Chương 400 Trẻ em mất tích bí ẩn
Xúc cảm lạnh lẽo, cứng rắn, tựa như một tầng lồng thủy tinh, trùm lên mặt Lý Trình Di.
“Giống như đeo mặt nạ. Anh Trình, hô hấp có ảnh hưởng gì không?”
“Không ảnh hưởng, tôi có cảm giác rất kỳ quái, giống như là mắt mũi miệng tai, toàn bộ trộn lẫn vào nhau. "Lý Trình Di trả lời.
“Thật là thần kỳ. "Đại Hùng thu hồi ngón tay, đổi thành hai tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lý Trình Di.
Chỗ chạm vào tay tất cả đều là xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn.
“Có thể há miệng không? "Cô hỏi.
Có thể. "Tinh hà trên mặt Lý Trình Di chợt lay động, hơi tăng tốc chuyển động.
Một cỗ lực hấp dẫn khó hiểu, bỗng nhiên hấp thụ tay Đại Hùng, muốn kéo vào trong đó.
“A!? "Đại Hùng hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước. Sắc mặt ửng đỏ.
“Đừng sợ, anh vừa mới mở miệng. "Lý Trình Di trả lời.
“Em từ bên ngoài không cảm giác được, chỉ có thể cảm giác có thứ gì đó tựa hồ đang hấp thụ em. "Đại Hùng giải thích.
"Đoán chừng là kỹ thuật ngụy trang quang học mới nhất, kết hợp kỹ thuật cải tạo sinh vật, có thể làm được điểm ấy, hẳn là vấn đề không lớn." Lý Trình Di trả lời.
Vấn đề không lớn!
Mọi người trong lòng không biết nói gì.
“Kỹ thuật này, có phải hơi nhanh quá không? "Đại Hùng nhẹ giọng nói.
“Đến bây giờ, chúng ta còn có lựa chọn sao? độ khó Góc chết sẽ càng ngày càng cao, chúng ta cần thủ đoạn tự vệ cũng phải càng ngày càng mạnh. Chút phiền toái này không tính là gì! Hơn nữa, tôi tin anh Trình và anh Tiếu Hào sẽ không hại chúng ta. Dù sao, chúng ta vốn là người có thể chết bất cứ lúc nào”.
“Em cũng tin. Chỉ là. Từ vừa rồi em đã muốn hỏi Chị Đường, hai khối kia của chị có nặng không? "Long Môn Điếu lại bắt đầu tìm đường chết.
"So với lúc trước nặng hơn rất nhiều, đây là thật sự gia tăng kích cỡ, mày có muốn sờ một chút không?"
Long Môn Điếu lui về phía sau hai bước, xoay người bỏ chạy.
Những người còn lại không nhịn được cười rộ lên.
Chỉ cần có Long Môn Điếu ở đây, mọi người sẽ có lúc vui vẻ.
...............
Huyện Vân Sơn, ba giờ sáng.
Một khu dân cư ở vùng ngoại ô.
Tiểu khu Nghênh Đông, Nhà 202, tòa 11 đơn nguyên 3
Cậu bé mười tuổi cuộn tròn một mình trong chăn, thở đều, nửa khuôn mặt được che trong chiếc chăn mỏng sọc đen trắng.
Cậu bé ngủ rất ngon.
Bên ngoài khe hở rèm cửa sổ, chiếu vào một tia ánh đèn tầng lầu xa xa.
Ánh sáng chiếu lên bề mặt chăn trên người cậu.
Càng lộ ra vẻ an tĩnh.
Cộc cộc cộc
Đột nhiên.
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ngủ không có xe cộ cũng không có tiếng chó mèo sủa.
Cửa, bị nhẹ nhàng gõ vang.
Cậu bé không tỉnh, chỉ khẽ nhíu mày, trở mình, tiếp tục ngủ.
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trong hoàn cảnh đêm khuya cực kỳ yên tĩnh này, âm thanh có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Lần này, cậu bé từ từ mở mắt. Có chút mơ hồ nhìn chung quanh.
