← Quay lại trang sách

Chương 282 Tiến hóa

Bởi vì cái gọi là thừa hứng mà đến, mất hứng mà về, anh cho rằng có thể dễ dàng thu hoạch ác niệm.

Lại không nghĩ tới một vấn đề.

Càng là người ý chí kiên định cường đại, tâm niệm cảm xúc đều rất ổn định, rất khó bị đánh bại.

Anh xem nhẹ điểm ấy, vì thế kết quả thành như bây giờ.

Marianne không hề nhúc nhích.

Việc nạp nhanh ác niệm của anh đã thất bại.

Nhanh chóng lách người vào trong góc, Lý Trình Di ở chỗ tối thu lại áo giáp.

Kiêu Ngạo+15

Kiêu ngạo+17

? "Anh đột nhiên dừng động tác.

Vừa rồi là ác niệm gì vậy?

Không đợi anh hoàn hồn.

Tức giận+17

Tức giận+13

Tức giận+10

Lại là ba luồng ác niệm cường đại nhanh chóng tràn vào.

Lý Trình Di một mặt trơ mắt nhìn ác niệm trước kia còn hơn 1 nửa nữa mới đầy, trong nháy mắt liền đột phá cực hạn, đạt tới mãn giá trị 100%.

'Hoa hướng dương Titan đã đạt đến giá trị cực hạn và không thể tiếp tục phát triển.'

"Tiến hóa cuối cùng đã mở, hoa ngữ đang trong quá trình tiến hóa, Hoa lân y đang trong quá trình tiến hóa."

Lời nhắc nhở của Ác Chi Hoa trong nháy mắt hiện lên.

Lý Trình Di từ trong ngạc nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng quay đầu từ trong góc nhìn về phía Marianne.

Ở đó có mấy người đàn ông và phụ nữ không phải là nhân vật bình thường, vây quanh Marianne, vẻ mặt lo lắng.

Mấy người này nam cường tráng, nữ mạnh mẽ, khí chất trên người đều không tầm thường.

Nhìn mấy người này khi được Marianne giải thích, chậm rãi khôi phục tâm tình, nên anh cũng tiết kiệm được việc phải xử lý tiếp theo. Trong lúc nhất thời Lý Trình Di cũng không biết ác niệm này rốt cuộc là do mấy người này truyền đến. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, tất cả họ đều bị ảnh hưởng từ Marianne.

Có vẻ như anh đã làm Marianne bị thương và khiến những người này thay đổi tâm trạng rất lớn.

Mà càng làm cho anh không nghĩ tới chính là không chỉ riêng Marianne mạnh, mà bên người còn có nhiều cường giả như vậy.

Xem ra vòng luẩn quẩn quả thật có đạo lý.

Thú vị.

Thu hồi bộ che chắn, Lý Trình Di cảm thụ được hoa hướng dương Titan đã hoàn thành ba lần tiến hóa, bắt đầu chậm rãi cường hóa toàn thân.

Anh cất kỹ điện thoại di động, tâm tình thư sướng đi ra ngõ nhỏ, đi ngược lại hướng mấy người Marianne.

.....................

Huyện Vân Sơn, tỉnh Phù Tung

Là một thị trấn nhỏ hẻo lánh gần như nửa ngăn cách với thế giới bên ngoài, huyện Vân Sơn có giao thông hoàn thiện, nhưng vẫn không thể phát triển.

Người nơi này tương đối phong bế, đời đời an phận sinh hoạt, không kỳ quái và cũng không tò mò đối với thế giới bên ngoài.

Cho dù là người trẻ tuổi hay là người già, đều tựa hồ an tâm canh giữ ở chỗ này, an tĩnh sinh hoạt, sinh lão bệnh tử.

Xuống xe từ một con đường trong thị trấn, Lý Trình Di vừa tiến vào liền cảm giác được, hơi thở có chút quái dị, tản ra trong thị trấn này.

Người nơi này cho dù đi đường, lái xe, ra vào cửa hàng mua sắm, đều cho anh một loại cảm giác lười biếng, hữu khí vô lực.

Beep.

Điện thoại di động của anh vang lên.

Là Tống Nhiễm.

Cầm máy lên, Lý Trình Di lập tức nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ từ đầu dây bên kia.

“Anh Tống, không sao chứ? Tôi đã đến huyện Vân Sơn rồi, bây giờ nên đi như thế nào?”

“Cậu tới thư viện Bằng Thành, chúng tôi ở bên này. "Tống Nhiễm trả lời.

Lý Trình Di có chút khó hiểu, nhưng lập tức đón xe, bắt taxi đi tới nơi này.

Người lúc trước đi sân bay Quần An đón anh, lúc này vừa đến huyện Vân Sơn liền xuống xe chạy mất, tựa hồ dẫn anh đến nơi này, còn lại liền không liên quan đến người nọ.

Thế cho nên để Lý Trình Di một mình trên đường, chỉ có thể dựa vào bản đồ và đón xe đi tới nơi cần đến.

Đứng ở ven đường, anh cầm điện thoại di động mở phần mềm gọi xe.

Nhưng đơn đặt hàng được gửi đi, lại đợi trọn vẹn mười phút, mới có một chiếc xe nhận đơn, lái về phía anh.

Rõ ràng Lý Trình Di đứng nhìn thấy có ít nhất năm sáu chiếc taxi đi ngang qua.

Rất nhanh, chiếc xe màu trắng mang logo taxi chậm rãi dừng lại trước người anh.

Mở cửa xe, ngồi lên, Lý Trình Di nhìn lướt qua vị trí tài xế.

Là một người đàn bà trung niên cột tóc đuôi ngựa.

“Anh đi đâu?”

“Đi theo hướng dẫn là được. "Lý Trình Di trả lời.

Giọng nữ rõ ràng khác với âm tiết tỉnh Phù Tung, hiển nhiên là người nơi khác.

“Chị từ nơi khác tới phải không? "Lý Trình Di giật mình, giả vờ tùy ý đáp lời. Đây là lần đầu tiên tôi tới huyện Vân Sơn, sao lại cảm thấy người nơi này là lạ?”

“ Vâng, mọi người lần đầu tới đây đều có cảm giác này. "Nữ tài xế nở nụ cười,"Nơi này, không biết vì sao, ở đây luôn cảm thấy nghỉ ngơi đặc biệt thoải mái, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, thơm, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt. Mọi người cũng sẽ không cãi nhau, ngược lại cái gì cũng rất hài hòa”.

“Huyện Vân Sơn này ít nhất cũng có trên triệu người? Nhiều người như vậy mà cũng hài hòa như vậy sao? "Lý Trình Di hỏi.

Đúng là kỳ quái, cho nên nói nơi này phong thủy tốt. Bằng không sao lại có chuyện kỳ quái như vậy. Theo tôi được biết, rất nhiều người trẻ tuổi ra ngoài làm công, cũng không lâu sau đã trở về. Đều nói bên ngoài không thoải mái như Vân Sơn bên này. "Nữ tài xế cười nói.

“Cái này quả thật là lạ. "Lý Trình Di gật đầu," Vậy chị ở đây, có nghe nói qua một nơi gọi là thôn Đỗ Gia không?

Thôn Đỗ Gia chính là nơi ông chủ hôn mê, cũng là địa điểm Tống Nhiễm nhắc tới.

Nơi đó có một thắng cảnh nổi tiếng, gọi là Lang Động gì đó, trước đây còn có không ít người tới nghiên cứu địa lý gì đó, cậu cũng là đi xem Lang Động sao?" Nữ tài xế phản ứng lại