← Quay lại trang sách

Chương 404 Nơi người Góc chết tụ tập

Người con gái nhận lấy, xé bao bì ăn như hổ đói nhét vào trong miệng, còn thiếu chút nữa bị nghẹn.

“Nước đây"Lý Trình Di đưa nước tinh khiết cho cô.

Cô gái nhận lấy, ngửa đầu uống hai ngụm, sau đó đậy lại trả lại cho Lý Trình Di.

“Anh biết vừa rồi vật kia là cái gì sao? Nếu không có tôi kéo anh chạy, anh chắc chắn là chết rồi" Cô nghiêm túc nói.

Lúc này thể lực của cô tựa hồ khôi phục lại.

Lý Trình Di nhìn gương mặt vàng vọt của cô thấy sự thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Làn da khô héo có vết rạn, môi nổi lên một tia tím bầm. Con ngươi tràn đầy tơ máu. Một bên tai còn tựa hồ bị thứ gì đó cắn mất, tóc tai rối tung, dính đầy các thứ màu xám như bùn.

Nhìn ra được, lúc trước cô sống rất vất vả.

“Thứ kia, là cái gì? "Lý Trình Di lấy lại tinh thần, hỏi.

"Đó là quả cầu chó, do rất nhiều đầu con chó vàng tạo thành một quả cầu lớn, anh có biết những đầu con chó từ đâu tới không?"

“Ở đâu đến? "Lý Trình Di mơ hồ có chút suy đoán.

“Đều là người ngốc nghếch như anh biến thành! "Người con gái hung hăng nói," Tiếng kêu của quả cầu chó nghe nhiều, sẽ quấy nhiễu thần kinh của anh, khiến cả người anh mềm nhũn, không có cách nào chạy xa. Sau đó nó có thể nhanh chóng đuổi theo anh, sau đó đụng vào anh. Chỉ cần đụng vào anh, anh sẽ biến thành đầu chó, bị dính vào, trở thành một bộ phận bên trong quả cầu chó!"

‘Vậy còn cô? Cô là ai, sao biết chuyện này? "Lý Trình Di tò mò hỏi.

Sự thật về chó Con chó vàng quả thật khiến anh kinh ngạc.

Nhưng anh càng kinh ngạc, là người trước mắt này, tựa hồ ở chỗ này rất lâu rồi.

“Tôi á, tôi ở chỗ này không biết bao lâu rồi, tự khắc biết những thứ này." Người con gái đáp.

“Nơi này là chỗ nào? Các cô đi vào bằng cách nào? "Lý Trình Di hỏi.

“Người Góc chết, cậu nói vào bằng cách nào? "Người con gái liếc anh một cái, cau mày nói. “Sao lại có người ngốc nghếch hồ đồ như anh chứ, không biết sợ hả?”

“Con người tôi trời sinh thần kinh đã lớn hơn người bình thường. Thì chả phải có câu, vua cũng thua thằng liều là gì, trong cuộc sống bình thường cứ như vậy, rất nhiều người đều nói về tôi như vậy. "Lý Trình Di cười nói.

“Đi, tôi dẫn anh đến chỗ ẩn thân của chúng tôi. Nơi này khắp nơi đều nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng chạy tán loạn, chỉ có dựa theo bản đồ an toàn mà chúng tôi tổng kết ra, mới có thể sống sót được. Nếu không vạn nhất gặp phải phiền toái trong đó, anh sẽ chết chắc! Vừa rồi Đầu chó khổng lồ kia chỉ là một trong số những đầu chó hiền nhất đấy.

“Nguy hiểm như vậy hả!? "Lý Trình Di mở to hai mắt.

Để cho anh ngoài ý muốn chính là, nơi này bên trong Góc chết Vân Sơn, lại còn có một nơi mà người Góc chết tụ tập?

Điều này thật thú vị.

Điều này có nghĩa là, Góc chết này, rất có thể là cho phép thời gian dài ở lại đây.

