← Quay lại trang sách

Chương 246 Cô độc mãnh liệt

Ngoài cửa là một đường hầm nhỏ không dài, chỉ khoảng ba mét, nghiêng về phía một phiến đá hình vuông. Lý Trình Di soi đèn pin xuống, xác định không có vấn đề, mới từng bước cẩn thận bò vào trong.

Thông đạo này rất thấp, rất hẹp, sau khi anh mặc áo giáp, cái đầu rất lớn, chỉ có thể nằm sấp mà bò. Nếu không đầu sẽ đập vào đất.

Bộp.

Mới bò được vài cái, bỗng nhiên anh cảm giác chân phải căng cứng, tựa hồ có thứ gì đó đang kéo anh. Lý Trình Di nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Cửa phòng ngủ ngầm kia, một gương mặt bé gái trắng bệch, đang ngẩng đầu mỉm cười với anh. Chân của anh, đang bị một bàn tay nhỏ bé cháy đen gắt gao nắm lấy.

Nhìn gương mặt thảm bại quỷ dị kia, trong lòng Lý Trình Di sợ hãi. Đang muốn động thủ.

Bỗng nhiên tay cô bé kia buông ra. Cô cứ mỉm cười như vậy, nhìn Lý Trình Di. Sau đó lui về phía sau từng chút từng chút một

Sau khi lui vào bóng tối sâu thẳm. Hoàn toàn biến mất không thấy.

Không hiểu sao, Lý Trình Di nhìn nơi cô biến mất, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác cô độc mãnh liệt. Đây dường như là cảm giác mà đối phương truyền đến.

Trong đầu, anh lúc này không hiểu sao hiện lên manh mối phát hiện trước đó, xem qua tư liệu.

Không có dừng lại, anh nhanh chóng bò đến phiến đá phía dưới, khuỷu tay đụng một cái, nhất thời đẩy phiến đá ra. Đào ra lối ra nhỏ.

Lúc này anh mới phát hiện, xung quanh mình lại là tường đất của trấn Mukesa. Một lối thoát ra ngoài bức tường!".

Không dừng lại nữa, Lý Trình Di nhìn xung quanh, người của Lam Lộc còn chưa tới. Xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Không có vệ tinh giám sát ở đây và không có hệ thống Thiên nhãn nào bao phủ xung quanh. Hoàn toàn có thể không cần để ý đến khả năng có thiết bị giám sát.

Đứng lên, anh cẩn thận nhấc lên vũ khí bay, trong này chứa máy mp4, rất có thể là tài liệu quan trọng.Nhớ lại một lần toàn bộ quá trình thăm dò, Lý Trình Di mơ hồ có thể cảm giác được, trong đó tựa hồ có một đầu mối, xuyên qua thị trấn Mukesa này.

Nhưng tạm thời bởi vì tư liệu không đầy đủ, không thể xác định. Phải trở về.

Giết nhiều người của Lam Lộc như vậy, đối phương nhất định đã phát giác, cũng phái người đến bên này. Anh không muốn phát sinh xung đột với đối phương, ít nhất ở chỗ này, cũng không thích hợp. Bất quá anh chỉ là giết mấy chục người của đối phương mà thôi. Hẳn là vấn đề không lớn.

Nhìn quanh xung quanh một vòng, Lý Trình Di không đi về phía lúc mình đến mà chạy như điên theo hướng khác.

Anh cần đi đường vòng, sau đó dùng vũ khí bay cất cánh xóa đi dấu chân. Tuy rằng bão cát không bao lâu nữa sẽ xóa toàn bộ dấu chân nhưng biết đâu đối phương có thể đuổi kịp.Sau một hồi cẩn thận thao tác anh trở về khách sạn sân bay.

Lý Trình Di một lần nữa lấy điện thoại di động từ ngăn kéo khách sạn ra, mở ra xem tin nhắn. Có bốn cuộc gọi nhỡ.

