Chương 254 Làm Thơ
Kaili cùng Đỗ Địch An đến bậc thang trên đại sảnh để người khác dễ chú ý, Kaili hắng giọng một cái rồi cất cao giọng nói:
- Các vị ——
m điệu cao vút lập tức hấp dẫn ánh mắt quý tộc đang nói chuyện phiếm các nơi ở đại sảnh, trên đại sảnh tiếng nói nhỏ liên tiếp vốn có trong khoảnh khắc yên tĩnh lại. Hắn sửa sang lại cà- vạt trên ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười của thân sĩ nói:
- Hoan nghênh các vị đã tới St. Petersburg, hôm nay là thời khắc long trọng, các vị cũng biết nguyên tố Thần Điện chúng ta gần đây đã sản sinh ra một vị đoạt huy chương 'Thời đại', trong lịch sử 300 năm ở SyVia Cự Bích, người đạt được miếng huy chương này tổng cộng chỉ có 17 vị!
- Mỗi một vị đều là nhân vật ảnh hưởng một thời đại!
Quay mắt về phía rất nhiều ánh mắt quý tộc chú ý, hắn mỉm cười không câu nệ chút nào, phong độ như trước mà nói:
- Tin rằng các vị đã nghe nói qua đại danh của máy dệt kiểu mới, cũng đều gặp qua kiệt tác do Quang Minh thần ban cho.
Một bộ phận quý tộc phía dưới trên mặt vui vẻ, phối hợp với hắn mà nói:
- Đã gặp qua, trong nhà của ta đều đang sử dụng.
- Đây là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại!
- Ca ngợi Quang Minh thần vạn năng!
Kaili mỉm cười nói:
- Máy dệt kiểu mới xuất hiện cũng không chỉ đề cao hiệu suất dệt, mà Quang Minh thần còn dẫn dắt chúng ta, đây là một bản kế hoạch hùng vĩ, trong tương lai các vị sẽ liên tục chứng kiến rất nhiều kiệt tác vĩ đại mới để cuộc sống của chúng ta càng ngày có ưu thế hơn, càng ngày tốt đẹp hơn.
Một mảng tiếng vỗ tay bên dưới vang lên.
Kaili mỉm cười nói:
- Về việc làm chăn đệm, ta không nói nhiều nữa, đêm nay chỉ là một yến hội mời các vị thỏa thích tận hưởng, phía dưới có mời nhân vật chính của yến hội chúng ta lần này, người đoạt giải huy chương thời đại, người tạo ra máy dệt kiểu mới thần thánh, Đỗ Địch An tiên sinh!
Ở lời của hắn buông xuống, Đỗ Địch An đang đợi bên cạnh hắn, bước lên những bậc thang và đứng ở vị trí cao nhất, cũng là nơi sáng nhất và nổi bật nhất, hắn nhìn quanh các quý tộc phía dưới, đột nhiên nghĩ đến nhiều năm trước mình vẫn là một Thập Hoang Giả tham gia yến hội, ngay lúc đó nhân vật chính là con gái Mel Shaya của gia tộc Mel, mà mình chỉ là một nhân vật nhỏ trong góc âm u không người chú ý.
- Cảm tạ các vị đã đến cổ động.
Đỗ Địch An bình tĩnh mỉm cười nói, trên mặt không có bất kỳ sự khiếp đảm và yếu ớt nào, lúc hắn nói dứt lời, ánh mắt cũng nhìn thẳng đến Sludy dưới đài, trên mặt lão nở một nụ cười không có chút địch ý nào, vỗ tay chúc mừng.
Nếu như người bình thường, có lẽ cho rằng đối phương đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhưng theo kinh nghiệm săn bắn ma vật của Đỗ Địch An lại có thể cảm nhận được, nụ cười phía dưới này có lãnh ý ẩn sâu, hơn nữa từ phiên chợ của trấn tùng quả cũng có thể chứng kiến, chuyện này sẽ không thôi như vậy, bất quá hắn không có đối xử lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn trái lại mà lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Dời ánh mắt, Đỗ Địch An nhìn lướt qua quý tộc khác, sắp xếp ở phía trước ngoại trừ quý tộc tầng cao như Sludy ra, còn có Abel của gia tộc Milan, cùng với Metz kia của gia tộc Mel, và hơn mười vị nhân vật khác khí chất bất phàm, ở đằng sau những người này mới nhìn thấy Forint đứng ở trong đám người chống quải trượng lưng hơi còng xuống, trên mặt nở một nụ cười vui mừng.
Metz trong đám người nhìn thấy Đỗ Địch An trêm đài, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, không nghĩ đến thiếu niên này cách ăn mặc cũng không đẹp đẽ quý giá lại là nhân vật chính đêm nay, cũng là người đoạt giải huy chương thời đại lần này. Nghĩ đến sự châm chọc của đối phương lúc trước, trên mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, đáy mắt lộ ra vài phần tức giận nhưng rất nhanh liền khắc chế đi, sắc mặt nhàn nhạt nở nụ cười.
