← Quay lại trang sách

Chương 164 Cạm bẫy

Muốn thăm Giáo sư Chung kỳ thật buổi sáng tới là tốt nhất, lúc này, ông ấy chắc là còn đang ngủ trưa, các anh có thể phải chờ một lát rồi." Trang Phúc Hân vừa lái xe, vừa giải thích.

“Cũng là bất đắc dĩ vì chúng tôi cũng đang rất gấp, trước khi đến đã hẹn với giáo sư Chung rồi. "Tống Nhiễm tùy ý trả lời.

Rất nhanh, vài phút sau, xe dừng lại trước khu chung cư cũ.

Hai người xuống xe, Tống Nhiễm cảm ơn Trang Phúc Hân, sau đó tìm thấy cửa vào rồi cùng Lý Trình Di vào thang máy. Đi tới trước cửa 203, Tống lại tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

Bính bong.

……

Tiếng chuông cửa truyền thống vang lên, ngay cả ở cầu thang cũng nghe được rõ ràng.

‘Đến đây"Một thanh âm bà lão vọng ra. Sau đó có tiếng bước chân đến gần.

Cánh cửa mở ra một khe hở, lộ ra một con mắt có chút cảnh giác.

"Các cậu tìm ai?" bà lão cảnh giác hỏi, từ khe cửa đánh giá "Chúng tôi đã hẹn với giáo sư Chung, chúng tôi là Tiểu Tống và Tiểu Lý vừa mới gọi điện thoại." Tống Nhiễm cười trả lời.

“Ông ơi, có phải ông có hẹn không? "Bà lão quay đầu hướng vào trong phòng hỏi.

“A, đã hẹn rồi, để bọn họ vào đi" Một giọng nói có vẻ già nua, yếu ớt từ trong phòng trả lời.

Cửa lập tức mở ra, bà lão cầm dép đi trong nhà cho hai người. Chờ hai người tiến vào đóng cửa lại, bà lại đi vào phòng bếp chuẩn bị rót nước.

“Ông ấy đang ở phòng khách đọc báo, các cậu qua đó đi, tôi đi lấy nước" Vẻ mặt bà dịu lại nói

“Không cần, không làm phiền bà nữa. Chúng tôi hỏi một vấn đề rồi đi ngày. "Tống Nhiễm cười giải thích.

“Không sao, không sao. " Bà lão cũng cười cười, xoay người đi vào phòng bếp.

"Có mỗi chút chuyện mà phải đi xa như vậy, các cậu cũng thật vất vả, hiện tại người trẻ tuổi..." Bà lão vừa lầu bầu, vừa đi pha nước.

Tống Nhiễm và Lý Trình Di liếc nhìn nhau, đi đến phòng khách.

Trong phòng khách sô pha trải khăn hoa nhỏ màu trắng, có một ông lão gầy yếu tóc bạc phơ, ánh mắt rất nhỏ nhìn như hai khe hở.

Ông lão cầm tờ báo trong tay, một tay còn cầm điện thoại di động, đang dùng chức năng phóng đại trên điện thoại di động, đọc từng dòng từng dòng nội dung trên báo.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu, nhìn về phía hai người.

"Về môn của các cậu thì tôi chỉ có thể cho qua được môn mà tôi phụ trách, kỳ thật thời gian này tới tìm tôi, cũng đã muộn, đáng ra nên gặp tôi sớm hơn..."

“Chờ một chút. "Tống Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy không đúng. "Giáo sư Chung, chúng tôi vừa rồi không phải mới gọi điện thoại sao? không phải qua môn cái gì cả mà là cách thoát khỏi Góc chết kia?"

“Cách thoát khỏi Góc chết? "Chung Tuệ đầu tiên là nhíu mày, ngay sau đó, ông tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì.

Rầm một cái, ông đứng lên, báo chí và điện thoại di động trong tay rơi xuống đất, ánh mắt trở nên hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiễm.

“Cậu vừa mới nói...... Cách thoát khỏi Góc chết?! Các cậu đến là để tìm cách thoát khỏi Góc chết!?”

