Phần 10
Hai đứa ngược theo dòng người trẩy về bờ hồ, chúng nó lên đầu Lê Văn Hưu, ngồi vào quán phở Sửu gọi một đĩa phở xào hai đứa ăn chung, sao mà ngon thế. tự nhiên nó thấy ấm ám lạ.
Hai đứa cùng cô đơn trong cái biển người đúng vào ngày 30, thật dễ có thể thông cảm được với nhau tự nhiên một chút gì đó khiến cho nó và N.A gần nhau hơn một chút.
Dăm câu chuyện bông phèng rồi nó cũng đến lúc phải đưa N.A về. Dừng ngay đầu nhà cho N.A xuống với lời hứa tối mai anh sẽ xuống chơi.
- Em có thể tin anh sẽ xuống em không đấy, em thấy anh M nói anh nhiều bạn lắm và rất hay đi cơ mà.
- Em đã biết ai có tên và biệt danh là D tử tế, sống vương quốc thật thà chưa. Là anh đấy. Thế nhé, cho dù có bao nhiêu bạn nhưng đã nói là chắc chắn anh làm, anh đến không phải vì em mà còn vì đã nói với em anh sẽ đến.
Thế rồi nó phóng xe đi, lại qua đường Tông Đản mà sao giờ này xa vắng và lạnh lẽo thế. Nó chợt thấy chút buồn man mát.
Về đến nhà lúc này cũng đã là gần giao thừa lắm rồi. Nhanh thật nhanh nó chạy lên rồi buộc pháo và lan can từ tầng 3 bánh pháo thửa được thả xuống đến tận quét đất tầng 1, cầm chai Sâm panh nó nhanh chóng chuẩn bị cùng mẹ và bố Nó. Bàn giao thừa được bẩy biện như truyền thống có từ thời nhà nó vẫn còn là tư sản. Đến giờ sau bao biến cố nhưng tận đến hôm nay vẫn không thay đổi.
Đúng 12h đêm khi vô tuyến phát lên những tiếng binh bong của chuông báo đúng giao thừa, ở nhà nó luôn là người đàn ông lớn tuổi nhất châm lửa đốt pháo để thể hiện xả đi những sự xui xẻo của năm cũ, đón mừng những cái may mắn, vui tươi, sức khoẻ và thành công của một năm mới đến. Vào thời khắc này thì trong nhà có bao nhiêu cái cửa đều phải mở ra tất để đón chào năm mới. Mẹ nó lễ mễ xách xô nước thật là đầy từ ngoài đi vào trong nhà.
Đây là năm đầu tiên sau chặng dài công tác bố nó về ăn tết ở nhà, chắc thế hay sao mà pháo nổ cũng có vẻ rền giã hơn, không khí cũng tết hơn và bà, mẹ nó cũng có vẻ vui và khoẻ mạnh hơn.
Sau khi Bố nó là người đàn ông lớn tuổi nhất châm pháo thì nó là người đàn ông nhỏ tuổi nhất là có nhiệm vụ phải mở riệu đầu năm.
Rót ra đủ 7 chén, 1 chén được nó dâng lên bàn thờ ông nội, và khấn mời, còn lại 6 chén vẫn để nguyên trên bàn, mọi người đi ra ngoài hiên để lễ lết.
Sau đó theo chân tiếp tục đến lễ bàn thờ phật ở nhà, tiếp đến gia tiên và cuối cùng là thổ địa.
Sau hết các thủ tục đó thì mới quay về bàn tết đêm giao thừa. Nó có nhiệm vụ dâng riêu lên đầu tiên cho Bà Nội, Chúc bà đầu tiên, rồi đến Bố chúc thứ hai, Mẹ nó là người cuối cùng.
Sau tất cả các thủ tục đấy là đến phần mừng tuổi, đến giờ vào cái tuổi này rồi những tết nó vẫn được tiền mừng tuổi từ bố mẹ. Đây là gia phong của mỗi gia đình bắt buộc phải thực hiện. Có đi đâu cả năm Giao thừa nếu ở Việt Nam bắt buộc phải có mặt ở nhà.
Nhà nó giao thừa năm đó chí có 4 người, vắng như tuyệt không lạnh và vẫn tràn nhập tình cảm trong cái không khí thiêng liêng của tiết giao thừa. Cuối cùng là đến mẹ nó bóc bánh chưng và dùng lạt cắt, mỗi người một miếng phải ăn để lấy phước, vẫn còn lại 2 chén riệu cùng 2 miếng bánh của chị nó và anh rể được để nguyên tại bàn tết, mọi thứ phải để nguyên như vậy đến bao giờ những người thiếu về uống nốt riệu và ăn bánh lúc đó mới là hết tiệc giao thừa và mới được dọn. Ở nhà nó là thế đấy.
Sau các thủ tục đó thì mọi người đều tản đi chùa. Ròi cũng đến cái ngày mùng một tết, sáng theo xe o to cơ quan đến đón nó cùng Mẹ và bà đi cả ngày chúc tết đến gần 8h mới về đến nhà. Haiza mệt, năm nào cũng thế rất mệt nhưng là trách nhiệm và nghĩa vụ rồi và nó còn là phong tục tập quán nữa không ai được trốn tránh hết.
Tối mùng 1 tết 9h nó mới dắt xe ra đi lên nhà N.A như lời hứa. Ngập ngừng đôi phút rồi nó cũng gõ cửa
- Cháu chào cô ạ. Năm mới cháu chúc cô luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc......bla bla nhanh nhẹn nó chào và chúc người ra mở cửa. Cô cho cháu gập N.A.
- Ừm ngồi đây chơi cháu. Chưa kịp ngồi thì N.A đã xuất hiện rồi.
- Chào em. Chúc em luôn xinh đẹp nhưng đừng quá rạng ngời vì như thế khiên cho nhiều người dao động. Nó chúc ngay khi N.A nhìn thấy.
- Vâng em cám ơn anh D tử tế, sống vương quốc thật thà. Dài giọng ra N.A chào nó.
Thế rồi đôi chuyện tào lao nó lại xin phép về, đêm mùng 1 tết năm 1991 trời hơi lâm thâm mưa và cực kỳ lạnh. Cả cái lạnh lòng và cái lạnh của trời sao mà tê tái thế.
Về nhà chưa ấm chỗ thì H đồ tể lại sang nhà rủ đi nhậu vậy là lại kéo nhau đi, trận riệu kém theo xóc đĩa đến trưa ngay mùng 2 mới tan, về mệt mỏi rã dời nó lại vật ra ngủ đến tối cũng chưa buồn dậy.
- Bác ạ, bác ơi cho cháu hỏi D có nhà không ạ. Lại tiếng thẳng M cay.
- Nó trên nhà cháu lên mà gọi nó, đi đâu từ hôm qua đến trưa mới về ngủ đến giờ chưa dậy. Mẹ nó nói.
- Dậy đi mày, tết nhất mà ngủ như c.ho cún thế này à. M cay gọi nó.
Uể oải như con mèo đi kiết nó dậy
- Có việc giè đấy ông, nằm ngủ cho nó lành.
- Đi cùng tao đưa H xuống nhà bà ngoại nó chúc tết đi mày.
- Liên quan đíu gì đến tao. Mày đi đi. Nó từ chối.
- Nhưng mình tao không vào được, thôi dậy đi cùng tao tý.
- Haiza, chờ tý vậy. Miễn cưỡng nó lại phải đi.
Hai đứa M cay và H đi một xe ríu rít với nhau còn nó một mình lại càng thêm chạnh lòng hơn. Buồn mênh mang mà không sao nói ra hay chút được với ai nó liên tục rít thuốc, cứ điếu nó nối tiếp điếu kia. Chẳng có cái tết nào mà buồn như cái tết 1991.
Vào nhà bà ngoại H được 10 phút thì nó xin phép đi ra ngoài trước rồi đi về, chạy qua nhà N.A nó vẫn nhìn thấy cố bé tíu tít tiếp tốp bạn ở bàn uống nước. Chẳng hiểu sao N.A lại nhìn thấy nó.
- Anh D ơi, sao anh đi qua lại như không quan biết vậy. N.A gọi nó.
- Anh nhìn vào thấy nhà đông người quá nên không tiện, anh xin phép để lúc khác anh vào nhé. Nó từ chối khéo những cùng không muốn bị mất lòng.
