← Quay lại trang sách

Chương 580 Nổi giận

Trang viên bí ẩn của Lý Xương Cốc - Phàm Hoa Uyển.

Nằm ở một mảnh đất hoang ở ngoại ô phía tây thành phố Triều Ngữ.

Một chiếc xe con màu đen bề ngoài bình thường chậm rãi dừng ở rìa đất hoang, dừng ở bên trong đường Thiên Nhãn trên mặt đất.

Mấy người nối đuôi nhau xuống xe.

Sau khi Lý Sùng Nam trả tiền, chiếc xe tự động đóng cửa, lái đi.

Đi theo tôi.

Cô liếc mắt nhìn ba người Ngục Long sau lưng, dẫn đầu cất bước về phía ngoại ô Thiên Nhãn.

Bộp.

Một bước bước ra, chính là thoát khỏi khu vực Cục an ninh thành thị 24/24 giờ theo dõi.

Bên ngoài Thiên Nhãn cũng là bên ngoài Pháo đài Trầm mặc.

Nơi đó là nơi ngoài vòng pháp luật, không người quản lý, chỉ có bạo lực mới là thứ duy nhất dựa vào.

Ngục Long ba người theo sát phía sau, đánh giá xung quanh.

Quần thể kiến trúc sắc bén màu xanh đã cách phía sau Triều Ngữ rất xa, từ nơi này nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh gai nhọn tựa như băng tinh.

Hai bên là dãy núi liên miên mênh mông vô bờ.

Phía trước, là bình nguyên hoang vu tràn đầy đất vàng đá vụn, từ nơi này nhìn lại, có thể liếc mắt một cái nhìn ra biển rộng xa hơn.

“Nơi này, hoang vu quá? "Trang Di Cảnh nghi hoặc nói.

“Đừng nói chuyện, đi là được. "Ngục Long vỗ cánh tay cô một cái.

“Mặc kệ gặp phải chuyện gì, ổn định, đừng nói chuyện, sẽ không bị coi là nhà quê. "Ngục Yến Tiêu ở bên cạnh cô cũng thấp giọng nói.

"Ặc" Trang Di Cảnh cảm thấy mình coi như là đã trải qua sự đời, không đến mức sẽ bị cảnh tượng gì hù dọa.

Nhưng lời của sư tỷ và sư phụ cũng có đạo lý.

Cô dứt khoát đi ở cuối cùng, theo đoàn người đi về phía trước.

Đoàn người đi theo Lý Sùng Nam gần trăm mét thì dừng lại.

Đến rồi.

Lý Sùng Nam trầm giọng nói.

“ ??? ”

Ba người vẻ mặt mờ mịt, không biết cái gì gọi là đến rồi.

Phía trước một mảnh hoang vu, đầy đất đá vụn, gió biển từ xa hơn thổi tới, mang đến mùi biển tanh.

Nhưng rất nhanh, bọn họ liền biết được cái gì gọi là Triều Ngữ quý tộc sắp xếp.

Lý Sùng Nam tiến lên một bước, giơ tay vỗ vào hư không.

Bộp.

Tay cô giống như đập vào một bức tường trong suốt không thể nhìn thấy.

Lấy lòng bàn tay làm trung tâm, kích động lên một vòng sóng điện màu lam nhạt.

Sóng gợn hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, nhanh chóng lưu động kéo dài.

Được rồi, có thể vào.

Cô quay đầu ý bảo ba người phía sau.

Sau đó tự mình đi về phía trước.

Vù!

Trong phút chốc, cô biến mất tại chỗ, tựa như chìm xuống mặt nước, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Trong mắt Ngục Long hiện lên một tia giật mình, dẫn đầu đi về phía trước.

Đi thôi.

Ông cúi đầu xông về phía trước.

Xì.

Một tiếng vang nhỏ, cả người cũng giống như Lý Sùng Nam, biến mất tại chỗ.

Ngục Yến Tiêu lôi kéo Trang Di Cảnh, hai người đồng thời cất bước về phía trước. Trong tiếng kinh hô của Trang Di Cảnh, đột nhiên đi vào một bức tường vô hình phía trước.

