← Quay lại trang sách

Chương 207 Tìm lời giải đáp

Đặt búp bê xuống, anh bắt đầu tìm kiếm các loại nước đóng hộp và nước trái cây giữa các kệ.

Chẳng mấy chốc, trên kệ để đồ ăn nhẹ và đồ uống, anh tìm thấy một đống đầy nước trái cây và đồ hộp.

Tùy tiện chọn đồ uống đóng gói tinh xảo một chút.

Lý Trình Di vươn tay, rút nó ra khỏi kệ hàng.

Lần này bên ngoài đồ uống đóng gói là màu vàng kim, bên trên viết chữ đen, nhưng anh không đọc được. Chỉ có trên nhãn viết một hàng hướng dẫn mới có thể xem hiểu.

'Nước ép xoài quất vàng – giá bán*, ngày sản xuất*, thời hạn sử dụng*'

Lật xem, Lý Trình Di cầm đồ uống trong tay, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên anh nhíu mày.

Chai trên kệ đồ uống, mỗi loại chỉ có một chai, lấy ra sẽ xuất hiện một chỗ trống.

Lúc này anh lấy đi nước xoài cam vàng, nơi đó cũng xuất hiện một chỗ trống.

Mà vị trí anh đứng, ngực đối diện chỗ trống kia.

Lúc này lồng ngực mơ hồ cảm giác, có cảm giác rét lạnh, đang từ chỗ trống kia chảy ra, thổi tới ngực.

Lý Trình Di nheo mắt, cúi đầu, khom lưng nhìn vào trong.

Bên trong chính là không gian kệ hàng, cái gì cũng không có.

Xuyên qua khe hở hàng hóa trên kệ đối diện, còn có thể nhìn thấy ánh đèn màu trắng bên kia.

Xèo.

Bỗng nhiên một cô gái cao gầy váy tơ màu đen chậm rãi đi ngang qua kệ hàng đối diện.

Từ khe hở hàng hóa trên kệ đối diện, có thể thấy động tác của cô gái không nhanh không chậm, di chuyển từ trái sang phải.

Lý Trình Di nhíu mày.

Anh còn chưa bắt đầu tính tiền, làm sao lại đột nhiên xuất hiện mấy thứ này?

Nhưng ngoài dự đoán của hắn chính là, cô gái kia không dừng lại, mà là cứ như vậy từ khe hở đi qua, tựa hồ không có phát giác ra anh.

Mà đúng lúc này, Lý Trình Di chú ý tới, ánh đèn bên kia khe hở, tựa hồ không giống như bên mình!

Bên kia đèn rõ ràng hơi tối một chút. Anh ngưng thần cẩn thận quan sát.

Không chỉ như thế, anh phát hiện giá hàng hóa bên kia khe hở cũng đầy rỉ sét, rất cũ kỹ.

Hàng hóa bên trên cũng rất nhiều bao bì dính vết máu, hoàn toàn không giống với hàng hóa sạch sẽ bên này.

"Chẳng lẽ, còn có một cửa hàng nhỏ khác?" Lý Trình Di suy đoán trong lòng.

Trong cửa hàng nhỏ yên tĩnh tràn ngập bí ẩn, nơi này là ai mở? Hàng hóa từ đâu tới? Bóng tối bên ngoài cửa hàng là gì? Tại sao lại trống rỗng và không thu tiền? Những thứ này là ai đang sửa chữa?

Không có câu trả lời cho tất cả những điều này.

Nhưng nếu như còn có một cửa hàng ẩn giấu nữa vậy hết thảy có lẽ có thể tìm được giải đáp.

Lý Trình Di lấy lại tinh thần, tiếp tục quan sát qua khe hở hàng hóa.

Bốp!

Bỗng nhiên một con mắt, cũng từ khe hở đối diện, nhìn sang bên này.

Đó là đôi mắt của một đứa trẻ.