- Anh vào đây ngồi tý đã. N.A nói tiếp.
- Ê ông đi đâu đấy. Bất ngờ một giọng nói vang lên.
Đúng là chốn đâu cũng không hết ánh mặt trời nhất lại là ở cái khu này bạn nó đông nhan nhản.
Quay ra thì một ông ga cả cây đầu đội ổi tầu, chân đii đúc đang ời ời lên tiếng, hoá ra thằng H toác.
- Anh xin lỗi nhé anh có bạn gọi. Nó nói trong khi cô bé N.A trợn tròn mắt vì ngạc nhiên khi nó và bạn nó khác nhau nhiều quá. Chắc chắn một điều là anh sẽ quay xuống em. Chào em. Nó đi để tránh sự ngạc nhiên của N.A và cũng để cố dấu nỗi buồn trong nó.
- Mày làm đíu gì mà vào đây thế, quay lại hỏi H toác nó hỏi lại.
- Về trên kia xóc đĩa đê. H toác rủ nó.
- Thôi tao về đây, người mệt mệt.
Từ chối nó nhanh chóng lại lướt đi, lần này thì nó lên nhà của N. Hôm nay là mùng 2 là ngày mà bạn bè, họ hàng đến thăm nhau, nhà ai cũng luôn đông vui.
Lại chào hỏi, lại chúc tụng nó làm các thủ tục cần thiết theo đúng phong tục tập quán và đến múc mừng tuổi cho các em và cháu. Mọi việc hết sức bình thường nhưng tự trong nó cảm nhận được sự dè chừng của mọi người trong gia đình nhà N với nó ngoài trừ anh M là có vẻ thêm phần gần gũi. Chuẩn bị đứng lê đi về thì
- Cháu chào bác ạ, em chào các anh chị. Một tốp khách của N lúc này mới đến.
Dăm câu chuyện làm quà, rồi cử chỉ, rồi ánh mắt và đặc biệt là bó hoa của một người trông tốp khách mới tặng N, nó hiểu đã có sự cạnh tranh mà mình đang vào thế bị động cửa dưới rồi.
Thôi kệ đi đằng nào cũng không nên níu kéo, không biết có giữ được hay không nhưng chắc mình sẽ mệt mỏi nhiều mà N cũng không thoải mái vậy không thể nói đấy là yêu được mà là sự tự dối lòng để cố gắng có được nhau mà thôi. Tình yêu không như vậy nó phải là tự nguyện và là tự nhiên. Quyết định không bỏ những sẽ để cho tự nhiên nhất như những gì sẽ cần phải sẩy ra, nó xin phép đi về.
Lại lên nhà Sư Phụ, chẳng hiểu sao cứ những lúc buồn nó lại lên đây, đúng mùng hai là tết Thầy, cả cái nhà hàng đậu đặc kín là người, thêm một lần nữa nó được quay về riệu bát. Cái không khí của anh em đồng môn sao mà chân thành và vui vẻ thế, chân thanh đầm ấm như người một nhà và thực lòng như anh em ruột vậy. Một điều chắc chắn nó thấy là những người đã bước chân vào xã hội đều thấy khi đã xác định là anh em thì máu cũng sẵn sàng chan, tiền có là gì. Cái này đôi khi anh em ruột cũng không có được và cũng chẳng bằng.
Rồi cũng tan bữa riệu hơn 11h đêm sau khi anh em vét sạch những gì có thể uống được, ăn được ở nhà Sư Phụ, để lại bãi chiến trường anh em giải tán đi về.
Hôm sau mùng ba, chẳng có việc gì làm nó ở nhà và giết thời gian là lại là xóc đĩa vỉa hè. Ngồi ngày ngã tư của làng ngũ xã, xới bạc vỉa hè to nhất với lượng người có lẽ đông nhất lúc đó, đến vài vòng bu kín vây quanh, nói là bạc vỉa hè thôi nhưng rất nghiêm túc, có tiền đánh, không giải tán không có vụ cướp bạc hay bạc bịp đâu nhé. Cả ngày mùng 3 tết nhanh chóng trôi qua. Giờ đã xác định việc của N rồi nên nó cũng không còn quá vấn vương mà để cho tự nhiên nhất có thể.
Tiếp tục cả ngày 4 tết là anh em tụ tập với nhau và lại là cờ bạc và riệu, ói chung chẳng có gì là mới lạ hết.
Mùng 5 theo đúng lời đã hẹn sẽ quay lại gập N.A nó quyết định không cờ bạc, riệu chè gì hết nữa mà xuống N.A. Với cái cách nói chuyện chẳng giống ai vậy mà nó lại rủ được N.A đi uống nước thật là lạ. Hai đứa đi lòng vòng chán rồi về ngồi uống nước ở ven hồ Thuyền Quang và Công viên Thống nhất, thời tiết thì vẫn lạnh căm căm mà ra bờ hồ ngồi uống nước đúng là hâm cực độ. Hehehe.
Chẳng hiểu vì cái lạnh của thời tiết hay cái lạnh lòng mà cả hai hôm nay lại cùng ngồi sát vào nhau hơn mức bạn bè.
- Anh hỏi thật và chỉ cần em trả lời thật thôi nhé, không cần văn hoa và cũng chằng cần tìm lời hoá mỹ có được không.
- Vâng anh cứ hỏi đi em hứa sẽ trả lời. N.A đáp lời nó.
- Từ đầu đến giờ anh thấy em cứ run bần bật. Anh hỏi thực là em run vì lạnh hay em run vì anh đấy, đừng nó là chờ anh nói câu yêu em mà run đấy nhé. Nó nói thật nhỏ nhưng cũng đủ để cho N.A bất ngờ vì câu hỏi.
Sao có thể trả lời được câu hỏi của nó chứ nó quá sỏi trước một cô bé quá ngây thơ.
- Anh sẽ chưa nói câu anh yêu em khi chưa hiểu rõ có thể yêu em đến từng nào nhưng chắc chắn một điều sẵn sàng cho em nợ câu trả lời lân sau cũng được, ngày kia anh đi có việc và lúc nào về anh sẽ xuống đón em để đòi nợ câu trả lời.
Cô bé càng bối rối hơn và nó thì lại càng bình thản.
- Thôi muộn rồi đã đến lúc chấp nhận lạnh lòng để cho đỡ lạnh người. Nó chủ động lên tiếng.
Ngày mai anh lên đường, ngày mai anh ra chiến trường, để lại em yêu cả bầu trời thương nhớ...... chẳng hiểu sao nó lại lẩm bẩm trong mồm cái bài hát đấy vào lúc này nữa.
- Em có thể trả lời anh ngày bây giờ, Bước xuống xe trước khi vào nhà N.A nói với nó.
- Có lẽ em run vì anh, nhưng.......
- Nhưng hình như em cũng chưa biết đã yêu anh chưa vì chỉ thấy thiếu anh sẽ nhớ phải không. Nó cướp lời nối tiếp. Chắc chắn em định nói thế nhưng chưa tìm ra cách nói mà thôi, anh nói đúng vì hình như anh cũng thế. Nó nói vẫn đủ nghe, nhẹ nhàng như chưa bao giờ thế. Hẹn em khi anh quay về. Thế rồi nó vụt lao đi để lại N.A đứng lại một mình.
Rồi cái ngày lên đường quay lại bãi đá Quỳ Châu cũng đến, gác lại mọi việc chúng nó lao vào cuộc chơi mới với các kế hoạch, thủ đoạn đã được sắp xếp từ trước hết rồi.
Lúc này sự lan toả về bãi đá Quỳ Châu không còn là riêng Việt Nam nữa, thông tin đã đi ra ngoài biên giới đến các thủ đô của đá quý của khu vực là Thái Lan, HongKong, Đài Loan..... Tiên phong cho các tổ chức nước ngoài liên quan đến đá đỏ có lẽ ở Việt Nam thời đó là công ty TNHH VT, địa điểm đầu tiên nằm ở Trần Hưng Đạo Hà Nội.
Suốt thời gian bị quây và dẹp tại bãi đá Quỳ Châu và toàn bộ tết âm lịch cũng đến hơn 2 tháng, khi người việt phải dạt đi khắp các nơi thì lại là lúc các tốp người nước ngoài cùng với đại diện lại liên tục xuất hiện trên bãi nhằm thu thập thông tin và xác định chất lượng, trữ lượng về mỏ đá.
