← Quay lại trang sách

Chương 301 Truyền Kỳ Giáng Lâm

Vèo!

Tiếng gió rít qua tai, Đỗ Địch An tăng tốc lao về phía trước giống như thằn lằn nhanh chóng bò lên trên gò núi, theo hướng mùi lưu lại ven đường đuổi theo. Cũng không lâu lắm, hắn đã nhìn thấy vết máu rải đầy mấy bụi vỏ ven đường, không rõ là của Heiba hay là của con ma vật kia.

Ánh mắt hắn âm trầm nắm thật chặt nắm đấm, một bộ hài cốt ma vật to lớn trên đám cỏ dại, cùng với một kiến trúc đổ nát bị mai một, lúc ngửi thấy được mùi của Heiba và con ma vật kia càng ngày càng đậm thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này có nghĩa là hắn đang đến gần đối phương, lúc này duy trì hết tốc lực một đường đuổi theo.

7,8 phút sau, Đỗ Địch An rốt cục cũng nhìn thấy một bóng đen cao bốn, năm mét ở phía trước, liền nhanh chóng nhảy lên chạy đi, là một con dã thú loại bò sát dáng dấp như sói nhưng toàn thân không có lông, trái lại màu da xanh lục như vảy cá, trộn lẫn với màu đen lấm tấm, đỉnh đầu có một bộ lông sắc bén giống như thép bay về phía sau, tứ chi tráng kiện, đuôi khá dài như một sợi dây thừng ở phía sau mông.

Đứng ở phía sau, Đỗ Địch An vẫn nhìn thấy trong miệng con vật này ngậm một đồ vật, có hai cánh tay lung lay theo chuyển động của nó.

Heiba!

Con ngươi của Đỗ Địch An co rụt lại, sát ý trong đáy mắt nổi lên, nhanh chóng cài tên lên cung, vừa chạy vừa ổn định nửa người trên, nhắm vào một vị trí bắn đi!

Vèo!

Mũi tên cấp tốc phi ra, đột nhiên đâm vào chỗ đuôi.

Con vật này bị đau, thân thể đột nhiên nhảy cao mấy mét, dừng lại ở chỗ bụi cỏ phía trước, xoay người nhìn về phía Đỗ Địch An. Lần này Đỗ Địch An nhìn chính diện thì nhìn thấy trong miệng nó ngậm người, chính là Heiba giờ khắc này dường như đã hôn mê, thân thể vô ý thức lay động theo đầu con vật này.

- Súc sinh!

Trong tâm Đỗ Địch An tuôn ra lửa giận rất lớn, nhìn thấy Heiba thì hắn cũng nhận ra con ma vật này, tên là Độc Ban Khuyển sinh sống ở khu vực tùng lâm, tiềm lực tương đối cao, yêu thích sinh hoạt quần cư nhỏ, là một loại ma vật cực kỳ giả dối giống như hồ ly trong ấn tượng của mọi người thời đại trước, ấn tượng trong lòng thợ săn về Độc Ban Khuyển chính là như vậy.

Độc Ban Khuyển mặc dù giả dối nhưng đẳng cấp không cao, thời kỳ trưởng thành cũng chỉ đạt đến cấp mười bốn, năng lực chiến đấu chính diện tương đương với thợ săn trung cấp bình thường.

Độc Ban Khuyển căm thù Đỗ Địch An, trong lỗ mũi phát ra tiếng gầm nhẹ như đang thị uy, trong miệng vẫn chăm chú cắn Heiba.

Đỗ Địch An nhìn thấy như vậy không thể nhẫn nại, cấp tốc cài tên nhắm bắn.

Độc Ban Khuyển nhìn thấy tư thế của Đỗ Địch An, thân thể nhanh chóng phản ứng, nhưng mà nó không phải nhảy lên tránh né mà là ngẩng đầu lên, phốc một tiếng, mũi tên bắn ra đâm vào chân của Heiba trong miệng của nó.

Đỗ Địch An thấy cảnh này, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân giống như nổ tung, sát ý trong đôi mắt ngút trời, rút đoản kiếm bên hông ra vọt tới.

Độc Ban Khuyển nhìn thấy Đỗ Địch An vọt tới, lập tức há miệng ra ném Heiba lên mặt đất, tứ chi uốn lượn trên đất làm ra thư thế tấn công.

Đỗ Địch An nhìn thấy dáng dấp của nó, lập tức làm tư thế phòng ngự chuẩn bị tấn công, hai người cách nhau khoảng sáu mét, đều nổ lực phát động công kích.

Khi nhìn thấy Độc Ban Khuyển xông lên, Đỗ Địch An trong nháy mắt một tay làm ra tư thế đón đỡ phòng ngự tấn công, một tay cầm kiếm chuẩn bị đâm thủng bụng của nó. Nhưng mà sau một khắc, tứ chi của Độc Ban Khuyển bỗng nhiên chuyển hướng, xoay người quét ngang đuôi qua, giống như roi cấp tốc đánh tới, vung vẩy trong không khí phát ra tiếng rít.

