Chương 326 Chỉ đùa thôi
Trang Di Cảnh ở một bên sợ tới mức cả người run lên. Nhưng lập tức liền phát hiện, âm thanh kia căn bản là giả.
Mà là âm thanh Lý Trình Di giả vờ bắt chước.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời mới phát hiện vẻ mặt của lão già lúc này cũng rõ ràng bị dọa. Từ xanh đến trắng.
“Chỉ đùa thôi. "Lý Trình Di nhếch miệng cười, thu tay về. Đi ngang qua ông già.
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Cho đến khi hai người đều đi được hơn mười mét, lão già mới hoàn hồn từ trong hoảng sợ đến cứng đờ người
Lão ta đưa tay sờ sờ cổ mình, nơi đó còn hơi đau, hiển nhiên đã có tổn thương rất nhỏ.
"Sức mạnh này!?"
Người bình thường cho dù đã tiêm mũi tiêm tăng cường sức mạnh, nhưng hạn mức cao nhất cũng chỉ là một tấn. Chỉ có rất ít thiên tài có thể chất đứng đầu mới có thể bộc phát ra sức mạnh cao hơn hạn mức.
Nhưng
Coi như là thiên tài! Lão ta cũng chưa từng thấy qua thiên tài có sức mạnh lớn như vậy!?
Lão ta vận dụng nhu khí, mà còn không áp chế được một bàn tay của đối phương!?
Ta khổ luyện nhiều năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Lão già vuốt vết thương trên cổ mình, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một tia hoài nghi.
"Chẳng lẽ chính là vì làm nền cho những thiên tài này từ nhỏ đã cường hãn khủng bố như thế này?"
Lão ta xòe hai bàn tay ra, bỗng nhiên cảm thấy cả đời mình, phảng phất sống không có ý nghĩa gì.
Người kia, còn trẻ như vậy, chỉ dùng một bàn tay khiến cho bao nhiêu công tu luyện của lão ta mất hết ý nghĩa.
Sự thật quá tàn nhẫn.
Lão ta từng có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng Ngục Long. Nhưng chàng trai trẻ bây giờ.
Trong nháy mắt này, trong lòng lão già suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Lưng lão vốn thẳng tắp, cũng dần dần cong xuống. Giống như thoáng cái già đi rất nhiều.
....................
Bên ngoài tiểu khu.
Hai người Lý Trình Di sóng vai đứng ở ven đường, lẳng lặng chờ xe tới.
“Thế nào? Luyện võ có được không? Có thể kiên trì được không? "Lý Trình Di thuận miệng hỏi.
“So với mỗi ngày mười sáu giờ không gián đoạn học tập, thì luyện điểm ấy không tính là gì. "Trang Di Cảnh thoải mái nói. "Ngược lại là anh Trình, nếu em vẫn kiên trì, cuối cùng có được lợi hại như anh không?" Sự sùng bái khiến Trang Di Cảnh gọi Trình Di là anh
Toàn bộ quá trình cô nhìn thấy quá trình Lý Trình Di nghiền nát ông lão kia.
Đây cũng là lần thứ hai cô chân chính chứng kiến được, sức mạnh thuần túy, rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
“Tin tưởng vào bản thân. Có lẽ sau này em cũng có thể được như tôi"Lý Trình Di mỉm cười nói.
Anh phát hiện sau khi Trang Di Cảnh luyện tập thuật cận chiến thì bình thường hơn nhiều. Ít nhất không có động một chút là sắc dục tăng vọt như trước.
“Anh không lừa em chứ? "Trang Di Cảnh mở to mắt.
“Lừa em thì anh được lợi gì? "Lý Trình Di hỏi ngược lại.
“À, cũng đúng. "Trang Di gật đầu," Đúng rồi. Hôm qua, thày hỏi em, có muốn chính thức bái sư, làm đồ đệ chân chính của ông không. Anh bảo em có nhận lời kia?”
“??! "Lý Trình Di chớp chớp mắt, ông già chết tiệt kia cũng chưa từng nói như vậy với anh chứ?
Lúc này mới bao lâu, đã muốn thu Trang Di Cảnh làm đồ đệ?
“Em thực sự muốn chính thức bái sư? "Anh nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, thầy nói rất rõ ràng, là chính thức bái sư. "Trang Di khẳng định.
“Vậy ngon rồi, mau nhận lời đi! "Lý Trình Di im lặng, nhưng vẫn đưa ra ời khuyên “Quan hệ giữa chính thức bái sư cùng học sinh bình thường hoàn toàn khác nhau. Với mối quan hệ của thày kiểu gì em cũng được lợi, Trước đây thày là Tổng huấn luyện trong quân đội”.
“Có gì khác nhau? Chẳng lẽ có thể học được thứ gì lợi hại hơn? "Trang Di Cảnh hỏi.
"Không chỉ nói về phương diện sau này kiếm tiền thì trong lưu phái thì quan hệ thày trò có khi còn thân thiết hơn quan hệ cha con. Nếu thày nhận làm đồ đệ thì sẽ dốc sức để em trở nên mạnh mẽ hơn. Vị đại sư huynh chưa từng gặp mặt kia chính là ví dụ, lúc trước thày cũng là toàn lực dùng các loại tài nguyên và quan hệ của mình, lót đường cho anh ta nên giờ anh ta cũng có địa vị cao” Lý Trình Di cẩn thận giải thích.
“Loại quan hệ này, đặc biệt là trong lưu phái truyền thống, là phương thức rất được coi trọng. Bất luận sau này em có muốn vào quân đội hay không, đều là chuyện tốt, chuyện tốt.
Trang Di Cảnh trước kia không phải người giới lúc này nghe xong, nhất thời như có điều suy nghĩ “Vậy em nhất định phải trả giá cái gì chứ?”
“Phụng dưỡng thày, đối đãi như cha đẻ là được. "Lý Trình Di vừa trả lời, vừa bỗng nhiên nghĩ đến, chuyện Ngục Long không đề cập với anh nhập môn, có lẽ cũng là do thân phận người Góc chết của anh.
Không có tương lai cho người của Góc chết.
Cho nên giữa anh và Ngục Long, mặc dù từ từ có chút tình nghĩa, nhưng căn bản vẫn là ở chỗ lúc trước Tân Đức Lạp đã trả rất nhiều thù lao. Cùng với hiện tại con người chịu không nổi khổ, không muốn tốn rất nhiều thời gian lãng phí vào một kỹ năng đánh không lại người cải tạo.
Suy cho cùng vai trò của những người học võ thuật truyền thống càng ngày càng nhỏ.
“Em sẽ suy nghĩ thêm"Trang Di Cảnh biết được tình huống, cũng lâm vào suy tư.
Taxi đến.
Cô ngồi lên xe, vẫy tay tạm biệt Lý Trình Di.
"Đúng rồi Anh Trình, anh lợi hại như vậy, thày vì sao không thu làm đồ đệ?"
“Hiển nhiên cô từ chỗ thày Ngục Long biết được Lý Trình Di chỉ là học sinh, mà không phải đồ đệ.
“Có thể là vì anh có bệnh. "Lý Trình Di cười cười, tùy ý đưa ra lý do.
Người ở Góc chết đều có bệnh. Bệnh chỉ sống được 2 năm.
Tính ra, anh từ lúc ban đầu tiếp xúc Góc chết, đến bây giờ đã hơn nửa năm.
Hơn nửa năm liền tiến vào Góc chết nhiều lần như vậy, cũng chính là anh có ác chi hoa, đổi lại người khác, đã sớm chết đến hài cốt đều không còn.
Trang Di Cảnh mang theo nghi hoặc khó hiểu rời đi.