Bước chân lại mỏ đá Quỳ Châu con chưa hết dư âm ngày tết mà không khi đã thấy sôi sục lắm rồi, lại người người kéo về, thiết lập lại trận tự xã hội, anh S cụt lại gây dựng thanh thế cùng anh T lớn mọi việc lại dần đi vào guồng quay cũ.
Cái lán trấn đầu thị trấn Quỳ Châu giờ lại là cái lán to nhất bãi. Nói thế để thấy cả bãi làm gì còn cái lán nào lành lặn đâu.
Khởi đầu cho cuộc chơi lớn mọi thứ là thật, thật đến bất ngờ khi đào đá là thật, đá là thật, người mua bán đá cũng là thật và các đường dây buun bán đá đến các trùm đá nước ngoài cũng là thật tất.
Từ đây các tốp người nước ngoài lên tìm hiểu về đá và mua bán cũng đã tương đối rồi. Nhưng đất có thổ công sông có hà bá, Có đá bán rẻ bằng 1/10 mà ở trên bãi thì họ cũng chẳng mua bởi họ là dân buôn tuyệt không phải dân xã hội, không có gì đảm bảo con đường vận chuyển đá từ bãi về xuôi là đảm bảo, việc mất mạng cũng hàng là đến 50% vậy khác gì đánh bạc, cái này dân buôn đá nước ngoài không chấp nhận, họ sẵn sàng mua đá với giá cao hơn hẳn nhưng không chấp nhận với việc đánh bạc mà tính mạng cùng hàng là cược để chơi.
Lúc này chúng nó đã như dân buôn chuyên nghiệp đi gom đá rồi, lại bài cũ nhưng hàng khác, cứ từ từ ngày thì 2, 3 viên, khi thì 5 viên đá công nghệ cao được đẩy xuống bãi và lòng vòng theo nhiều đường lại lộn về bán cho chúng nó, thực chất đây là tay trái bán cho tay phải, lượng đá thật thì phần sẽ bị trả rất rẻ, phần thì phải chờ xả được hàng mới có tiền ôm tiếp, chúng nó làm gì còn tiền đâu, cái cần bây giờ là phải cắm thật sâu và thật chắc để tạo cơ hội cho mẻ lưới quét.
Cái giai đoạn thật này cũng kéo dài được đến hết tháng 4 năm 1991. Đây cũng là thời gian do khó khăn đến cực điểm và thiết lập lại trật tự trong hỗn loạn lúc đầu đã khiến cho anh T lớn mắc sai lầm khi nghĩ bãi vẫn như xưa, nơi không có pháp luật và pháp luật chính là anh.
Lần đó bưởng của thằng S đào được vỉa, lúc này do sự thiết lập lại xã hội chưa rõ ràng nên việc hàng sống thi thoảng lại được mua bán, thằng mua là C lé góp vốn với thằng S con mua toàn bộ hàng sống của S. Chúng nó vớ bẫm vì đúng hàng sống của vỉa. Chưa kịp vui mừng ngay trên bãi đá một nòng súng lạnh ngắt đã gí sát mang tai rồi
- Mày bỏ ngay toàn bộ đá ra cho tao. Anh T lớn không hiểu sao đã biết và xuất hiện gần như ngay lúc đó. Quá nguy hiểm khi trực tiếp ra mặt nhưng phải hiểu cái quãng thời gian vừa qua đã đốt hết gần như toàn bộ tiền bạc của các đội rồi. Theo đó cũng cần phải có một vài vụ để xây dựng và duy trì trật tự.
Thất thế thằng C lé đành phải đưa hàng nhưng vẫn cự lại.
- Mày chơi không đẹp khi tao vào đây là mua bán, mày có là ai thì tao nghĩ nuốt lô hàng này cũng không dễ đâu.
Cầm hàng trong tay rồi đạp một phát khiến cho C lé ngã đập mặt vào thành hầm anh T lớn tuyên bố.
- Trước nay để đảm bảo sự an toàn và duy trì trật tự bãi, việc mua bán hàng sống đã bị cấm, chúng mày thích thì xuống chợ còn trên này 100% là thuộc quản lý của tao, tao tuyên bố tịch thu toàn bộ hàng này để cảnh cáo chúng mày, lần sau thì đến mạng cũng không còn nữa đâu con ạ. Lạnh lùng như vốn có T lớn lên tiếng.
Để C lé thoát khỏi sự kiểm chế của T lớn rồi lúc này thằng S con mới huy động quân ở 3 hầm đang đào của chúng nó, chắc cúng phải vài chục mạng với dao, thuổng, xà beng cùng ào lên định cướp lại hàng và lập lại trật tự xã hội của bãi đá Quỳ Châu. Việc này diễn ra trên đất giáp ranh của đồi Triệu và bãi May. (Lều báo ghi là do đồi có nhiều cỏ may nên gọi là đồi hoa may là thể hiện đúng chất của lều báo vì sai hoàn toàn, cả cái đồi đấy có tý cỏ may nào đếch đâu)
Bòm, ngay lập tức T lớn siết cò, một thằng bật ngửa ngay lại đằng sau nằm im không nhúc nhích nữa, tiếp tục lượng người vẫn tràn lên. Lúc này thay bằng 1 khẩu thì anh T lớn rút thêm một khẩu nữa và để lộ thêm đến đôi quả mỏ vịt bên sườn. Cả tốp người đang tràn lên sững lại.
Bòm, bòm hai phát tiếp theo với một phát cầy nát đất một phát trúng ngay thằng gần nhất. Cả tốp gần trăm người bỏ chạy, không lui mà tiến lên T lớn nhẩy ngay sát đến thằng trúng đạn vừa rồi, giẫm chân lên cái xác vẫn còn giật liên hồi một tay súng vẫn chĩa về phía trước, tay súng còn lại chĩa thẳng vào cái xác giật giật mà làm luôn phát nữa, hết cả giật giờ thì chắc đã thăng hẳn rồi.
Cả bãi sau phát súng này thì như vỡ trận mạnh ai nấy chạy, chẳng còn một bóng nào ở trên đồi Triệu nữa, từ đây cũng xoá sổ luôn cả hai cái tên C lé và S con. Sau này thấy mọi người nói lại hai thằng chia hai đường bỏ chốn về xuôi nhưng S con đen đủi nên đã bỏ xác trong rừng ngay ở Quý Châu. Từ đây trật tự xã hội tại bãi lại được thiết lập lại.
Nhưng cũng chính vì việc này mà anh T lớn đã bị vào một chuyên án đặc biệt, rất nhiều lẩn trốn và cũng rất nhiều câu chuyện xoay quanh cái việc T lớn chiến với pháp luật nhưng cuối cùng T lớn bị bắt và một người từ chủ bưởng mới đi lên chủ bãi là P, xã hội thành Vinh. Từ đây P mới là người có tiếng nói ở bãi đá Quỳ Châu cùng với anh S cụt.
Rồi cứ vậy từ từ cái mớ đá công nghệ cao đó được xả xuống bãi, mà nói đúng ra vào thời đó nó là thật bởi có cái gì đủ chứng mính nó là thật đâu.
Khi này chợ đá đã hoạt động lại với mức độ quy mô cũng nhộn nhịp hơn nhiều rồi, giá đá giờ không còn là trong nước nữa nó được xác định bằng giá quốc tế và cứ tốp sau lại chả cao hơn tốp trước. Có những viên đá được bán xuống bãi với giá 1x thì chỉ qua hai ba tay có thể lên đến 10x rồi, để lại như ngẩn ngơ cho chủ bãi và con buôn gom hàng người Việt, rồi khi thông tin ở dưới xuôi lên thì người cuối cùng đã bán cho Nước Ngoài (lúc này đang là đỉnh cao về buôn đá với danh là đại diện cho tập đoàn đá qu Hoàng Gia Thái Lan. Tiềm lực là vô hạn vấn đề và hàng có đáp ứng được không mà thôi.) thì sự ngở ngẩn còn cao hơn thêm gấp hàng vạn lần nữa, cứ vậy đá đỏ Quỳ Châu tự nó đã hỗn loạn giờ thêm phần ảo nữa. Ảo trong thật và thật ở ngay trong cái ảo. Mọi giá trị đều bị huyễn hoặc mọi sự thật đều bị xóa nhòa và mọi con người chỉ còn tiền ngoài ra tuyết đối không còn gì nữa.