Ở bên ngoài đám ngườ đằng sau Đỗ Địch An thấy được Annia, ở bên cạnh nàng còn có một người trung niên trông có vẻ hơi già và một phu nhân áo lông đứng cùng, mặc dù cách ăn mặc vừa vặn biểu lộ rõ ràng quý khí, nhưng so với trang phục của các quý tộc khác đẹp đẽ xung quanh đã lộ ra vẻ u tối thấp kém rồi.
Lúc ánh mắt của hắn nhìn chăm chú qua, Annia cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng ném đôi mắt nóng bỏng đến.
Sau Đỗ Địch An đụng vào ánh mắt đó liền thu hồi, nói khẽ:
- Sau khi gặp được một bằng hữu nối khố, đã đáp ứng làm một bài thơ cho nàng, thừa cơ hội này ta sẽ ở đây tự làm xấu mình một chút, kính xin các vị đừng giễu cợt.
Kaili bên cạnh hơi sững sờ, làm thơ? Ngươi còn có thể làm thơ?
Rất nhiều quý tộc dưới bậc thềm cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, lập tức có người cười nói:
- Có thể nghe được người đoạt giải huy chương 'Thời đại' làm thơ là vinh hạnh của chúng ta, Đỗ tiên sinh thật sự là đa tài đa nghệ!
- Tuổi trẻ tài cao a...
Quý tộc khác cũng lập tức nói, đa số lồ nói đều là quý tộc được sắp xếp phía sau, từng quý tộc của tập đoàn đỉnh cấp phía trước đều cười khẽ, cũng không nói lời nào.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua Study trong đám người, trong lòng hiện ra một số bài thơ hiện đại từ trong Chip siêu cấp nhìn ra, lúc này khẽ ngâm:
"Ta nếu như yêu ngươi —— "
"Tuyệt không như lăng tiêu leo trèo, mượn cành cây cao của ngươi khoe khoang chính mình."
"Ta nếu như yêu ngươi —— "
"Tuyệt không học chim chóc si tình, vì thảm cỏ xanh lặp lại ca khúc đơn điệu; "
"Cũng như nguồn nước không dứt, quanh năm đưa mát lạnh tới an ủi; "
"Cũng như hiểm phong không dứt, gia tăng độ cao của ngươi, phụ trợ uy nghi của ngươi."
"Thậm chí ánh nắng."
"Thậm chí Xuân Vũ."
"Không, những thứ này đều vẫn còn chưa đủ!"
"Ta phải là một cây bông gòn bên cạnh ngươi, làm hình tượng cây bông gòn cùng ngươi đứng chung một chỗ."
Câu thơ sâu kín từ trong miệng Đỗ Địch An chậm rãi đọc lên, thanh âm xao động trong đại sảnh đều trở nên yên lặng, tiếng nói thanh tịnh chỉ quanh quẩn thiếu niên này, cùng với lời thơ cao ngạo duy mỹ lộ ra.
Ngâm ở đây, Đỗ Địch An không tiếp tục đọc phần sau ra, bài thơ này gọi là ' Trí Tượng Thụ ', là tình yêu thơ của một vị nữ thi nhân, nửa đoạn sau tương đối thiên về nữ tính hóa, cho nên hắn giữ lại.
Nghe được tiếng nói của Đỗ Địch An thật lâu không có vang lên nữa, mọi người mới biết rõ bài thơ này đã hết, trong lúc nhất thời không ít quý tộc trong mắt đều lộ ra vài phần giật mình,mặc dù đa số trong bọn họ không hiểu thơ ca, nhưng quý tộc đối với hí kịch và thơ ca là hun đúc quanh năm, ở trong mắt quý tộc thường thường thì lễ nghi giáo dưỡng và tác phẩm nghệ thuật đắt đỏ hơn so với tiền tài tài phú.
- Thơ hay!
Một người quý tộc trung niên thân thể mập mạp ủng hộ nói.
Quý tộc khác phục hồi tinh thần lại, tiếng vỗ tay lập tức lôi động.
Annia đứng ở đằng sau đám người nghe được hơi sửng sốt, trước mắt đột nhiên lần nữa hiện ra một màn kia nhiều năm trước làm cho nàng ấn tượng tương đối sâu, bên đường gió lạnh thấu xương, mặt cậu bé kia đối với từng tiếng chất vấn bén nhọn thần sắc lại bình tĩnh, giống như là một câu vừa rồi mới ngâm kia "Tuyệt không như lăng tiêu leo trèo, mượn cành cây cao của ngươi khoe khoang chính mình", mặc dù nàng chưa từng nghe qua 'Lăng tiêu' là cái gì, nhưng nàng cũng nghe hiểu đại khái ý tứ của câu thơ, hàm ẩn cốt khí quật cường đâm vào trong lòng của nàng thật sâu, đôi mắt của thiếu niên kia đen kịt thâm thúy làm cho nàng không cách nào nhìn thẳng, nụ cười nóng bỏng trên mặt nàng đột nhiên lặng xuống chậm rãi cúi đầu.