Chương 290 Tạo Pháo
Hình như Ibiza cũng không nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười mỉm nói:
- Như thế còn phải chúc mừng ngươi rồi, tương lai Mộc hệ các ngươi lại nhiều thêm một vị đại sư, thậm chí sẽ vượt qua ghi chép năm đó của ngươi, trở thành Mộc hệ đại sư trẻ tuổi nhất cũng không chừng. Nhắc tới cũng đáng tiếc, nếu như máy dệt thủy lực của ngươi được chế tạo sớm mấy ngày, có lẽ không chỉ lấy được đánh giá Tứ Tinh Trung phẩm rồi, đạt tới Ngũ Tinh tuyệt đối không có vấn đề gì.
Lông mi Terence khẫy lên, cười lạnh nói:
- Đại sư trẻ tuổi nhất? Đừng nói hiện tại hắn còn không phải, coi như là đại sư thì như thế nào, cũng chỉ giống ta và ngươi mà thôi. Hơn nữa thần chiếu cố khi có khi không, linh cảm cũng tùy từng lúc. Muốn chính thức có thể đi được lâu dài, vẫn nên như ngươi và ta vậy, từng bước một chậm rãi đi. Mặc dù có thể vấp ngã trên đường nhưng cũng có thể thu thập tâm tình lần nữa xuất phát, nhưng hắn lại bất đồng, tuổi còn nhỏ đã có vinh hạnh đặc biệt này, một khi té ngã rồi, hắc, rất có thể sẽ bị hủy!
Ibiza thở dài nói:
- Đúng vậy a, chỉ mong hắn có thể học cách đối với thất bại đi.
Terence cười lạnh, không đáp lời.
Ibiza uống hết nước trà trong chén, đứng lên nói:
- Thời gian không còn sớm, ta đi về trước, nếu không có người giám thị, mấy tiểu tử kia đã muốn lười biếng rồi.
- Ừ, ta tiễn ngươi.
Lúc này Terence đứng dậy đưa tiễn.
Đứng ở cửa ra vào nhìn qua Ibiza ngồi xe ngựa rời khỏi, Terence mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, biểu lộ âm trầm:
- Lão hồ ly, chẳng lẽ ta không biết sau lưng ngươi là Clay tập đoàn sao, muốn mượn tay ta đến dò xét tiểu quỷ này, hừ!
❖ ❖ ❖
Khẽ đảo mắt đã qua ba ngày.
Mỗi ngày Đỗ Địch An đều bế quan trong lâu đài cổ, chỉ buổi sáng mỗi ngày ở trên sân huấn luyện rèn luyện, buổi chiều cùng buổi tối cũng không trông thấy thân ảnh. Ngay cả ăn cơm cũng là vội vàng ăn xong rồi lại tiếp tục chui vào trong tầng hầm.
Nhìn thấy Đỗ Địch An liều mạng như vậy, cảm thụ sâu nhất lại là Kacheek, hắn rõ ràng mức huấn luyện chính mình bố trí có bao nhiêu, với thể chất thiếu niên này, riêng huấn luyệnbuổi sáng cũng sẽ hao hết lực lượng, mệt đến hư thoát. Mặc dù chế tạo Thần Thuật không hao tổn thể năng nhưng cũng cần trí tuệ, mà dưới trạng thái cực độ mệt nhọc hoạt động não còn thống khổ hơn nhiều.
Mấy ngày nay HeiBa cùng Lão Kim đều ở trên sân huấn luyện ôn lại kỹ nghệ trước kia, bảo đảm đến lúc săn bắn vách tường ngoài, có thể phát huy ra thực lực tiêu chuẩn.
Trong tầng hầm ngầm.
Đỗ Địch An nhìn qua máy móc kiểu cũ trước mặt, trong mắt toả sáng. Cái này là máy phát điện tay cầm đời đầu, đối với máy phát điện hiện đại thì đơn sơ hơn nhiều. Mặc dù như thế, để chế tạo một đám linh kiện như bản vẽ vẫn y nguyên hao phí ba ngày thời gian của hắn, cuối cùng đã chế tạo ra vật phẩm chưa từng có. Từ giờ khắc này hắn đã nắm giữ điện năng!
- Nếu như nộp lên cho nguyên tố Thần Điện đánh giá, hẳn sẽ là một kiện vật phẩm thời đại vượt qua Truyền Kỳ.
Trên mặt Đỗ Địch An lộ ra vài phần kích động, Truyền Kỳ vật phẩm là vô giá, bán với giá mấy trăm vạn Kim tệ cũng có thể gây ra tranh đoạt điên cuồng, cũng chỉ có tập đoàn cấp cao nhất mới có năng lực mua sắm. Hơn nữa trong thần điện cũng có quy định, nhân viên Thần Điện chế tạo ra Truyền Kỳ vật phẩm, Thần Điện sẽ tự động lấy được quyền chế tạo cùng quyền tiêu thụ, đồng dạng sẽ dùng tư cách ban thưởng của Truyền Kỳ vật phẩm, cùng với một đống phúc lợi khác. Nói tóm lại chính là cưỡng chế khóa lại.
Coi như thần điện cưỡng chế như vậy nhưng Truyền Kỳ vật phẩm y nguyên vẫn có thể bán ra với giá mấy trăm vạn Kim tệ, bởi vì nó biểu thị ý nghĩa hắn là chúa tể của một Lĩnh Vực!