Cái ngày một tốp doanh nhân đại diện cho Hoàng Gia Thái Lan trực tiếp lên bãi đá đỏ Quỳ Châu cũng đến, tổng cộng hôm đó đoàn lên là 3 xe con gồm 1 cái corona Toyota (lúc đó nó còn bằng vạn cái RR các cụ nhé) 2 cái com măng ca lên cả bãi mới biết thế nào là dân buôn đá quốc tế.
Đúng như xã hội đen trên phim, ba ông chủ Thái lan với compel cùng calved xịn và hơn 10 vệ sĩ cứ 2 người một cặp số (Vào thời đó cặp số là cái gì đó ta có thể hiểu như một cái két di động vậy và chỉ những trùm của những ông chùm mới có mà thôi, vậy mà ở đây đến 5 cái. Thực ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai)
Cả bãi đá quỳ châu như chết ngất khi nhìn thấy tốp người Hoàng Gia Thái Lan. Ở lại bãi 3 ngày và nơi được thuê là toàn bộ cái nhà gạch 3 tầng của Q đỏ, vừa là người cầm cái chợ đá đỏ và cũng vừa là dân buôn hàng khủng nhất. Nhanh chóng Q đỏ thành đầu mối chính cho các chắp nối tiếp theo.
Không nằm ngoài việc đó cũng phải thông qua Q đỏ chúng nó mới tiếp cận được với đại diện Hoàng Gia Thái Lan, rồi cứ thế mỗi một đầu gm hàng lại có một biên bản ghi nhớ về việc thu gom hàng và bán cho Hoàng Gia Thái Lan. Cả cái bãi và chợ đá đỏ Quỳ Châu như trong một chảo dầu sôi sùng sục.
Trước ngày lên đường một hội thảo và cam kết được tổ chức ngay tại trung tâm chợ đá đỏ Quỳ Châu với một bên là các đầu mối gom hàng và một bên là đại diện cho Hoàng Gia Thái Lan.
Các mẫu đá được thu mua và lượng hàng cần thu mua được đưa ra, hàng sẽ được gom chuyển cứ tần 1 lần và nơi nhận hàng sẽ là ở Vinh để đảm bảo an ninh cũng như thuận lợi cho việc chuyển hàng về Thái lan. Cái quan trọng nhất là tất cả các mức giá trước đây đã đang ở bãi đều bị phá tan để tạo nên một mặt bằng mới.
Bây giờ thì không ai có thể bước chân vào bãi được nữa rồi, mọi nguồn đá sau khi khai thác lại buộc phải thông qua anh S cụt và P rồi mới xuống dưới chợ, việc bán sống cũng xoá sổ sau vụ của T lớn.
Nhưng cũng chính việc này đã phần nào đảm bảo cho đá ở chợ luôn là hàng xịn.
Cứ thế giờ thay phải tìm mối bán và lo ngay ngáy về việc thật giả, lỗ lãi giờ quan trọng nhất phải gom đủ hàng còn kiểu gì cũng có lãi.
Nhưng rồi cũng chỉ kéo được đến 4 đợt hàng mà thôi, đá đâu mà lắm vậy. Đây là cái mà làm cho giá đá cứ ngày hôm trước lại cao hơn ngày hôm sau mà không ai còn kiểm soát được nữa.
Giờ đã vào tháng 4 năm 1991 rồi giá đá nhiễu loạn đã gây thiệt hại trực tiếp cho dân gom hàng ở chợ, việc này khiến cho Q đỏ thiệt hại nhiều nhất rồi mới đến những người khác bắt buộc Q đỏ phải ngồi cùng mọi người thương lượng.
- Theo tôi bây giờ chúng ta phải có tiếng nói chung, giá đá cũng cần phải có một cách tính toán khác đi nếu không thế này tự chúng ta cứ đẩy lên mãi là tự ăn thịt nhau thôi. Q đỏ lên tiếng vào đầu.
Mọi người tựu chung lại là cần phải thiết lập lại giá đá ở bãi đá Quỳ Châu nhưng một vấn đề đặt ra là chủ bưởng bây giờ thay cho bán cho chợ thì có thể cầm thẳng về Vinh để bán cho đại diện Hoàng Gia Thái Lan. Cần phải có phương án cắt đứt đường vận chuyển. Lúc này vai trò của anh S và P lại phải đưa vào.
Thế rồi do khan hàng và vận chuyển khó khăn các đợt giao hàng được nới ra 15 ngày 1 lần.
Để đảm bảo miếng mỏ cũng như an toàn không ai có thể đủ tin cậy để nhờ ai cầm hàng về xuôi hộ được vì vậy cuối cùng vẫn là sự đa nghi và lòng tham phương án vẫn là của ai người đó tự chuyển và tự kinh doanh vượt qua cái cái mạo hiểm và sự phiêu lưu của nó.
Lúc này bãi bắt đầu có một gương mặt lớn xuất hiện, gương mặt để lại nhiều dấu ấn lề tội phạm nhất cho bãi đá Quỳ Châu: P trọc. Việc chiến nhau và duy trì vị trí thực ra nếu bình thường cũng sẽ là đơ giản vì lực lượng và thanh thế anh S giờ đã cực khủng trên bãi rồi. Ngây thơ cho ai nghĩ rằng sự ra đi của S và P là tránh một vụ đổ máu và tránh thương vong thiệt hại cho anh em, nếu đã nghĩ được vậy nghe chừng là thằng thợ đào đá còn chẳng được chứ nói gì cầm cái.
Trước ngày lật tẩy cây bài cuối chúng nó lại đi về Hà Nội. Thả hai ông anh ngay ngã tư Đại Cồ Việt, Kim Liên nó phóng xe như một thằng điên về nhà máy nước Lương Yên, lúc này đã là hơn 10h đêm rồi.
Quần Kaky mỹ mầu vàng, áo bay chân đi giầy ba ta với cái múi cối vắt vẻo ở sau nó đi đòi nợ câu trả lời lần trước.
Ps: Gấu không muốn tiết lộ việc này nên toàn bộ việc Nó và N.A sẽ được dừng ở đây. chỉ biết N.A và nó đã cưới nhau vào ngày 12/12/1992. Trước khi cưới bố Nó đã gọi riêng ra và nói:
- Cháu à, D là đứa rất hư, ở nó hội tụ đủ yếu tố của một thằng lưu manh chuyên nghiệp, một con ngựa bất kham không và chưa có cái cương nào cầm được. Nếu cháu vẫn quyết định yêu và cưới nó thì trước mặt sẽ là trùng khơi bão tố còn nếu cháu đủ dũng cảm để lý trí vượt qua con tim thì cuộc đời yên ả hơn nhiều, bác không cấm cản vì tôn trọng tự do và quyết định của cháu nhưng đây là lời nói của một người cha dành cho một người con.
- Nó trước khi cưới cũng đã có hẳn một ngày để nói rõ mọi việc như ở cái tự sự này và
N.A vẫn chấp nhận biết rằng là vượt qua rất nhiều bão tố từ bạn bè đến gia đình, xã hội. Nhưng việc phản đối từ gia đình N.A quyết liệt có thể do 3 việc mà nó chờ thành kỷ niệm không bao giờ quên được:
- Đùa không đúng lúc theo kiểu ú oà vào buổi tối, cái lúc bất ngờ nhất khiến cái phản xả của thằng hay va chạm bùng lên nó đã vô tình đưa cả cái cùi chỏ vào đúng cái miệng đáng yêu, kèm theo là liên tục phang làm N.A gục ngày tại chỗ. Mất 1 tuần chăm sóc và 1 tháng xin lỗi nhưng quan trọng nhất bắt đầu nổi lên sự nghi ngờ về chàng con rể tương lai hiền lành và nhẹ nhàng có tiếng.
- Bạn nó thỉnh thoảng lại va mặt ở nhà vợ, rồi người quen của gia đình vợ, bạn vợ qua nhiều con đường đã phát hiện ra nó tuyệt đối không phải người đơn giản, thông tin đã bị đến tai bố mẹ N.A
- Đỉnh điểm là va chạm giao thông dẫn bị dân cuối khu đê Trần Khát Chân bắt giữ xe, Nó đã kéo bạn lên và một cuộc thanh trừng kèm theo 20 lít xăng để sẵn với công bố 24h nếu xe không hồi chủ sẽ là đốt nhà, vụ này để lại tai tiếng cho nó nhiều nhất.
