← Quay lại trang sách

Chương 526 Hẹn tái chiến

Hắn tính toán rất nhanh, nếu như điều động chuyên gia vũ khí bay xung quanh vây giết, rất có thể sẽ lại xuất hiện tình huống công kích trước đó không có hiệu quả.

Vậy.

Xèo!

Trong phút chốc một luồng ánh sáng tím từ xa lóe lên, hung hăng chém về phía Lý Trình Di.

Tốc độ ánh sáng tím cực nhanh, chỉ chậm hơn Hàn Tất vừa rồi một chút

Bốp!

Trong phút chốc một tiếng trầm đục vang lên.

Ánh sáng tím, tinh chuẩn rơi vào trên kim kiếm.

Sau đó bị Lý Trình Di tùy ý vung một cái, bắn ra ngoài.

Thình thịch một cái đâm vào cát.

Không còn tiếng động.

Vũ khí bay không có tiếng động, khả năng duy nhất chính là bị hao tổn.

Đến lúc này, Hàn Tất không chần chừ nữa.

“Chờ mong lần sau gặp lại. "Ánh sáng trên người hắn tắt đi. Không động thủ nữa.

Lấy thực lực của hắn, tất vẫn còn át chủ bài chưa tung ra nhưng đánh tới mức này đã không có ý nghĩa.

Hắn cần phải tiết kiệm năng lượng để đối phó với thế lực bản địa Sultan.

Hàn Tất giơ tay lên.

Lập tức xung quanh không biết từ lúc nào vây tới rất nhiều Sa đạo, tự động phân ra một con đường rời đi.

Lý Trình Di nhìn đối phương thật sâu.

Hắn thế nhưng là một đường giết không ít cao thủ đối phương, nhưng người này cũng rất quyết đoán rời khỏi cuộc chiến.

Hơn nữa lúc trước dùng đến cực thể cũng không thể hạ được đối phương.

Điều này khiến cho hắn thêm phần coi trọng hắn.

Trực giác nói cho hắn biết, đối phương vẫn còn át chủ bài chưa tung ra, đánh tới trình độ này, hai người đều rõ ràng, tiếp tục nữa cái được không đủ bù cái mất.

Mục đích chém giết, nếu như không phải vì cừu hận, vậy nhất định phải nhắm vào lợi ích.

Nếu như một lần chém giết, trả giá vượt xa thu hoạch, như vậy không nên phát sinh.

Hàn Tất cho là như vậy.

Hắn cũng vậy.

Lý Trình Di không nói nhảm nữa, bước về phía trước, thân hình khổng lồ đột nhiên xông về phía trước, dọc theo thông luồng mà Sa đạo đưa ra nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu sau liền biến mất trong đêm tối sa mạc.

Người này thực lực rất quỷ dị, chúng ta thật sự không lưu hắn lại sao?

Phía sau Hàn Tất, một người thiết giáp toàn thân, dáng người càng tinh tế, lặng lẽ hiện lên, hỏi thăm.

"Nếu chỉ là bởi vì hắn ta giết bản vô tính của ngươi, liền không tiếc cùng hắn cá chết lưới rách, như vậy thì chúng ta có lẽ từ mấy chục năm trước, sẽ bị triệt để quét vào bụi bặm lịch sử." Hàn Tất nhẹ giọng nói.

“Bản thể Tứ đại Bạch Ngân đều đã trở lại sao? "Người nọ xoay người hỏi.

“Đúng vậy, tất cả bản thể đều đã trở về đúng chỗ. "Hình người trả lời.

“Lớp mặt nạ của Sa đạo có thể bóc ra được rồi. Kế tiếp Sultan, hẳn là thời đại của chúng ta. "Hàn Tất nhẹ nhàng rơi xuống đất.

....................

*A a a a!!!

Thải Hồng Đường tựa như một con thú khốn, điên cuồng quay cuồng trong đám người Sa đạo, tránh né, vung đao.

