Chương 287 Bị tập kích trong Sài động
Tư Mã Quy nhìn về phía Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm khẽ gật đầu, đã thông qua chuyên gia điều tra môi trường bên kia chứng thực, nơi này quả thật có dấu vết người hoạt động gần đây.
“Bây giờ phải làm thế nào? Mục tiên sinh, ông chỉ đường đi. Ông chủ đã hôn mê hai ngày rồi. Để phòng ngừa chức năng cơ thể suy yếu, phải nhanh chóng giải quyết việc này. "Tống Nhiễm lên tiếng.
"Rất đơn giản, nơi này là một mộ huyệt cổ đại, bên trong có không ít nguy hiểm, tôi trước thử đi vào qua, nhưng vô dụng, bị bức lui trở về, cho nên, cần các cậu đả thông Sài động!"Mục tiên sinh nghiêm túc nói.
"Hạ Binh rất có thể sẽ ở lâu trong Sài động, chúng tôi đã kiểm tra qua, hoạt động dấu chân gần nhất là một giờ trước, cũng có nghĩa là, Hạ Binh rất có thể còn ở bên trong. Cho nên, mọi người, nếu muốn Tân Đức Lạp tiên sinh tỉnh táo lại, chúng ta phải mau chóng bắt lấy Hạ Binh, hỏi ra cách thoát khỏi Góc chết!
“Vậy bắt đầu đi. "Tống Nhiễm trầm giọng nói.
Mở một cái lỗ mà thôi, đối với bọn họ mà nói không tính là gì.
Đoàn người không nói hai lời, mặc tốt trang bị, bắt đầu chậm rãi tiến vào Sài động.
Chỉ là mấy người đều không thể chú ý tới, trong mắt Mục tiên sinh nháy mắt hiện lên một tia dị sắc.
Không lâu lắm.
Bang bang bang bang!
Trong động đột nhiên truyền ra từng tiếng súng, sau đó trong bộ đàm truyền ra tiếng thét chói tai.
Thứ gì!! Thứ gì đánh lén!!
Chú ý phía sau!
Ánh sáng! Chiếu ánh sáng mau lên!
Nương theo tiếng kêu thảm thiết, nhóm đội ngũ thăm dò đầu tiên đi vào không ngừng bắn loạn xạ, tựa hồ gặp phải sinh vật gì đó tập kích.
Rất nhanh, hơn mười giây sau.
Trong bộ đàm hoàn toàn không có động tĩnh.
Phụ trách điều hành công ty chủ quản cầm bộ đàm lớn tiếng la lên, nhưng bên kia đã hoàn toàn không có tiếng vang.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" – Tống Nhiễm nhìn về phía Mục tiên sinh, thần sắc khó coi.
Sáu người một đội, tất cả đều là công ty thuê đội thám hiểm tinh nhuệ, kết quả từ bị tập kích đến bị tiêu diệt trong vòng chưa đến 1 phút.
Đây là khái niệm gì?
"Hẳn là thủ đoạn tự bảo vệ của Hạ Binh, có thể sống sót trong Góc chết lâu như vậy, các cậu cho rằng anh là một người bình thường vô hại?"
“Vậy thì cho nổ thuốc nổ! "Sắc mặt Tống Nhiễm khó coi.
“Không được. Quyển sách bìa xanh là nguyên mẫu, vạn nhất cũng ở bên trong, cho nổ thuốc nổ thì cậu chịu trách nhiệm nhé?! Mục tiên sinh lớn tiếng ngăn lại
“Người cải tạo vào đi!"Anh nhìn về phía hai gã bán cải tạo mà công ty phái tới.
Bên trong quá nguy hiểm, không tính như giá cả lúc đầu. "Hai người nhìn về phía Tống Nhiễm.
“Gấp đôi! "Tống Nhiễm cắn răng nói.
“Chưa đủ. "Hai người lắc đầu.
“Trước tiên dùng người máy đi vào! "Chuyên gia điều tra bên cạnh lên tiếng nhắc nhở
“Được! "Tống Nhiễm lập tức phản ứng, gật mạnh đầu.
.................
Lý Trình Di đứng ở cửa Lang động, nhắm mắt, khoanh chân.