Từ các việc đó Chú N.A bên công an đã tiền hành điều tra riêng về thân nhân của nó, toàn bộ sự thật về còn người nó đã bị bóc trần. Nhưng N.A vẫn không ruồng bỏ và vững ở tình yêu ở mình và Nó.
Đây chính là lý do tại sao nó nói: Vợ tôi là người đàn bà dũng cảm nhất và chính vì vậy hạnh phúc chỉ dành cho người dũng cảm.
Việc về Gấu chỉ quay lại khi làm đám cưới các cụ nhé.
Riêng về việc tình cảm nó là cái không có một lý gì và cũng bất tuân tất cả những cái gì là quy luật, việc đặt các câu hỏi tại sao, nên hay không nên luôn là vô nghĩa, Tình là cái rất bất thình lình mà các cụ, vì vậy đừng hỏi và đừng nói sao và tại sao lại thế đơn giản chỉ là yêu nhau và sẵn sàng cho nhau kể cả là mạng sống. Thế thôi.
Vài ngày về đã đủ để chúng nó chuẩn bị xong xuôi cái phần còn lại của kế hoạch rồi.
Lúc này trên bãi các thành phần xã hội tập chung về ngày càng nhiều hơn, tính chất khốc liệt cũng rất nhiều, sự tranh giành về quyền lực và chủ bãi ngày càng xẩy ra thường xuyên khiến cho bãi đã khủng khiếp nay thêm phần kinh dị. Có thể nói giai đoạn nửa năm đầu 1991 bãi đá Quỳ Châu mới là đỉnh điểm của bạo tàn, man rợ và hoang dã.
Lúc này gương mặt mới là P trọc mới xuất hiện, cũng là người có tiếng và máu mặt P trọc kéo theo khoảng gần 20 mạng vào định cướp đồi Triệu lúc này sau khi T lớn bị bắt đồi Triệu thuộc quản lý chung của cả anh S và P
Hôm đó như thường lệ cho một ngày bình thường của thị trấn Quỳ Châu, dưới chợ dân gom vẫn tấp nập thu hàng, bến xe vẫn kìn kìn người lên, ông xẩm vẫn ngồi hát ở ngay cổng chợ giọng không mất mà hình như ngày càng thê lương hơn nữa.
"Hôm qua em đi Quỳ Châu
Qua đồi tỷ em đào thật lâu
Cùng thầy mẹ mang gầu xách xô."
Lời nhái lại của hôm qua em đi chùa Hương, giai điệu tuyệt không thay đổi nhưng sao mà buốt lòng đến thế. Bất cứ ai đã từng đến bãi đá Quỳ Châu thời đó đều biết đến người đàn ông hát xẩm này, nó như là một phần sự đặc biệt của bãi đá Quỳ Châu vậy.
Trên bãi mọi người đều hối hả đào đãi, ai cũng mong được đổi đời một phát thành tỉ phú. Xanh rì một góc là tốp khoảng 18, 20 người gì đó đi vào khu bãi đá, cũng chẳng ai thèm quan tâm vì nó là chuyện quá bình thường. Cái bây giờ là đá, đá và đá đỏ để bán cho thợ gom với giá siêu cao so với cái hồi trước khi có đại diện của Hoàng Gia Thái Lan lên đặt hàng.
Bỏ qua khu chợ tốp người đi thẳng vào đồi Triệu. Ngay những hầm đầu tiên đen đủi là thằng nào cai đang hối hả đào. Tốp người mới đến không nói chẳng rằng chia làm 3 tốp trấn ngay 3 hầm và lập tức thay bằng xúc đất ra đãi, chúng nó dùng đá và thuổng đánh xập cả 3 hầm định chôn sống luôn những người trong đó.
Kể lại thì bình thường thôi nhưng khi ở đó mới thấy độ tàn bạo thế nào, bình thường ít nhất trong một hầm là 5 đến 7 người, nếu xập thì ít nhất cũng có là trên 20 mạng ra đi mà không thanh thản.
Cả khu phía ngoài đồi Triệu như chết lặng và chìm vào một sự tĩnh mịch đến bất ngờ. Đúng là thời tiết thật đẹp trước khi có bão, sau khoảng lặng đó là một cơn bão bùng nổ gồm toàn bộ những người dân đào thuê, cai hầm và chủ bưởng, tốp người kia cũng lập tức trống trả quyết liệt và đàn áp lại bằng súng. Ngay những phút đầu thì bên dân đào đã có ít nhất 5 người xác vắt vẻo bên miệng hầm rồi, còn bên kia cũng có 2 thằng ăn nguyên cái xà beng vào ngực, một thằng còn bị xuyên hẳn qua mà chết đứng ở thành hào. Không hiểu sao lần đó dân lại đoàn kết thế, cứ hết người này ngã thì người khác lại lao lên, tốp mới đến thì cứ bắn, dân thì cứ gạch đá ném cùng xà beng và thuổng phi và người bị chôn sống cũng cứ ở trong hầm để tim đến sự rủi may.
Vì đồi Triệu kẹp gần như là ở giữa vì vậy từ ở bãi May và đồi Tỷ bắt buộc phải chạy men sườn mới sang được đồi Triệu, khi dân cũng đã nao núng rồi vì bên kia quá hung hãn và tàn bạo kèm theo là súng với cơ số đạn vô biên. Đúng lúc đó thì may sao quân của anh S và P từ hai đồi mới chạy sang, lúc này thì dân đã lui hết để lại hơn 20 con người vẫn trong hầm chôn sống cũng với chiến trường cho dân xã hội.
Đây là chiến tranh lãnh địa chứ không phải là cuộc thanh trừng, súng là vũ khí chính của hai bên, cứ thế cả hai bên anh S và P bắn rát vào tốp mới đến khiến cho bên kia gần như gục già nửa rồi, biết thêm tiếp chỉ chết mà thôi tốp kia đành tháo chạy sau khi quăng đến 3, 4 quả mỏ vị. Cả bãi đá Quỳ Châu hôm đó là chiến tranh. Dân dưới thị trấn, chợ và bến xe không còn một mống tất cả người chạy vào nhà khoá kín của, người thì bon thẳng vào rừng. Theo đường vào và mượn nhà cửa để tránh đạn bên S và P tốp mới chạy ngược về qua chợ và theo đường thị trấn rút hết vào rừng mất hút. Đây là vụ cướp bãi đầu tiên của cái danh P trọc mà lều báo đã đưa. Thực tế P trọc chẳng có giá trị gì so với anh S vào thời đó cả, chủ bãi chính vẫn là anh S.
Sau lần này tiếp tục lại là sự truy quét của chính quyền nhưng cũng không đến mức khủng như lần trước, chắc cũng hiểu cho sự thống khổ của người dân và mong muốn đổi đời nên lần này chỉ chủ yếu tập trung xử lý dân xã hội mà thôi.
Vài lần đúng độ nữa sẩy ra nhưng bao giờ sự thảm bại cũng đều thuộc về bên P trọc, huyện thoại về xã hội của bãi đá Quỳ Châu đấy ạ.
Cướp bãi không được và định đặt chân vào cũng chẳng xong P trọc quay sang cướp hàng trên đường vận chuyển. Lúc này tiếp tục thêm một dịch vụ nữa ra đời, áp tải hàng từ bãi về dưới xuôi. Bối cảnh và các sự kiện như trên làm cho tất cả các bên cực kỳ khó khăn và đi vào đường tự chết hết nếu cứ phân chia thành chủ bãi, dân đào và xã hội. Đã đến lúc cần tìm một sự thống lĩnh toàn bộ.
- Ông à, hôm nay tôi cũng P ra đây để nói với ông là để thế này không được mọi việc cần phải được xử lý dứt điểm, tôi cần phải loại trừ thằng P vĩnh viễn.
- Chúng tôi có phải như các ông đâu, để loạn thế này vừa mất miếng, anh em nản và mất vị trí quá. P tiếp lời.
- Thế bây giờ các ông định thế nào. Anh K vẫn cười và lên tiếng.
- Kế hoạch của ông thì nó cứ kéo mãi ra, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc, mà anh em trên này xương máu nhiều qua, tôi thấy không ổn lắm rồi.
