← Quay lại trang sách

Chương 257 Góc chết cầu thang

Nguyên mẫu bọn em đang tìm, nhưng thu thập được tin tức không nhiều lắm, Góc chết chỉ có báo trước là không có cách nào thoáng hiện, chỉ có người triệt để đi vào, Góc chết liên tục ổn định, chúng ta ở bên ngoài mới có thể theo Ký ức thoáng hiện đi vào. Cho nên hiện tại không vội, về phần chuẩn bị, Râu nâu và em đã làm rồi." Đại Hùng trả lời.

"Vậy là tốt rồi, những thứ khác chúng tôi không giúp được gì, nhưng nói đến động thủ, chúng tôi vẫn giúp được." Lý Trình Di nghiêm túc nói

"... Tạm thời không phát hiện bên trong có người khác, bởi vì áo giáp bên ngoài và vũ khí bay đi vào sẽ mất đi một phần công năng, uy lực sẽ bị yếu đi,

cho nên chúng ta xác định chênh lệch tốc độ thời gian trước rồi mới quyết định”.

“Vậy là tốt rồi, tôi sẵn sàng đợi lệnh. "Lý Trình Di trả lời.

“Cảm ơn anh Trình!

Cúp máy.

Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ vừa rồi còn có chút chậm chạp, bỗng nhiên lại bắt đầu sinh động.

Nghe được lại có Góc chết xuất hiện, trong lòng anh rõ ràng xuất hiện không phải nguy hiểm, mà là một tia nhàn nhạt hưng phấn.

Ở như vậy hòa bình xã hội, thân mang ác chi hoa, căn bản không có đất dụng võ, không thể bại lộ, không thể động thủ, thậm chí ngay cả năng lực hoa ngữ, cũng không tiện tùy ý sử dụng.

Mà Góc chết, không kiêng nể gì như vậy là nơi cường giả sinh tồn, mới càng thích hợp với mình... Anh thoáng cái hiểu được.

"Có lẽ, kế tiếp hoa ngữ mình chọn phải có sự trợ giúp cho việc thăm dò Góc chết hoặc nghiên cứu các cơ cấu.

Ít nhất những Cửa hàng nhỏ yên tĩnh kia, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp ứng dụng. Lúc trước Lý Tưởng Hương không phải tận dụng đồ vật trong Cửa hàng nhỏ yên tĩnh sao?

Bọn chúng có thể phát triển lớn mạnh, không có đạo lý anh có năng lực hoa ngữ còn không sánh bằng đối phương.

Trở lại bãi cỏ bên nông trường, đã có người ở bên trong cạnh lều che nắng vác vào bộ Karaoke, cầm micro mini bắt đầu hát.

Tuy rằng hát khó nghe một chút, nhưng phối hợp với quán nướng và xe rượu và đồ uống bên cạnh, bầu không khí vẫn thoải mái. Phía nông trường còn tìm một ban nhạc nhỏ giúp đệm nhạc.

Lý Trình Di trở về không kinh động bất luận kẻ nào, mà là trở lại bên cha mẹ và bà chị. Cả nhà đặt một bàn ăn trong nhà hàng nhỏ ở nông trường.

Nhìn trên bãi cỏ bên ngoài nhà hàng, đám người Lý Thanh Bằng, Triệu Phủ Ninh ca hát vỗ tay, không khí náo nhiệt.

Tiểu Di con không đi chơi với đám Tiểu Đông sao? Hiếm khi gặp nhiều người như vậy. " Bà Phùng Ngọc Vinh hỏi.

“Không, đông người quá, lại ồn ào quá, con không thích. "Lý Trình Di lắc đầu.

“Lát nữa ăn cơm xong con phải về trước, có chút việc phải làm. "Lý Trình Cửu ở một bên lãnh đạm nói.

Hiện tại tính tình cô tựa hồ tốt hơn trước một chút, tâm sự nặng nề mỗi ngày, luôn làm cho người ta có cảm giác mệt chết đi được. Lý Trình Di nhờ ông chủ bên kia hỗ trợ điều tra, cũng không tra được cái gì.

Chỉ biết là bà chị mỗi ngày đều đi tới vùng ngoại ô, thoát khỏi phạm vi Thiên nhãn, không biết đi làm gì.

"Vậy con.. còn thiếu tiền không?" Lý Chiêu là một người thành thật, lúng búng nửa ngày không biết nên nói chuyện với con gái như thế nào, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc.

“Không thiếu. Chưa đến kỳ thi cũng không cần. "Lý Trình Cửu lạnh nhạt nói.

"Có cái gì khó khăn cứ nói với ba mẹ, tuy rằng không nhất định có thể giúp được, nhưng cũng có thể góp ý cho con.."

“Có thể yên tĩnh một chút không? "Lý Trình Cửu nhướng mày.

“Nói chuyện với ba mẹ thì tôn trọng một chút đi "Lý Trình Di đột nhiên mở miệng.

Im lặng!

Không khí trên bàn ăn lập tức ngưng đọng lại. Lý Trình Cửu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cậu em.

Cô vừa rồi nói chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên, trước kia Lý Trình Di chưa từng mở miệng oán hận. Nhưng lần này lại lên tiếng?

Lý Chiêu và Phùng Ngọc Vinh cũng đã sớm quen với việc con gái lớn không khách khí với mình, chỉ là không ngờ Lý Trình Di đột nhiên bộc phát bảo vệ, khiến bọn họ có chút không biết làm thế nào.

“Mày nói lại lần nữa xem? "Lý Trình Cửu đứng lên, chỉ vào Lý Trình Di.

“Em nói"Lý Trình Di bưng trà lên chậm rãi uống một ngụm. “Thái độ vừa rồi của chị rất không lễ phép”. Anh nâng hai mắt lên, nhìn đối phương, không hề lùi bước.

“Như thế nào? Tao nói có vấn đề gì à?

Không khí náo nhiệt bên ngoài, góc phòng ăn này, không khí trong nháy mắt từ ôn hòa biến thành điểm đóng băng.

“Mày ra đây! "Lý Trình Cửu đẩy ghế ra, chỉ chỉ Lý Trình Di, đi ra ngoài phòng ăn.

Lý Trình Di cười cười, anh trước đó không tới, không thay thế người tiền thân coi như xong, nhưng hiện tại, lại khiến anh chứng kiến vừa rồi cái loại hành vi không có giáo dưỡng kia.

Anh không ngại tự mình thay thế tiền thân, giáo dục bà chị tốt này. Dù sao, anh chính là người Góc chết.

Người Góc chết không sợ trời không sợ đất, không chút cố kỵ. Đẩy ghế ra, anh đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.

“Con đừng giận, tính tình của chị con cũng biết..."Phùng Ngọc Vinh vội vàng đứng dậy, lo lắng giữ chặt cánh tay anh.

“Mẹ không sao. Con và chị chỉ trao đổi thân thiện, không có chuyện gì lớn”.

Anh nhẹ nhàng kéo ra Phùng Ngọc Vinh ngón tay, cởi áo khoác đặt ở trên lưng ghế, đi ra ngoài.

Anh đã sớm muốn cùng bà chị này trao đổi tử tế với nhau, chỉ là trước đó vẫn quá bận rộn, không có cơ hội. Lần này vừa vặn mượn cơ hội phát tác.

Ra khỏi phòng ăn nhỏ, đi vòng qua khu vực hát hò bên ngoài và đến một góc của trang trại gần suối. Mấy con mèo hoang lặng lẽ uống nước bên suối, bị hai người tới gần làm cho kinh hãi, vội vàng chạy tán loạn.