Không bao lâu, một loại cảm giác mê muội nhàn nhạt chợt lóe lên trong đầu anh.
Anh biết mình đang vào Góc chết.
Chậm rãi mở mắt.
Anh vẫn đứng trước cửa Lang Động.
Nhưng sơn động trước mắt, tựa hồ có chút khác biệt.
Trong động tối như mực, không còn là hoàn toàn âm u, mà là có ánh sáng màu lam nhàn nhạt chiếu ra.
Lý Trình Di quay đầu lại, liếc mắt nhìn phía sau.
Từ trên cao nhìn xuống, núi rừng phía sau bao phủ trong một mảnh sương xám nhàn nhạt.
Xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy nội thành huyện Vân Sơn.
Nhưng nội thành kia lấy thị lực của Lý Trình Di nhìn, không có một bóng người, từng tòa kiến trúc phòng ốc phảng phất xây dựng hơn 1 nghìn năm trước vô cùng cổ xưa.
“Anh, nơi này lạnh quá. " âm thanh Iseline từ phía sau truyền đến.
Lý Trình Di sửng sốt, lúc này mới nhớ tới còn có Iseline đen, cùng theo mình đi ra.
Mà Iseline trắng vẫn lưu lại trong Góc chết Bàn tay nắm chặt.
Anh quay đầu nhìn lại, thấy Iseline thay đổi một bộ váy đen ren công chúa màu đen, mũ tròn lớn hình lá sen màu đen mang màu đen, lộ ra vẻ đáng yêu và thần bí.
“Sao thế"Anh hỏi.
Nơi đó. "Iseline chỉ chỉ nội thành Huyện Vân Sơn phía xa," Nơi đó rất lạnh. Cảm giác độ nguy hiểm của Góc rất cao”.
“Ý em là toàn bộ nội thành huyệnVân Sơn là một Góc chết? "Lý Trình Di sửng sốt hỏi.
Iseline đen biết ngôn ngữ Nghi quốc, giao tiếp thuận tiện hơn phía trước rất nhiều.
Cô bé gật đầu “Nơi đó quả thật rất giống, nhưng em không chắc. Em chưa từng tới nơi này”.
“Vậy phía sau thì sao? "Lý Trình Di quay đầu, nhìn về phía Lang Động.
Iseline đen nhìn về phía lang động, cũng chú ý tới ánh sáng màu lam nhàn nhạt bên trong. Nơi này, cảm giác càng kỳ lạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhíu chặt.
“Hơi thở rất hỗn tạp, âm lãnh, nóng rực, hôi thối, còn có mùi thơm, các mùi hỗn loạn trộn lẫn cùng một chỗ. Em khuyên anh không nên đi vào”.
“Vậy anh nên ra ngoài thăm dò thị trấn bên ngoài? "Lý Trình Di hỏi.
Đối với Góc chết, Iseline đen có lẽ biết nhiều hơn anh.
"Không, bên kia, cũng không được. Hiện tại chúng ta đứng nơi này, là nơi duy nhất liên thông với hiện thực. Phía trước, phía sau, đều sẽ đi vào mặt khác của Góc chết." Iseline đen lắc đầu.
“Cái nào nguy hiểm hơn? Có thể cảm nhận được không? "Lý Trình Di hỏi.
Iseline đen nhắm mắt, mấy giây sau, cô đưa tay quyết đoán chỉ hướng vào thị trấn.
“Nơi đó rất nguy hiểm! Vào động an toàn một chút”.
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Lý Trình Di.
Lang động trước mặt thấy thế nào cũng là Góc chết cực kỳ nguy hiểm, mà huyện Vân Sơn xa xa, anh mới từ bên kia tới, căn bản không cảm giác được có Góc chết gì.
Nếu không trên đường anh có thể đã thoáng hiện vào.
Nhưng hiện tại, Iseline đen lại nói thị trấn bên kia nguy hiểm hơn.
Thật kỳ lạ.
“Đó là một Góc chết dung hợp, hơn nữa có dấu vết dẫn đường rất rõ ràng. Chỉ xuất hiện ở thời gian nhất định, rất giống là do con người tạo ra. "Iseline đen trả lời.