Chương 213 Truy Cầu
Nghe được sự lãnh đạm của Đỗ Địch An, nước mắt trong hốc mắt của Jenny ngăn không được mà chảy ra, bàn tay nắm chặt áo chỗ ngực, trong thanh âm mang theo tiếng nấc nói:
- Ta biết ngươi không cách nào tha thứ cho những tổn thương mà ta tạo ra cho ngươi, ta cũng không cách nào tha thứ cho chính mình! Thế nhưng mà ta hi vọng ta có thể bù đắp cho ngươi, dùng hết thời gian sau này của ta bù đắp cho ngươi, ta chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội, được không?
Đỗ Địch An yên lặng nhìn cô bé này lệ rơi đầy mặt đứng ở trước mặt mình, mặt mũi tràn đầy thống khổ, xót thương trên mặt kia khiến bất kì kẻ nào đều cũng cảm thấy tan nát cõi lòng và không đành lòng, hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói:
- Có một số việc không cách nào bù đắp, cũng không cần đền bù, đi qua thì đã qua, chuyện này ngươi không sai, ta hiểu ngươi cho nên ta không hận ngươi, chỉ là ngươi không hiểu ta mà thôi.
Nói đến đây, ngữ khí chậm rãi nói:
- Từ nay về sau hi vọng ngươi có thể sống tốt cuộc sống của mình, trân trọng lẫn nhau.
- Không!
Jenny nhìn thấy Đỗ Địch An chuẩn bị xoay người lại, vội vàng bước lên phía trước giữ chặt cánh tay của Đỗ Địch An nói:
- Ta biết ta làm sai rồi, chẳng lẽ đến cho ta một cơ hội được bù đắp mà ngươi cũng không muốn sao, chúng ta từng ở với nhau vui vẻ như thế, chúng ta có cùng lý tưởng, chúng ta...
- Dừng tay!
Xa xa truyền đến một tiếng hét phẫn nộ.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ dưới sườn núi nhanh chóng chạy đến, đứng trên xe là một Quản gia trung niên chân dài, nón, thắt lưng to, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, xa xa chỉ vào chỗ đứng của Đỗ Địch An và Jenny.
Đôi mắt của Đỗ Địch An lạnh lùng, cổ tay uốn éo tránh xa bàn tay của Jenny, nghiêng đầu nhìn ra chiếc xe ngựa kia đang chạy tới.
- Xú tiểu tử cút ra xa một chút cho ta, không cho phép ngươi tới gần tiểu thư nhà chúng ta!
Xe ngựa vừa dừng lại, người Quản gia trung niên liền vội vàng nhảy xuống tiến lên khiển trách.
- Đức thúc!
Jenny nhanh chóng lau nước mắt, vội vàng nói:
- Ngươi sao có thể nói như vậy!
Mặt mũi của người Quản gia trung niên tràn đầy lo lắng tiến lên phía trước nhìn nàng nói:
- Hắn chưa làm gì ngươi chứ?
- Đức thúc, ngươi đừng nói bậy, hắn không phải loại người như ngươi tưởng tượng.
Jenny gấp gáp nói.
Người trung niên Quản gia ngăn ở trước mặt nàng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, nói:
- Tiểu tử, về sau còn dám tới gần tiểu thư nhà chúng ta, coi chừng ta đánh gãy chân của ngươi!
Trên mặt hờ hững của Đỗ Địch An hiện lên một tia lãnh ý nói:
- Đừng đem những lời đe dọa người bình thường của ngươi dùng ở trên người của ta, nếu như còn nói năng lỗ mãng, bây giờ ta liền đánh gãy hai chân của ngươi!
Nghe Đỗ Địch An nói vậy, người Quản gia trung niên hơi nghẽn họng, lập tức giận tím mặt, nhưng khi thấy hàn ý trong mắt Đỗ Địch An trên sống lưng lập tức ớn lạnh, chợt nhớ tới thiếu niên này là Thú Liệp giả tính tình cổ quái, thật sự muốn đánh gãy chân của mình là chuyện dễ dàng, hơn nữa cũng có lá gan kia! Sắc mặt hắn khó coi, không hề nhìn Đỗ Địch An, kéo Jenny nói:
- Tiểu thư, chúng ta về, lão gia nói ta tới đón ngươi.
- Không, ta không về!
Jenny vừa sợ vừa giận, giãy giụa ra khỏi bàn tay của hắn.
Người Quản gia trung niên nghĩ đến Sludy cũng bất chấp lễ tiết, dùng sức kéo tay Jenny nói:
- Tiểu thư, ngươi không quay về thì lão gia sẽ phái kỵ sĩ qua mang ngươi đi.
- Buông ta ra, ngươi buông ta ra!
Jenny nâng tay lên vội vàng ra sức giãy giụa, nhưng cánh tay nàng quá nhỏ, nào đủ sức làm gì được người Quản gia trung niên?
Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn một màn này nói:
- Ngươi tốt nhất buông nàng ra.
Người Quản gia trung niên nghe được hắn nói, ngẩng đầu kinh sợ nhìn hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng tiếp tục đầu độc tiểu thư nhà chúng ta.
Trong mắt Đỗ Địch An ánh sáng lạnh lóe lên, thân ảnh bỗng nhiên lắc lư, bành một tiếng, người Quản gia trung niên chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, ngón tay không chịu được buông ra, đồng thời ngực truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, thân thể không tự chủ được mà bay ngược ra ngoài ngồi dưới đất, đau đến kêu thảm một tiếng.
Jenny giãy giụa ra khỏi bàn tay của hắn, thấy Đỗ Địch An đứng ở trước mặt, vui đến phát khóc vội vàng vươn tay chộp tới.
Đỗ Địch An nhấc tay lên chặn tay của nàng, không nhìn nàng mà lạnh lùng nhìn người Quản gia trung niên trên mặt đất không ngừng rên rỉ nói:
- Ta giữ lại cái chân này của ngươi, quay về tiện thể nhắn cho lão gia nhà ngươi, việc trước kia là chuyện cũ ta có thể sẽ bỏ qua, nhưng sau này lại đến trêu chọc ta, bất luận là kẻ nào cũng không bảo vệ được gia tộc Bron các ngươi!
Người Quản gia trung niên không ngừng xoa bờ mông, nghe vậy kinh sợ vô cùng, vừa muốn gầm lên nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén của Đỗ Địch phóng tới, trái tim co rụt lại, trên mặt hiện ra vài phần hoảng sợ.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn qua Jenny, lạnh lùng nói:
- Từ nay về sau, hi vọng ngươi không qua đây quấy rầy ta, chỉ cần như vậy ta sẽ rất cảm tạ ngươi.
Nói xong hắn hờ hững quay người rời khỏi, từ đường trang viên trở về lâu đài cổ.
Jenny kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, chỉ cảm thấy khoảng cách dường như bị kéo dài ra khó có thể lại chạm đến, nước mắt từ trong vành mắt của nàng chảy xuống nhưng nàng lại không hề phát giác.
❖ ❖ ❖
Đỗ Địch An trở về lâu đài cổ, Forint ghé vào các kỵ sĩ đang trong coi, xua con cái của laco đang trước cửa sổ ra, nhìn qua biểu lộ lạnh lùng của thiếu niên này, tâm tình có vài phần phức tạp, khẽ thở dài nói:
- Ngươi không sao chứ?
Đỗ Địch An yên lặng lắc đầu.
- Vị tiểu thư Jenny này là đóa hoa trong nhà ấm, không biết chân tướng và tàn khốc của thế giới, cũng không trách được nàng.
Forint giận dữ nói:
- Nếu như con gái của ta muốn gả cho một Thú Liệp giả thì ta cũng sẽ không đồng ý, không có quý tộc nào sẽ đồng ý. Ngươi còn trẻ, thời gian sau này rất dài, chờ ngươi công thành danh toại, thân phận có thể so với quý tộc hoặc thụ phong trở thành quý tộc, đến lúc đó bất kể cô gái xinh đẹp lại thiện lương hiền lành cỡ nào cũng đều có thể tìm được.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn hắn chậm rãi nói:
- Người muốn sống hạnh phúc vui vẻ cần trả giá rất nhiều, một số là rất nhiều mồ hôi, một số lại là sinh mệnh! Trên đời này sẽ không còn người để ta trả giá tất cả, để cho ta từ bỏ sự nghiệp của mình, khát vọng, theo đuổi, thậm chí kể cả tôn nghiêm của mình, tất cả lấy đối phương làm chủ, chuyện ngu xuẩn như vậy ta sẽ không làm tiếp lần thứ hai!
Forint nhìn hắn một cái thật sâu, khẽ thở dài, nói:
- Ngươi còn trẻ đừng nói lời tuyệt đối như vậy, mỗi người chúng ta đang sống đều theo đuổi hạnh phúc của chính mình, một số là tình yêu, một số là thân tình, một số là tài phú, một số là quyền thế... Mà thứ ta theo đuổi chính là gia tộc của ta, con gái của ta, có thể kế thừa đời đời, huân chương của gia tộc Ryan sẽ không lụi bại ở trong bụi đất, vì thế ta nguyện ý vứt bỏ tất cả trả giá tất cả!
Đỗ Địch An dừng ở hắn, nói:
- Nhưng có đồ vật trả giá cũng không có nghĩa là có thể lấy được, lòng người khó đoán nhất, mà tài phú và quyền thế chỉ cần ngươi chịu trả giá, vứt bỏ tất cả thì tuyệt đối có thể có được!
Forint khẽ cười khổ, nói:
- Ta vẫn thích đồ vật có chút nhiệt độ.