Con ngươi của Đỗ Địch An thu nhỏ lại, vội vàng khom lưng xuống chỗ mai phục tránh né.

Vèo một tiếng, roi đuôi quét vào trong bụi cỏ dại bên cạnh, cỏ dại bị chém đứt một mảnh, lực sát thương như Trảm mã đao kinh người.

Trong nháy mắt Đỗ Địch An đạp hai chân nhào về phía Độc Ban Khuyển, đoản kiếm mạnh mẽ đâm tới hướng vào cổ dưới đầu của nó.

Độc Ban Khuyển dường như không nghĩ tới đòn đánh lén của mình không thể đắc thủ, hơi giật mình, nhưng thân thể phản ứng không chậm, cấp tốc tránh né, nhưng tốc độ của nó làm sao nhanh hơn Đỗ Địch An? Lập tức bị Đỗ Địch An nghiêng người đâm đoản kiếm vào vảy trước ngực.

Độc Ban Khuyển gầm nhẹ há mồm táp tới, dừng lại lùi về sau, phản công về phía Đỗ Địch An.

- Cút!!

Đỗ Địch An gầm một tiếng dữ dội, một quyền đấm vào một bên, làm nó vừa nhào đầu cắn đến đã ngã xuống, cũng ở một bên đoản kiếm trong tay đồng thời đâm mạnh vào trong vảy trước ngực.

Vảy này cực kỳ mềm nhưng dai kinh người, Đỗ Địch An toàn lực thúc đẩy đoản kiếm ở phía dưới mới đâm thủng vào, cắm thẳng luôn chuôi kiếm vào.

Độc Ban Khuyển đau đến gào thét một tiếng, tứ chi kịch liệt giãy dụa, đột nhiên phát điên đạp loạn trên mặt đất khiến Đỗ Địch An không cách nào bắt lấy thân thể bóng loáng của nó, vừa mới kéo dài khoảng cách liền xoay người chạy trốn như điên.

Đỗ Địch An vừa muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghĩ đến Heiba thì mạnh mẽ ngừng thân thể lại, cấp tốc quay người trở về, lập tức nhìn thấy Heiba nằm trong bụi cỏ dại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như hôn mê nhưng phần gáy có một vết cắn rất to, không hề có một tiếng động phát ra từ hắn, động mạch đã bị cắn phá...

Con ngươi Đỗ địch an thu nhỏ lại, nắm chặt nắm đấm, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên chỗ ngực của hắn, cũng không cảm nhận được trái tim nhảy lên, mà vết cắn to lớn chỗ động mạch hầu như khiến nửa cái cổ của hắn đều muốn rớt xuống, hiển nhiên là không sống được.

Kèn kẹt ~!

Ngón tay Đỗ Địch An nắm ra tiếng kêu vang vọng, hắn cắn chặt hàm răng, trong lòng tràn ngập sự tự trách, không nghĩ lần thứ nhất đi ra, trong năm người đã tổn hại một người, tuy rằng đã ngờ tới bên ngoài vách tường này hung hiểm cực kỳ nhưng hắn vẫn đánh giá thấp hoàn cảnh sinh tồn hiểm ác này, khứu giác của mình cũng không phải là năng lực nhận biết xuất sắc, hiệu suất cảm ứng với thính giác và thị giác không có cách nào so sánh được.

Nghĩ đến mình lúc trước bão lãnh bọn họ từ trong ngục giam ra, chuẩn bị để bọn họ tuỳ tùng mình làm một sự nghiệp lẫy lừng, mà bọn họ cũng tín nhiệm mình như vậy, không nghĩ tới lần thứ nhất ra khỏi vách tường liền sảy ra chuyện như vậy.

Đỗ Địch An cắn răng, vuốt đôi mắt của hắn, ôm lấy thi thể.

Bỗng nhiên mũi của hắn hơi khứu động, thay đổi sắc mặt, bên trong tròng mắt đen tuôn ra một luồng sát khí mãnh liệt.

Chậm rãi thả Heiba lại trên mặt đất.

Đỗ Địch An rút một cây dao găm từ trong xà cạp ra, xoay người, sát khí nơi đáy mắt nồng nặc, nhìn chòng chọc bụi cỏ phía sau.

Sàn sạt ~~!

Trong rừng rậm nhẹ nhàng chạy tới tám bóng dáng, là tám con Độc Ban Khuyển!

Một con ở chính giữa trong đó, trước ngực có cắm một đoản kiếm, máu tươi đã ngừng chảy, chính là con lúc trước chạy trối chết kia, giờ khắc này một đôi mắt màu đỏ âm lãnh nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, tràn ngập dữ tợn và phẫn nộ.

