Chương 130 Vụ án trong đêm
Đêm.
Tại một Quán bar ở Toại Dương.
Một chiếc xe điện màu trắng chậm rãi dừng lại bên cạnh một quán bar tên là Thanh Vân Lộ.
Lái xe là một cô gái yểu điệu dáng người mạnh mẽ. Tóc đen dài thẳng, áo len ngắn màu đen hở rốn, quần loe dài màu xám, bên ngoài quần chỗ đùi còn điểm xuyết những hạt ngân châu lấp lánh.
Ngồi ở phía sau cô, là một cô bé hơi béo, khá xinh, cũng tóc đen dài xõa vai, ước chừng mười mấy tuổi, ánh mắt non nớt trong suốt, trên người còn mặc đồng phục học sinh, nhìn qua là học sinh trung học.
“Chị về trước đi, lát nữa em tự đón xe về. "Cô bé nghiêm túc nói. Em và bạn học ở cùng nhau rất an toàn, yên tâm đi”.
Lát nữa chị tới đón em, nhớ gọi điện thoại cho chị" Cô chị lạnh nhạt nói.
“Ai nha, em chính là tham gia một buổi họp mặt sinh nhật bạn học, không có chuyện gì đâu. "Cô gái nhỏ cảm giác có chút mất mặt, đã lớn như vậy rồi, chị gái còn giống như mẹ già mỗi ngày quản mình, hơi rời khỏi tầm mắt một chút cũng không cho phép.
“Nghe lời là được, nếu không về nhà sẽ đánh em. " Bà chị lạnh lùng nói.
"Được rồi được rồi..." Cô bé học sinh xuống xe, sau đó đi theo dòng người vào quán bar, rất nhanh ở cửa đã bị đám bạn học kéo vào trong, đi vào trong một cái phòng lớn.
Nhìn em gái có người đón, bà chị mới an tâm một chút, lái xe rời đi, cô còn có công việc phải làm, chỉ là tạm thời tới đưa em gái, tham gia tiệc sinh nhật bạn học.
Không bao lâu, xe điện hòa vào dòng xe cộ, dần dần biến mất trên đường phố tràn ngập ánh đèn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã hơn ba giờ trôi qua.
Người trên đường quán bar cũng nhanh chóng giảm bớt, chỉ còn lại một ít cú đêm còn không muốn trở về.
Dọc theo quán bar Thanh Vân cũng lục tục có không ít thiếu nam thiếu nữ dáng dấp học sinh đi ra, có người đón xe rời đi, có người đạp xe đạp rời đi, cũng có người đi bộ trở về.
Nhưng duy chỉ có cô bé hơi mập lúc trước đi vào chưa ra.
Thời gian lại qua hơn nửa giờ.
Bên cạnh quán bar, một cánh cửa nhỏ bí mật phía sau bếp, cửa được nhẹ nhàng mở ra, hai thiếu niên khênh một cái bao đen trong chứa đồ vật, lén lút ra khỏi bếp.
Hai người nhìn xung quanh, dưới ánh sáng âm u, chỉ có thể nhìn thấy một người trong đó đeo khuyên tai hình con dơi màu vàng tối.
“Bây giờ làm sao bây giờ? Cậu có cách nào không! "Thiếu niên đeo khuyên tai giọng nói nôn nóng, lộ ra sự bất an.
"Đừng hoảng hốt, loại chuyện này chỉ cần không có chứng cớ, chúng ta khẳng định không có việc gì!"
"Đều tại cậu, tôi vốn cũng chỉ là muốn chơi đùa, cậu lại xen vào, tự nhiên khiến cô ta tỉnh lại, tôi căn bản cũng không muốn làm chết người!!"
"Nói be bé thôi, cậu muốn người tay nghe thấy chúng ta giết người sao!?" Cậu thiếu niên tát lên mặt người bạn đeo khuyên tai hình con dơi.
"Tôi cũng không muốn thế, lần trước đều không có xảy ra chuyện, như thế nào lần này lại xảy ra chuyện?
“Vậy bây giờ làm sao bây giờ? " Người thiếu niên bị đánh một cái, hơi tỉnh táo lại một chút.
"Trịnh Thanh Tuyền nhà không có bối cảnh gì, tôi lập tức nói với bố tôi hỗ trợ khắc phục hậu quả, nhiều lắm bồi thường chút tiền chính là..." người thiếu niên vừa tát hạ giọng nói.
…………
“Thật sự không sao hả? "Thiếu niên đeo khuyên tai tựa hồ bị đối phương trấn an, cũng chần chờ.
"Chắc chắn không có việc gì, sắp xếp một chút, tạo ra tình huống là cô ta vô ý thiệt mạng, không liên quan đến chúng ta, sau đó mang đi hỏa táng, tránh đi khám nghiệm tử thi là được, bố tôi trước đó cũng làm như vậy!”
…………..
4h17 chiều, tiệm hoa cung đình.
Đây là chuỗi cửa hàng bán hoa lớn nhất Toại Dương, chuyên kinh doanh các loại lẵng hoa khai trương cửa hàng hay tặng đón khách.
Toàn bộ cửa hàng hoa chính là một tòa biệt thự màu trắng xinh đẹp, mặt ngoài biệt thự treo đầy đủ loại dây leo hoa cỏ.
Màu tím, hồng nhạt, màu đỏ, màu trắng, lớn nhỏ, muôn vàn đóa hoa kiểu dáng khác nhau tựa như ngôi sao treo xung quanh biệt thự. Mỗi vị khách đến và đi đều có thể ngửi thấy hương thơm pha trộn mạnh mẽ.
Sau khi tiến vào, là ánh đèn mờ mờ ấm áp.
Trong ánh đèn, một phòng khách rộng rãi ấm áp đập vào mắt.
Lý Trình Di đi vào cửa chính, lập tức có nhân viên phục vụ tiến lên.
“Chào anh, xin hỏi anh là tới tham quan hay là có hẹn trước?”
Nhân viên phục vụ mặc váy dài màu vàng nhạt, đeo khuyên tai hổ phách, bộ dáng ngọt ngào, tóc dài đến thắt lưng, lúc tới gần cũng có thể ngửi thấy một mùi hoa thanh nhã.
“Có hẹn trước. "Lý Trình Di trầm giọng nói.
Ánh mắt anh đánh giá chung quanh cửa hàng bán hoa lớn nhất Toại Dương này, lần này anh đàm phán vườn thực vật, chính là vườn hoa cung đình này, cho nên địa điểm hai bên ước định trao đổi, cũng là cửa hàng chính này.
Anh lần đầu tiên tới nơi này, ngược lại không nghĩ tới nơi này trang hoàng rất khác biệt như vậy.
Bên ngoài là biệt thự, bên trong lại là cảnh sắc như vậy.
“Vâng, xin hỏi là vị quản lý nào đã hẹn trước? "Nhân viên phục vụ tiếp tục hỏi.
“Từ Trung Sinh. "Lý Trình Di trả lời.
Giám đốc Từ à, dạ là anh là Lý Trình Di phải không ạ, mời qua bên này.
Nhân viên phục vụ dẫn Lý Trình Di xuyên qua đại sảnh dưới ánh đèn dịu dịu, vượt qua một khung cửa hình tròn.
Trước mắt nhất thời rộng mở sáng sủa.
Phía sau khung cửa, là một mảnh hồ nước mọc đầy lá sen.
Hồ nước nối liền với một dòng suối trong suốt uốn lượn vặn vẹo, xa xa còn có cầu đá màu xám hơi nhô lên, đình viện lầu các như ẩn như hiện giữa biển hoa.