Cộc cộc cộc
Lần thứ ba, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Bố, mẹ?" lần này cậu bé nghe rất rõ.
Cậu chậm rãi chống tay lên, từ trên giường nửa ngồi dậy. Tưởng bố mẹ gọi mình.
Xuống giường, mang dép vào.
Cậu bé đi đến trước cửa phòng.
Cộc cộc cộc
Lần này, cửa lại bị gõ vang.
m thanh rõ ràng và nhịp nhàng.
Cậu bé vươn tay, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn vẹo, kéo ra.
Ngoài cửa.
Không phải bố, không phải mẹ.
Mà là một người toàn thân đều bọc trong áo khoác màu đen thật dày.
Áo khoác, mũ, khăn quàng cổ, người này thậm chí còn đeo găng tay, kính mắt, không lộ tý da thịt nào ra ngoài
Người này cao chừng một mét tám, ngay cả kính mắt trên mặt, cũng quấn vải vóc màu đen.
Hắn ta cúi đầu, nhìn cậu bé ngửa đầu.
Giơ ngón tay lên trước miệng ra dấu suỵt.
Cậu bé chớp mắt, nhìn hắn. Không hiểu sao rất bình tĩnh. Dường như cậu biết người ăn mặc quái dị trước mắt này.
"Đến đây" người quái dị này nói ra một thanh âm.
Sau đó xoay người, đi về phía cửa phòng khách.
Cậu bé dừng một chút, cũng theo yên tĩnh đi ra ngoài, đi theo người quái dị, đi về phía cửa phòng khách.
Hai người một trước một sau, mở cửa nhà, đi vào cầu thang âm u.
Dần dần biến mất ở sâu trong đêm tối.
.............
Ngày hôm sau.
Huyện Vân Sơn, giao lộ cao tốc.
Một chiếc xe khách loại nhỏ màu bạc, đang đi trên đường cao tốc dần dần giảm tốc độ chuẩn bị qua trạm thu phí.
Mặt bên xe viết bằng sơn đen: Minh Viễn.
Đây là xe khách mà công ty Minh Viễn dùng để đi mua sắm.
Bên trong xe.
Đám người Lý Trình Di đã sớm khôi phục bình thường, đang ngồi ở vị trí của mình.
Có người đang ngẩn người, xuyên qua cửa sổ xe nhìn cảnh sắc ven đường bên ngoài.
Có người đang lướt điện thoại.
Còn có người ngủ gật, còn phát ra tiếng gáy
Vị trí tài xế lái xe không có một bóng người, xe hoàn toàn tự động lái, do AI Nguyệt Quý của Thải Hồng Đường điều khiển
“Ồ? "Thải Hồng Đường đột nhiên đang lướt điện thoại phát ra tiếng kinh ngạc.
"Tất cả mọi người tỉnh dậy đi," cô nói to
‘Làm sao vậy? "Đại Hùng thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Râu nâu vỗ nhẹ Long Môn Điếu đang ngủ say, nhìn về phía Thải Hồng Đường.
Lý Trình Di cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng mở mắt, nhìn sang bên này.
“Sao thế? Đường Đường?”
Thải Hồng Đường thấy mọi người đều chú ý, cô giơ điện thoại lên lắc lắc.
Tôi chia sẻ trong nhóm, mọi người xem. Đây là tin tức mới ra. Thời gian đại khái bắt đầu từ lần trước chúng ta rời khỏi huyện Vân Sơn.
Mấy người nhất thời nhao nhao lấy điện thoại di động ra, có người đeo AR lên, kiểm tra tình huống.
Trong nhóm nhỏ chia sẻ, lúc này đã có thêm một tin tức.
Nhấp vào đọc nhanh và nó sẽ tự động chuyển đến một trang web được liên kết khác.
Lý Trình Di mở trang web.
Lần đầu tiên nhìn thấy, tiêu đề thật to phía trên, dùng chữ viết màu đỏ viết.
Huyện Vân Sơn liên tiếp xuất hiện trẻ em nửa đêm thần bí mất tích
Dưới đây là nội dung cụ thể.