Còn hộp chat đêm dưa chuột cũng chất đầy tin tức, số tin nhắn đã là 99+

Trong lòng anh nghiêm nghị, biết nhất định là Thải Hồng Đường bọn họ tra được manh mối. Mở ra đọc.

“Tình huống rất không ổn, tôi bị tập kích rồi. "Thải Hồng Đường. Bên tôi cũng vậy! Bị bắn lén rồi. "Râu đen.

“Tôi và Râu nâu mang theo túi y tế đến! "Long Môn Điếu.

“Bọn chúng đông quá. Chúng ta phải nghĩ biện pháp tránh trước đã. "Đại Hùng.

"Chúng ta gặp nhau trước, sau đó cố gắng thoát ra ngoài!" – Thải Hồng Đường

Lý Trình Di nhìn đến đây, nhất thời trong lòng căng thẳng.

Trong nháy mắt liên tưởng đến tổ chức Lý Tưởng Hương mà mình đắc tội, trong tất cả phiền toái, cũng chỉ có Lý Tưởng Hương mới có thể có khả năng làm cho những người Góc chết như Thải Hồng Đường chật vật như vậy.

Anh nhanh chóng đánh chữ, gửi đi.

“Mẹ kiếp! Không ai qua chỗ tôi à, không có súng đánh đấm cái shit gì!?:Long Điếu Môn

“Không vội, chờ tôi phá vòng vây rồi tới ứng cứu! Tôi có cái túi cứu sinh, cậu đến cũng chả tác dụng gì”Thải Hồng Đường.

"Nửa giờ đã mất 30 mạng rồi, chơi gì nữa, game này không có cảm giác trải nghiệm chút nào" Lý Trình Di im lặng lặng lẽ xóa đi những lời muốn đánh, sau đó kéo lên, xem lịch sử nói chuyện phiếm.

Nửa ngày trời mới hiểu đám này đang chơi game.

"Các cậu... đều không sao chứ?" – Trình Ý.

Anh gửi một câu hỏi.

“Anh Trình! Anh Trình còn sống hả! Tôi tưởng anh đã chết rồi! - - Long Môn Điếu.

Con hàng này đúng là độc mồm...... Muốn ăn đòn.

Lý Trình Di nhăn mặt.

"Tiểu Đường, bên kia cô tra được gì?" -- Trình Ý.

“Tôi out đây để đi báo cáo anh Trình đã" Thải Hồng Đường nhắn tin, sau đó nhanh chóng trả lời Lý Trình Di.

"Tôi bên này còn tốt, một chân tạm thời què, lúc thoáng hiện, bị bàn tay đen kia sờ soạng, cũng may tôi phản ứng nhanh, nhớ rõ tình huống anh Trình nói, một đao chém xuống, gọt đi một ít thịt, còn lại không có việc gì, tất cả bình thường."

Cô gửi một tấm ảnh chân đẹp của mình, băng bó một đám.

“Ừm, bắp chân phải thiếu một miếng,Vất vả cho cô rồi. Lần này tôi ghi nhận"Trình Ý.

Anh cũng không nghĩ tới đám người Góc chết này sẽ vì một team mới thành lập làm đến nước này.

“Dù sao chúng ta lúc nào cũng có gặp phải thương vong, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Nhà Đại Hùng có hỗ trợ việc phẫu thuật, dùng tế bào của mình để đắp vào thịt của mình, qua vài ngày là OK"Thải Hồng Đường ngại đánh chữ nên chat bằng giọng nói luôn.

Lý Trình Di bấm máy, vừa mới nối máy, bên kia liền truyền đến tiếng rên rỉ khiến huyết mạch người ta phun trào.

“Chết tiệt, tôi chỉnh sai giọng nói rồi! Anh chờ một chút. "Bên kia Thải Hồng Đường vang lên tiếng ầm ầm ào ào. Rất nhanh âm thanh nhỏ xuống.