← Quay lại trang sách

Chương 309 Tạc

Nhìn thấy Cát Liệt Giả đang nhảy nhót vui vẻ ở vách đá hang động, Đỗ Địch An cảm thấy khó có thể tin được, bởi vì mình là sinh mệnh đầu tiên nhìn thấy nó sau khi sinh ra nên được nó xem là đồng loại?

Không khoa học!

"Hẳn là có nguyên nhân khác, riêng nguyên nhân này, không có lý lắm..." Đỗ Địch An mặt biến sắc, lý trí nói cho hắn biết tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, nếu không thì con người thuần phục dã thú không cần phiền phức như vậy? Chỉ cần để cho con non lúc sinh ra đời thấy mình là người đầu tiên xuất hiện, không phải có thể dễ dàng thuần phục hơn sao?

Dã thú đều không phải như vậy, huống hồ là ma vật hung tàn hơn gấp trăm lần so với dã thú?

Bỗng nhiên, Đỗ Địch An nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn toàn thân mình, chỉ thấy trên chiến giáp thợ săn đầy huyết tương, huyết tương này đều là do tìm kiếm Ký Sinh Hồn Trùng trong cơ thể Cát Liệt Giả lúc trước dính vào. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ ra, hay là những huyết tương này tỏa ra mùi, khiến con Cát Liệt Giả này xem mình là đồng loại của nó, hoặc là huynh đệ, nhưng tuyệt đối không phải là việc vớ vẫn về 'Mẹ'.

"Tạm thời ngộ nhận ta thành đồng loại, chờ sau này thời gian lâu dài, dĩ nhiên là có thể phân biệt ra được, hơn nữa không cần chờ đến lúc đó, ta hẳn cũng đã chết rồi..."

Đỗ Địch An nhìn Cát Liệt Giả khua tay múa chân, ánh mắt lấp lóe, muốn lén lút tới gần giết chết, mới vừa bước ra hai, ba bước, hắn nhìn thấy lưỡi dao sắc của Cát Liệt Giả đang ma sát vách đá, bỗng nhiên trong lòng hơi động, nghĩ đến một biện pháp.

Lúc nghĩ ra biện pháp này, hai mắt hắn không khỏi toả sáng, huyết dịch trong cơ thể đều sôi trào nóng bỏng lên, lần thứ hai cảm giác được sự hi vọng về 'Sinh tồn'.

- Lại đây, lại đây.

Đỗ Địch An nhặt dao găm lúc trước bị đánh bay trên đất lên, đi tới phía sau Cát Liệt Giả mấy mét, thử gọi nó, mặc dù biết nó không hẳn có thể nghe hiểu tiếng nói của mình.

Cát Liệt Giả nghe được tiếng kêu của Đỗ Địch An, xoay người quay đầu lại, con ngươi màu ngọc bích nhìn hắn, tựa hồ có hơi mờ mịt mê hoặc.

Đỗ Địch An không có kinh nghiệp thuần phục dã thú, nhưng đã thấy qua dáng điệu của người thuần phục chó, xem mèo vẽ hổ làm theo dáng điệu kia, ngoắc về phía nó nói:

- Lại đây, tê tê, đến đây.

Đỗ Địch An vừa vẫy tay, vừa lùi về sau.

Cát Liệt Giả xem xét chốc lát, từ từ động đậy thân thể, đi về phía Đỗ Địch An.

Nhìn thấy có hiệu quả, trong mắt Đỗ Địch An đầy vẻ mừng rỡ, khống chế nhịp điệu lùi về sau, từ từ dẫn nó tới lối vào hang động, trong lòng nhanh chóng tính toán thời gian, từ lúc con Cát Liệt Giả lớn ra ngoài đi săn đến bây giờ đã qua khoảng mười phút, lần ra ngoài đi săn gần đây nhất là hơn ba mươi phút mới trở về, nói cách khác, mình nhiều nhất còn lại hai mươi phút.

Nhưng cũng rất có thể mấy phút nữa đối phương sẽ trở lại.

Trong thời gian hai mươi phút này, Cát Liệt Giả lớn kia bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện, lúc đó chính là giờ chết của hắn.

Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, nhìn Cát Liệt Giả mới nở đứng ở lối vào hang động, hướng về phía nó chỉ vào một lỗ thủng, thăm dò nói:

- Đập nó, đập!

Vừa nói, vừa lấy tay mình vỗ trên vách đá.

Cắt Liệt Giả nghiêng đầu nhìn hắn, không nhúc nhích.

Trong lòng Đỗ Địch An vô cùng sốt sắng, nhìn thấy nó không có phản ứng, không khỏi có vẻ lo lắng, nhưng hắn biết chuyện này không thể gấp, chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt, lúc này nhẫn nại lo lắng, phản phục nói:

- Học theo ta, đập, đập nó!

Vừa nói vừa đưa tay đánh trên nham thạch.

Cát Liệt Giả chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, cũng không phản ứng.

Trong lòng Đỗ Địch An bắt đầu nôn nóng, âm thanh cũng lớn hơn mấy phần, nói:

- Học theo ta, dùng sức mà tách, như thế này.

Vừa nói, hai tay vừa vỗ trên nham thạch, liên tục vỗ, đồng thời nghiêng đầu nhìn Cát Liệt Giả.