Trong nháy mắt, bốn người liền hoàn toàn biến mất.

Bên kia bức tường vô hình.

Trang Di Cảnh ngẩng đầu lên mảnh đất hoang vừa mới trống không, lúc này lại có thêm một khối lập phương màu trắng khổng lồ trôi nổi giữa không trung.

Phía dưới hình vuông, mở ra một cánh cửa nhỏ.

Bên trong cửa đang đứng một bóng người cô quen thuộc lại chờ mong đã lâu. Lý Trình Di!

"Anh Trình Di!!" cô nhất thời kinh hỉ, ở nơi xa lạ này, đột nhiên nhìn thấy một người mình kỳ vọng lại quen thuộc, không thể nghi ngờ là chuyện đáng mừng.

“Đi thôi, phía trên chính là chỗ chúng ta sẽ ở trong những ngày tới"Lý Sùng Nam bình tĩnh nói.

Cô là người đầu tiên đi về phía trước, thân thể bị lực hấp dẫn vô hình nào đó kéo lên, bay về phía cánh cửa nhỏ giữa không trung.

Đó là thiết bị dẫn đường phản trọng lực, mô-đun này chỉ có trên chiến hạm tinh không, không nghĩ tới tự nhiên lại dùng ở chỗ này một cách xa xỉ như vậy.

Ngục Long và Ngục Yến Tiêu đều là người biết hàng, biết loại mô - đun này đắt đỏ cỡ nào.

Đây không phải là một công nghệ mà ai cũng có thể sử dụng.

Sự khác biệt là thứ này thực sự quá đắt.

Mà tác dụng cơ bản chỉ là dùng để đi ra đi vào, chỉ vì ra ra vào vào mà tốn cả hơn trăm triệu cho thiết bị này?

Trong nhà không có mỏ vàng thì đừng có mơ.

“Đi thôi. "Ngục Long ba người theo sát phía sau, không ngừng bay lên không, hướng cửa nhỏ bay đi.

“Hoan nghênh sư phụ, Tiêu Tiêu sư tỷ, Tiểu Cảnh sư muội. "Lý Trình Di một thân đạo phục màu đen, nửa bên áo có hoa văn dài màu trắng bạc.

Đầu rồng ở vai trái, đuôi rồng ở eo phải.

Đạo phục nhìn qua là đặt làm riêng, trên người rộng thùng thình, nhưng cổ tay áo cùng chỗ đi đứng đều có buộc chặt, chỉnh thể thoáng hiện ra đường cong thân thể, nhưng cũng không phải bó sát người.

"Lần này Long Tu Môn chúng ta dự thi nên bên tài trợ cho chúng ta bỏ vốn may bộ đồ thi đấu. Mọi người mỗi người đều có một bộ, con bởi vì không dự thi, cho nên hoa văn chính là Bạch Long, mà sư tỷ sư muội, còn có đồ đệ của con là Tiểu Nam, hoa văn chính là Huyết Long."

“Tại sao lại là hình rồng?" Trang Di Cảnh cảm thấy đồ án này có chút hơi khoa trương.

“Cũng chả có cách nào, ai bảo chúng ta là Long Tu Môn? "Lý Trình Di bất đắc dĩ cười nói.

Lúc này dáng người hắn đã đạt tới một mét chín gần hai mét, vai rộng thân rộng, dáng người cao ngất, cường tráng khôi ngô, đứng tại chỗ tựa như một bức tường.

Cho dù mặc võ đạo phục rộng thùng thình, cũng không thể hoàn toàn che giấu đường cong cơ bắp cường hãn.

Tóc đen áo choàng, hai mắt đỏ sậm, hắn bây giờ, chỉ là đứng ở nơi đó, liền làm cho người ta một loại cảm giác hít thở không thông nhàn nhạt.

Trận đấu ngày mai bắt đầu.

Lý Trình Di xoay người dẫn đầu đi vào trong cửa.