← Quay lại trang sách

Chương 283 Bình Tĩnh Gợn Sóng

Một lát sau, đợi nữ nhân trung niên trở về, Đỗ Địch An mới giao tiền cọc. Sau khi thương nghi thời gian giao hàng liền rời khỏi nhà thương hội và đi dạo đến những thị trường tài nguyên khác để xem trình độ chiết xuất của các loại tài nguyên khác trên thị trường.

Buổi trưa.

Đỗ Địch An cùng Kacheek đi vào gia tộc Ryan.

Forint nhìn thấy Đỗ Địch An đi vào nhà hàng, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi dáng người khôi ngô của Kacheek phía sau hắn, nói với Đỗ Địch An:

- Đến thật đúng lúc, vừa lúc ta muốn ăn cơm.

Đỗ Địch An cười cười:

- Ta chính là muốn tìm một bữa cơm.

- Vị này chính là?

Forint nhìn lướt qua.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Đây là người đã thương nghị với ngươi, dùng danh nghĩa của ngươi để bảo lãnh, hắn tên là Sergey Kacheek, Cao cấp Thú Liệp giả của tập đoàn Clay.

- Cao cấp Thú Liệp giả?

Nghe thấy lời của Đỗ Địch An, Jike cùng Sandrew và những người khác ngồi ở bàn ăn hai bên đều thất kinh, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ cùng hưng phấn kích động, ngay cả tôn nữ đời thứ ba của gia sự cũng biết giá trị đại diện cho một vị Cao cấp Thú Liệp giả.

Ở cuối bàn ăn, thiếu nữ tên Lina cũng tò mò đánh giá Kacheek như những người khác.

Đỗ Địch An nói với Kacheek:

- Vị này chính là tộc trưởng của gia tộc Ryan, lão gia Forint, còn không mau cảm ơn ông ấy.

Kacheek sau khi đi vào nhà hàng liền nhanh chóng nhìn chung quanh, trong lòng có hơi kỳ lạ, tòa lâu đài cổ này cho dù là kết cấu bên ngoài hay trang trí bên trong đều cực kỳ đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ, chính là trang trí của một quý tộc đang xuống dốc.

Kể cả những thị vệ mà hắn chú ý đến ven đường cùng với những lãnh chúa biên chế kỵ sĩ mang huân chương kỵ sĩ ánh mắt bọn họ đều tản mạn, thế đứng lười nhác như thể không có xương cốt, xem kỹ thì vẫn là người bình thường. Khi tận mắt nhìn thấy tất cả, không nơi nào không nói lên nội tình bần hàn của lâu đài cổ, chỉ là một quý tộc hết thời mà lại có tài chính bảo lãnh mình?

Hắn đột nhiên nghĩ đén lúc từ ngục giam Kinh Cức hoa trở về, bộ dáng tự tin mạnh mẽ cùng với ánh mắt thần bí thâm thúy của Đỗ Địch An trên xe ngựa, hắn liếc nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn nhạt mỉn cười nói với Forint:

- Lão gia khỏe chứ, tại hạ là Kacheek.

Trong lòng Forint có kiêng kỵ, nhưng bên ngoài lại thong dong, khẽ gật đầu nói:

- Landi, mang cho Kacheek tiên sinh một chỗ ngồi.

Phụ nữ trung niên bên cạnh lập tức gọi một nữ hầu mang đến môt cái ghế.

Nếu là trước kia, Kacheek đã sớm đặt mông xuống, chỉ là một quý tộc xuống dốc nên hắn căn bản không để vào mắt, nếu hắn ở tập đoàn Clay, quý tộc nhỏ nhìn thấy hắn còn phải khom người nịnh nọt.

Nhưng lúc này thây Đỗ Địch An không ngồi nên hắn cũng không ngồi xuống nhưng trong lòng lại âm thầm khó chịu, càng muốn thoát khỏi khống chế của tiểu quỷ này, hoàn toàn khôi phục tự do!

Đỗ Địch An mời Forint ngồi xuốn, sau đó mới ngồi xuống bàn cơm, tùy tiện trò chuyện.

Chờ sau khi dùng cơm xong, Đỗ Địch An để Kacheek đợi dưới lầu, hắn lên lầu cùng Forint, nhưng lần này là do Sandrew nâng.

Sau khi vào phòng, Đỗ Địch An liếc mắt với Sandrew, Sandrew gật gật đầu lập tức để những nữ hầu lui ra sau.

- Tập đoàn Melon không có động tĩnh gì sao?

Sau khi Đỗ Địch An không còn nghe thấy bất kỳ mùi gì đang ẩn nấp mới hạ giọng nói với Forint.