Ánh mắt Đỗ Địch An xẹt qua tám con Độc Ban Khuyển chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, máu trên người vừa giống như sôi trào vừa giống như đang đông lại, sát ý nơi đáy lòng của hắn như điên, mặc dù biết chính mình rơi vào thế hạ phong, thậm chí rất có khả năng chết, nhưng sau lưng chính là thi thể của Heiba, hắn nghĩ tới lúc từng ở trong ngục giam, hán tử này đã từng nói giấc mơ săn bắn của mình: "Ta chỉ hy vọng sau khi chết rồi, có thể có người nhặt xác ta mang về trong vách tường để ta chết với con người mà không phải phơi thây nơi hoang dã, đút cho bầy súc sinh này, bây giờ ngược lại tốt rồi, bị nhốt ở đây, bớt lo..."

Lời nói trào phúng này và vẻ mặt kia, mấy năm trôi qua, nhưng ở trong lòng của hắn vẫn không quên.

Người là do mình mang ra, bây giờ chết rồi, thi thể nhất định phải do mình mang về!

Đây là ý nghĩ duy nhất giờ khắc này của hắn, nội tâm yếu ớt được mồi lửa, vào đúng lúc này dường như cháy hừng hực thành đám lửa lớn, thiêu đốt đầu óc của hắn, khiến đầu óc bình tĩnh phán đoán và sự lựa chọn lợi ích cao nhất cũng bị ngọn lửa nuốt mất, lửa giận!

Cảm nhận được đáy mắt của Đỗ Địch An tỏa ra sát ý nồng nặc, tám con Độc Ban Khuyển không có mạo muội tiến công mà phân tán ra, vờn quanh Đỗ Địch An, phương thức tác chiến quen thuộc này cũng là phương thước quần cư chúng nó đi săn.

Sau khi lập vòng vây, tám con Độc Ban Khuyển thấp giọng rít gào đáp lời lẫn nhau, trong lúc nhất thời rống lên tiếng hú liên tiếp như chó sói, khí thế tràn ngập làm kinh sợ tâm hồn.

Đỗ Địch An nắm chặt dao găm, mắt nhìn chòng chọc con Độc Ban Khuyển giết chết Heiba kia.

Mắt thấy đại chiến động một cái sẽ bùng nổ, bỗng nhiên, tám con Độc Ban Khuyển vây quanh Đỗ Địch An ngừng rống tiếng hú, ngửa đầu nhìn bốn phía, vòng vây ổn định vững chắc dường như có hơi rối loạn.

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, phát huy khả năng của mũi, nhất thời ngửi được một mùi cực kì nhạt đang đến gần nơi này, là những ma vật khác?

Gào!

Tám con Độc Ban Khuyển bỗng nhiên nhìn về phía bên trái tùng lâm, dường như biết được cái gì, mới vừa hình thành vòng vây nhất thời đã tan rã, hướng về phía đối diện mà chạy cũng không quay đầu lại, không hề liếc mắt nhìn Đỗ Địch An một chút.

Sắc mặt của Đỗ Địch An âm trầm, ma vật có thể làm cho tám con Độc Ban Khuyển giả dối trực tiếp chạy trốn, không cần nghĩ cũng biết quá nửa là ma vật cỡ lớn đẳng cấp săn bắt hai mươi trở lên, hắn thu dao găm lại, cấp tốc xoay người ôm lấy Heiba, vừa mới chuẩn bị chạy trốn bỗng một bóng đen từ bụi cỏ bên cạnh nhanh chóng nhảy ra phía trước cách mình mười mấy mét.

Nhìn thấy cự ảnh nhảy ra này, con ngươi của Đỗ Địch An trợn lớn, trên tay ôm Heiba cũng suýt nữa sợ đến thả xuống, đây là một con ma vật dáng dấp cực kỳ quái lạ dữ tợn, giống như bọ ngựa khổng lồ nhưng không đứng thẳng cất bước, mà như một hải tảo vặn vẹo, các vị trí toàn thân đều là hình dạng liêm dao, bên ngoài có thể nhìn ra sức chiến đấu khủng bố trong trận chiến.

Mà nhìn thấy vật này trong nháy mắt, Đỗ Địch An liền cảm giác đầu óc trống không vang lên ong ong, mặc dù là lần đầu tiên gặp qua nhưng dáng dấp này, ở trong đầu của hắn có ấn tượng cực sâu sắc, chính là ma vật đỉnh cấp ghi chép trên ma vật đồ sách, tám đại ma vật truyền kỳ!

Mà đây chính là 'Cát Liệt Giả' trong đó!!

Hơn nữa là thời kỳ trưởng thành, đẳng cấp săn bắt là sáu mươi tám!!!