Chương 406 Ảnh hóa
Xin đừng làm bị chúng tôi, chúng tôi chỉ là một đám người bình thường gian nan trốn ở chỗ này kéo dài tính mạng." trong góc, một ông lão khuôn mặt già nua chậm rãi đi ra.
Ông ta mặc trường bào dày, tựa như khoác một cái chăn. Hoa văn hoa quả đủ màu sắc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cho dù ánh sáng âm u, cũng có thể nhìn thấy đó tựa hồ là ga giường trẻ em.
"Anh muốn hỏi cái gì, chúng toi biết, đều có thể nói cho anh, nhưng xin không cần thiết đừng làm bị thương người của chúng tôi" ông già thành khẩn nói.
“Tại sao phải bóc lột người mới vào Góc chết? "Lý Trình Di dùng chân đá người đàn ông thủ lĩnh trên mặt đất.
Người này hiện tại đã sắp nghẻo.
Anh lầm tưởng đối phương có được ảnh hóa, tố chất thân thể cũng không kém. Vừa rồi dùng khí lực lớn hơn một chút.
Nhưng không nghĩ tới, tên này giống như là hàng mã, đụng vào tý đã tan nát hết cả
Anh tên là Hà Phó. Là một người vào Góc chết Vân Sơn từ rất lâu rồi. "Ông lão thở dài. "Tuy rằng anh thường xuyên làm chuyện xấu, còn bóc lột tất cả mọi người đi vào, nhưng đúng là anh ta là người đầu tiên tìm ra phương pháp sống ở nơi này. Bản đồ an toàn, cũng là lộ trình cơ bản anh tìm ra trước."
‘Nói cách khác, mọi người cam nguyện bị anh bóc lột? "Lý Trình Di nhướng mày.
“Đương nhiên không. "Ông lão lắc đầu," Năm năm rồi, coi như như thế cũng đủ trả nợ ân tình cho anh ta. Phần lớn thời gian đều là chúng ta ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, đồ mặc. Anh ta lâu không đi ra ngoài, một mực ở chỗ này chờ chúng tôi trở về”.
Tại sao mọi người nhất định phải trở về? Không thể đổi chỗ trốn sao? "Lý Trình Di hỏi.
"Nơi này lớn như vậy, tuyệt đối không thể chỉ có một nơi có thể ẩn thân như vậy chứ?"
"Anh nói không sai, nhưng chúng tôi cũng không biết gì cả, nơi này chỉ có một mình anh ta có khả năng biến hình, chúng tôi không thoát khỏi anh ta."
Nói cách khác, mọi người cũng không biết năng lực của anh ở đâu ra? "Lý Trình Di nhíu mày.
"Vâng, chúng tôi chỉ là một nhóm người nghèo, sống ẩn náu ở đây và không biết gì cả", ông lão trả lời.
“Ông tên gì?”
“Phác An "Ông lão trả lời.
Lúc trước Hoàng Vi nhắc tới bản đồ an toàn, đưa cho tôi xem. "Lý Trình Di nói.
Bản đồ an toàn có thể nói là nhận dạng phạm vi hoạt động an toàn ở đây.
Đây là thứ anh nhất định phải lấy được.
Được. "Ông già Phác An xoay người sờ soạng trong góc, rất nhanh lấy ra một tờ giấy trắng nhăn nhúm.
Trên giấy dùng đường nét màu đỏ, vẽ ra bản đồ thô ráp.
Ông ta đem bản đồ đưa tới.
Lý Trình Di tiếp nhận, triển khai cẩn thận xem xét, không hề có chút cảnh giác nào đối với thứ này có thể có vấn đề.
Anh tập trung lực chú ý, tựa hồ ngay cả người chung quanh cũng có chút không thèm để ý.
Ông già Phác An mắt co lại, hơi khoát tay sau lưng mấy người bên kia.
Mấy người kia vốn chuẩn bị lấy súng ra, cũng nhao nhao kiềm chế xuống, không hề nhúc nhích.
Trên bản đồ vẽ một ngôi nhà, ở giữa ngôi nhà, có một con đường hình chữ thập.
Trên đường phố, đánh dấu từng chấm đỏ lớn nhỏ không đồng nhất.
"Kích thước của các chấm đỏ cho thấy mức độ nguy hiểm. Có rất ít chấm trắng, đại diện cho sự an toàn và tiếp tế. Nhưng tiếp tế không phải lúc nào cũng được, phải tính chu kỳ." Phác An giới thiệu.
“Các ông dựa vào cái gì sinh tồn? Ăn uống ở đâu? "Lý Trình Di hỏi.
"Ở gần đây, có một điểm tiếp tế, mỗi cuối tuần, chúng tôi sẽ qua đó chờ tiếp tế xuất hiện", Ông Phác An trả lời.
“Chờ xuất hiện? Có ý gì? "Lý Trình Di khó hiểu hỏi.
Nói ra cũng không rõ ràng lắm, Hoàng Vi, vừa lúc thời gian tiếp tế cũng đến, cô mang theo vị này qua xem một chút, sẽ biết. "Phác An nhìn về phía Hoàng Vi vẫn trốn không dám lên tiếng.
Cô gái này từ sau khi Lý Trình Di và thủ lĩnh phát sinh xung đột, liền lặng lẽ trốn vào góc tường.
Hiển nhiên là biết mình gặp rắc rối.
Nhưng lúc này bị Phác An ra lệnh, cô cũng không có cách nào tiếp tục trốn, đành phải đi ra.
"Vâng thưa cha”Cô trả lời.
"Phải nghe lời kẻ mạnh, anh muốn xem cái gì, liền cho anh xem cái đó, ngàn vạn lần đừng đùa giỡn!"
“Vâng... "Hoàng Vi gật đầu đi tới bên cạnh Lý Trình Di. Anh muốn xem cái gì, tôi dẫn anh qua đó.
Thái độ của cô lúc này hoàn toàn khác với lúc trước, có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn Lý Trình Di.
“Đi xem điểm tiếp tế gần nhất của hai người đi. "Lý Trình Di cảm thấy rất hứng thú với việc bọn họ sống ở đây như thế nào.
Bởi vì người có chỉ số thông minh bình thường, đều có thể nhìn ra, đám người này không phải dựa vào vật tư của người mới mà sống sót.
Nhất định là có thứ gì đó lấy được từ Góc chết Vân Sơn mới có thể sống lâu như vậy.
"Đúng rồi, các cậu đã thấy qua trẻ en mới vào chưa?"Lý Trình Di đang chuẩn bị đi, lại bỗng nhiên nhớ tới lúc trước huyện Vân Sơn một đám trẻ con mất tích, liền thuận miệng hỏi một câu.
“Trẻ con? Ở đây chúng tôi chưa từng thấy trẻ con. "Phác An lắc đầu.
Lý Trình Di nhìn về phía những người còn lại.
Bọn họ cũng nhao nhao sợ hãi lắc đầu, xác nhận cho tới bây giờ chưa từng thấy.
Xác định bọn họ không nói dối, hơn nữa còn không sinh ác niệm gì với mình, Lý Trình Di mới xoay người ý bảo Hoàng Vi dẫn đường.
Hai người một trước một sau, từ cửa nhỏ lối ra, đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn sương trắng lượn lờ.
Nơi tập trung những người sống sót này, nằm ở góc giao lộ, hai bên lần lượt thông tới hai con phố.
Lý Trình Di ngửa đầu nhìn chung quanh, sương mù dường như có chút nhạt, có thể nhìn thấy cảnh sắc hơi xa một chút.