← Quay lại trang sách

Chương 460 Hết hy vọng

Phía sau còn có một người con gái xinh đẹp một thân váy dài màu xám tro, dắt một bé gái 3,4 tuổi đi vào.

“Chào chị dâu, đã lâu không gặp. "Long Môn Điếu đứng lên vẫy vẫy tay cười nói.

Người con gái híp mắt cũng không nhìn hắn.

“Ny Ny cẩn thận ngưỡng cửa, không được mang giày bên ngoài vào cửa. "Cô cúi đầu dặn dò bé gái.

“Vâng. "Bé gái Ny Ny là con gái của anh trai Quý Huyền. Mặc váy nhỏ thuần trắng, hai chân ngắn mập mạp mềm mại

“Con chào chú! "Ny Ny ngược lại liếc mắt một cái liền thấy được Long Môn Điếu. Nhất thời trên mặt Bé Mập tràn đầy tươi cười.

Thay giày, cô bé lập tức muốn xông về phía Long Môn Điếu, nhưng bị mẹ giữ lại.

Hôm nay chơi đủ rồi, bây giờ về phòng học bài đi con!”

"Con muốn chơi với chú."

“Không được”.

Người con gái vừa nói vừa kéo con gái lên tầng.

Quý Huyền lấy điện thoại di động ra nhìn, cũng đi theo lên tầng.

Một nhà ba người, ngoại trừ bé gái Ny Ny, hai người còn lại đều hoàn toàn không để ý tới Long Môn Điếu.

Rất nhanh tầng hai truyền đến từng trận tiếng đứa bé khóc rống, sau đó chính là bị đánh bị dạy dỗ.

Nụ cười trên mặt Long Môn Điếu chậm rãi nhạt xuống, hắn đặt mông ngồi trở lại sô pha.

Trên mặt cũng không có bộ dạng cười đùa như ở trong Team.

Nếu như có thể chọn, có ai muốn mình luôn phải khiêm tốn, luôn bị người chê cười.

Ngồi trên sô pha, hắn nghiêng mặt, nhìn ngôi sao trắng treo cao ngoài cửa sổ.

Trong lòng nhất thời an tĩnh lại.

Kỳ thật hắn cũng muốn cố gắng, cũng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng làm thế nào cũng không làm được.

Đầu óc hắn không lanh lợi, không học được cái gì ra hồn lại phát triển không tốt nên thể lực cũng không tốt nốt, thật vất vả cố gắng làm công việc kinh doanh trong bang phái, có rất nhiều anh em, mới có chút khởi sắc, kết quả bị kéo vào Góc chết.

Góc chết

Hết hy vọng rồi. Hắn còn có thể làm gì?

Chịu chấp nhận số phận sao?

Không. Kỳ thật hắn chưa bao giờ từ bỏ.

Nếu không cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới Toại Dương, tìm Đại ca.

Quý Huyền coi thường hắn, hắn biết.

Ở trong nhà, hắn chính là một con sâu mọt, chỉ biết ăn, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, chỉ biết gây họa.

Cúi đầu, Long Môn Điếu ôm mặt.

Chú? Sao chú lại khóc?

Đột nhiên thanh âm Ny Ny ở bên cạnh truyền đến.

Long Môn Điếu sửng sốt, nhanh chóng xoa xoa hốc mắt có chút ướt.

“Chú không khóc, chỉ là bị cay mắt thôi con”.

“Chú đừng khóc, cho chú kẹo bạc hà! "Ny Ny vươn tay mập mạp, trong lòng bàn tay đặt một viên kẹo bong bóng màu xanh nhạt.

Đó rõ ràng là kẹo cao su bong bóng, nhưng cô không nhận ra chữ, nhìn thấy màu xanh lá cây liền tưởng là kẹo bạc hà.

Long Môn Điếu không nhịn được nở nụ cười.

“Cảm ơn Ny Ny. "Hắn đưa tay nhận lấy kẹo bạc hà.

Sau đó nhanh chóng lấy từ trên người ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ lim.

Đây là lễ vật hắn đã sớm chuẩn bị cho Ny Ny. Mất không ít tâm tư anh mới đặt làm hộp nhạc voi con.