Rít sâu hơi thuốc anh S tiếp lời
- Tôi và P hôm nay xuống đây để nói với ông cùng chúng tôi tiễn khách thằng P trọc. Tôi và P sẽ thịt nó trong bãi và truy thẳng đến Vạn Hà luôn, nhưng như ông biết đấy nó cũng không phải thằng vớ vẩn, giờ xẻ quân ra không được và nố cũng biết ngay.
- Ông cụ thế luôn đi, đừng lan man chuyện khác nữa. K cận ngắt lời
- Tôi cần ông và anh em phục ở Vạn Hà thịt nó, chắc chắn nó sẽ phải về đấy. Chỉ cần xử lý xong nó toàn bộ phần dưới chợ sẽ là của ông, trên bãi sẽ là tôi và P.
- Hehehe tôi hỏi ong nhé, thế xong rồi liệu ông có thoát được không. *** không có thằng P này sẽ có thằng P khác. Nhấc chén riệu K cận nói.
- Giờ cái chúng ta cần là tiền, có tiền sẽ sống mới là điều quan trọng, vài cái thằng như P trọc đ.éo cần phải nghĩ cho đau đầu ông.
- Thế ý ông giờ là thế nào, cả anh S và P sốt ruột lên tiếng.
- Tôi nói thực nhé, cái bãi đá Quỳ Châu này lấy *** đâu ra lắm đá thế, giờ đã là lúc nó hết rồi, các sự việc thời gian vừa qua cũng đã khiến cho việc nó bị Công an thu và quản lý chắc chắn sẽ sẩy ra. Lúc đó thằng nào cầm cái thằng đấy chết trước.
- Ông nói thẳng vào vấn đề đi.
- Hiện trên bãi đang tồn lượng hàng rất lớn rồi do thằng P trọc cắt đường, giờ ông cho quân áp tải để xả hết hàng trên này đồng thời cũng khoá bãi làm sao đó để một tuần sau không có viên nào thoát ra khỏi bãi được.
- Thế thì mình được cái gì ông. P lên tiếng chen vào.
- Khi nào hàng cháy chợ rồi thì lúc đó ông hãy mở bãi cho hàng xuống, chúng nó và thằng Q đỏ có thêm đến 1 năm cũng không thể đào đâu ra lượng đá đủ để cho chuyến hàng tiếp. Trực tiếp các ông đã biết là 30% lượng hàng cầm về là do tôi đưa vào rồi đúng không. Giờ kế hoạch sẽ thế này:...........................
Thế rồi những ngày tiếp theo các việc theo đúng kế hoạch như mọi người đã xắp đặt, toàn bộ dân buôn đá ở cái chợ Quỳ Châu lúc này khác gì những con thiêu thân và hàng là những viên đá đỏ chính là ngọn lửa, lao đi, hay lao vào đi tiếng gọi của Tiền lại một lần nữa chứng tỏ sức mạnh, cuối tuần là đến lịch rao hàng về xuôi, anh S cùng P điều gần 20 tay súng áp tải về xuôi, chỉ những ai ở đó mới biết lúc này sự căng thẳng ra sao. Nếu ai đã từng xem cảnh lính của vua thuốc phiện tam giác vàng thì nó gần tái hiện lại được rồi đấy, có thể là nhìn hoành tránh hơn nhưng chắc chắn nội dung thì còn kém xa dân bãi đá đỏ Quỳ Châu thời đó, lần đấy toàn bộ hàng được xả sạch trên bãi. Sau chuyến hàng chúng nó cũng không bơm đá vào bãi nữa, cả bãi Quỳ Châu tự nhiên giờ hàng khan hơn bao giờ hết khiến thằng Q đỏ lo hơn cha chết vì nếu không gom được hàng có nghĩa hợp đồng sẽ phá và như thế nó thiệt hại khủng khiếp cùng mất đi cái uy thế của đại diện bên bán.
Đúng khi tưởng như bế tắc thì liên tiếp các hầm trên đồi Tỷ, và đồi Triệu chúng vỉa nhưng ai chẳng khát hàng vì vậy giá bị đẩy lên cao khủng khiếp, vì có tiềm lực mạnh hơn nhiều về kinh tế nên thằng Q đỏ tung ra bằng các mối nó thu mua đến 1/3 lượng đá từ các hầm trên, 2/3 còn lại là của dân buôn gom hàng ở chợ.
Do hầm được vỉa, hầm không có gì khiến đẩy sự bùng nổ trên bãi lên cực độ cả anh S và P cực kỳ vất vả và đỉnh điểm là dân bãi May đã tràn sang đồi Tỷ để cướp vỉa, vụ đụng độ làm cho 5 mạng cùng dân đào với nhau xanh cỏ và kéo theo sự va chạm giữa bên anh S và P tại ngay đội Triệu với quân số xã hội mỗi bên lên đến gần 100 mạng tham gia, lại như một trận chiến thời trung cổ. Thông tin nhanh chóng loang xuống dưới xuôi về sự đụng độ này và dĩ nhiên là đến tai của P trọc.
Đây là cơ hội ngàn năm có một khi 2 chủ bãi va chạm với nhau, không nhẩy vào lúc này thì còn là bao giờ nữa. Ngay hôm sau lại gần 20 thằng xanh ngắt một mầu quay vào bãi nhưng lần này chúng nó bị đụng ngay ở cổng bãi.
- Đ. mẹ thằng này mày lại vào cướp bãi đấy à.
- Đây là bãi của chúng mày à mà nói cướp. Bố chỉ vào để tìm cái sống thôi *** lấy của đứa nào cái gì hết. P trọc lăm lăm tay súng lạnh lùng lên tiếng.
Đoàng, đoàng, đoàng liên tiếp ê phát AK được bên P trọc thị uy.
Đúng lúc căng thẳng nhất thì anh S xuất hiện, lấy lý do tránh thương vong cho anh em cũng như chán việc giang hồ cùng mẹ già ở quê ốm, phải về để lấy vợ anh S nhường lại bãi May cho P trọc với điều kiện tất cả anh em đang trên bãi nếu ai ở lại đều phải được tiếp nhận vào đội, ai không ở lại đi về thì P trọc có trách nhiệm thu xếp cho anh em một khoản riêng anh S không cần bất cứ gì.
Sau khi anh S rút thì P còn giá trị gì đâu vì bản chất P cũng cực bình thường nên việc P buộc phải bán xới nhượng lại toàn bộ phần bãi còn lại cho P trọc là đương nhiên.
Giờ thì bãi đã thay chủ mới từ anh S và P về cho P trọc, toàn bộ hàng của chúng nó cũng đã xả ra bãi và được Q đỏ cùng dân buôn gom mua hết rồi, nếu chuyển hàng được về dưới xuôi là mọi việc đã xong, quá đơn giản để đổi đời và thành tỷ phú. Người người háo hức với cuộc chơi đá đỏ.
Nhưng khi rút khỏi bãi thì toàn bộ quân anh S và P quay ra chặn kín đường chuyển đá với lý do chờ cho bên P trọc giải quyết hậu lời hứa với anh em. Cả bãi đá Quỳ Châu hơn 20 ngày không một viên nào có thể thoát được về xuôi thời gian đủ để cho tất cả mọi người cần té thì đã té, cần xoá thì sẽ xoá. Tiếng vang về Quy Châu thì vẫn vang như chuông kèm theo các sự vụ khiến cho tiếp tục một đợt truy quét mới trên quy mô lớn gần bằng dịp cuối năm 1990 tiếp tục được công an Nghệ An tiền hành. Từ đây con đường đá đỏ mới được khai thông.
Ngày Con đường đá đỏ được khai thông đá đỏ trẩy về xuôi thành dòng sông đỏ cũng là ngày:
- Đại diện Hoàng Gia Thái Lan đã về nước vì bị phá vỡ hợp đồng
- P trọc cả đời mang vết nhơ là tiếp tay với người ngoài để lừa dân buôn ở bãi, P trọc bị tẩy chay trong hợp tác từ đây khiến cho P trọc thành thú điên và gây án theo kiểu man rợ để dẫn đến cái kết cục bị thảm nhất.
- Anh S vẫn mãi là người vì bãi và vì anh em nhất, tiếc rằng cuối đời do nghiện ngập qua mà ra đi quá sớm, kết thúc một đời hảo hán.
- P cũng lang bạt vào Đà Nẵng làm bãi vàng và mất luôn tăm tích.
- Chúng nó cũng là những người không bán được hàng cho hoàng gia Thái Lan và hiển nhiên nằm trong tốp người bị hại.
