Chương 797 Chết một lần
“Vừa rồi. "Hắn nhìn về phía Tân Đức Lạp sắc mặt kinh ngạc đối diện," Ông nhìn thấy cái gì?”
"Tôi nhìn thấy cậu đột nhiên trở nên lão hóa với tốc độ cực nhanh, xung quanh thân thể bắt đầu bay tán ra rất nhiều hạt màu đen, nhưng rất nhanh, nguyệt nha của cậu mất đi một cái, hết thảy liền triệt để phục hồi như cũ."
Lý Trình Di nhìn quyển sách vặn vẹo trong tay.
Cúi đầu nhìn xương quai xanh bên phải của mình, quả nhiên, nơi đó nguyệt nha màu lam sẫm, thiếu một cái
Một cỗ cảm giác nguy cơ sởn gai ốc, trong nháy mắt xông lên đầu.
“Đúng vậy, tôi đã chết một lần. "Da đầu Lý Trình Di tê dại, hắn thậm chí còn không biết mình chết như thế nào.
Vẻn vẹn chỉ là quan sát quyển này cái gọi là cuốn sách vặn vẹo lại khiến hôm nay mình đột nhiên chết một lần!
Nguyệt Nha có chức năng thay thế cái chết, đây là điều mà mọi người trong team đã sớm chứng thực qua.
Lý Trình Di vẫn cảm thấy, chính mình rất có thể sẽ không dùng tới cái này cái gọi là năng lực nguyệt nha, lại không nghĩ tới, sẽ đột ngột ở chỗ này tiêu hao hết một cái.
“Quyển sách này phải niêm phong lại, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần. "Lý Trình Di nhanh chóng đưa quyển sách vặn vẹo cho Tân Đức Lạp.
“Ừ. Tôi sẽ xử lý. "Tân Đức Lạp cũng hiểu được sự nguy hiểm của quyển sách này, sắc mặt ngưng trọng.
"Nhưng tôi cũng từ nó, hiểu được nguyên nhân và quá trình hình thành Góc chết." Lý Trình Di bắt đầu giải thích cho Tân Đức Lạp tất cả những gì mình nhìn thấy.
Nhưng quỷ dị chính là, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên thất thanh.
Không cách nào phát ra âm thanh, hơn nữa nội dung vừa muốn nói, vào giờ khắc này cũng bỗng nhiên bị quên mất.
Về nguyên nhân Góc chết, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tân Đức Lạp, lại không có cách nào nói ra một chữ.
“Không cần cưỡng cầu. "Tân Đức Lạp nhíu mày, tựa hồ nhìn ra manh mối.
“Có một loại hạn chế khó hiểu, không cho phép tôi nói ra những nội dung này. "Lý Trình Di giải thích.
Như vậy, có manh mối của Lê n không? "Tân Đức Lạp trầm mặc, nói sang chuyện khác.
“Không có. "Lý Trình Di lắc đầu.
Ánh sáng trong mắt Tân Đức Lạp thoáng cái ảm đạm.
“Không có việc gì. Chỉ cần tiếp tục điều tra như vậy, một ngày nào đó có thể tìm về anh ta” Lý Trình Di thở dài trong lòng.
“Góc chết. Là sai lầm. Vậy người Góc chết thì sao? Phải chăng đó cũng là một sai lầm tất yếu, phải chăng tất cả họ đều là những bộ phận nhất định phải bị loại trừ?" Hiểu được nguyên nhân hình thành Góc chết, Lý Trình Di ngược lại càng thêm mê mang.
Tạm biệt Tân Đức Lạp từ trụ sở công ty và trở lại sau một đêm nghỉ ngơi.
Kiểm tra thân thể không có bất kỳ vấn đề gì về sau, hắn trực tiếp ngựa không dừng vó, dựa theo ước định trực tiếp đi đến chỗ bảo dưỡng thi cốt Iseline.
Thông qua chạm vào hài cốt, hắn lại một lần nữa đi tới Góc chết độc quyền của Iseline – Bàn nắm chặt tay.
