữa,nhưngvẫn không liên lạc được.
Phổ Hoa gặp một vàiđồng nghiệp trẻ tuổitại quán ăn nhỏ bênngoài bộ phận biêntập, mọi người cùng ăncơm một bàn, cô gọimột bát mỳ bò.
“Chỗ cũ” bắt đầu từ một bát mỳ bò,không thể nói có kýức buồn, nhưng đối với Phổ Hoamà nói toàn bộnhững thứ đó thuộcvề quá khứ.
“Chỗ cũ” là quán mỳ bò gầnđại học Bắc Kinh,từ khi yêu nhau thờiđại học, Phổ Hoathường cùng Vĩnh Đạo ăn ở đó. Anh emnhà họ Thi thích cửahàng đơn giản ấy, đặc biệt món mỳ bòTây Bắc nước nguyênchất, vị nguyên chất.Một nắm rau thơm, mộtmuôi dầu ớt, một cái bánhnướng vừng giòn tan,thêm bát mỳ bò nónghổi to, có lúc còn gọi thêm đồ nhắm,bọn họ thườngnhắc đi nhắclại đó là “thượng hạng”.
Lần đầu tiên Phổ Hoa gặp VĩnhBác chính là ở “chỗcũ”, Vĩnh Bácmang theo một cô gái, sau nàymới biết đó khôngphải đối tượng hẹn hò của anh, chỉ là“bạntốt”.
Bốn người ngồi quanhbàn có lò sưởi phíadưới ở giữaquán, Vĩnh Đạo ôm cô giới thiệu:“Đây là anh trai anh, đây là bạnanh ấy”.
Sau này Phổ Hoa mớibiết đó là lần thứ hai cô gặpVĩnh Bác, lần trướcgặp là ở cửa hàngbán thuốc lá của ông ngoại.Vài năm không gặp, côđã không còn nhậnra anh là ngườiđàn ông đứng sau Vĩnh Đạo nămấy.Không lâu sau, Vĩnh Bác bắtđầu cuộc đời nhiếp ảnh gia bôn ba khắp chốn,giống như rất nhiềungười trong giới anh, đều khôngcố định ở một thành phố.Nhưngsau này anh và Phổ Hoa còn trở thànhbạn, căn hộ anhtừng sống đã trở thànhhang ổ của Vĩnh Đạo, thậmchí đến người “bạn gái” Tang Hinh Mai mà anhtạm thời kéo đến, vài năm naycũng vẫn giữ liênlạc với PhổHoa, trở thànhngười dẫn đường cho côbước vào giớibiên tập.
“Chị Diệp, người được mời viếtchuyên mục mới - Lâm Quả Quả,lai lịch thế nào?”.Cô gái cùng bànvừavào tòa soạn hỏi, bên cạnhcòn bày tờ tạp chípháthành, vừa vặn lật tớitrang chuyên mục của Lâm QuảQuả.
“Cô ấy? Chị cũng khó nói,không phải chỗ thânquen”.Phổ Hoa ăn cơm một cáchthờ ơ, “Thích bài viếtchứ?”.
Cô gái gật đầu, cầm tờ tạp chílên, trên chuyên mục cóvài câu dùng bút bikhoanh tròn lại, rõ rànglà một độcgiả vô cùng quantâm, “Đương nhiên thích ạ, em vẫnluônđọc mục “tâm lý” của cô ấytrước đây, không ngờ đã đầu quân chỗchúng ta”.
“Thật không?”. Sự hiểu biếtđối với Lâm Quả Quả của Phổ Hoa gầnnhư bằng không, cũngchưa từng nghenói về những việctrước đây của cô ấy, trở về vănphòng, cô đặc biệttìm vài bài Lâm Quả Quả từngviếttrong tài liệu của cô ấy.
Buổi chiều, cuối cùng côcũng liên lạc được với Lâm Quả Quả.Gọi từ máy bàn vào diđộng tín hiệu khôngtốt lắm, cô ấy ở vùng ngoài,hình như cũng cóviệc,hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện,đơn giản nói vài câurồi cúp máy.