Vài tháng sau một thông tin được những ma cũ bằng nhiều con đường đều biết cái mớ tài sản khổng lồ định bán cho Hoàng gia Thái Lan kia thực ra đến quá 2/3 là hàng đá Rubi nhân tạo công nghệ cao. Mọi người đều chết điếng nhưng ai giám kêu đây vì đều muốn để bán được hàng chỉ có cách chuyển sự thiệt hại của mình thành bất hạnh cho người đến sau. Muốn thế cần phải như không biết và vĩnh viễn phí vụ này không được ai nhắc đến mặc định đây vẫn là đá xin. Chính việc này đã dẫn đến hàng nghìn con thiêu thân mới lao vào cuộc chiến và chết thảm ở nơi có tên là bãi đá đỏ Quỳ Châu. Nhiều màn kịch với những bài còn tinh vĩ gấp vạn lần đã đưa dân buôn đá cả Hồng Kông, Đài Loan chết như trong phim. Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu đó là ma mới.
Việc này không những khiến cho dân buôn lầm tưởng mà ngay cả cơ quan nhà nước cũng bị tác động vì vậy liên tiếp các vụ truy quét đã được tiến hành, mỏ đá Quỳ Châu sau được công ty Đá Quý Nghệ An lập nên để khai thác với quy mô lớn và công nghiệp, dây chuyền khai thác được mua qua công ty TNHH VT và tiếp tục ngậm Bồ hòn mà thấy ngọt lừ vì làm gì có đá.
Giã từ bãi đá Quỳ Châu và không quay lại nữa, như chôn dấu và xoá nhoà đi mọi thứ, vì một chút suy tư nó kể lại chỉ như một chuyện bốc phét tầm phào và để mọi người thấy rằng đời không có gì tự nhiên mà có, tất cả đều có giá của nó, đắt hay rẻ còn tuỳ từng người nhận xét.
Hà Nội, lại quay về Hà Nội rồi. Hà nội với quán cóc liêu siêu, với hàng cây dọc theo các con phố, những quan lụp xụp nhưng đồ ăn thì tuyệt ngon và lúc nào cũng đông nườm nượp. Chỉ những ai đã đi xa mới có cái cảm giác mong ngóng, bồi hồi này mà thôi, sau hàng trăm lần cứ đi đi rồi về về như thế nhưng chưa bao giờ cái cảm giác bồi hồi khi nhìn thấy thấp thoáng xa xa ánh đèn đường Hà Nội trong nó mất đi cả.
Quay về Hà Nội giờ chúng nó đã lột xác thành những người thành công và thành đạt, bỏ qua những số phận thảm thương, sự ngẩn ngơ cho cả bãi đá Quỳ Châu cùng sự tàn bạo đến cùng cực.
Lúc này đã là tháng 6 năm 1991 rồi, đỉnh điểm của con thú hoang P trọc khi vớ phải mẩu xương ống chẳng còn tý thịt nào, nó bị cả bãi đá từ dân bưởng đến cai và buôn đá tẩy chay không hợp tác, nó đi vào ngõ cụt và thay bằng cho những người khác là thiêu thân thì giờ tự nó thành thiêu thân để đốt đời mình trên mầu đỏ của đá Rubi
Chưa ai nói nên lời chia tay nhưng nó và N giờ sao mà nhạt nhẽo và vô vị thế. Cả hai cũng ngầm hiểu họ không phải là một nửa của nhau. Lỗi kỹ thuật của con tim.
Giờ nỗi nhớ nhung, cồn cào trong con người nó đã chuyển sang người mới N.A. Bao nhiều ngày ở Hà Nội đợt này là bấy nhiêu ngày nó và N.A ở cạnh nhau, chẳng hiểu sao trong cái thằng người nó lại có thể còn có tình yêu không những thế còn mãnh liệt và cuồng nộ đến bất ngờ, vượt mọi ngăn cản, bước qua dư luận thậm chí đè bẹp bất cứ trở ngại nào Nó và N.A gần như bắt chấp. Đúng là đời như cái lời tời xời chắc chắn cũng chỉ có thể nói là Số Phận.
Rồi cái ngày chúng nó quay lại để cùng nhau bàn tính cho việc tiếp theo cũng đến.
- Chúc cho sự thành công của anh em, chúc cho mọi bước tiến của chúng ta luôn vững chắc. K cận lên tiếng
- Em xin phép bổ sung lời anh K tý, chúc cho chúng ta luôn là người tiên phong và chúc cho thành công, may mắn trên chặng đường tiếp theo. Nó bổ sung thêm lời K cận, qua bãi đá Quỳ Châu giờ nó đã khác hoàn toàn và tiếng nói tự nhiên cũng có trọng lượng hẳn lên.
Mọi người vui như chưa bao giờ vậy, chỉ sau này khi ngồi nghĩ lại nó mới nhận ra định luật bảo toàn năng lượng luôn đúng trong mọi vấn đề.
- Thành công của người này sẽ là thất bại của người khác.
- Được của người này cũng là mất của người khác.
- Đôi khi niềm vui của người này lại là bất hạnh của người khác.
Đây chính là giá chứ đâu là giá nữa. Nhưng nó là cuộc sống chấp nhận thôi khi miếng bánh chỉ có vậy mà công bằng là thứ không có thật.
- Lần này tôi muốn anh em chuẩn bị để vào bãi đá Lục Yên, chúng ta sẽ là những người làm kinh doanh kiểu mẫu. K cận lên tiếng trong sự ủng hộ nhiệt thành của tất cả anh em.
Vậy là để lại bao số phận vất vưởng, tán gia bại sản, sống không được chết không xong chúng nó lại tiếp tục lên đường tìm đếm những phi vụ mới đầu biết rằng đời là nhân quả.
Khác với các mỏ đá khác bãi đá Lục Yên, Yên Bái đã được biết đến từ thời pháp thuộc nhưng do trước đây vì đời sống quá khó khăn, các giá trị về quý giá, xa xỉ đều bị xoá nhoà bởi cơm áo gạo tiền, theo đó thời đó nước ta đang cấm vận và đóng cửa có đá cũng bán cho ma dại vì vậy tuy biết từ lâu nhưng cũng chẳng có ai quan tâm hết.
Mỏ đá Lục Yên chỉ được bắt đầu mở và khai thác từ những năm 1980 mà thôi, trước thời gian đó cả vùng Lục Yên vẫn là nơi yên ả, bình yên như vạn vùng nông thôn khác khắp nước Việt Nam.
Lại sử dụng phương tiện là những chiếc xe jawa 350 chúng nó vẫn chia 4 tốp lên đường cứ 3 thằng 1 xe mà quất, lần này là ngược lên phương Bắc. Vẫn là những bộ quần áo đi bãi những với thời đó đang là cực đỉnh: Quần Kaky mỹ mầu vàng nhưng may theo kiểu quần Gabadin, áo Kaky mỹ dài tay được sắn lên đến khửu, hai túi ngực to có nắp may theo kiểu lính, trên túi áo một bên là may hình băng đạn, bên kia là dòng chữ USAMY, chân giầy ba ta mầu tím than hoặc gò, đầu luôn là cái mũ cối. Phải nói đây là trang phục đẹp kể cả đến bây giờ.
Cái chất vải của Kaki mỹ thời đó sao mà chất thế, không nhầu và cực kỳ bền, mát nó đẹp đến lúc ta không muốn mặc thì thôi. Mỗi anh em đều có ít nhất 3 bộ nguyên như thế và chỉ mặc như thế khi đi bãi mà thôi
Hôm nay lên đường bắt đầu vào một cuộc chơi mới ở một nơi cũng mới chẳng hiểu sao nó lại mặc là bộ quần áo cũ nhất đã được trải qua cả giai đoạn bãi đá Quỳ Châu, quần thì tích kê một bên gối, áo thì cắt cộc tay và để lua tua vì chỗ khửu tay bị rách. À hay nó muốn mang theo N.A trong những cuộc trường trinh.
Nhặt nhạnh đống quần áo nhìn như rẻ rách, hôi rình và thẫm đẫm lừa lọc và tội lỗi của suốt thời gian trên bãi đá Quỳ Châu, N.A tẩn mẩn ngồi tích kê lại cái gối đã sờn cho dù lúc này ở cái tầm tuổi nó thì cần nó có thể mua luôn vài cái xe máy DD cũng là chuyện bình thường.