Ánh sáng đỏ sậm từ một bên cửa sổ phòng đọc sách chiếu vào, nhuộm hết thảy thành màu đỏ như máu.
Iseline một thân váy dài thắt lưng màu đen, mép váy dùng lụa trắng bao lấy, hình thành mép sóng gợn nhẵn nhụi.
Trên mái tóc dài màu vàng buộc một dải ruy băng bướm đen kịt.
Nhìn qua lành lạnh cùng thuần khiết.
Thấy Lý Trình Di đi vào, cô rất vui mừng. Chủ động bước lên nắm tay hắn.
“Iseline, anh thực hiện ước định, gặp mặt thày giáo của em"Lý Trình Di cho tới nay đối với vị thày giáo thần bí này rất tò mò.
Vừa vặn lần này có lẽ có thể hỏi thày giáo Iseline, phương pháp thoát hỏi Góc chết như thế nào
"Thày giáo những ngày này đều rảnh rỗi, hẳn là vì chờ anh. Thày giáo đối với Tử năng cũng rất tò mò, còn nói đây là một hệ thống có sức mạnh cường đại của một nền văn minh tồn tại từ rất nhiều năm trước, đối với thày giáo thì rất có giá trị nghiên cứu." Iseline mỉm cười nói.
“Đi thôi, từ nơi này có thể trực tiếp đến thư phòng của thầy. "Cô quen đường cũ, kéo Lý Trình Di đến trước cửa gỗ lối ra duy nhất của phòng đọc.
Mặt ngoài cửa gỗ màu đỏ sậm có khắc một ít hoa văn như bảo tháp phi ưng, hoa tươi, bụi gai.
Trên tay cầm màu nâu đỏ còn treo một chuỗi chuông đồng xám.
"Thày giáo là một trong thủ lĩnh tín ngưỡng giả, danh húy, dựa theo khí quan nhân loại chúng ta phát thì căn bản không cách nào phát ra được cho nên vì thuận tiện xưng hô, ông lấy cho mình một cái tên của nhân loại gọi là Mê Mạn." Iseline dặn dò, "Đến lúc đó, anh có thể trực tiếp xưng hô thày giáo em là giáo sư Mê Mạn. Ông cảm thấy chuyện mình đang làm cùng tương tự như các giáo sư của nhân loại, cho nên tán thành cách xưng hô này."
“Hiểu rồi. "Lý Trình Di gật đầu.
Chuẩn bị xong chưa?
Mở cửa đi.
Hai người động tác dừng một chút, lập tức, Iseline cầm tay nắm cửa, dùng sức vặn.
Răng rắc.
Cửa gỗ, chậm rãi hướng ra ngoài, mở ra một khe hở.
Vô số ánh sáng xám chói mắt từ trong khe hở nở rộ sáng lên.
Cũng may ánh sáng xám không kéo dài bao lâu, rất nhanh liền ảm đạm xuống, lộ ra cảnh sắc ngoài cửa.
Bên ngoài, là một gian phòng vuông vắn, xung quanh giá sách dựng đứng đỏ sậm phong bế.
Bốn bức tường là bốn kệ sách.
Trên giá sách gỗ lim bày đầy các loại sách không thể đếm được, lớn nhỏ, dày mỏng, các loại văn tự, các loại ký tự, cái gì cần có đều có.
Bốn bức tường Giá sách vẫn kéo dài lên trên, kéo dài vào trong bóng tối nhìn không thấy điểm cuối, không biết cao bao nhiêu.
Trong thư phòng này, một góc còn đặt một bộ bàn ghế.
Một bóng người thân mặc áo choàng viền vàng màu xanh đậm mơ hồ đang lẳng lặng ngồi ở trên ghế, mượn ánh đèn đèn bàn màu đen, lật xem sách vở trước mặt
“Các ngươi đến rồi? "Bóng người ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt màu xám mơ hồ không rõ.
Khuôn mặt kia không có ngũ quan, chỉ có một đôi mắt đỏ ngầu sáng ngời chói mắt.