Forint khẽ lắc đầu nói:

- Không có, ta đã xem qua lý lịch bọn hắn, ngươi bảo lãnh năm người này ra thì có thể ép bọn hắn sao, những hung phạm này không phải nhân vật nhỏ, phạm tội có mục đích trước đó của bọn hắn sớm đã không bị khảo chứng, hôm nay ngươi nhận tên Kacheek này, ta thấy dáng người hắn tuy cao lớn thô kệch nhưng hai mắt tụ thần, chắc là người có tâm tư thâm trầm, ngươi coi chừng cho thõa đáng.

Đỗ Địch An trước nay đều tin phục mắt nhìn người của Forint, gật đàu nói:

- Ta biết rồi, đúng là tập đoàn Melon đã lâu không có động tĩnh khác thường, có lẽ bọn hắn đã hành động, chỉ là chúng ta không phát hiện được, phải nhanh chóng tìm được phương hướng động thủ của bọn hắn mới có thể ứng đối.

Tập đoàn Melon đối với hắn mà nói như gai trong tim, nhổ càng sớm sẽ càng nhẹ nhõm.

Forint giận dữ nói:

- Chúng ta ít người, nội tình lại mỏng, thật quá yếu.

Đỗ Địch An đương nhiên biết được điểm này, trong lòng cũng đầy tiếc hận, là do thiếu thốn người, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chuyện này, sau khi trở về ta sẽ phái bọn Bahrton đi điều tra một chút.

- Bọn hắn?

Forint nhìn hắn một cái:

- Có thể tin được sao?

- Có thể tin.

Đỗ Địch An nói:

- Được ngươi tài bổi ở đây lâu như vậy, chắc hẳn cũng thích ứng được sinh hoạt của khu buôn bán, biết rõ nên làm việc gì.

- Có thể tin được thì tốt.

Forint thấy Đỗ Địch An nói như thế nên cũng yên tâm, cho tới bây giờ Đỗ Địch An đều không khiến hắn thất vọng, bởi vậy mới tin tưởng mà lựa chọn Đỗ Địch An.

- Hôm nay ngươi mang người này tới, bốn người khác đều ở chỗ của ngươi, ngươi phải đề phòng cẩn thận.

Tuy biết Đỗ Địch An có đề phòng, nhưng Forint vẫn nhắc nhở một câu.

Đỗ Địch An gật đầu, tiếp tục thương nghị với hắn sự tình khác một lát, sau đó rời khỏi phòng. Khi xuống lầu liền nhìn thấy Kacheek ngồi trên ghế trong đại sảnh, Hughton, Jike và những người khác đều quay quanh hắn, mặt mũi đầy khách khí cùng ý tứ nịnh nọt, không ngừng tìm chỉ đề để có quan hệ gần hơn.

- Đỗ tiên sinh? Đỗ tiên sinh lúc trước cũng là do ông nội ta bảo lãnh ra.

Hughton lập tức cười nói.

Lúc Đỗ Địch An xuống cầu thang liền nghe được lời Hughton, ánh mắt hơi chớp động, bước chân trên cầu thang có vả mạnh hơn nên lập tức gợi ra chú ý của Kacheek, hắn ngẩn đầu nhìn Đỗ Địch An, khóe miệng như cười như không.

Bọn Hughton thấy Đỗ Địch An đi tới cũng lập tức im lặng.

Đỗ Địch An trực tiếp đi về hướng cửa lớn, nói:

- Cần phải trở về.

Kacheek cười cười, đứng dậy nói với Jike và những người khác xung quanh:

- Ta về trước, gặp lại sau..

Nói xong liền đuổi theo Đỗ Địch An đi vào xe ngựa ngoài lâu đài cổ.

Sandrew cùng bọn Jike cũng ra ngoài tiễn.

Xe ngựa di chuyển, chậm rãi rời khỏi lâu đài cổ.

Kacheek ôm cánh tay dựa vào xe, cười mỉm nhìn Đỗ Địch An:

- Còn muốn ngụy trang thành quan hệ hợp tác? Vị Forint kia chính là bị ngươi bắt cóc sau khi vượt ngục, đúng là rất hợp với thủ đoạn của chúng ta, đáng tiếc đám con của hắn còn tưởng rằng ngươi thuần phục lão tử của bọn hắn, lại không biết rằng hôm nay lợi dụng xong đều có thể tùy thời giết chết, ngươi không làm như vậy, có phải còn chuyện gì muốn hắn ra mặt giúp ngươi?

