Chương 806 Điên cuồng
Ngay cả quan binh tướng lĩnh giữ cửa, cũng phải nể mặt vài phần
Lý Trình Di không cần giả bộ, chỉ nhìn mặt đầy vết máu, gò má trắng bệch mất máu quá nhiều, liền biết cỗ thân thể này có bao nhiêu suy yếu.
Cũng chính là hắn dùng Ảnh Thế thôn phệ thay thế, tự thân cùng cỗ thân thể này dung hợp. Mới nhanh chóng cải thiện trạng thái thể chất.
Bằng không hiện tại Vương Nhất Thần hẳn là còn ở vào trạng thái thi thể.
“Cha, con không sao. "Lý Trình Di giả giọng trước kia của Vương Nhất Thần, khó khăn trả lời.
"Chỉ là, hơi hoa mắt, muốn nghỉ ngơi."
“Mau! Mau đưa vào, lang trung đã tới, mau xem cho con ta! "Vương Nhất Phong lập tức gấp giọng nói. Chỉ huy mọi người khiêng Lý Trình Di vào.
Ra khỏi thành hơn mười dặm đón người, lại xảy ra chuyện, bên ngoài càng ngày càng không an toàn.
"Thời gian trước trấn tuần tra càn quét qua một vòng, lúc này mới bao lâu trị an đã lại lộn xộn."
Những quái vật chết tiệt kia qua lại như gió, căn bản không có cách nào ngăn cản. Lần này ngay cả công tử của Vương bộ đầu cũng bị trọng thương. Những người bình thường chúng ta gặp phải, chẳng phải là......”
“Vương gia cũng gặp tai ương, chẳng lẽ chỉ có thể đi tập võ?”
“Tập võ cũng không có cách nào, Vương bộ đầu không lợi hại sao? Con ông ta không giống như bị quái vật điên đả thương”.
May mắn Vương gia vận khí không tệ, không nhiễm bệnh mắt đỏ xem như vạn hạnh trong bất hạnh.
Lý Trình Di nằm trên cáng cứu thương, thính lực cường đại nghe dân chúng vây quanh xì xào bàn tán.
Kết hợp với ký ức vụn vặt, nhanh chóng hiểu rõ tình huống đại khái của nơi này.
Về phần gọi cha với một người không quen biết, đó bất quá là vì ngụy trang thân phận, lấy da mặt dày của Lý Trình Di, cũng không quan tâm điểm ấy.
Vào đại viện, Vương gia là tiểu gia tộc mới quật khởi, trong nhà trừ bỏ một người phụ nữ già đang nấu cơm, mọi người còn lại ra đón, hỏi han.
Một người phụ nữ trung niên khóe miệng có nốt ruồi đen, mang theo một người con gái trẻ tuổi mặc áo dài nền đỏ tay áo đen, bước nhanh nghênh đón.
“A Thần làm sao vậy? Không phải chỉ ra ngoài nửa ngày đón người sao? Tại sao có thể như vậy? Tại sao bị thương thành như vậy? "Giọng người phụ nữ run rẩy hỏi.
Bà ta muốn đưa tay chạm vào Lý Trình Di, nhưng lại không dám.
Người phụ nữ tên là Vương Lâm thị, tên thật là Lâm Tú Hiền, đồng thời cũng là mẹ đẻ của ba người con của Vương gia.
Cô gái trẻ bên cạnh sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Lý Trình Di, không nói một lời.
Nàng là Vương Nhất Hằng tỷ tỷ của Vương Nhất Thần.
Hai người còn có một đại ca, gọi là Vương Nhất Quyết, không ở nhà.
Mau tránh nào, Phương lang trung tới rồi!
Gần đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một đám người vây quanh một lão lang trung đến gần.
Sau đó là một hồi khám xét, lão lang trung chẩn đoán rất chuẩn, phán định Lý Trình Di chính là mất máu quá nhiều, những thứ khác đều tốt.
Điều này cũng làm cho người Vương gia ở đây thở phào nhẹ nhõm.
Không nhiễm bệnh mắt đỏ chứ? "Quan binh đi theo không nhịn được hỏi.
