← Quay lại trang sách

Chương 157 Chai nước bí ẩn

“Đừng gọi tôi! "Sắc mặt Tống Nhiễm ngưng trọng, đổi xe thành lái tự động, khom lưng mở một ô tối dưới ghế.

Từ đó lấy ra một ống kim loại màu bạc, ném về phía sau. "Tiêm cho cậu ta!”

“Cái này Mộng Huyễn Thủy! Anh điên rồi!? "Tư Mã Quy tiếp lấy ống kim loại, nháy mắt nhận ra thứ đồ chơi này.

Mộng Huyễn Thủy, thuốc gây ảo giác cao cấp nhất, từng bởi vì có hiệu quả bổ huyết mà rất được chào đón, nhưng sau đó phát hiện gây ra tổn thương vĩnh viễn với hệ thần kinh, vì thế bị liệt vào hàng cấm, thứ này đồng thời cũng là một trong những loại thuốc gây nghiện mạnh nhất.

“Tiêm đi! Dù sao cũng tốt hơn chết! "Tống Nhiễm cao giọng quát.

Tư Mã Quy cắn răng, cầm lấy ống tiêm.

Bộp.

Đột nhiên tay anh ta bị Lý Trình Di nắm chặt.

“Không sao... "Sắc mặt Lý Trình Di tái nhợt, không chút huyết sắc, nhưng......

Lúc này, ở trong xe không ngừng hiện lên quang ảnh sáng ngời, toàn thân anh xẹt qua một tia kim quang mờ nhạt.

Kim quang kia rất nhạt rất yếu, lẫn vào trong quang ảnh, không ai phát hiện ra.

Đó là hoa ngữ kiên cố!

Cùng lúc hoa ngữ có tác dụng, máu trên người Lý Trình Di cũng bắt đầu trở nên cực kỳ chậm chạp.

"Tôi có thể chịu đựng, đi bệnh viện, truyền máu!" Sau khi nói được những lời này, ý Trình Di cũng không gượng được nữa, rơi vào hôn mê.

Trong lúc mơ mơ màng màng, anh vẫn duy trì trình độ cảnh giác thấp nhất, nhìn Tư Mã Quy và Tống Nhiễm dừng xe, nâng mình dậy đưa lên cáng cứu thương.

Sau đó là tiếng ô ô của xe cứu thương, vầng sáng đỏ xanh lấp lóa trước mắt.

Có lẽ là dưới tác dụng kiên cố của hoa ngữ, khiến cho anh vẫn trong trong trạng thái thanh tỉnh, ý thức của anh tuy rằng trì trệ nhưng giác quan vẫn có thể nhìn thấy tất cả phát sinh chung quanh.

Tiến vào bệnh viện, đưa vào ICU, từng thiết bị được sắp xếp bên cạnh giường bệnh, máu và thuốc được truyền từ tay rồi lan ra toàn thân.

Các chỉ số hồng cầu đang giảm cuối cùng cũng ổn định và bắt đầu tăng dần trở lại.

Lúc này ánh mắt Lý Trình Di hơi biến thành màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ông chủ Tân Đức Lạp vội vã chạy tới.

Cách lớp cửa kính, Tân Đức Lạp gật đầu với anh, sau đó quẹt thẻ trả tiền.

“Đừng lo lắng, tất cả đều có công ty! Thanh toán cho cậu tính vào tai nạn lao động”.

Thông qua máy truyền thanh, anh trầm ổn nói “Ông chủ thật tốt!"Lý Trình Di khó khăn giơ ngón tay cái với Tân Đức Lạp, nở nụ cười: “Em sẽ lo dưỡng lão cho ông chủ”

“Cậu cứ khỏe lại rồi nói sau" Tân Đức Lạp im lặng nói.

Tên nhóc này, đến bây giờ còn không quên nói đùa.

Ông đứng bên ngoài ICU, nhìn tờ giấy kết quả bác sĩ đưa tới.

"Trong cơ thể người bị thương có một lượng lớn độc tố thần kinh không rõ thành phần, độc tố tan trong máu huyết, chỉ có thể thay máu để cứu chữa. Chúng tôi đã lấy máu mang đi xét nghiệm, nhưng kỳ quái chính là, mẫu máu rút ra tất cả bình thường." trong giọng nói của bác sĩ lộ ra vẻ cực kỳ khó hiểu

Máu của cậu ta hoàn toàn giống như máu của người bình thường, ngoại trừ chỉ số hồng cầu thấp một chút, còn lại tất cả đều bình thường.

"Đừng quan tâm nhiều như vậy, anh nói cho tôi biết chữa khỏi cần bao nhiêu tiền?"Tân Đức Lạp đưa giả lại bác sĩ tờ xét nghiệm.

"Ít nhất ba ngày, một ngày 50 nghìn, may mắn là, tất cả các cơ quan đều không có bất kỳ vấn đề gì, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, chỉ số hồng cầu đều thấp như vậy, còn giằng co ít nhất mười mấy phút mới đưa đến bệnh viện, vậy mà tất cả các cơ quan đều bình thường, đây quả thực là..." Bác sĩ lộ ra dáng vẻ không thể hiểu nổi.

“Chữa khỏi cho cậu ấy là được, còn lại không liên quan gì đến anh. "Tân Đức Lạp thản nhiên nói, ánh mắt nhìn qua lớp cửa thủy tinh, nhìn Lý Trình Di đang nằm trên giường.

"Mấy người các anh..." Vị bác sĩ nheo mắt, dường như hiểu ra điều gì đó. Cũng không nói nhiều, xoay người lắc đầu rời đi.

“Ông chủ, đừng nói với người nhà tôi. "Lý Trình Di đột nhiên lên tiếng.

“Biết. "Tân Đức Lạp nói," Tôi sẽ giúp cậu giấu”.

"Ừm, lần này, có chút thu hoạch, tuy rằng nguy hiểm một chút, nhưng hẳn là đáng giá!"

Anh cũng không nghĩ tới cái kia Cửa hàng yên tĩnh nguy hiểm như vậy, khó trách mặt trên tờ giấy chỉ nói chống đỡ mười phút.

Bây giờ nhớ lại, mười phút này, sợ là 99% người cũng không thể chống đỡ được.

Trên thực tế, nếu như không có mấy người Tống Nhiễm đến, anh phỏng chừng tìm một chỗ mặc vào Hoa Lân Y, sử dụng hoa ngữ kiên cố, hẳn là cũng có thể ổn định trạng thái.

Đương nhiên, bọn họ đến là tốt nhất.

Dù sao hoa ngữ kiên cố cũng có thời hạn và cần thời gian giữa các lần sử dụng.

“Thu hoạch? Thu hoạch gì? "Tân Đức Lạp nghi hoặc.

“Cái này" Lý Trình Di giơ tay đưa chai nước trái cây và đồ uống trong tay.

“Thứ gì?”

Điều khiến anh bất ngờ là Tân Đức Lạp hoàn toàn không nhìn thấy, hai mắt đảo qua bàn tay anh, nơi đó trống không, không có gì cả.

Lý Trình Di nhìn thần sắc của ông, biết không phải làm bộ, ông chủ cũng không phải người thích nói đùa.

Lúc này trong lòng anh đã mơ hồ nhận ra điều gì.

“Về công ty nói sau”.

“Vâng!”

Hai người nhanh chóng quyết định.

“Mặt khác, tôi cần một AR có thể sử dụng offline, cơ sở dữ liệu đám mây bị đứt hoàn toàn không có cách nào sử dụng. "Lý Trình Di nhớ lại tình huống lúc trước liền im lặng.

“Cho cậu thêm một cái cái dự trữ là được. "Tân Đức Lạp cười nói. "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, trở về nói chuyện sau."

“Vâng”.

Tân Đức Lạp xoay người rời đi, chỉ để lại Lý Trình Di chậm rãi chợp mắt trên giường bệnh, bắt đầu nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên anh bị thương kể từ khi tiến vào Góc chết.

Lại bị thương nặng như vậy.

Ở bệnh viện trọn vẹn hai ngày, Lý Trình Di mới cơ bản ổn định lại.

Khi sức khỏe hơi ổn định một chút, anh liền yêu cầu xuất viện. Cả người lẫn giường bệnh trực tiếp được đưa đến một chỗ trong công ty.

Nơi đó đã có chuyên gia phụ trách chăm sóc anh.