Chương 161 Lựa chọn hoa thần vị thứ 3
Cửa hàng yên tĩnh cũng bị chặn ở bên ngoài, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
Lý Trình Di thở ra một hơi thật dài.
Xì.
Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra.
Lần này cuối cùng cũng bình thường, để lộ ra đại sảnh tầng trệt của tòa nhà.
Tống Nhiễm cầm di động vừa đi vừa điện thoại, vừa gọi vừa đi qua đi lại.
Nhìn thấy Lý Trình Di từ thang máy đi ra, vẻ mặt anh lo lắng.
“Vừa rồi tôi còn vào thang máy lên tìm cậu! Phát hiện cậu đột nhiên biến mất!? Có phải là cậu….”
Câu nói tiếp theo của anh ta chưa nói ra khỏi miệng.
Nhưng Lý Trình Di đã hiểu ý của anh ta.
Gật gật đầu với anh ta.
"Đi trước đã, chúng ta cần đi tìm giáo sư Chung Tuệ kia”
“Được! " Vẻ mặt Tống Nhiễm ngưng trọng, hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
Thời gian ngắn như vậy đã tiến vào một lần dự báo, đây đã là lần thứ hai, dự báo lần thứ ba chắc chắn Lý Trình Di tiến vào Góc chết, trước đó nếu như tìm không thấy cách thoát khỏi Góc chết, cậu ta rất có thể...
Lúc này hai người nhanh chóng lao ra khỏi tòa nhà, thiếu chút nữa đụng phải một đôi tình nhân vừa vào cửa.
Khi vừa lên xe Lý Trình Di đột nhiên lên tiếng.
"Đi qua chỗ vườn thực vật tôi vừa mua trước, tôi cất giấu một số vật ở đó, tôi cần phải mang theo để phòng thân!”
“Được! "Tống Nhiễm không hỏi gì khác, khởi động xe, nhập địa điểm.
Brùm
Động cơ khởi động, xe như ngựa hoang thoát cương nhanh chóng lao đi, đảo mắt liền phi dọc theo đường phố trống trải lao về phía trước.
Nửa đường, Lý Trình Di nhắm mắt không nói một lời.
Anh không phải đang nghỉ ngơi, mà là đang nghĩ đến các loại năng lực hoa ngữ mà mình ghi chép được để lựa chọn một hoa ngữ thích hợp cho hoa thần vị thứ 3.
Lúc này đây, muốn đối mặt với quái vật mà không thể chạm vào được tại Cửa hàng yên tĩnh thứ anh cần chính là loại có thể gây tổn thương hoặc khống chế được quái vật này.
Trong đầu một loạt hoa ngữ không ngừng hiện lên.
Hoa cúc dại màu trắng, hoa ngữ: Kiên nghị chi tâm.
'Bụi cây ven đường, hoa ngữ: Tương tư kính'.
Hồng Thược Dược, hoa ngữ: Tình hữu độc chung.
Lam Diên Vĩ, hoa ngữ: Khuynh mộ chi tâm.
Đủ loại năng lực hoa ngữ không ngừng hiện lên trong đầu anh. Đột nhiên, một hoa ngữ từng khiến cho anh ấn tượng khắc hiện lên trong lòng anh.
"Hoa hướng dương, hoa ngữ: vương miện rực rỡ."
Bản thân Vương miện rực rỡ có hai năng lực, thứ nhất, trị các bệnh về yếu nhược. Thứ hai, có tác dụng xua tan sự tồn tại của thuộc tính âm u.
"Nếu như tiến hóa, có thể trực tiếp biến thành tác dụng sát diệt?" Thay vì chỉ là xua tan?
Còn có hiệu quả trị liệu, sau khi tiến hóa, có lẽ có thể kèm theo cả hiệu quả kiên cố
Lý Trình Di động tâm.
Nếu như lần này mà anh không gặp quái vật không thể chạm đến được tại Cửa hàng yên tĩnh có lẽ anh chọn Tử Vi hoặc là Thiết Thụ cho Hoa thần vị thứ ba.