Bất quá, nghĩ thì nghĩ, Đỗ Địch An vẫn áp chế xúc động này xuống. Trước mắt nguyên tố Thần Điện Lôi hệ nguyên tố còn vừa tiến vào trạng thái nghiên cứu, nếu như nghiên cứu kĩ thì vật phẩm như cột thu lôi có thể đạt tới cấp bậc Ngũ Tinh Thần Thuật. Nếu như trực tiếp nộp máy phát điện này lên, dù là chỉ là kiểu cũ nhất cũng đại biểu ý nghĩa không giống người thường, thậm chí sẽ khiến cao tầng Quang Minh giáo đình phản ứng.
Với tầm mắt của Đỗ Địch An có thể hiểu rõ, còn không cách nào biết được nếu như công bố máy phát điện này sẽ tạo thành hiệu quả cùng phản ứng dây chuyền như thế nào. Nguyên nhân chính như thế cho nên hắn ý định tạm thời chỉ để một mình mình dùng, chờ có cơ hội thích hợp trong tương lai lại giao ra.
- Khoa học kỹ thuật phát triển vẫn quá chậm, máy dệt kiểu mới vừa ra, trước mắt còn không có bất kỳ vật phẩm tương tự nào được chế tạo, xem ra ta cũng cần đi nước cờ đầu.
Đỗ Địch An nhìn qua máy phát điện, suy nghĩ bay đến một nơi khác. Một lát sau, hắn thu hồi tâm tình, chuyển máy phát điện kiểu cũ này sang một bên, rút ra một phần bản vẽ khác, chuẩn bị tạo pháo!
- Công suất máy phát điện cầm tay này vào khoảng 100 oát, coi như chế tạo ra lò luyện điện trọng cỡ nhỏ nhất cũng mang ý nghĩa bất đồng. Trước mắt Melon tập đoàn còn không có động tĩnh gì, tuyệt đối khác thường. Khẳng định họ đang tiến hành di chuyển bí mật, trước hết phải tăng thực lực lên, có thực lực mới bảo đảm được.
Đỗ Địch An buông tha suy nghĩ chế tạo đại pháo hiện đại. Về phần trạm phát điện cũng bị hắn gác lại trong đầu, Melon tập đoàn càng bình tĩnh thì đáy lòng của hắn lại càng bất an. Chỉ có trước tiên nâng cao thực lực của mình mới có trụ cột bảo đảm.
Thời gian trôi nhanh.
Tám ngày thoáng chớp mắt trôi qua.
Ngày hôm nay, Đỗ Địch An từ trong tầng hầm ngầm đi ra ăn bữa tối, hướng Nicotine nói:
- Đợi lát nữa chuẩn bị một ít rương hành lý cho ta, đưa đếnbên ngoài tầng hầm ngầm.
- Rương hành lý?
Nicotine kinh ngạc:
- Thần Thuật hoàn thành?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, tám ngày thời gian, rốt cục chế tạo ra được.
Thấy Đỗ Địch An gật đầu, bọn người Kacheek hai mặt nhìn nhau, trong lòng kinh dị, tràn ngập hiếu kỳ. Không biết Thần Thuật mới được tất cả đại tập đoàn nhớ thương đến tột cùng có bộ dáng gì.
Bữa tối chấm dứt, Đỗ Địch An đem rương hành lý mang vào trong tầng hầm ngầm, bỏ tất cả linh kiện vào bên trong. Về phần họng pháo rất lớn chỉ có thể dùng vải cuộn lại rồi vận chuyển.
Bọn người Nicotine tò mò vây quanh, nhìn thấy một cuộn kim loại rất lớn nằm lăn lóc trên mặt đất, có chút kinh ngạc, loại đồ vật thô ráp giống như ống khói này cũng gọi là Thần Thuật?
Chờ tất cả linh kiện đều được đóng gói tốt, Đỗ Địch An hướng Hắc Ba cùng Lão Kim nói:
- Đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai bắt đầu đi ra ngoài vách tường rồi.
Nicotine kinh ngạc nói:
- Thần Thuật mới của ngươi không phải đưa cho Thần Điện đánh giá sao?
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi đã nhìn qua Thần Thuật thô ráp như vậy chưa? Đây là binh khí chuyên môn săn bắn ma vật, còn không biết dùng được không, trước cầm đến vách tường ngoài thử xem rồi nói sau.
- Ách...
Nicotine bị nghẹn nói không ra lời.
Kacheek ngạc nhiên nói:
- Cái này... là vật dùng để săn giết ma vật hay sao? Phải dựa vào cái ống này đập?
Jinny đứng bên cạnh yên lặng nhìn qua nhất cử nhất động của Đỗ Địch An, lặng yên không lên tiếng.
Đỗ Địch An nghe được Kacheek nói, thiếu chút nữa phun ra nước. Nghĩ lại, trước mắt là thời đại vũ khí lạnh, Kacheek có tư duy như vậy cũng là bình thường, hắn chỉ có thể nói:
- Đến lúc sử dụng ngươi sẽ biết rõ, còn không biết có sử dụng được hay không đây.
Kacheek đầu đầy hắc tuyến, nói:
-Cái này... Còn cần dùng mới biết được sao?
Đỗ Địch An im lặng nhìn hắn với vẻ mặt khinh bỉ, liếc mắt không hề để ý tới.
Phân việc cho mọi người xong, Đỗ Địch An trở lại gian phòng, tiến hành kiên trì rèn luyện tay trái mỗi đêm, đến khi đêm khuya mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp.
Lúc tỉnh lại, Đỗ Địch An thay đổi cho mình một bộ chiến giáp Thú Liệp giả nhanh chóng rửa mặt, xuống lầu nhìn qua Nicotine trong đại sảnh nói:
-Lương khô để ra ngoài vách tường đã chuẩn bị cho tốt chưa, khẩu phần năm người.