Biểu lộ của Đỗ Địch An lạnh lùng, yên lặng không nói gì.

Kacheek thấy hắn im lặng như thừa nhận, càng đắc ý cười nói:

- Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi, ngoại trừ thân thủ bất phàm, là thần sứ của nguyên tố Thần Điện, có năng lực lớn như vậy mà bị người khác ném vào tù, Thú Liệp giả đều là bình dân, phía sau ngươi căn bản cũng không có chỗ dựa, ngươi chính là người chủ sự bảo lãnh bọn ta ra, là muốn lợi dụng bọn ta giúp ngươi báo thù sao?

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Nói đến thân thủ thì vẫn là thỉnh giáo ngươi, sau khi trở về sân huấn luyện trong tòa thành liền giao cho ngươi, cải biến thành bộ dạng học viện Thú Liệp giả, ngày mai bắt đầu, ta muốn hệ thống hóa việc huấn luyện kỹ xảu của Thú Liệp giả, ngươi tạm thời đảm đương làm huấn luyện viên của ta.

Kacheek thấy Đỗ Địch An đổi chủ đề mới hừ nhẹ một tiếng, dường như thắng lợi nên đắc ý nói:

- Ta huấn luyện rất nghiêm khắc, chỉ sợ đến lúc đó hành hạ ngươi đến khóc.

Hoàng hôn, sắc trời dần tối.

Nicotine, Ginny, Heiba, Lão Kim ngồi trong lâu đài cổ dùng cơm, Lão Kim nói với Nicotine:

- Đêm nay thiếu gia không trở lại sao?

Hôm nay quyết định theo Đỗ Địch An, hắn cũng tự sửa lại xưng hô với Đỗ Địch An, không dám tùy tiện gọi thẳng là “Đỗ”.

Nicotine liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, nghe nói các ngươi bạn cùng tầng trong ngục, nói cho ta nghe một chút hắn làm thế nào để vượt ngục?

Heiba hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đỗ…. thiếu gia bão lãnh ngươi ra, ngươi tốt nhất nên an phận một chút, hơn nữa tuổi ngươi cũng không nhỏ, già như vậy rồi nên cũng không sống được vài năm, lúc tuổi già mà có cuộc sống an ổn thì nên thấy đủ rồi, còn muốn gì nữa?

Sắc mặt Nicotine lạnh lẽo nói:

- Biết ta già rồi thì nên có chút thái độ đối với người già đi.

Heiba cười nhạo nói:

- Ngươi thấy chúng ta là người người kính yêu lão nhân sao?

Nicotine tắc nghẽn, nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên mỉm cười nói:

- Nói cũng đúng.

Sau đó quay đầu tiếp tục ăn.

Lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên bên ngoài.

Nữ hầu ở cửa ra vào kinh hỉ vang lên:

- Thiếu gia trở về rồi.

Bốn người trên bàn khẽ giật mình, Heiba cùng Lão Kim lập tức buông đồ ăn xuống, đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Đáy mắt Nicotine hiện lên ít âm trầm, cũng đứng dậy đi ra ngoài, chỉ có Ginny vẫn ngồi yên tiếp tục ăn.

Đẩy cửa xe ra, Đỗ Địch An vỗ vỗ cánh tay của Kacheek, thân thiết mỉm cười nói:

- Hôm nay khổ cực rồi, tối đi nghỉ sớm chút đi, ngày mai xây dựng thêm sân huấn luyện, nếu người không đủ liền đi thuê mấy cái nô lệ.

Trong lòng Kacheek cười lạnh, dựa vào ôn nhu để lôi kéo không phải đã quá muộn sao?

Nhưng mặt hắn vẫn mỉm cười nói:

- Chút việc nhỏ, không cần phiền toái như vậy, dù là ngươi thì lúc đó ta cũng không thương tiếc đâu.

Đỗ Địch An cười ha ha, không hề để ý chút nào, hình như tâm tình vô cùng tốt, quay đầu nhìn thấy Lão Kim cùng Heiba đi ra từ đại sảnh, lúc này thu lại nụ cười cùng cánh tay trên người Kacheek, cười nói:

- Đều đang ăn sao?

Lão Kim xấu hổ nói:

- Vừa ăn, còn tưởng ngươi không trở về.

Đỗ Địch An cười nói:

- Không sao, cùng ăn.

Nói xong liền bước vào phòng, nhìn qua vẻ mặt tươi cười chào đón của Nicotine, cũng mỉm cười gật đầu.

Jinny nhìn thấy Đỗ Địch An vào sảnh, ngẩn đầu thấp giọng nói:

- Thiếu gia.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếu.