← Quay lại trang sách

Chương 244 Xông vào thị trấn hoang

Ở nơi này này, Lý Trình Di lo lắng, không chỉ là xung đột với Lam Lộc. Còn có nếu nhỡ Hoa Lân Y bị hao tổn, lại đột nhiên bị kéo vào Góc chết...Trong tình huống như vậy, tiến vào Góc chết, không khác tự tìm đường chết.

Anh cần lúc nào cũng giữ trạng thái tốt nhất. Đây cũng là nguyên nhân anh cố nhẫn nhịn chờ đợi.

"Được, vậy tôi đợi thêm mấy ngày nữa."

Lý Trình Di cau mày, cầm chai đồ uống trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Sau năm ngày...

"Tình huống thế nào?" Lý Trình Di có chút sốt ruột khi nhìn thấy Elf đi vào cửa.

".." Elf sắc mặt khó coi, khẽ lắc đầu.

"Đệt!" Livy đi theo phía sau cũng chửi ầm lên.

"Bọn khốn này thu tiền còn nói còn phải đợi năm ngày, giờ nói có tội phạm trốn trong Mukesa, cần càn quét tìm kiếm!"

"Tôi bên này nghe được thông tin là đợi bảy ngày." Elf trầm giọng nói.

"Chờ một chút. ‌.." Lý Trình Di cũng sắc mặt khó coi.

Những ngày này anh cơ hồ vào đêm khuya đều muốn chạy vào đó nhìn. Nhưng lần nào cũng đều nhìn thấy Mukesa bị người của Lam Lộc canh gác chặt chẽ.

"Bọn chúng không thể nào cũng đứng mãi ở đó."

Lý Trình Di đối với thực lực mình tự tin đi nữa, cũng không tin bản thân mình có sức đối kháng hàng trăm hàng ngàn người.

Đây không phải giống như ở trong thành thị, phần tử vũ trang không nhiều.

Lần này, cho dù không có kẻ mạnh như Chu Ngạn của Lý Tưởng Hương nhưng nhưng số lượng lại bù chất lượng.

"Đợi thêm vậy" Lý Trình Di trầm giọng trả lời.

...............

Khu bên ngoài tường đất thị trấn Mukesa

Roạt

Roạt

Một người mặc bộ giáp toàn thân màu tím đang chậm rãi bước trên mặt cát

Giày của hắn phát ra ánh sáng hoa văn màu tím tựa như mạch điện. Hắn nhìn chăm chú về thị trấn bị bỏ hoang ở nơi xa trong buổi tối mông lung.

Lý Trình Di đưa tay phủ thêm một lớp bụi đen, che kín phần đầu, cũng che khuất ánh sáng màu tím trên Hoa Lân Y.

Khom lưng.

Quỳ gối.

Roẹt!

Trong chốc lát, anh lặng yên hóa thành hư ảnh, phóng tới phía cửa vào khu tường đất thị trấn Mukesa.

Anh là không thể đối kháng hàng trăm hàng ngàn người.

Nhưng nếu như chỉ là tốc chiến tốc thắng, giết sạch bọn người trước mặt này, thừa dịp chúng chưa kịp điều động thêm người đến thì vẫn có thể làm được. Dù sao, chỉ là trông coi thị trấn bị bỏ hoang, không có khả năng điều những tên cao thủ đến. Về phần bảo chờ đợi là để cho hai người Elf yên tâm

"Ai!!?"

"Có vật gì đó xông vào!!?"

Uỳnh!!!

Một xe tải ngăn ở lối vào bị một vật màu tím xen lẫn màu vàng đụng phải phá tan tành

Phía sau xe, ba tên lính cầm súng định bắn.

Vèo

Ánh sáng vàng lóe lên.

Ba người kêu thảm thiết rồi đổ gập xuống, họng súng bắn lung tung về những kẻ khác.

Lý Trình Di dừng lại tại cửa vào thị trấn, giơ tay tóm lấy 2 tên lính rồi quăng ra ngoài.

