← Quay lại trang sách

Chương 218 Con Đường Không Người thuê

Sau khi đưa mắt nhìn Charles ngồi xe ngựa rời đi, Forint thu hồi phần hợp đồng trong tay mình. Đỗ Địch An dìu hắn về thư phòng, cất hợp đồng vào trong ngăn kéo.

Lão thở một cái nói với Đỗ Địch An:

- Lần này tiền chúng ta thuê con đường vách tường ngoài coi như đã đủ, trạng thái của ngươi gần đây như thế nào, ý định lúc nào đi ra ngoài vâch tường?

Đỗ Địch An suy nghĩ một lát rồi nói:

- Mấy ngày nữa đi.

- Được, ngươi chuẩn bị một chút, hôm nay ta tới Quang Minh giáo đình nhìn xem rồi chọn một con đường gần gia tộc chúng ta nhất.

Forint khẽ gật đầu nhìn hắn thật sâu nói:

- Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, một khi thuê thì 10 vạn Kim tệ này sẽ hết sạch.

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:

- Như thế nào, ngươi không nỡ sao?

- Đương nhiên là không nỡ.

Forint nở một nụ cười, nhìn vào mắt của hắn nói:

- Hôm nay đổ tất cả tiền lên người ngươi cũng không biết là đúng là sai, chỉ mong ta không nhìn lầm người.

- Coi như nhìn lầm thì ngươi cũng không có sự lựa chọn.

Đỗ Địch An nói.

Forint thở dài không nhiều lời nữa.

❖ ❖ ❖

Hôm nay đã có tiền thuê con đường ngoài vách tường, Đỗ Địch An cũng bắt đầu chuẩn bị trang bị, cung tiễn phù hợp với Trung cấp kỵ sĩ đã đủ. Áo giáp phòng hộ Thú Liệp giả ở "Nguyên tố Thần Điện" có bán, Sơ cấp Thú Liệp giả là mười Kim tệ một bộ, Trung cấp Thú Liệp giả là 100 Kim tệ một bộ. Đây là định mức cơ bản của áo giáp, chất keo màu đen dán trên thân thể có tác dụng kháng phóng xạ rất nhỏ.

- Cung đã có, bọc hành lý chứa đựng tài liệu đã có, lại mua sắm một bộ một áo giáp Cao cấp Thú Liệp giả một ngàn kim tệ. Mấy thứ cơ bản đã đầy đủ hết rồi, còn lại chỉ là trang bị săn giết ma vật thôi. Hắc hỏa dược có thể mang theo 20kg, ừm, chỉ dựa vào hắc hỏa dược vẫn có chút yếu kém, tiếng nổ quá mạnh sẽ dẫn những ma vật khác tới, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không thể dùng, còn phải dựa vào cung tiễn. Ừm, chế tạo hai bó mũi tên tinh thiết.

Nghĩ đến đây, Đỗ Địch An cưỡi ngựa đi tới trước tiệm rèn nhỏ ở thị trấn Yade, ghi số lượng mũi tên cùng tài liệu cần thiết lên hóa đơn, thanh toán tiền đặt cọc.

Giữa trưa.

Xe ngựa Forint trở lại.

Đỗ Địch An ngửi thấy mùi của lão, sớm đuổi đến đại sảnh. Nhìn thấy hắn xuống xe, vừa muốn tiến lên hỏi thăm, đột nhiên chú ý tới sắc mặt hắn có chút khó coi, trong lòng giật mình, tiến lên phía trước nói:

- Xảy ra chuyện gì, giá quá cao?

Sắc mặt Forint phức tạp nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu, vào bên trong đại sảnh lại nói:

- Chúng ta lên lầu rồi nói.

Đỗ Địch An lập tức vịn hắn về thư phòng trên lầu.

Đóng cửa, Forint quay đầu lại nhìn qua Đỗ Địch An, thở dài một tiếng nói:

- Giá Thuê không thay đổi, chỉ là ta đến hỏi qua mới biết, Quang Minh giáo đình mở ra tổng cộng có mười tám con đường đi thông ra ngoài! Mặt khác sáu tập đoàn cùng quân bộ, mỗi bên nắm giữ hai cái, 3 cái đã được thuê, giờ chỉ còn lại 3 cái cuối cùng là chưa có ai thuê.

Đỗ Địch An sững sờ, không nghĩ tới con đường đi thông vách tường ngoài lại ít như vậy liền hỏi:

- Không phải là còn thừa ba đường sao, chẳng lẽ bọn hắn không muốn cho thuê?

Forint khẽ cười khổ, nói:

- Không phải không cho thuê, mà là không có người thuê! Ba con đường này đều bị ném bỏ, một đường đi thông tới hồ nước, theo Quang Minh giáo đình nói, trong hồ nước này tất cả đều là ma vật hung hãn, có rất nhiều ma vật thủy bộ lưỡng tính. Bình thường sẽ ghé vào bãi đất trống nhỏ ngoài thông đạo để phơi nắng, vừa đi ra ngoài sẽ gặp phải ma vật tập kích cho nên không có người thuê.