“Lẽ nào không phải sao? Chúng ta vừa mới nói chuyện điện thoại hơn một giờ trước mà, Giáo sư Chung! ông còn nhận lời là một tay giao tiền một tay cho chúng tôi biết cách thoát khỏi Góc chết!"

"Tôi vừa rồi chỉ nói chuyện qua điện thoại với hai học sinh không có cái gì mà một tay giao tiền, một tay giao cách thoát khỏi Góc chết!"

‘Các cậu... "Đột nhiên giọng nói của ông dừng lại, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ”.

"Không đúng, các cậu bây giờ đi nhanh lên!" – Giọng nói của ông bỗng nhiên bén nhọn dồn dập, "Mau mau mau! Nếu không thì không kịp đâu”

“Nhưng cách thoát khỏi Góc chết... "Lý Trình Di rốt cuộc nhịn không được, đứng lên mở miệng.

“Tôi không biết cái gì gọi là cách thoát khỏi Góc chết. Tất cả mọi thứ, đều....”

Rầm

Trong phút chốc, cửa sổ phòng khách tầng hai bị đập nát."

Một bóng người màu đen giống như tê giác bay vào, cùng với tiếng thủy tinh vỡ nát, nặng nề lao về phía Tống Nhiễm đang nói chuyện.

Biến cố lần này tới quá nhanh.

Tống Nhiễm chỉ kịp quay đầu, thân thể căng thẳng, tay đưa về sau lưng muốn rút súng.

Nhưng không kịp, anh đã bị bóng người hung hăng đụng vào người.

Hai người cùng nhau bay ra ngoài, phá vỡ cửa gỗ phòng ngủ, lăn vào trong.

Mảnh gỗ bay tán loạn, Chung Tuệ không chỉ không bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi, ngược lại hung hăng đẩy Lý Trình Di ra.

“Đi mau! Đừng lưu lại! Đây là cạm bẫy! “

“Cạm bẫy?”

Lúc này thân thể Lý Trình Di đã căng thẳng, cầm súng trong tay, nhưng anh không đi, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tuệ.

“Giáo sư Chung, tôi tới là vì phương pháp thoát khỏi Góc chết Cửa hàng nhỏ yên tĩnh!

“Tôi không biết gì cả! Tất cả cách thoát khỏi Góc chết, tôi cũng không biết! Những thứ kia đều ở......”

Bùm!

Một tiếng súng chợt nổ tung.

Lý Trình Di da đầu tê dại, theo bản năng Hoa Lân Y bao phủ đầu anh.

Phụt.

Ở trước mặt anh, bên cạnh vách tường nhất thời một cây đinh kim loại cắm phập vào.

Cây đinh cắm thật sâu vào mặt tường, phần đuôi còn đang rung lên. Lý Trình Di không nói hai lời, lập tức ngồi xổm xuống, tìm vật che chắn. Nhưng đúng lúc này, chỗ cửa sổ vừa mới bị đụng vỡ, lại một bóng người lần nữa xông vào.

Bóng người kia ở giữa không trung đạp vào vách tường, mượn lực chuyển hướng, đánh tới trước mặt Lý Trình Di.

Bùm!

Lý Trình Di dưới tình thế cấp bách, giơ tay bắn một phát.

Phát súng không trúng đích, phá vỡ một lỗ trên trần nhà.

Sau khi nổ súng, anh lăn qua một bên, không cần nhìn cũng biết đã tránh được một đòn của đối phương.

Bùm!

Hai tay Lý Trình Di mượn lực trên mặt đất, phá cửa phòng ngủ khác, vọt vào.

Đuổi theo!

Bóng người thứ hai xông vào đứng lên, lộ ra không ít phần kim loại bị tổn hại, rõ ràng là một người cải tạo.

Hắn ta mặc bộ âu phục đen, khuôn mặt vuông vức chất phác, tiêu chuẩn người đàn ông trưởng thành, nhưng lúc này một con mắt đang không ngừng lóe ra hồng quang, ngón tay phải biến thành từng cây châm kim loại bén nhọn.

Không chần chờ, hắn lập tức đuổi theo Lý Trình Di.

Nhưng không còn ai trong đó nữa.