“Tôi tên là Hoàng Vi, anh tên gì? "Cô gái thò đầu ra nhìn xung quanh, vừa hỏi Lý Trình Di.

“Lý Trình Di, tôi tới đây du lịch, không ngờ đột nhiên gặp phải chuyện này. "Lý Trình Di bất đắc dĩ nói.

“Vậy anh thật xui xẻo. Đi thôi. "Hoàng Vi kéo anh, chạy như điên giữa đường.

Ở chỗ này, ngàn vạn lần đừng chạy dọc theo cửa hàng hai bên, nói không chừng trong một cửa hàng sẽ có thứ gì đó lao ra, một tay kéo anh vào. Rất nguy hiểm! Nhớ kỹ”.

Hoàng Vi nhắc nhở.

“Ừ, nhớ rồi! "Lý Trình Di gật đầu.

Hiện tại anh càng ngày càng tò mò về nơi tụ tập của Người Góc chết.

Xem ra, bọn họ sống ở đây rất lâu, còn tổng kết ra một bộ quy tắc an toàn hoàn chỉnh.

Hai người một đường chạy như điên, chạy ước chừng ba trăm mét.

Rốt cục đi tới một siêu thị nhỏ đóng đầy biển quảng cáo lớn nhỏ dài ngắn không đồng nhất.

Góc dưới bên phải của siêu thị, có một cánh cửa nhỏ cao một mét.

Hoàng Vi đến gần, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

Ta đã trở lại.

Mật mã.

Dao phay búa thịt!

Kẹt kẹt.

Cửa nhỏ chậm rãi mở ra. Lộ ra một người đàn ông gầy yếu mặc áo T - shirt màu xám.

Anh ta nhìn Hoàng Vi, lại thấy Lý Trình Di phía sau cô.

Người mới?

Ừm!

Hoàng Vi lên tiếng, kéo Lý Trình Di chen vào cửa.

Mặt tiền siêu thị nhỏ này hình quạt, hơi nhô ra ngoài.

Không gian bên trong cũng tự nhiên là hình quạt.

Trong không gian tối om om, mùi phân nước tiểu nồng nặc phiêu đãng khắp nơi.

Không có ánh đèn, chỉ có mấy chùm sáng bên ngoài xuyên thấu qua khe hở của tấm ván gỗ, rơi trên mặt đất.

Đó là nguồn sáng duy nhất ở nơi này.

Sau khi Lý Trình Di đi vào, quan sát xung quanh.

Phát hiện mặt tường xung quanh đều là xi măng, không có bất kỳ vật trang trí nào.

Trên mặt đất vứt lung tung rất nhiều đồ lặt vặt, có túi đóng gói thực phẩm, có bình nước rơi xuống, có sô pha rách nát, đồ điện.

Mười mấy người vừa gầy vừa đen, núp trong góc, ngẩng đầu tò mò nhìn anh bên này.

"Hoàng Vi, cậu lại cứu người tiến vào?"Một người đàn ông khác dáng người rất cao, ước chừng có đến 2m ngồi ở trong góc đứng lên.

“Thủ lĩnh, anh ta bị Đầu chó khổng lồ đuổi kịp, tôi không cứu anh ta sẽ chết chắc. "Hoàng Vi đáp.

Mọi người cũng không muốn Đầu chó khổng lồ trở nên mạnh hơn nhanh hơn chứ?

Người đàn ông thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, trong bóng tối nhìn về phía Lý Trình Di.

Mượn một chút ánh sáng, anh chỉ có thể nhìn thấy Lý Trình Di dáng người rất rắn chắc, vừa nhìn chính là người thường xuyên rèn luyện.

“Một người mới. Có thức ăn và nước uống không?

“Không có, chỉ còn lại chút này thôi. "Lý Trình Di cầm lấy chai nước vừa rồi.

Trần Đại Khí, cậu đi lục soát người anh ta. "Người đàn ông thủ lĩnh chỉ chỉ một gã người đàn ông gầy yếu.