← Quay lại trang sách

Chương 273 Gặp tập kích

Chị Đường vào rồi!" Đại Hùng vội vã nói, lúc này cô hoàn toàn không dịu dàng và yên tĩnh như bình thường, mà là vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi cùng với một tia nôn nóng.

"Bọn em ở bên trong gặp phải quái vật đang muốn nghĩ cách ứng phó, em liền hết thời gian, thoáng hiện đã trở lại. Hiện tại mấy người bọn họ đều đang thử thoáng hiện, nhưng đều không vào được!"

Dùng ký ức thoáng hiện để vào Góc chết là có tỷ lệ, hơn nữa tỷ lệ người vào Góc chết bình thường không cao.

Tuy rằng kiên trì chờ đợi vẫn có thể đi vào, nhưng thời khắc mấu chốt không đi vào, chờ sau đó đi vào thì người cũng chả còn. Vô nghĩa.

‘Thải Hồng Đường vào rồi? Bao lâu rồi!? "Lý Trình Di nhanh chóng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.

"Đại khái hai mươi mấy phút, cùng với lúc anh Trình đi vào, chúng tôi còn tưởng rằng mấy người cùng tiến vào cùng một Góc chết, hiện tại xem ra."

“Lập tức chuẩn bị. "Lý Trình Di nhanh chóng xuống tầng, xuyên qua mấy người. Anh lúc này bắt đầu hành động, tố chất thân thể cường hãn triển lộ đến cực hạn, mấy bước một tầng, mấy bước đã nhảy xuống đến đại sảnh.

Đến nơi khi trước Thải Hồng Đường chơi game, anh nhìn quanh.

Nhắm mắt lại.

Tiến vào Góc chết, đều có quy luật nhất định.

Cơ hồ mỗi lần tiến vào, đều nhất định là lúc mình cố ý vô ý, lúc mình không có ý thức.

'Giống như khi ra vào cổng, như khi lang thang ngẫu nhiên, hoặc khi sự chú ý ở nơi khác.'

"Dựa theo tư liệu về cách đặc thù đi vào Góc chết mà ông chủ tổng kết, đó là cần để cho ý thức của mình ở vào một loại trạng thái tự do và phát tán. Thì càng dễ dàng tiếp cận và cảm nhận vị trí của các Góc chết và từ đó bị nó kéo vào.

Lý Trình Di nhắm mắt, trong lòng hiện lên biện pháp phân tích làm thế nào nhanh hơn.

“Râu đen, chuẩn bị súng phun nhiệt độ cao? "Anh trầm giọng nói.

“Đều ở đây. "Một cái túi vải lanh nặng trịch nhét vào trong tay anh.

“Còn có thiết bị đi xuống tầng cũng chuẩn bị sẵn, cùng một lượng lớn thiết bị phát sáng dùng một lần. Tổng cộng hơn hai ngàn cái, tuyệt đối đủ dùng."Thanh âm Râu nâu truyền đến.

"Được, bây giờ, mọi người im lặng!" Lý Trình Di nắm lấy túi, ngồi xuống ngay tại chỗ, ngồi ở vị trí bên cạnh Thải Hồng Đường ngồi trước đây.

Anh bắt đầu cố ý phát tán tư duy của mình, suy nghĩ những thứ lộn xộn khác. Ví dụ như làm thế nào để chuyển tài khoản của mình ra ngoài cải thiện điều kiện cho gia đình, ví dụ như ông chủ Tân Đức Lạp bên kia điều tra cuốn sách xanh kia, lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì không biết xảy ra chuyện gì.

Còn có lần trước gặp được ông già của Lý Tưởng Hương kia, anh vẫn chưa trả lời lời mời của ông ta, tổ chức khủng bố thần bí này cùng Góc chết dây dưa không rõ, không biết về sau còn có động tác gì.

Một một hồi tự hỏi anh bỗng nhiên phát hiện mình còn phải giải quyết rất nhiều phiền toái.