Phổ Hoa ngồi vàochỗ, đọc chuyên mục cô ấy từngviết trước đây, tìmthấy vài bài viết nhỏ đưa LưuYếnvà các đồng nghiệp khác nêu ýkiến, Lưu Yến liếcquamột lần vứt trả bàiviết lại, thò đầu ra từ saumàn hình vi tính nói:“Loại bài viết này phùhợp với khẩu vịthanh niên các cô, đều là kiểu của thế hệ 8x,thời đại chúng tôi lấy đâu ra ai quantâm nghiên cứu cái gì màgiá trị hạnh phúchay không hạnh phúc, có thểsốngqua ngày đã không dễ dàngrồi. Tôi thấy, nhữngngườithích đọc đều là thanh niên, tuổitác như chúng tôichẳng quan trọng yêu haykhông yêu”.
Ý kiến bàn luận về bảnthảo rất khó có thểthống nhất, nhưng Phổ Hoađồng ý với lời của Lưu Yến,cùng một tập san chúý đến yêu cầu của các độc giảkhác nhau, có người quantâm đến chuyện tình cảm, có ngườichẳng qua chỉ tiện tay cầmtờ tạp chí lật lật cho đỡbuồn. Xong cuộc họp về lựachọn chủ đề cho kỳmới đã gần tới giờ tanlàm, Phổ Hoa mượn cớ đến phònglấy tin và biên tập tintìm tài liệu, rờiphòng biên tậpsớm nửa tiếng,đưa thẻ đi làm cho LưuYến.
Cô không dám tùytiện về nhà, đành tới siêuthị gần đó.
Sau giờ tan làm là giờkinh doanh cao điểm củasiêuthị, trong không gian nhỏ hẹp dòngngười tràn vào chậtních, khách hàng đợi thanh toáncũng xếp thành hàngdài, Phổ Hoa nghiêng ngườichen ra khỏi khu muahàng, túi xách khôngcẩn thận vướng vào túihàng của khách, kéo ramột vết rách dài,hoa quả rơi bình bịchxuống đất.
Cô ngồi xổm xuốngnhặt quýt hộ, đuổi theo mấyquảlăn tít phía xa bọc vào trongáo, di động trongtúi xách reo nhưng côkhông thể nghe.
Có người đưa một cái giỏ muahàng từ phía sau, rahiệu cho cô đặt quýtvào, Phổ Hoa quay đầu cảm ơn, nhìn rõngười đứng trước mắt, tay buônglơi, quýt bọctrong áo lại tới tấp rơi.
Vĩnh Đạo đặt giỏ mua hàng xuống,đặt từng quả quýtvào, lại nhặt tất cả nhữngquả rải rác phíaxa. Anh lặng lẽ làmxong, nhận lấy quảcuối cùng trong tay PhổHoa, kéo cô đứng lên,xách giỏ mua hàng tớiquầythanh toán trả đồ chongười phụ nữ đang đợi trảtiền.
Phổ Hoa đi theo sauVĩnh Đạo, anh đi nói chuyện vớingười khác, cô thẫn thờ đingược lại dòng ngườiraphía cửa siêu thị, mất vài giây để bảnthân bình tĩnh,sau đó nhanh chóngbước đi, ra ngoài tìm taxi. Xuyênqua bãi đỗ xe côrảo bước như chạy,đuổi theo chiếctaxi vừa cóngười xuống chui vào ghế sau,giây phút quay ngườiđóng cửa, lại cóngười nhanh hơn mộtbước nắm chặt tay cô.
Anh im lặng chen vào ghế ngồivốn đã chật, hơi dùnglực, cô khôngthể không nhích ngườinhường ghế.
“Bác xế, cho xe chạyđi!”.
Anh bình tĩnh đóng cửa xe, éptay cô xuống nóiđịachỉ.
“Anh...”.
“Vừa nãy Vĩnh Bác gọiđiện, anh ấy đang đợi!”.
