Chương 125 Kỹ thuật cận chiến
Nói như vậy, chiến thuật quỹ đạo chữ thập của tôi sẽ không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của cậu. Bản thân tôi là nửa người cải tạo, cho nên phương diện này không học quá sâu, bất quá, ông chủ ngược lại biết có đại sư dạy chiến thuật chiến đấu lợi hại.
“Không phải là loại lăng xê chứ? "Lý Trình Di nhíu mày.
“Không, ông ấy từng đảm nhiệm chức huấn luyện viên cận chiến đặc chủng của bộ phận an ninh, sau đó về hưu, bởi vì hiện nay nơi cần dùng đến cận chiến càng ngày càng ít, nên ông ta cũng cả ngày không có việc gì làm. "Tống Nhiễm trả lời.
Ông ấy lúc còn trẻ dung hợp rất nhiều môn phái, tự nghĩ ra kỹ xảo Long Tu Lực, cực kỳ cường hãn. Long Tu Lực là một loại kỹ xảo hóa lực đạo thành lực sát thương rất mạnh, tấm kim loại bình thường, mỏng một chút thật đúng là không ngăn được một chưởng của ông ta”.
“Vậy quả thật mạnh! "Lý Trình Di khẽ gật đầu.
"Bất quá hiện tại cũng đã không được, những năm trước đây, một học sinh cuối cùng của ông ấy tuyên bố không tập Long Tu Lực nữa, sau đó lấy vợ thì không ai còn thấy môn phái này." Tống Nhiễm thở dài.
Mấy chục năm khổ luyện, không ngăn được một người tiêu tiền để cải tạo cơ thể, cảm giác thất bại này căn bản không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Lý Trình Di ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
Ở thời đại kiếp trước kia, khoa học kỹ thuật không bằng nơi này, chiến thuật chiến đấu cũng đã xuất hiện tình trạng xuống dốc. Đến nơi này, cái gọi là kỹ thuật chiến đấu càng không được coi trọng.
“Được rồi, tiếp đi! "Tống Nhiễm khẽ quát một tiếng, lại xông tới gần, vung quyền.
Bùm.
Lý Trình Di một tay đỡ lấy, thân thể hơi chao đảo, nhấc chân đạp một cái.
Trong nháy mắt hai người lại lao vào chiến đấu, thuật cận chiến của Tống Nhiễm thô kệch có thừa, tinh tế không đủ, có thể nhìn ra được có rất nhiều động tác là thiết kế cho một số công năng khác, nhưng hiện tại bởi vì công năng máy móc tứ chi bị hạn chế, vì thế cận chiến bị hạn chế rất nhiều.
Từ sau khi đám người công ty từ Chiêu Sơn trở về, cái chết của Chung Dĩnh vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu Lý Trình Di.
Mỗi buổi tối anh nghỉ ngơi, sau khi ngủ, đều sẽ thỉnh thoảng mơ thấy Chung Dĩnh.
Mơ thấy cô một thân váy trắng, mặt đầy vết máu, lạnh lùng đứng ở bên giường, nhìn chăm chú anh.
Cho nên mỗi đêm ngủ được một nửa, Lý Trình Di đều đột nhiên bừng tỉnh, sau đó đứng dậy kiểm tra chung quanh.
Loại trạng thái nghi thần nghi quỷ này, cho đến khi anh bắt đầu toàn tâm toàn ý tập trung huấn luyện cận chiến, mới chậm rãi biến mất.
Nửa giờ sau, Lý Trình Di và Tống Nhiễm nghỉ ngơi, hẹn nhau, sau đó nói với ông chủ chuyện tìm giáo viên dạy võ mới.
Chiêu thức kỹ thuật chiến đấu quỹ đạo chữ thập đơn giản, anh ta cũng học được đại khái. Trừ phi Lý Trình Di cũng giống như Tống Nhiễm, cải tạo tứ chi thành nửa cải tạo người, nếu không cũng không cần phải luyện các phần khác.