- Rách ruột, vứt đi em mai mua luôn bộ khác, để thời gian làm việc khác. Nó làu bàu khi N.A ngồi tích kê lại cho người yêu mà thực lòng ở trong sao mà ấm áp thế, cái ấm áp mó chưa bao giờ được hưởng, hương vị của tình yêu là đây chăng.
Khi xong chẳng hiểu sao nó lại thấy bộ quần áo đẹp hơn bất cứ bộ mới nào, ở nó có cái nắng của Quỳ Châu, có sự lừa lọc của cuộc đời, có máu của bao người, có ân tình của anh em và có cả tình yêu trong đó nữa. Rồi nó lại thành cái mốt của anh em nữa chứ, sau này tất cả các bộ quần áo chỉ cần hơi sờn thôi đều được chúng nó tích kê bằng một miếng to bằng hai bàn tay mà may như kiểu mạng nhện bằng chỉ đỏ. Quá đẹp chứ không phải là tiết kiệm.
Bốn cái xe lao nhanh qua cầu Thăng Long vun vút theo quốc lộ 2 mà thẳng tiến về Thị Xã Việt Trì, cả tốp lên đến Việt Trì lúc này tầm 10h sáng, đường nhỏ và nhiều ổ gà quá nhưng so với đường đi Quỳ Châu thì quá bình thường. Bốn cái xe jawa 350 nhanh chóng lại vút đi để lại khói xe cùng bụi đường mù mịt như chính con đường chúng nó đã chọn vậy. Thẳng tiến theo kế hoạch dừng nghỉ trưa tại nga ba Km9 Yên Bái đường rẽ ngang đi lên Lào Cai chúng nó ăn luôn và bàn bạc công việc tiếp theo.
- Bây giờ mọi người chia làm 3 tốp, Tôi sẽ kiểm tra và xem xét toàn bộ các đầu vào, ra hàng của bãi, khả năng và nhu cầu, T điên thì tìm đường vào bãi, còn T bạc thì ở chợ xem cho tôi toàn bộ lượng khách và cách mua bán ở đây. K cận lên tiếng.
- Chúng ta có 3 ngày cho việc này đến kia mọi người sẽ rút về, hẹn gập nhau lại ở đúng chỗ này. Giờ thì chia tay và lên đường.
Phân công xong việc cứ tốp nọ cách tốp kia 30 phút lên đường. Gần 5h chiều thì chúng nó đến Lục Yên.
Khác hoàn hoàn với Quỳ Châu bãi đá Lục Yên cách chợ đá và cách biệt thành hai vùng độc lập hoàn toàn, việc đi vào bãi tuyệt không đơn giản như mọi người nghĩ do các bãi đá làm lẫn trong rừng và trải trên một vùng cực kỳ rộng lớn khiên cho dân buôn gom hàng không đủ điều kiện để vào tận trong bãi mà thường phải mua bán ngay qua cái chợ đá đỏ Lục Yên. Bước đầu để tiến hành cho cái cách cũ đã không thể nào làm được rồi.
Bắt buộc phải có một cách mới hoàn toàn mà chưa và không ai làm cả, sau 3 ngày mọi người lại tụ tập về Km9 thị xã Yên Bái với sự bế tắc về cách và phương thức tiến hành.
- Em thấy việc bơm đá vào bãi và chạy ngược ra là không thể được đâu anh ạ. Bọn ở đây khai thác theo hai kiểu, 1 dạng là phá đá trên nói để khai thác, 1 dạng là đào đất đãi. các viên đá khủng thì phần lớn tập trung ở bọn khai thác trên núi, bọn đào đãi chủ yếu là hàng lìu tìu mà thôi. T điên cất tiếng.
- Chợ ở đây có lượng khách thập cẩm từ người mua tiêu dùng đến dân gom hàng tứ xứ, nói chung hàng liên tục được chuyển ra và cũng liên tục được mua và chuyển đi. Nhưng phương thức mua bán ở đây khác hoàn toàn trên kia anh ạ, tất cả các hàng khi mua bán đều được trực tiếp hàng ở đây thẩm định, nó đảm bảo bằng chính uý tin và cửa hàng luôn.
- Ừm, nói chung là thực sự khó. Đến giờ mọi người đã nghĩ ra cách gì chưa. K cận lại lên tiếng. Điều quan trọng nhất là chất đá ở Quỳ Châu và Lục Yên khác nhau rất nhiều về độ tuổi và mầu. Đây mới là điều quan trọng nhất.
- Em đang lờ mờ tính đến một cách, muôn đường chết một đường sống quan trọng là cần phải liều trong tính toán thôi. Chẳng hiểu sao nó lại lên tiếng nữa.
- Chú nói xem nào, ở đây bàn việc mọi người là bình đẳng. K cận và mọi người hướng mắt hết về hướng nó.
- Em xin phép các anh để đến mai đi, em cần thêm tối nay để sắp xếp lại mọi việc rồi em sẽ nói thử kế hoạch nhé. Giờ thì về Việt Trì ăn đã các anh ơi
- Mày từ khi yêu có vẻ máu về Hà Nội nhỉ, cả tốp lại xúm vào chọc ngoáy nó. Nó bị điếc rồi nên miễn dịch nhé.
Sau chầu nước chè và nghỉ chân chúng nó lại vút trên xe xuống Việt Trì. Dừng ở ngã ba sông chúng nó ngồi ăn cá, đây là nơi cho món cá theo như mọi người nói là ngon nhất miền bắc mà.
Xong xuôi cả bọn lại chạy luôn về Hà Nội mà không dừng lại nghỉ ở Việt Trì như kế hoạch nữa. Về đến Hà Nội cũng đã hơn 9h rồi.
Từ cầu Thăng Long đi về nó cứ luôn trăn trở trong đầu về cái kế hoạch thực hiện, mà sao nó lộn xộn vậy không làm cách nào để sắp xếp lại thành xâu chuỗi được, chạy trên đường đê lộng gió để về nhà, điếu thuốc vẫn cắn chặt trên mồm đỏ lòm không dứt nó vô tình lao thẳng theo đường đê về Lò Đúc, đi theo bản năng mà thôi. Cuối Lò Đúc cắt với Trần Khát Chân nó mới chợt tỉnh:
- Ơ hâm thật sao mình lại chạy xuống đây nhỉ, thôi lượn vậy.
Nghĩ trong đầu rồi định quay xe lưỡng lự nó lại chạy thẳng vào nhà của N.A.
Một thằng thì như từ dưới địa ngục chui lên với đầy bụi đường và khét lẹt bởi mùi thuốc là bên cạnh một cô bé ngây thơ thật chẳng có chút gì gọi là tương xứng hết. Không giám vào nhà vì ăn mặc bụi bậm nó thập thò ở của may sao cậu em N.A đi chơi về.
- Anh, anh đi đâu đấy vào nhà chơi chị N.A ở nhà đấy.
- Thôi em vào gọi chị ra đây cho anh, anh vừa đi về người bẩn quá vào không tiện.
Chẳng hiểu sao mấy đứa em lại quý cái thắng nó thế. Chỉ dăm phút gái ngoan lại chốn nhà đi chơi với trai. Hehehe.
11h đêm nó mới phóng xe về đến nhà. Tắm rửa xong là nó lăn quay ra nằm, cứ miên man nghĩ phương án và cách thực hiện
- Làm cách nào để cắm chốt mà mọi người không một chút nghi ngờ? Cái này chỉ cần thời gian sẽ thực hiện được
- Làm sao có thể đưa đá của mình vào trong chợ? Thực sự là vô cùng khó
- Làm cách nào để tạo tiếng vang và uy thế trên Lục Yên?
- Làm cách nào tiêu thụ được hàng mà đá được qua cửa của bọn kiểm tra và quan trong nhất cần phải biết trình độ của chúng nó đến cỡ nào, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng vậy mà mình đã biết quái gì chúng nó đâu.
Phải song được các nút thắt này thì mới hy vọng có cửa để tiến hành phi vụ được.
Vậy là ngoài kế hoạch là hàng trăm câu hỏi cùng các tình huống, phương án được đặt ra rồi gạt bỏ, không làm sao nó sắp xếp được cái mớ lộn xộn trong đầu.
Trưa hôm sau anh em tụ tập:
- Sao rồi mọi người, K cận lên tiếng. Việc trên bãi Lục Yên nhiều cái b?