Chương 134 Biến mất không tăm hơi
Trịnh Thanh Nhung nằm nghiêng trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo ướt sũng, làm cho nỗi đau trên người cô ít nhiều có chút dịu đi.
“Làm sao bây giờ? Mang về trước đi? "Cô nghe thấy một người bên cạnh hỏi.
“Đội trưởng nói nghĩ biện pháp trực tiếp xử lý, trong thành giám sát quá nhiều, lát nữa mày lái xe tới, chúng ta kéo ra ngoài thành, tìm một con sông ném xuống”.
“Bật thiết bị chặn tín hiệu lên, tránh bị điện thoại chụp được, hai người nhanh nhẹn một chút”.
“Vâng......”
Giọng nói xa dần, càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhỏ.
Trịnh Thanh Nhung chậm rãi cảm giác đầu óc choáng váng, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Bất tri bất giác, cô không nghe thấy cái gì, trước mắt tối đen.
Khi cô lâm vào hôn mê không lâu, ba tên đàn ông của Tập đoàn Thiết Phong đang muốn nâng lên cô, lên xe định đi ra vùng ngoại ô xử lý cho xong.
Mới đem người nhét vào bao tải, chuẩn bị khiêng lên rời đi.
Quay người lại, lại đột nhiên phát hiện đầu hẻm, một người đàn ông xa lạ đen thui đang đứng, cúi đầu không nhìn thấy khuôn mặt.
Ba người hoảng sợ, không nghĩ tới ngay bên cạnh mình lại đột nhiên có thêm một người.
Con hẻm này chỉ lớn như vậy, bọn họ ước chừng ba người, lại không phát giác đối phương đi vào.
Tình huống ít nhiều có chút quỷ dị.
“Mày là ai?! "Tên đàn ông to lớn cầm đầu cảnh giác tiến lên một bước, nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Công ty tư nhân đòi nợ cờ bạc, không có việc gì đừng xen vào việc của người khác!”
“Đây là lý do bọn mày chuyên lấy ra dùng để ngụy trang”.
“Tao vừa mới nghe được, chúng mày muốn ném cô ấy xuống sông?” Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, phát ra thanh âm trầm thấp.
Ba người đang muốn trả lời, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, trong nháy mắt, ba người đều là không tự chủ được lui về phía sau.
Người đàn ông căn bản không lộ mặt, mà là lộ ra một tấm giáp mặt nạ phức tạp chế tạo bằng kim loại tím đen!
Trên mặt giáp tràn đầy hoa văn tử đằng tinh xảo nhẵn nhụi.
"Người anh em, cái này không liên quan đến người anh em, không đáng xen vào việc của người khác. Có thời gian về nhà tắm rửa, uống sữa, xem phim không thoải mái hơn sao?"
“Nhưng tao ngược lại cảm thấy, giải quyết xong chúng mày cũng không mất thời gian bằng uống một ly sữa”.
Lý Trình Di chậm rãi tới gần.
“Đương nhiên, nếu chúng mày có thể nói cho tao biết một ít nội tình, tao có thể xem xét hạ thủ nhẹ một chút”.
Ba người hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chậm rãi lui về phía sau.
Nếu như là bình thường không có kiến thức lăn lộn xã hội thì thôi, rất nhiều thứ đều chưa thấy qua, tự nhiên không biết mạnh yếu lợi hại hay không.
Nhưng bọn họ thì khác, làm cho Tập đoàn Thiết Phong, nhìn thấy một số người giống như người trước mặt này nên nhất thời không dám làm liều.
Không bao lâu, trong ngõ nhỏ truyền ra ba tiếng rên rỉ.
Ba người Tập đoàn Thiết Phong thất thểu, ôm cánh tay bị bẻ gãy của mình, bước nhanh chạy ra ngõ nhỏ, lên một chiếc xe van màu đen, hướng về phía xa tăng tốc chạy đi.
Lý Trình Di cũng đỡ Trịnh Thanh Nhung dậy, bước nhanh ra khỏi ngõ, đón xe ra ngoại ô.
Giám sát trong thành phố quá nhiều, làm cái gì cũng không tiện, nhưng ngoại ô thì khác.