Đỗ Địch An giật mình, xác thực Thú Liệp giả đối với ma vật dưới nước không có biện pháp gì, coi như là đầu độc nước hồ cũng khó. Đầu tiên là diện tích hồ nước quá lớn, khó có thể tìm được độc tố mãnh liệt như thế. Thứ hai là ma vật có đặc tính biến dị, dùng độc ngược lại dễ dàng thúc đẩy ma vật lần nữa sinh trưởng biến dị, hơn nữa có một số ma vật kịch độc lợi hại lấy độc làm thức ăn, căn bản là không sợ độc.Thời đại trước đây một số động vật bình thường như Thiềm Thừ, thằn lằn đều là loại không sợ độc, ngược lại lấy Độc Xà làm thức ăn.

- Con đường thứ hai là một mảnh đất hoang, ngoài thông đạo nối liền một tòa núi cao. Quay người về sau là bình nguyên, có rất ít ma vật, hơn nữa đại đa số ma vật sinh hoạt trong bình nguyên đều có độc, săn giết cực kỳ phiền toái, bởi vậy không có tập đoàn nào thuê. Dù sao 10 vạn Kim tệ một năm để thuê con đường như vậy sẽ không có lợi nhuận.

Forint thở dài nói:

- Về phần con đường thứ ba thì càng không có người chọn lựa, theo lời Quang Minh giáo đình, trước kia đều có ý địnhche lại thông đạo này.

- Che? Vì cái gì?

Đỗ Địch An nghi ngờ nói.

Forint cười khổ nói:

- Thông đạo này cùng một dạng với những con đường khác,bên ngoài là một mảnh phế tích. Chỉ là, nghe nói ma vật hoạt động bên trong đều tồn tại vô cùng khủng bố, trừ phi là Cao cấp Thú Liệp giả đi vào bên trong săn giết mới có thể có thu hoạch, nếu không một mình Cao cấp Thú Liệp giả ở bên trong hoạt động rất có thể nguy hiểm tính mạng!

- Vào hơn mười năm trước, cái thông đạo này đã từng được Hoa Thịnh tập đoàn thuê lại, phái tổ đội ba gồm Cao cấp Thú Liệp giả cùng hai trung cấp Thú Liệp giả đi vào bên trong săn bắn, kết quả chỉ ngắn ngủi đã trở về, nhưng chỉ là một Cao cấp Thú Liệp giả trong tổ đội đó, nghe nói hắn phải liều mạng mới trốn về được, thân thể trọng thương, về sau đảm đương chiến lực của Trung cấp Thú Liệp giả của Hoa Thịnh tập đoàn. Vài năm sau lại chuyển tới trường học Thú Liệp giả làm giáo viên, không đi ra ngoài vách tường nữa.

- Chuyện này lúc ấy đã kinh động đến tất cả những tập đoàn khác, từ đó về sau không còn tập đoàn nào thuê lại cái thông đạo này. Sau khi người đó trở lại không lâu, Hoa Thịnh tập đoàn không thuê lại con đường này nữa. Những năm này,kinh tế Hoa Thịnh tập đoàn cũng bị rớt lại phía sau không ít, vốn nằm trong Top 3 tập đoàn, đến bây giờ lại vị rớt xuống vị trí cuối!

Nói những chuyện cũ này, Forint cũng thổn thức thở dài.

Đỗ Địch An nghe vậy sắc mặt biến hóa, đội ngũ gồm ba Cao cấp Thú Liệp giả cùng hai trung cấp Thú Liệp giả mà chỉ có một người trốn về? Ma vật bên ngoài thông đạo này không khỏi quá đáng sợ đi?

- Chúng ta không thuê mấy con đường này thì sao, dùng số tiền kia để kinh doanh cũng là có thể từ từ tích lũy.

Forint nhìn về phía Đỗ Địch An, có vài phần ý tứ khuyên bảo.

Đỗ Địch An giống như không nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt biến ảo không chắc, con mắt chuyển động, một lát sau hắn cắn răng nói:

- Chúng ta sẽ thuê con đường thứ ba này.

Forint hơi sững sờ, lập tức mở to hai mắt nhìn, nói:

- Ngươi, ngươi nói cái gì?

- Liền thuê con đường thứ ba này!

Đỗ Địch An nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói lại lần nữa.

Lúc này Forint hoài nghi mình không có nghe lầm, nhịn không được có chút kinh động, lớn tiếng nói:

- Ngươi không không nghe rõ lời ta nói sao? chẳng lẽ ngươi cho rằng ta lừa gạt ngươi?!

Đỗ Địch An làm một thủ thế, ý bảo hắn nói nhỏ chút, tránh bị bọn người hầu bên ngoài nghe được, thấp giọng nói:

- Có lẽ đây là một kỳ ngộ bày trước mặt xem chúng ta có dám lấy xuống hay không thôi.