Lý Trình Di không ngừng tự hỏi, không ngừng phát tán tư duy, lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên sô pha, giống như pho tượng nhắm mắt.

Anh đang chờ.

Bỗng nhiên, một luồng không khí nóng bỏng chậm rãi thổi đến gò má anh.

Đến rồi!!

Lý Trình Di mở to mắt.

Trước mắt dĩ nhiên không phải đại sảnh, mà là một cái cầu thang tối tăm âm u phong bế

...............

Bùm!

Thải Hồng Đường lật nghiêng một cái, lăn trên mặt đất chạy ra vài vòng. Mạo hiểm tránh được một bàn tay trắng bệch sau lưng tập kích.

Tim cô đập nhanh, sắc mặt lại vô cùng ổn định.

Mắt nhìn bóng người màu đen đánh lén kia, nhanh chóng bò dậy, chạy như điên lên tầng.

Bịch bịch bịch...

...................

Tiếng bước chân nặng nề tựa như tiếng trống, nhanh chóng truyền ra trong cầu thang.

Đối phương từ tầng đi xuống, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn hướng lên trên, nếu không vạn nhất dưới tầng lại xuất hiện một cái quái vật mới, ở nơi không gian chập hẹp như thế này, đó chính là

“!!? "Đột nhiên Thải Hồng Đường trợn tròn mắt, nhìn phía trước lại xuất hiện cánh cửa gỗ màu xám.

"Cánh cửa chuyển động!?" cô đột nhiên nhớ tới vật thể thần bí đang nhanh chóng tiếp cận trên tầng mà thiết bị cảm ứng được lúc trước.

Chẳng lẽ thứ này chính là từ trên tầng xuống?

Cửa gỗ màu xám nằm ở khúc cua cầu thang, trên tường bên trái, giống như lối ra an toàn trong những cầu thang bình thường.

Thải Hồng Đường lúc này mới chú ý tới phía trên cửa gỗ, thật đúng là có một dấu hiệu sáng đỏ.

Trên đó viết: An toàn ra vào.

Ánh sáng đỏ như máu ở trong cầu thang âm u, tản ra áp lực nồng đậm.

"Cái quái gì mà an toàn thế! Thật coi bà mày ăn chay chắc!? Sắc mặt Thải Hồng Đường âm trầm, từ trong túi lấy ra một cái điều khiển hình tròn màu bạc.

Ấn nút.

Ong!

Một chiếc máy bay không người lái mini màu đen, từ trong túi của cô bắn ra, hung hăng xông về phía cửa gỗ.

Cô thuần thục lăn một vòng, lần nữa cầm lấy vật chắn trước đó, sau khi triển khai, thì lăn vào góc tường.

Bùm!

Sau tiếng nổ vang thật lớn.

Ngọn lửa nóng rực cùng ánh sáng đỏ chợt lóe lên, khói đặc bụi bặm cuồn cuộn tràn ngập.

Thải Hồng Đường gỡ vật che chắn xuống, mặt đã có thêm một cái mặt nạ phòng độc đơn giản.

Hai tay còn đeo găng tay màu đen chống bỏng chống gai.

Thu hồi vật chắn.

Cô lại nhìn cánh cửa gỗ.

Sau vụ nổ nơi đó bị thủng ra lỗ lớn.

Bịch bịch bịch

Bỗng nhiên sâu trong cửa gỗ, mơ hồ có tiếng bước chân dồn dập, từ trong bóng tối nhanh chóng lao đến.

Thải Hồng Đường Tâm dựng tóc gáy, biết không tốt, vội vàng nhấn hai cái nút bên cạnh giày.

Dùng sức đạp một cái.

Bùm!

Cô người bay lên, tựa như một cái lò xo, thoáng cái vượt qua tám bậc thang, sau đó xoay một vòng, lại là một bước nhảy vọt lên.

Đây là giày siêu đàn hồi, sau khi trải qua huấn luyện cô đã sớm có thể sử dụng thuần thục.