Viên đạn thỉnh thoảng bắn vào trên Hoa Huyễn Y của cô, xuyên thấu qua Hoa Huyễn Y tổn hại, bị áo chống đạn bên trong bắn bay.

Lực trùng kích thật lớn không ngừng đụng đến khiến toàn thân cô run rẩy, thỉnh thoảng thân thể nghiêng lệch.

Cuộc chiến rất khốc liệt, nhưng vô ích.

Ngay từ đầu bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi bị cô dùng tốc độ đánh lén giết chết hai người, Sa đạo còn lại liền dùng chiến thuật săn bắn bầy sói, vây quanh cô mà không tới gần.

Thuần túy dùng phương pháp lấy máu, tiêu hao thể lực của cô.

Bọn họ ở xung quanh không ngừng hô to những âm thanh mà nghe không, trong đó có cả tiếng cười to, đắc ý, trêu tức, rõ ràng đang chờ đợi thời khắc cô triệt để kiệt sức.

Mình sắp chết sao? Thải Hồng Đường phẫn nộ duy trì động tác của mình, không ngừng đánh về phía xung quanh Sa đạo. Sau đó lại một lần nữa không ngừng bị đánh lui.

Bom của cô toàn bộ đều cột ở trên người, nhưng bởi vì mặc Hoa Huyễn Y mà bị tự động thả vào không gian Hoa Huyễn Y thần bí.

Cho nên không bị kích nổ.

Khi phát hiện điểm này Thải Hồng Đường cũng đã hiểu được, mình nên làm như thế nào mới có thể đạt tới thương tổn lớn nhất.

“Mọi người chậm quá! "Đang lúc cô còn đang âm thầm nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ. Bỗng nhiên một âm thanh từ giữa không trung bay tới.

Xì!

Ánh sáng trắng chợt lóe, từ trên trời giáng xuống.

Vũ khí bay!!!

Đồng tử Thải Hồng Đường co rút lại, bản năng muốn né tránh, nhưng căn bản trốn không thoát.

Lấy tốc độ phản ứng của cô, khi nhìn thấy, liền nhất định phải trúng.

Ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt từ bên cạnh cô lướt qua.

Có vẻ như vì nó cần phụ nữ làm vật hiến tế, nên nó không xuống tay giết chết cô. Chỉ là triệt để làm tan rã năng lực kháng cự của Thải Hồng Đường.

Xoẹt!!

Một lỗ thủng to lớn có thể thấy được xương, xuất hiện bên hông Thải Hồng Đường.

Vô số máu loãng rơi đầy đất.

Đau nhức như thủy triều, cùng với vô lực vì mất máu, đánh sâu vào ý thức của Thải Hồng Đường.

Thân thể cô xoay tròn, lảo đảo đi về phía trước vài bước.

m thanh xung quanh phảng phất trong lúc nhất thời cách cô rất xa.

Mình sắp chết sao?

Đã từng kiêu ngạo, đã từng tự cho rằng mình lúc nào đúng, cho là mình có các loại tiền chồng chất vào trang bị vũ khí, liền cho là mình có thể chống lại những cao thủ kia.

Và bây giờ.

Tước bỏ sự bảo vệ mà cha cô dành cho cô các loại tài nguyên trang bị.

Cô mới đột nhiên phát hiện.

Chính mình

Có lẽ ngay cả mấy tên lính Sa đạo tầng dưới chót cũng đánh không lại.

Cho dù có cường hóa qua tố chất thân thể, cho dù so với đối phương nhanh hơn, mạnh hơn

Nhưng cô vẫn bị áp chế, bị trêu chọc.

Bất lực kháng cự

Thì ra mình yếu như vậy a.

Ý thức dần dần bởi vì mất máu mà mơ hồ.

Thải Hồng Đường giờ phút này rốt cục hiểu được, thấy được, chính mình chân thật.

"Không có cha ủng hộ ta, nguyên lai ngay cả tầng dưới chót nhất tiểu binh, cũng không phải đối thủ."

Mình thật sự là quá yếu.

Quá yếu.