Chương 190 Người đi dạo đeo mặt nạ
Bảo bạn bè của cậu cẩn thận, Pháo đài trầm mặc đã liệt hắn ta vào đối tượng trọng điểm cần chú ý, chỉ cần ở nội thành xuất hiện, sẽ lập tức báo lên liên hội cùng Cục an ninh." Trong vòng năm phút sẽ có cao thủ tùy thời chờ lệnh dẫn đội bao vây tiễu trừ.
Phía sau là file đính kèm, kèm theo hành tung cụ thể của mấy người mà công ty hỗ trợ điều tra.
Bởi vì đều là nhân vật công chúng hợp pháp, mấy người này cùng thủ lĩnh bang phái nên nhất cử nhất động đều gây động tĩnh không nhỏ, cho nên đối với công ty mà nói, điều tra rất dễ dàng.
Ngược lại nhân vật càng nhỏ, điều tra càng phiền phức.
“Hiểu rồi!” Lý Trình Di trả lời.
Lần trước sau khi bị công kích từ xa, anh đã đoán được Hoa lân y Tử đằng có thể sẽ bị khóa chặt.
Nhưng không sao
Anh không cần hoa Tử đằng là được.
Mang theo thiết bị bay, anh đi về phía một ngõ nhỏ âm u bên Bờ sông yên tĩnh.
Trong ngõ nhỏ đang mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa.
Một con mèo hoang ghé vào thùng rác tìm kiếm thức ăn, phát hiện Lý Trình Di đi vào, mèo hoang nhất thời nhảy vọt một cái, lắc mình chạy vào bóng tối.
Lý Trình Di mắt nhìn chung quanh góc tường, chỉ có một cái camera, hơn nữa còn bị người cố ý phá hư.
Hiển nhiên ngõ nhỏ này là phần tử bang phái phụ cận, giữ lại xử lý một ít việc không tiện bị người ta nhìn thấy.
Xác định chung quanh không có camera, anh buông thiết bị bay cùng túi áo xuống, thân hình chợt lóe, nhất thời đeo mặt nạ Hoa lân y Lay-ơn.
Chỉ có một khối giáp mặt màu vàng, làm cho người ta có cảm giác giống như là cosplay trò chơi, ở nơi ánh sáng ban đêm ảm đạm lại thích hợp.
"Mình cần tiền, cần ác niệm, cần phát triển bền vững. Mấy thứ này kết hợp lại, tốt nhất là giải quyết một lần.
Lý Trình Di sờ sờ mặt giáp màu vàng kim trên mặt, đặt rương Thiết bị bay xuống, cởi áo khoác phủ lên trên.
Anh nhìn xung quanh, vươn tay phải ra, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm màu vàng, trên mặt đất thoải mái đào một cái hố sâu hình vuông. Sau đó đem thiết bị bay ném vào, che cái hố lại
Đá vụn ném đến bên cạnh thùng rác.
Dù sao thứ này có các loại chứng thực, ngoài anh ra cũng không ai dùng được, còn có thể thông qua điện thoại di động định vị từ xa, cho nên anh cũng không lo lắng sẽ mất. Chỉ là tạm thời tìm một chỗ để cất.
Sau khi xác định không có vấn đề gì Lý Trình Di nhìn phụ kiện, xác định OK hết mới bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía Bờ sông yên tĩnh.
Anh cũng giống như những người khách bình thường khác, chậm rãi ung dung, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, đi vào đại sảnh.
“Ông chủ, anh có mát xa hay tắm không? "Một nữ phục vụ chủ động chào đón, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi tới tìm người. "Giọng Lý Trình Di qua máy biến thanh, đổi thành giọng nam trầm khàn.
“Quý khách tìm là ai? "Nhân viên phục vụ theo bản năng cảm giác không ổn. Đưa mắt ra hiệu cho mấy bảo vệ bên cạnh.
Mấy người xung quanh nhất thời chạy về bên này. Nào có ai đi dạo mà còn đeo mặt nạ màu vàng kỳ quặc như thế chứ
“Tôi tới tìm một người bạn. "Lý Trình Di trả lời. Dường như hoàn toàn không chú ý đến an ninh xung quanh.
"Như vậy xin hỏi bạn bè của anh có số phục vụ là..." Người phục vụ thấp giọng lễ phép hỏi.
“Tôi không biết anh ta có số bao nhiêu, nhưng tôi biết cậu ta tên là Long Nguyên Phúc."Lý Trình Di nói.
............
Hơn mười phút sau.
Trong một khu biệt thự cao cấp ở Toại Dương.
Long Sơn Quý một tay cầm tạ năm mươi cân, nhảy nhót, cầm tạ đấm về phía trước.
Trong tiếng xé gió, thần sắc hắn kiên nghị, trấn định, con ngươi màu nâu của hắn dường như chỉ nhìn thấy đầu phía trước của nắm tay. Năm nay hắn hơn 40 tuổi nhưng tích cực rèn luyện cơ thể cộng thêm với thuốc bảo dưỡng thực vật khiến hắn vẫn duy trì thể lực đỉnh cao.
Nhìn bên ngoài, hắn chỉ như một người hơn 30 tuổi.
Áo ba lỗ màu đen quần rằn ri, cơ bắp trên người đều đặn, không phải to con đơn giản.
Râu đen để lại tạo thành một đường thẳng trên môi, cộng thêm hai mắt nâu thâm thúy bình tĩnh.
Rất nhiều người chỉ ở dưới cái nhìn chăm chú bình tĩnh của hắn cũng cũng rất khó giữ được trấn tĩnh.
"Đại ca, nhóm đi nhập hàng lần trước chết mất 3 người, lão tam lại lén lút đi chời bời. Lần này đều là hàng thượng đẳng, tất cả đều là Bạch Tinh Nữ, chúng ta tổn thất có chút lớn."
Trong phòng khách phía sau, một tên mập tóc ngắn đeo kính đẩy cửa đi vào, vừa mở miệng đã oán giận.
“Lát nữa bảo lão Tam tự mình tìm người bổ sung. "Long Sơn Quý lãnh đạm nói. Hàng hóa bên Lục Sơn thế nào?”
“Lục Sơn à, lão già chết tiệt kia lúc trước tính tình còn rất cứng rắn, nhưng sau khi cắt một bên tai con gái lão, lão lập tức chịu phục, hiện tại rất thành thật. "Tên mập quần đùi ngắn màu sắc rực rỡ, nhìn qua tựa như một quả cầu nhiều màu, trong tay nghịch một con dao găm da rắn.
‘Vậy là được, chú ý đừng để lại sơ hở. "Long Sơn Quý thản nhiên nói.
Ngay khi tên mập còn muốn nói chuyện, tiếng chuông di động trên người hắn chợt vang lên.
m nhạc dịu dàng có chút chói tai.
Tên mập lấy ra nhìn, nhận điện thoại. Mới vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một tiếng nói dồn dập.
Không nghe được mấy câu, sắc mặt tên mập thoáng cái thay đổi. Đã xảy ra chuyện! "Hắn nhanh chóng buông di động xuống nói với Long Sơn Quý.
Long Sơn Quý nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi. Bỗng nhiên điện thoại di động của hắn cũng vang lên. Số điện thoại di động này không phải người bình thường có thể biết, biết chỉ có người thân cận của hắn biết.
Cầm lấy chiếc điện thoại di động màu bạc trên bàn trà, hiển thị cuộc gọi đến là một dãy số xa lạ, hắn dừng lại, nhanh chóng bấm chuyển máy.
“Long Sơn Quý phải không? "Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam khàn khàn.