← Quay lại trang sách

Chương 112 Tên mập dẫn lối

Tất cả mọi người chú ý tới, những cái cột này, không phải đèn đường!

“Không đúng! Cột xi măng trên đường Học Trung, sao tất cả đều là cột điện? "Chung Dĩnh hô lên.

"Đúng vậy, chúng tôi đi vào phố sương mù trong Góc chết, toàn bộ đèn đường đều là cột xi măng, không có một cái nào là cột điện!" Cho nên......

"Cho nên, kết hợp với vị trí chúng ta tìm lúc trước là một hồ nước, rất có thể, phương hướng chúng ta tìm hoàn toàn sai rồi!"

“Nhưng không đúng? Ai lại dùng cột xi măng làm đèn đường? Nghi quốc có nơi này sao? "Tống Nhiễm đưa ra nghi vấn.

Vấn đề này rất mấu chốt, sau khi đưa ra, mấy người trong AR đều trầm mặc.

Đúng vậy, cột xi măng làm đèn đường, chi phí cao, xây dựng khó khăn lớn, trực tiếp dùng một cây cột sắt rỗng còn nhanh hơn rất nhiều, chi phí cũng thấp.

“Là nước ngoài sao? "Lý Trình Di hỏi.

“Không thể nào, bảng hiệu trên phố đều là chữ Nghi Quốc. "Tư Mã Quy phủ định.

“Có lẽ là đèn đường kết hợp với cột điện? "Tân Đức Lạp nói.

Cũng có khả năng.

Lý Trình Di hủy bỏ ảnh chụp trước mắt, nhìn một loạt nhà cũ bên đường, lâm vào trầm tư.

Anh rất muốn lại vào phố sương mù một lần, mặc dù có chút ích kỷ, nhưng mục đích của anh không phải là vì giúp Chung Dĩnh, mà là muốn lại đi sờ đóa hoa trắng nhỏ thần bí kia.

Nhưng hiện tại manh mối lâm vào cục diện bế tắc, hết thảy đều kẹt ở xác định đường Học Trung.

Dựa vào cột đá chịu lực, Lý Trình Di không ngừng sửa sang lại suy nghĩ.

Có lẽ nên trở về gần quán bar kẹo, lại tiến hành ký ức thoáng hiện thì tốt hơn.

Ánh mắt anh vô thức nhìn một tiệm bánh ngọt ở đường đối diện.

Tên cửa hàng là bánh ngọt Chu gia.

Cửa mở rộng, trên mặt đất đặt từng ngăn kéo bằng gỗ, trong ngăn kéo đặt từng túi bánh mì, bánh bích quy.

Ánh đèn trong tiệm dịu dịu, hai nhân viên tạp dề đen áo trắng, đang bận rộn sửa sang lại cái gì đó sau quầy.

Đúng lúc này, một đứa bé mập mạp rón rén đi tới bên cửa tiệm bánh ngọt, vươn tay thó mấy túi bánh ngọt trước cửa tiệm nhét vào trong một cái túi da mình mang theo.

Thấy nhân viên cửa hàng không chú ý đến mình, cậu bé mập cũng cả gan, bắt đầu cúi đầu vào trong tiệm, thấy trước máy thu ngân không có người, thò tay lấy tiền trong máy thu ngân.

Mắt thấy thằng bé béo mập kia cầm một đống tiền, chạy từ trong tiệm ra.

Lý Trình Di nhìn xung quanh, không thấy ai chú ý, quyết định ra tay quản giáo thằng bé này.

Lúc này anh bước nhanh qua đường phố, chặn thằng béo lại.

“Làm gì thế?! "Anh quát khẽ, khiến thằng bé sợ run lên, cái túi da cũng rơi xuống đất, xoay người bỏ chạy.

Lý Trình Di tiến lên, nhặt lên túi da, mở ra nhìn, bên trong trống rỗng, không có thứ gì. Anh nhất thời hiểu được, thằng bé này chắc đã giấu tiền và đồ ở nơi khác. Lúc này anh nhanh chóng đuổi theo thằng mập

Hai người chạy như điên dọc theo bên đường. Chạy đến thùng rác màu đỏ, thằng mập rốt cục chạy không nổi nữa, dựa vào cây cột thở hổn hển.

“Anh theo đuổi tôi làm gì? " Thằng bé quay đầu lớn tiếng nói với Lý Trình Di.