Ngay khi anh rời đi không lâu, một người qua đường lặng lẽ từ đầu ngõ nhỏ đi vào, liếc mắt nhìn dấu vết trên mặt đất, lại bất động thần sắc nhanh chóng rời đi.
Sau khi ra khỏi ngõ hơn trăm mét, người qua đường mới cúi đầu đỡ máy truyền tin trên cổ áo.
“Ông chủ, ba người dẫn đường đã không thấy đâu, Trịnh Thanh Nhung cũng không có ở đây, chắc là bị Lý Trình Di mang đi rồi”.
"Làm tốt lắm, đổi người ở hiện trường quan sát, xác định phản ứng tiếp theo của Trịnh gia. Mặt khác, tên kia không báo cảnh sát sao?"
“Không”.
“Thú vị. Xem ra cũng là một người có ý tưởng. Không biết Tân Đức Lạp có biết hay không. "Từ Trung Sinh khẽ mỉm cười.
“Kế tiếp cần làm gì? "Người qua đường trầm giọng hỏi.
" Kế hoạch dụ dỗ đã hoàn thành, cậu trở về đi, những người phải vào Góc chết này lúc nào cũng có thể chết nên có làm hành động kỳ quặc gì cũng không ngạc nhiên. Dù sao, chó cùng rứt giậu, phát sinh cái gì đều không liên quan đến chúng ta. Trở về xem kịch." Từ Trung Sinh cười nói.
“Em hiểu rồi”.
Người qua đường kéo mũ, che ô cũng giống như những người tan tầm khác, rất nhanh không vào dòng người, biến mất không thấy tăm hơi.
Ngoại ô Toại Dương, bãi cỏ nhấp nhô hơi khô vàng liên miên, từng đám rừng cây giống như là ghẻ lở, điểm xuyết trên bãi cỏ.
Dòng suối chầm chậm chuyển động, chỉ có ngôi sao trắng sáng trên bầu trời đêm là nguồn sáng duy nhất.
Ngôi sao trắng là mặt trăng của mặt trăng, phản chiếu ánh sáng duy nhất.
Trịnh Thanh Nhung tỉnh lại sau khi bị một trận gió đêm lạnh táp vào người, cô chậm rãi đứng thẳng dậy, mới phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ ở sườn núi, liếc mắt nhìn chung quanh, không thấy gì, chỉ có một dòng suối uốn lượn kéo dài tới phương xa.
Một bóng người thân hình khôi ngô cao lớn, đang đứng ở cô cách đó không xa, an tĩnh nhìn chằm chằm cô.
“Cô tỉnh rồi à? "Lý Trình Di hạ giọng trầm giọng nói.
"Anh là ai?" "Tôi tại sao lại ở chỗ này?"- Trịnh Thanh Nhung cảnh giác nhanh chóng bò dậy, kiểm tra quần áo trên người.
Để thuận tiện hành động, lần này ra ngoài cô mặc quần áo dài màu đen đơn giản, tuy rằng bó sát người, nhưng sẽ không lo lắng bị quần áo làm vướng víu.
Học qua môn vật lộn tự do, còn am hiểu sử dụng vũ khí, Trịnh Thanh Nhung khi nhìn thấy thi thể em gái, liền có ý định sẵn sàng dùng bạo lực bất cứ lúc nào.
Nhưng đáng tiếc, cô đánh giá cao sức mạnh của mình, khi đối mặt với 3 tên đàn ông đuổi theo kia, chỉ mới đối mặt đã bị đánh gục, nếu không phải là trên đường có người âm thầm giúp cô đánh yểm hộ, cô có lẽ chạy không bao xa đã bị trói đi.
Sau một hồi chạy trốn, cuối cùng cô vẫn bị chặn lại, bị đánh một trận.
Sau đó chính là cảnh Lý Trình Di nhìn thấy, cô bị đánh ngất.
“Ba người kia đâu? Các ngươi lại đang giở trò gì? "Trịnh Thanh Nhung lạnh lùng nói.
Lý Trình Di không trả lời, chỉ chậm rãi đến gần.
Quái nhân trong thành phố