Ra khỏi công ty, Lý Trình Di thở dài một hơi.
Lần này đi Chiêu Sơn, mặc dù không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Tân Đức Lạp vẫn phát cho mỗi người 5 triệu tiền thưởng. Dù sao bọn họ xác thực gặp phải nguy hiểm không nhỏ. Thiếu chút nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Có 5 triệu này, tuy rằng Lý Trình Di không mua được thiết bị bay nhưng dự định về có một vườn thực vật cũng bắt đầu được lên lịch trình.
Anh không cần trồng tất cả hoa cỏ, chỉ cần trồng thứ mình cần, chọn lựa kỹ càng một số chủng loại, là được.
Cho nên vườn thực vật như vậy, quy mô không cần quá lớn.
Trừ vườn thực vật ra, quan trọng nhất vẫn là tìm hoa và ác niệm hấp thu mới được.
Chỉ có sau khi tiến hóa Hoa Lân Y, mới có thể mở ra hoa thần vị mới, hấp thu đóa hoa trắng nhỏ ở Góc chết phố sương mù kia!
Lý Trình Di đối với đóa hoa sơn lý hồng kia vẫn nhớ thương trong lòng.
Đi tới ven đường, anh lấy điện thoại di động ra mở phần mềm gọi xe.
"Muốn đi nhờ xe không?"Bên cạnh một chiếc xe màu trắng chậm rãi chạy ra từ bãi đỗ xe, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lười biếng của Tư Mã Quy.
“Thôi, anh Quy cứ về trước đi. "Lý Trình Di mỉm cười từ chối.
“Đã nói đừng gọi tôi là anh Quy! "Tư Mã Quy im lặng, hạ cửa sổ xe xuống, tăng tốc rời đi.
Lý Trình Di nở nụ cười, mở phần mềm gọi xe, nhập địa chỉ, định bắt đầu gọi xe.
Đột nhiên một tin nhắn gửi đến điện thoại di động của anh.
Leng keng.
Lý Trình Di thuận tay mở ra, liếc mắt.
Lý Trình Di, Văn Tinh Phường ở bên phải, thấy không? Bọn em thấy anh rồi! Đến đây chơi một chút đi.
Cách tòa nhà Tân Thế Kỷ không xa, trong một quán ăn nhỏ tên là Văn Tinh Phường.
Trần Bì tức Trần Di Quân đứng dậy, từ chỗ ngồi gần cửa sổ vẫy tay với Lý Trình Di.
Vừa vặn gặp được một người bạn, là một người rất tốt, vừa vặn Tinh Đồng cậu cũng ở đây, mọi người làm quen một chút, kết giao bạn bè.
“Nếu là người hoàn toàn không quen biết, không tốt lắm đâu?"một cô gái mặt mộc cột tóc đuôi ngựa ngồi đối diện, có chút khó xử.
Cô gái ăn mặc đơn giản mộc mạc, chỉ là áo T - shirt trắng bình thường, trước ngực có một con gấu nhỏ hoạt hình, phối hợp với quần jean bó sát người, đồ trên người không quá 100 đồng, nhưng chính là cách ăn mặc đơn giản như vậy cho thấy sức sống của tuổi thanh xuân.
Hai chân thon dài mượt mà cùng eo nhỏ trở thành bộ phận tiêu điểm hấp dẫn tầm mắt chung quanh.
So với cô, Trần Bì Trần Di Quân mặc chiếc áo len mỏng màu tím, phối hợp với váy ống xám và đen, lộ ra đường cong đẹp và thời thượng nhưng cũng nhìn cũng “chín” hơn một chút.
Ngoại trừ hai người ra, một bên còn có người thứ ba, cũng là một cô gái trẻ tuổi, tóc xoăn dài màu vàng, trang điểm đậm, váy dài màu hồng nhạt, trong tay mang theo một cái túi da đen chỉ có thể đựng điện thoại di động.
Cô tên là Tiết Tuyết, cũng là bạn học kiêm bạn tốt của Trần Di Quân.