Lý Trình Di cảm thấy mình vẫn luôn là một người rất có tinh thần trọng nghĩa, cho nên khi nhìn thấy đối phương trộm tiền nhất thời cảm thấy nhịn không được.

“Tôi không làm gì cả? "Thằng mập hùng dũng nói.

Lúc này Lý Trình Di mới nhìn rõ bộ dáng mập mạp này.

Rất béo, ngũ quan bị thịt mỡ chen thành ba khe hở, ngay cả con ngươi cũng nhanh thấy không rõ.

Trên người mặc áo thể thao màu đỏ kiểu cũ, phía dưới mặc một cái quần thể thao màu trắng ố vàng, chân đi một đôi giày cao su màu xanh lá cây dính đầy bùn khô.

Lý Trình Di chú ý tới, ngực trái áo thể thao của tên mập, còn có một ký hiệu nửa hình tròn màu trắng, đó là một hình vẽ giống như mặt trời mới nhô lên, phía dưới có một hàng chữ: Trường tiểu học thực nghiệm Đông Liễu.

“Thứ mày vừa lấy đâu? "Lý Trình Di nghiêm nghị nói.

“Tôi không lấy! Anh quản cái gì chứ? Lắm chuyện! "Tên mập lầm bầm.

“Mày nói thêm một câu nữa xem "Ánh mắt Lý Trình Di lạnh lùng.

“Mẹ kiếp......”

Bộp.

Một tiếng trầm đục vang lên, Lý Trình Di tát một cái vào mặt đối phương, đánh cho thằng bé lảo đảo ngã xuống đất, trong lúc nhất thời bối rối.

Trên khuôn mặt béo núc của nó in dấu năm ngón tay.

“Ăn cắp đồ lại còn dám mắng người, mày mà ở khu của tao thì ăn no đòn!"

"Nhưng việc tôi làm có liên quan gì đến anh, người ta đều mặc kệ!" Thằng bé bắt đầu mếu máo nói.

“Đúng lúc tao không có việc gì làm! Làm sao?! Tao quản mày thì làm sao? "Lý Trình Di hỏi ngược lại.

Anh tiến lên túm lấy tên mập đánh cho một trận.

“Đừng đánh đừng đánh! "Thằng bé mập ôm đầu kêu loạn.

"Thằng ôn con còn dám bật tao!?"Lý Trình Di bởi vì không tìm thấy manh mối Góc chết mà đang bực mình, lúc này bắt được một cái bao cát, chính là để xả giận.

Cũng chính là anh còn phải kiềm chế, nếu không lấy sức lực hiện tại của anh thì chỉ cần vài đòn tên này đã nội thương.

"Anh nghe được các anh muốn tìm Tiệm tạp hóa Ngô Ký, tôi biết ở đâu!!" bỗng nhiên tên mập kêu lên.

“!? "Lý Trình Di dừng tay lại, hai mắt nhìn thẳng đối phương. Làm sao mày biết chúng tao muốn tìm cửa hàng tạp hóa Ngô Ký?

"Mấy người các anh đứng ở bên đường đeo kính, đi hết chỗ này đến chỗ khác, nói chuyện còn lớn tiếng như vậy, người xung quanh ai không nghe thấy?"

"......" Lý Trình Di đờ người, hồi tưởng lại hành động của mấy người bọn họ, trong mắt người ngoài không biết Góc chết, chắc bọn họ tưởng là thần kinh có vấn đề.

“Được rồi, vậy mày nói xem, cửa hàng tạp hóa ở đâu? "Anh nhìn về phía thằng bé trầm giọng hỏi. "Nếu như mày có thể nói ra vị trí, tao không đánh mày nữa mà còn cho mày thêm tiền!"

“Anh thả tôi ra đã. "Tên mập vội vàng nói.

Lý Trình Di nghe vậy, vội vàng tránh ra, lui về phía sau hai bước.

Nhìn tên mập từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người.

“Nói đi, mày biết ở đâu? "Anh tiếp tục hỏi.

Chính là cửa hàng tạp hóa Ngô Ký bán kẹo bong bóng, đậu hủ khô chiên, còn có dán giấy nhỏ, tôi biết. Lúc trước còn nhìn thấy máy bán trái cây trước cửa nhà bọn họ. "Tên mập lau nước mũi quệt lên mông, nhanh chóng nói.