Nhưng hiện tại, khi anh thật sự gặp phải loại nguy hiểm này, mới hiểu được, một khi thủ đoạn đối phó xuất hiện khuyết điểm, sẽ gặp phải phiền toái và nguy hiểm.
Hoa hướng dương...... Chính là nó! Năng lực mạnh nhất của nó chính là không thời hạn! Không cần phát động, chỉ cần đội lên Vương miện rực rỡ là có hiệu quả! Tính bền bỉ mới là trung tâm! Hiệu quả trị liệu yếu ớt đến đâu, kéo dài thời gian lâu, cũng có thể tích tiểu thành đại!
Đương nhiên mấu chốt nhất chính là, trong vườn thực vật anh thu mua, có không ít hoa hướng dương.
Loại hoa này rất phổ biến trong các cửa hàng hoa, thường được sử dụng làm hoa chính của ngày lễ, kết hợp với các loại hoa khác thành bó hoa.
Lúc này, Lý Trình Di nhanh chóng xác định hoa hướng dương là hoa chủ vị thứ ba.
Trong nháy mắt đưa ra quyết định, trong lòng anh lại nghĩ tới đóa Sơn Lý Hồng mà mình yêu thích...... Đúng là trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Hơn 10 phút sau.
Xe việt dã nhanh chóng dừng ở vùng ngoại ô, nơi cư dân còn khá thưa thớt
Trước cổng vườn thực vật.
“Chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay! "Lý Trình Di đẩy cửa xe bước nhanh về phía cổng vườn thực vật. Hai bảo vệ thấy anh tới gần, đang định ra ngăn.
Một người đột nhiên dường như nhận ra anh.
"Ông chủ rốt cục đã tới, lần trước sau khi thông báo tất cả vẫn như cũ, mọi người đều muốn gặp anh..." Anh ta dường như muốn tiến đến lấy lòng.
“Lát nữa nói sau, mở cửa tôi vào lấy đồ trước. "Lý Trình Di trầm giọng nói.
“Vâng! "Bảo vệ thấy vẻ mặt lo lắng của anh, nhanh chóng im lặng, xoay người mở cửa sắt.
Khu vườn thực vật này không lớn, cũng chỉ cỡ bằng một sân bóng đá.
Bên trong từng dãy nhà kính chỉnh tề, tựa như từng con giun đang nằm.
Bên ngoài mỗi cái lán lớn đều treo tên giống hoa trồng bên trong.
Tuy rằng nơi này nhỏ hơn nhiều so với những vườn thực vật khác ở Toại Dương, nhưng rốt cuộc vẫn là nơi riêng tư mà Lý Trình Di có thể tự mình quyết định trồng cái gì.
Trước đó anh đã bảo những người ở đây bán những loại hoa mà anh không cần sau đó mua lượng lớn hoa Tử đằng và biến chủng của nó trồng ở đây, cả hoa Lay-ơn cũng vậy
Đi dọc theo con đường bên trong, anh đi tới lán trồng hoa Tử đằng trước. Bên trong từng đầu phun đang tự động phun nước dinh dưỡng. Trong vườn một số khu vừa được dọn sạch, bên trong đều là bùn đất.
Ở ngoài cùng bên trái lán lớn, có hai cái giá, phía trên treo dày đặc hoa Tử đằng.
Từ xa nhìn lại, tựa như mây tím.
Lý Trình Di bước nhanh tới, đưa tay nhẹ nhàng nắm vào bụi hoa.
Nhất thời, khí tức mát mẻ dày đặc tràn vào mu bàn tay, chảy vào trong ấn ký của Ác Chi Hoa.
Ác Chi Hoa thuộc về hoa Tử đằng, cũng đồng thời sáng lên Ánh sáng tím nhàn nhạt, tựa hồ đang tiến hành chữa trị.
Rất nhanh, thân hoa trước mặt tựa như biến thành vỏ rỗng, không có hoa.
Lý Trình Di tiếp tục thay thế.