Uỳnh

Ánh lửa sáng rực phun ra từ lòng đất, là do địa lôi bị kích nổ.

Tiếng xé gió vù vù bay tới từ phía sau anh.

Ba quả tên lửa theo đường vòng cung bay tới.

Lý Trình Di quay người giơ tay, bắn ra một đường ánh sáng đen, đâm vào chính giữa quả tên lửa.

Một tiếng ầm vang kèm theo tia lửa tóe ra xung quanh, cuốn theo đám bụi đất che khuất tầm nhìn của người xung quanh.

Ngay sau đó thêm hai tiếng nổ ầm vang.

Hai quả tên lửa khác cũng nổ tung.

"Máy bay không người lái không có cách nào khóa được mục tiêu!? Thứ quỷ gì thế này!?" Có người ở phía xa rống to.

"Người đâu!?"

Tạch tạch tạch, tiếng súng chói tay như tấm lưới bao phủ khu vực xung quanh Lý Trình Di.

Vèo!

Một đường ánh sáng đen xẹt qua ba người, mang ra một đường máu lượn vòng trở về.

Không dừng lại, ánh sáng đen tiếp tục quấy phá những binh sỹ còn lại xung quanh. Máy bay không người lái gần đó cũng bị chém rụng.

Chính giữa đám bụi đất, Lý Trình Di tựa lưng vào tường đất, một tay vẫy một cái.

Ánh sáng đen lại lần nữa phá vỡ một chiếc xe bọc thép dừng ở ven đường, sau đó quay về, khôi phục nguyên dạng là một chiếc cự phủ.

"Khởi động chế độ tự động tuần hành." âm thanh máy móc vang lên.

Vèo!

Cự phủ lại lần nữa bắn ra, đuổi theo chém những máy bay không người lái đang bay giữa không trung khiến chúng nổ tung như pháo hoa.

Hơn chục giây sau, vũ khí bay trở về trước người Lý Trình Di tan chảy thành hòa tan, hóa thành màu bạc vali xách tay.

Anh nhấc vali lên, quay người đi vào thị trấn.

Sau lưng là đám thi thể binh lính đi tuần.

Thị trấn Mukesha trong đêm tối hoàn toàn khác với ban ngày.

Ánh trăng âm u chiếu rọi xuống, chỉ có thể chiếu sáng bên ngoài căn phòng.

Giữa các ngõ nhỏ và khe hở hoàn toàn một màu tối đen hòa vào cửa sổ tối om. Lý Trình Di từng bước đi dọc theo con đường ban ngày, đi về phía căn nhà kia.

Trong tiếng bước chân răng rắc, anh rất nhanh một lần nữa trở lại tầng hai căn phòng nhỏ. Cửa phòng vẫn mở như cũ, bên trong vẫn như cũ, vẫn là cảnh bị từng xảy ra hỏa hoạn. Anh nhìn chiếc ván giường, không đi qua.

Từ ký ức thoáng hiện lúc trước, Iseline hẳn là trốn vào đường hầm này.

Lý Trình Di nhớ lại hình ảnh lúc trước, trong tay lấy ra một cái đèn pin dùng bật đèn lên. Trong phòng ngủ chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào.

Còn lại không còn nguồn sáng.

Ánh trăng kia yếu ớt đến mức đáng thương, thậm chí còn không bằng cả một cây nến đừng nói là chiếu sáng xung quanh. Đèn pin vừa bật, vầng sáng thoáng cái khiến mọi thứ sáng ngời

Lý Trình Di đi đến góc, ngồi xổm xuống, đẩy một khúc gỗ cháy đen ra. Nhất thời, một xác con chó chết cháy xuất hiện ở trước mặt anh.

Đây hẳn là con chó vàng kia. "Trong lòng anh thở dài. Nhẹ nhàng kéo con chó sang một bên, sau đó đẩy tro đen trên mặt đất ra. Mặt đất quả nhiên lộ ra một phiến đá hình vuông có vòng sắt.

Đưa tay ra, Lý Trình Di hít một hơi, cầm vòng tròn, kéo lên trên.

Phụt.