Anh quay sang nghiêm túcnhìn cô một cách khác thường nhưcảnh cáo, cô biết điều nín thinh.Đợi xe tới đường vòng,không thấy cô phảnđối, anh mới lặng lẽlấy di động ra gọiđiện.
Cô xoa cánh tay bị đau, ngồisát cửa sổ ngheanh nóichuyện với Vĩnh Bác. Có lẽlà thời gian xa nhaulầntrước hai người chia taytrong sự cãi vã, cô luôncảmnhận được sự bực mình vàgiận dữ mà anh đang kiềmchế. Sinh nhật mẹanh sắp tới, đến lúc đósẽ lại là mộtmàn khó xử thế nàođây, cô không dám nghĩ.
Xe chầm chậm đi về hướng “chỗ cũ”, đường chínhlạitắc không thể đi, xe dichuyển chậm chậm. Anhngồidựa vào bên phải, côkhông thể xuống xe,đành ngồi cách xa anh,thấp giọng nói vớianh: “Em không đi!”.
Anh mặc kệ, nhìn rangoài cửa sổ nhưđang suy nghĩ điều gì, một lát saulấy ra nhẫn cưới trongtúi đeo lênngón áp út, lại giơ tay ra.Cô tránh không kịp, bịanh chạm vào dái tai, sau khibị chích đau đến tê dại,trêntai phải cô có thêm mộtchiếc khuyên tai. Anhquay mặt cô lại, sượtqua gò má không trangđiểm của cô, đặt chiếc kia vàotay cô, nghiêm túc dặn dò:“Đeo lên trước đã, là mẹ đưa, lát nữa gặpVĩnh Bác đừng nóigì”.
Họ đều hiểu anh đang chỉ điều gì, côđẩy tay anh ramột cách khóchịu, cầm chiếc khuyêntai không định đeo. Khuyên ngọcmảnh dài trên tai khẽđung đưa theonhịp xe, khuấy đảo tâm tưcô. Cô không hiểu,anh tái hôn rồi, để bạn bè xungquanh đều biết nhưng lại giấugia đình. Vậy còn Cầu Nhân?Cầu Nhân là gì? Cô làgì?
Họ trước nay vẫnkhông quen cãi nhau ở ngoài, cho dùcãi nhau rất khủngkhiếp, trước mặt ngườingoài vẫn duy trì hìnhảnh tối thiểu nhất.Xe tới gần “chỗ cũ”, cô thửtháo khuyên tai xuốngnhưng bị anh chặn lại.
Xuống xe, cô quay ngườiđi về hướng ngượclại, chưa được haibước, bị anh đuổi theobóp chặt tay.
Cô nhíu mày imlặng.
Anh hỏi: “Em muốn điđâu?”.
“Về nhà!”. Cô thửthoát ra nhưng không thành công,ngượclại còn bị anh kéo đivề phía trước.
“Lát nữa anh đưa emvề!”. Anh nói xong khôngđể cô tranh cãi mà kéocô thẳng vào “chỗ cũ”.
Cô vừa tới cửaquán liền giật tay anhra, cố gắng một lần cuốicùng, “Em không đi! Để Cầu Nhân đi!”.
Anh khép mắt lại,nắm chặt tay cô,chặt tới mức trênmặt cô hiện ra vẻđau đớn. Cô vẫn kiên trì một cáchcốchấp: “Em không đi! Để Cầu Nhânđi!”.
Hít thật sâu, gươngmặt nghiêng cứng đờ của anh nhìnkhông rachút vui vẻ khi anh em gặp mặt,nhưng nghĩ một lát,thái độ dịu lại, thương lượngvới cô: “Đây là lầncuối cùng!”.
Thi Vĩnh Đạo hiếmkhi nói với cô bằng giọngđiệu này, sự hoàinghi của Phổ Hoachưa bị phá bỏ, côkhông nói gì đành để anh kéo vàotrong. Khi bước vào khudànhcho khách, anh cầm khuyên tai đeo lên cho cô,khibuông tay, anh nâng mặt cô quan sát hồi lâu,sau đó ôm cô sát vào một bên cơthể mình theo thóiquen.
