Chương 110 Khu phố 170 năm
Lý Trình Di ít nhiều có chút để ý khi lần trước mình ở nhà, ác niệm đột nhiên tăng vọt.
Tuy rằng cuối cùng ác niệm biến mất, anh cũng hấp thu vào. Nguy hiểm cũng đã được giải trừ.
Nhưng hiện tượng đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất này, làm cho anh sinh ra cảm giác rất không yên ổn.
Hấp thu ác niệm anh khảo nghiệm qua, nhất định là phải ở trong phạm vi nhất định, không thể hấp thu quá phạm vi 30 mét.
Nói cách khác, trong nhà lúc đó, lấy anh làm trung tâm, trong phạm vi ba mươi mét xung quanh, nhất định có một người, đối với anh trong nháy mắt sinh ra ác niệm cực kỳ khủng bố, sau đó ác niệm biến mất một cách không giải thích được.
Loại cảm xúc này lên lên xuống xuống, căn bản không giống như người bình thường có thể làm được.
Trạng thái tinh thần như vậy, khiến Lý Trình Di hoài nghi người thần bí này có phải tinh thần có vấn đề hay không.
Lúc trước anh vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, nhưng trước đó có quá nhiều chuyện, bận rộn đến có chút quên, lúc này mới nhớ tới.
“Chị cậu à? Chúng ta quả thật chú ý tới, gần đây chị cậu đang tiếp xúc với một số người tương đối phức tạp, khảo hạch kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh của chị cậu thất bại, phí báo danh trôi sông trôi biển, lại phát sinh xung đột với người khác ở trường học, đánh đối phương một trận. Sau đó, liền đột nhiên tiếp xúc với mấy người có bối cảnh tương đối phức tạp. " Tân Đức Lạp trả lời, đối với Lý Trình Di là nhân tài có cường độ tinh thần cao, ký ức thoáng hiện rất dễ dàng có được, nên được ông ta tương đối quan tâm.
“Người bối cảnh tương đối phức tạp? Có thể tra được lai lịch thân phận của bọn họ không? "Lý Trình Di giật mình, lên tiếng hỏi.
"Cái này không có cách nào, chúng ta chủ yếu tinh lực tập trung ở trên người cậu, chị cậu học ở trường quân đội cao cấp, tin tức phong tỏa tương đối nhiều, nhiều khi chúng ta không cách nào vượt được tường lửa để tra xét thông tin trong trường, nơi đó thậm chí ngay cả tới gần cũng không được phép."
Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy lo lắng, chúng tôi có thể đặc biệt phái người điều tra. Nhưng không đảm bảo nhất định sẽ có kết quả. "Ông ta nhìn Lý Trình Di, thành thật nói.
“Nếu có thể, hy vọng có thể điều tra. "Lý Trình Di gật đầu khẳng định.
“Ừm. Người chị kia của cậu, quả thật có chút không dễ hình dung, cậu lo lắng cho cha mẹ mình phải không? "Tống Nhiễm ở một bên lên tiếng hỏi.
“Vâng, có chút. "Lý Trình Di gật đầu.
Anh không thèm để ý Lý Trình Cửu người này, thông qua ký ức của người tiền thân anh hiểu rất rõ, người phụ nữ kia vô tình vô nghĩa, tự tư tự lợi, làm ra chuyện gì đều rất bình thường.
Anh lo lắng chính là, cha mẹ tiền thân đều là người trung thực, vạn nhất gặp phải nguy hiểm bởi vì Lý Trình Cửu tiếp xúc với người xấu, gặp phải liên lụy, đó mới là phiền toái.
Cho nên anh muốn tra xét, nếu như có thể, tốt nhất triệt để giải quyết xong loại tai họa ngầm này.
“Tôi không muốn mình thoát khỏi Góc chết, trong nhà còn xảy ra chuyện. Nếu không quá khó khăn, tôi hy vọng có thể giải quyết triệt để mối đe dọa tiềm tàng. "Lý Trình Di nghĩ sao nói vậy.