Màu đen, không có lòng trắng, chỉ có một mảnh đen kịt. Giống như một vòng xoáy thâm thúy.

Hai mắt nhìn nhau, Lý Trình Di chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, tinh thần mơ hồ bắt đầu hoảng hốt, mê muội.

Một cảm giác buồn ngủ từ trong lòng trào ra, tựa hồ muốn chảy khắp toàn thân.

Anh muốn rời đi, nhưng thân thể bủn rủn vô lực, tự nhiên không cách nào nhúc nhích, giống như là bị thứ gì trói buộc bình thường.

Lực trường rực rỡ! Đột nhiên anh kịp phản ứng, lập tức phát động hoa ngữ.

Lực trường ấm áp vô hình đột nhiên bao bọc lấy anh, xua tan cơn buồn ngủ và lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, mọi thứ trong mắt anh biến mất.

Đôi mắt đen kịt của đứa bé cũng không còn, chỉ có khe hở hàng hóa bình thường tại kệ hàng đối diện, có thể nhìn thấy hàng hóa của kệ đối diện.

Đứng thẳng dậy, Lý Trình Di cầm nước xoài cam, thở phào nhẹ nhõm.

Anh bỗng nhiên cảm giác mắt mình có chút đau, đưa tay sờ soạng.

Lúc này mới phát hiện, khóe mắt mình tự nhiên nứt ra.

Ngón tay anh chạm vào, lại còn có máu.

"Nếu như mình không có Lực trường rực rỡ, lại vừa rồi đối diện với con mắt kia."

Lòng anh rét run, tuy rằng không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là kết quả anh muốn.

Cầm đồ uống, anh lúc này không hề dừng lại, nhanh chóng đi về phía quầy thu ngân.

Lần trước giết chết hai người, lần này không cần nghĩ, cũng nhất định là độ khó tăng hơn nhiều.

Có thêm người chết sẽ tăng thêm độ khó.

Mà giết chết quái vật trong Góc chết lần sau sẽ xuất hiện quái vật mạnh hơn.

Hai điểm này đã được chứng thực trong tư liệu công ty và trong kinh nghiệm cá nhân của anh.

Cho nên, lúc này đây, có lẽ sẽ cực kỳ nguy hiểm!

Ánh đèn trắng xóa chiếu rọi xuống.

Lý Trình Di ấn ấn Kính mắt AR, thử nghiệm chức năng ghi hình, nhưng đáng tiếc vẫn mất hiệu lực như cũ.

Kính mắt phảng phất thoáng cái biến thành kính mắt bình thường, mà không phải sản phẩm thông minh.

Anh mang theo đồ uống, chậm rãi đi tới quầy thu ngân.

Trên bàn thủy tinh trong suốt, so với lần trước có thêm một hộp bật lửa.

Bật lửa màu sắc rực rỡ, bị xé mở bao bì, đặt ở bên trái bàn tính tiền, bên cạnh một hộp có cắm kẹo que.

Bên trong bệ thủy tinh, có vô số bao thuốc lá không biết nhãn hiệu. Bên ngoài những cái hộp này mơ hồ phủ một lớp bụi mỏng, không biết đã bao lâu không thay đổi.

Lý Trình Di đặt nước xoài cam lên mặt bàn, sau đó lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách.

Phương thức tính tiền không nhất định là nhắm mắt, chỉ cần không nhìn quầy thu ngân, đều có thể thỏa mãn điều kiện.

Trong bút ký của Chung Tuệ có nhắc tới như vậy.

Anh dứt khoát xoay người, đi xem những nơi khác trong siêu thị.

Ngay sau khi anh ta quay lại.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Xì.

Một tiếng xé nhãn hiệu truyền đến.

Lý Trình Di xoay người, nhìn thấy trên nước xoài cam đã dán nhãn tính tiền.

Từng hàng ký hiệu chữ cái nhỏ, yên tĩnh in ra mấy chữ.

Mười lăm phút.

Đồng tử Lý Trình Di co rụt lại.