“Đây là quà cho Ny Ny. Chúng ta trao đổi. "Hắn cười nói. Đem cái hộp đặt ở trên tay Bé Mập.

“Chú là tốt nhất! "Ny Ny nhất thời mặt mày hớn hở.

Ny Ny! "Bỗng nhiên trên tầng truyền đến tiếng kêu của người con gái. "Về học ngay!"

"Xong đời, mẹ phát hiện rồi, con phải về rồi, lát nữa buổi tối, con không ngủ được, có thể tới tìm chú chơi không?"

Ny Ny ba tuổi nói chuyện mặc dù có chút chậm chạp, nhưng năng lực biểu đạt cực kỳ rõ ràng.

“Buổi tối phải đi ngủ, nếu không sẽ không cao, sẽ trở nên xấu xí. Sau này, sau này có cơ hội chúng ta cùng chơi. "Long Môn Điếu cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của cô bé.

“Vâng”.

Ny Ny xoay người bước chân ngắn chạy nhanh, thuần thục từ bên thang máy lên tầng, đi vòng về phòng.

Rõ ràng con bé không đi xuống cầu thang.

Tuổi còn nhỏ đã biết tinh túy của chiến tranh du kích.

Nhìn Ny Ny rời đi. Nụ cười trên mặt Long Môn Điếu cũng nhạt xuống.

Hắn biết, mình rời khỏi nhà, sẽ không ảnh hưởng đến ai. Cùng đại ca tinh anh như vậy so sánh, hắn chính là một đống phế vật.

Nhưng.

Coi như là một đống phân!

Hắn cũng có quyền được sống!

Hai tay hắn dần dần nắm chặt, đứng lên.

Cúi đầu, hắn nhìn chăm chú vào chính mình hiện tại.

"Tôi có thể làm gì nếu không có sự hỗ trợ của gia đình?"

Bây giờ về Toại Dương, tiếp tục như trước, sống không lý tưởng sao?

Hắn thích Chị Đường, kỳ thật nhiều khi không phải bởi vì tình yêu, mà nhiều hơn là hâm mộ.

Hâm mộ Chị Đường cho dù rời khỏi nhà, cũng có thiên phú máy tính khủng bố. Tài năng hacker

Chị ấy giống như nhân vật chính trên sân khấu, mặt trời trong đám đông, bất cứ nơi nào, đều có thể tỏa sáng.

Đẹp như vậy, chói mắt như vậy.

Và hắn ta

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mình không thể trở nên mạnh mẽ, không thể trở nên lợi hại!?

"Coi như là một đống phân, ông mày cũng muốn biến thành đống phân nổi bật nhất!"

Nắm tay anh chậm rãi nắm chặt, đứng tại chỗ.

Không cam lòng không ngừng kích động trong lòng.

Xì.

Bỗng nhiên, một tia cảm giác nóng rực từ mu bàn tay phải của hắn dần dần truyền ra.

Trong bóng tối, mu bàn tay phải của Long Môn Điếu lúc này đang chậm rãi sáng lên một tia ngân quang nhàn nhạt.

“!? "Long Môn Điếu thần sắc trì trệ, nhìn về phía tay phải của mình.

Cái gì vậy!?

Chậm rãi giơ tay lên, hắn nhìn về phía mu bàn tay.

Nơi đó không biết từ lúc nào, có thêm một đóa hoa Ngọc lan tím màu bạc.

Kích thước hoa văn vừa vặn chiếm chính giữa mu bàn tay.

Đây là......!? Long Môn Điếu tựa hồ nhớ tới cái gì.

Không được! Không thể để người nhà phát hiện!"

Anh nhanh chóng chạy đến cửa, đẩy cửa ra, theo hành lang chạy thẳng xuống tầng hầm.

Đây cũng là nơi duy nhất không có hệ thống giám sát.

Kẹt kẹt.

Cửa tầng hầm bị đẩy ra.

Long Môn Điếu bước vào.

Trong nháy mắt này, cả người hắn từ dưới lên trên, chợt nổi lên ánh bạc.