Cũng bởi những lời nói này của anh mà không khí có phần lạnh lẽo.
Tân Đức Lạp hơi ngẩn ra, ông nhớ rõ không bao lâu trước đây, Lý Trình Di vẫn chỉ là một người đối với Góc chết còn rất lạ lẫm, mà hiện tại...
Cậu ta không nên nói ra một câu như vậy...
Ít nhất hiện tại không nên.
“Xem ra cậu ở Góc chết trải qua rất nhiều chuyện. "Tư Mã Quy nhướng mày nói.
"Ừm, tôi gặp phải Góc chết đầu tiên, cũng là Góc chết duy nhất, so với phố sương mù khó hơn nhiều. Đi vào ba người, chỉ có một mình tôi sống sót, tôi cũng lần thứ ba tiến vào thử vận may mới sống sót." Lý Trình Di trả lời.
"Vậy cậu đủ tàn nhẫn, đại bộ phận Góc chết kỳ thật tính nguy hiểm cũng không mạnh như vậy, đa số là nhốt người trong đó để vĩnh viễn không ra được." Tư Mã Quy giơ ngón tay cái.
Két
Xe nhanh chóng phanh lại.
“Được rồi, xuống xe thôi, đến nơi rồi. "Tống Nhiễm lái xe ngắt lời hai người.
“Tôi khát, đi mua chút đồ uống, các anh muốn gì? "Tư Mã Quy mở cửa xe quay đầu hỏi.
“Nước có ga. "Chung Dĩnh.
"Bean." Tân Đức Lạp.
“Tanta. "Tống Nhiễm.
Lý Trình Di lắc đầu, ý bảo mình không cần.
Bean là một loại đồ uống giống như coca, trong khi Tanta là một loại đồ uống ngọt có thêm một chút chất kích thích. Anh không thích những thứ này.
Mọi người lục tục xuống xe, Lý Trình Di đeo AR lên, trong kính mắt tự động chồng lên định vị hư ảnh bản đồ địa hình đường Học Trung hơn một trăm năm trước.
Vị trí xe dừng lại, là một con phố cổ tên là đường Thiên Tinh.
Vừa dừng lại đã có một ông lão mặc quân phục rằn ri màu xanh đậm, tiến lên cầm hóa đơn thu phí đỗ xe.
Tống Nhiễm nộp trước ít tiền, cầm hóa đơn thu phí.
Lý Trình Di, Chung Dĩnh, Tân Đức Lạp thì quan sát xung quanh.
Đây là một khu phố cổ với những khối gạch trắng nhỏ trên mặt đất.
Phòng ốc hai bên tương đối cao, ước chừng chừng mười mét, bề ngoài đều là màu xám trắng, có chút phong cách châu u.
Mỗi tòa nhà mỗi hộ gia đình đều có ban công nhỏ hình cung tròn, cửa sổ cũng đều là vòm tròn chiếm đa số.
Dưới lầu nhà, đều là từng cửa hàng mặt tiền.
Những cửa hàng này có cửa còn mở, treo bảng hiệu hình chữ nhật, có cửa đã đóng cửa ngừng kinh doanh.
Lý Trình Di nhìn quanh bốn phía, thấy bên cạnh mặt tiền tòa nhà, trên tường thậm chí còn lưu lại không ít dấu vết khói đen.
Anh đi tới một cửa hàng, cửa hàng này tên là 'Lam Dương Trân Châu'.
Bảng hiệu là một hình trụ chịu lực treo ở dưới cùng của tòa nhà, được cố định bằng ba miếng kim loại màu đen.
Lý Trình Di đưa tay nhẹ nhàng ở mặt sau bảng hiệu, dùng ngón tay xoa xoa.
Lấy ra nhìn, trên đầu ngón tay đã có một tầng tro đen.