Không, bệnh mắt đỏ tuy chủ yếu là truyền qua máu, nhưng cũng phải đủ lượng. "Phương lang trung giải thích. Tên sát nhân kia tiếp xúc với Thần công tử rất ngắn, hơn nữa cũng không có triển lộ huyết thân, khả năng bị lây bệnh rất nhỏ.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Quan binh thở dài một hơi, "Vậy ta lập tức trở về bẩm báo trấn tướng đại nhân.
“Làm phiền rồi. "Vương Nhất Phong ôm quyền.
“Bộ đầu khách khí rồi. "Quan binh xoay người chạy chậm rời đi.
Đưa A Thần đi nghỉ ngơi trước, toàn bộ quần áo trên người con ta đều phải xử lý, để tránh lây bệnh. "Vương Nhất Phong phân phó.
Nhất thời Lý Trình Di được đoàn người hộ tống, trở lại phòng mình ở.
Cởi hết quần áo trên người tự mình tắm rửa. Sau đó dùng khăn lông khô chà khô tóc, mới giả vờ ngủ.
Mặc dù có hắn chống đỡ dung hợp, nhưng bộ thân này thể hiện ở đang ở vào trạng thái mất máu quá nhiều, phải nghỉ ngơi.
Như vậy mới phù hợp logic.
Đồng thời, trong đầu hắn vô số vụn vặt trí nhớ, cũng cần sửa sang lại một chút.
Đặc biệt là bệnh mắt đỏ, truyền nhiễm và máu.
Đây đều là những chỗ khiến hắn tương đối để ý.
Hắn cũng không tin, Midraon một tồn tại xung quanh Hắc Hải sẽ là khu vực lạc hậu
Nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng Vương bộ đầu Vương Nhất Phong cùng thê tử Vương Lâm thị nói chuyện.
Mặc dù thanh âm bọn họ rất nhỏ, nhưng thính lực cường đại của Lý Trình Di, vẫn có thể nghe đại khái.
"Gần đây, người tại trấn bị lây bệnh càng ngày càng nhiều, mấy ngày hôm trước mới chết hơn mười người, hôm nay lại xuất hiện vài người. Tiếp tục như vậy không được. hôm nay cách trấn gần như vậy, A Thần cũng tiếp xúc với mấy người nhiễm mắt đỏ, không biết đã đưa thư của trấn tướng đại nhân ra ngoài chưa?" Vương Lâm Thị lo lắng hỏi
Người Huyết Thủ cho dù nhận được thư cũng không có khả năng tới nhanh như vậy. Chỉ đi đường ít nhất cũng phải nửa tháng, nửa tháng này chỉ có thể hoàn toàn dựa vào chúng ta. "Vương Nhất Phong nói," Nàng quản cho tốt A Thần, nó mới chỉ biết chút quyền cước đơn giản, đã dám ra khỏi thành đi dạo, quả thật không biết chữ chết viết như thế nào.
Nào ai có thể nghĩ tới nơi gần như vậy, cư nhiên trước đó là nơi mọi người tản bộ đào thuốc.
Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ có biện pháp. Cùng lắm thì đến lúc đó ta che chở mọi người đi huyện Ngọc Sơn. "Vương Nhất Phong thở dài nói.
Ai à, từ sau khi Thiếu Đế luyện Thần Hạn Tâm Quyết tẩu hỏa, thế đạo này càng ngày càng rối loạn”.
"Cũng chỉ có Huyết Thủ có thể lợi dụng vũ khí đặc chế cùng đạo cụ giết chết những quái vật huyết thân kia, còn lại, cái gì võ công cũng không có tác dụng gì, người làm sao có thể đánh thắng được những quái vật kia?"
"Nàng biết cái gì, đó là hy vọng, ngày mai ta cùng trấn tướng nói chuyện xem, rồi dẫn người tuần tra một vòng, dùng hương để xua tan quái vật huyết thân."
“Được rồi, không nói nữa, ngủ đi. Lát nữa nửa đêm còn phải đi thăm A Thần”.
Ừa. Ngày mai chàng cẩn thận một chút.
Biết rồi, yên tâm.
m thanh yên tĩnh lại.