Đây là động tác anhthích làm trước mặtngười khác, khi còn làhọc sinh đã dính bêncạnh cô, cũng khoekhoang quan hệ giữa bọn họ, cơ thểtiếp xúc khiến côkhông quen, nhưng cô cúiđầu im lặng chấp nhận.
Chẳng phải đây lầncuối cùng ư? Lần cuốicùng rồi!
Vĩnh Bác sải dàibước chân lên đón, đấm mạnhlên vai Vĩnh Đạo, đối với PhổHoa, anh vĩnh viễn không biếtnên gần gũi thế nào với cô, cuốicùng chỉ vỗ vỗ vai.
“Sao giờ mới tới?Điện thoại cũng khôngnghe!”. Vĩnh Bác kéo họvào chỗ ngồi, vội vãlấy đồ trong ba lô ra đưa cho PhổHoa, “Trong này toàn bộ là thứ em cần,không chỉ có bờ biển, ảnh mấy năm nay chụp đều ở trong này, cứ từ từ mà xem”.
“Cảm ơn anh”. Phổ Hoa nhận đĩa cứng, eonhói đau, Vĩnh Đạo cúi đầu rót rượu đặt trước mặt cô một chén.
“Cạn chén trước đã! Chúc mừng trở về!”. VĩnhBác và Vĩnh Đạo cụng chén, dặn dò Phổ Hoa, “Tùy em nhé”.
Cô nhận ra nụ cười hơi cứng nhắc của Vĩnh Đạo, nâng chén ngập ngừng cạn hết chỗrượu.
Vĩnh Bác hưng phấn nói về những chuyện đã trải qua ở các nơi. VĩnhĐạo không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống rượu, trước đây quáhai chén anh sẽ cản cô uống tiếp, bây giờ lại không như thế, rót rượu hết lầnnày đến lần khác cho cô, dường như cố ý chuốc cô say. Phổ Hoa lặng lẽ ăn, suynghĩ dụng ý của Vĩnh Đạo, rốt cuộc anh không còn là người cùng cô dựa dẫm vàonhau nữa, chẳng qua chỉ là chồng người khác, đưa cô đến diễn một vở kịch, muốncô phối hợp.
Suy nghĩ như vậy khiến cô rất buồn, lại có niềm vui được trùng phùng, cô cànglúc càng không hiểu anh. Cô cần hết sức kìm chế sự kích động nói ra sự thật vớiVĩnh Bác, để bản thân tiếp tục bình thản ung dung, phối hợp trò chuyện, vắt ócnghĩ ra càng nhiều câu hỏi để tiếp tục nói chuyện.
Cô hỏi càng nhiều, Vĩnh Đạo rót rượu gắp thức ăn cũng càng tới tấp, ba bốn chénđã là giới hạn của cô, nhưng anh lại tận tay rót đầy chén ghé sát lên miệng đểcô uống.
Vĩnh Bác không chịu được nữa bèn ngăn lại: “Vĩnh Đạo! Đừng để Phổ Hoa uốngnữa!”.
Anh đẩy tay Vĩnh Bác ra, không hề có ý thỏa hiệp.Rượu tràn ra cả mép chén dínhlên môi cô, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhận lấy chén rượu ngửa cổ uống, douống hơi vội nên suýt sặc.
Vĩnh Bác không nhịn được, giành lấy chén. “Đừng uống nữa!”.
Phổ Hoa lắc đầu, vuốt ngực lại cầm chén rượu. Cô muốn uống, tốt nhất uống tớimức không say không về, dù sao cũng là lần cuối cùng. Say làtốt nhất, chẳng còn phiền não điều gì, sẽ không mất ngủ, cũng không đến nỗi nhớtới chuyện anh và Cầu Nhân.
Vĩnh Đạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tìm rất nhiều lý do chúc rượu, vìbố mẹ, vì sức khỏe, vì công việc thuận lợi, vì lý tưởng, vì đoàn tụ, cuối cùngđột nhiên anh nói một câu: “Chúc ba mươi tuổi thành gia lập nghiệp lên chứcbố!”