Có lẽ là do tác dụng từ trong đôi mắt chờ đợi bi thương của hắn mà Cát Liệt Giả mới nở nhìn một lúc, cánh tay liêm đao sắc bén toàn thân chậm rãi vung lên chém trên vách đá, vang sào sạt, ma sát ra âm thanh thô ráp chói tai.

Nhìn thấy như vậy, Đỗ Địch An không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi ướt đẫm, nói:

- Dùng sức một chút, dùng toàn bộ khí lực!

Cát Liệt Giả nhìn thấy hắn dừng lại, cũng ngừng lại.

Đỗ Địch An hơi sững sờ, ý thức lại, lập tức hai tay liên tục đánh trên nham thạch.

Cắt Liệt Giả thấy cảnh này, cũng lập tức giơ cánh tay liêm đao lên cắt chém trên nham thạch.

Phốc! Phốc!

Những tảng đá dưới sự cắt chém của cánh tay liêm đao, ma sát ra từng tia hoa ngân.

Đỗ Địch An nhìn thấy trước mặt nó chính là một khối đá hoàn chỉnh, với cánh tay liêm đao mới nở thì một ngày cũng chưa chắc có thể cắt ra, mà một lỗ hổng nhỏ có thể chứa đựng cánh tay, vừa vặn ngay bên cạnh nó nửa mét, hắn hận không thể nhấc nó lên, di chuyển đến trước lỗ hổng nhỏ này để nó cắt chém, nhưng hắn biết đừng nói nó chưa chắc sẽ để cho mình tới gần, cho rằng có thể cho mình ôm thì mình cũng ôm không nổi nó.

- Nào, làm theo ta, đi ba bước...

Đỗ Địch An tiếp tục lấy mình làm gương dẫn dắt nó, vừa đập vừa nhích qua bên trái.

Cát Liệt Giả không để ý đến hắn, vẫn còn đang thản nhiên cắt chém tảng đá trước mặt mình.

Đỗ Địch An vội vã gia tăng âm thanh, chờ sau khi thành công tạo ra sự chú ý với nó, lập tức làm động tác chuyển động qua lại nhiều lần.

Mấy phút sau, thân thể Cát Liệt Giả mới nở cũng học hắn chuyển động lên, đứng ở trước lỗ hổng kia.

Thấy như vậy, Đỗ Địch An trong lòng hưng phấn đến không lời nào có thể diễn tả được, hận không thể vỗ tay mấy cái, lập tức nói:

- Nào, mạnh một chút, dùng hết khí lực!

Nói xong, làm ra tư thế dùng hết khí lực toàn thân đập, đương nhiên trên thực tế hắn sẽ không thật sự lấy hết sức lực đập, quả đấm của mình nếu như chạm vào chồng đá, thứ nát trước tiên tuyệt đối là quả đấm của hắn.

Dưới biểu thị của Đỗ Địch An, Cát Liệt Giả chém với tốc độ càng ngày càng mau lẹ, càng dùng sức, cánh tay liêm đao chém trên tảng đá lớn, đập bể ra lượng lớn hòn đá.

Đỗ Địch An nhìn thấy như vậy hưng phấn không thôi, không hổ là ma vật truyền kỳ, năng lực học tập mạnh đến nỗi đáng sợ, thậm chí còn kinh khủng hơn so với nhân loại, trẻ sơ sinh không thể như vậy được.

- Nhanh! Nhanh! Nhanh!

Đỗ Địch An vừa giả vờ giả vịt nện đánh, vừa kêu to giục, mặc dù biết nó nghe không hiểu lời của mình.

Oành! Oành!

Cánh tay liêm đao của Cát Liệt Giả cắt chém trên chồng đá, rất nhiều hòn đá nhỏ bị vót ra, bào ra chỗ lỗ hổng lớn hơn lúc trước.

Đỗ Địch An nhìn thấy chỗ lỗ hổng gần như được rồi, vội vã dừng lại, nói:

- Dừng dừng dừng.

Cát Liệt Giả nghe được âm thanh, chú ý tới Đỗ Địch An, nhìn thấy hắn dừng lại, lúc này cũng ngừng lại.

Đỗ Địch An nhìn thấy nó che ở chỗ lỗ hổng, chỉ có thể lùi lại phía sau, nhanh chóng chạy vào trong hang động, vừa chạy vừa nói:

- Qua bên này, qua bên này.

Cát Liệt Giả nhìn thấy hắn chạy mất, thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục luyện tập cắt chém lúc trước.

Đỗ Địch An nhìn thấy nó không theo qua, trong lòng buồn bực, nhặt lên một móng vuốt ma vật trên đất, phóng đến sau lưng nó, oành một tiếng, nện trên người nó.

Cát Liệt Giả đang chăm chú luyện tập nhất thời cách tay liêm đao toàn thân giơ lên, một dáng dấp nổi giận, xoay đầu lại vọt vào trong huyệt động.

Đỗ Địch An sau khi chờ nó tiến vào bên trong, lập tức vòng qua đống xác ma vật, ven đường không ngừng quăng thi thể ma vật về phía nó, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của nó, phương pháp như vậy xác thực đã quấy rầy đến nó, khoảng cách hai người rất nhanh bị kéo dài.

Đỗ Địch An thấy thời cơ tới gần, cấp tốc vòng qua đống xác ma vật, chạy về phía lối vào hang động, chui qua lỗ hỗng to lúc nãy bào ra, vì có thể thông qua một lần, trước khi hắn chạy qua đống xác ma vật đống xác đã cởi chiến giáp thợ săn trên người mình ra, chiến giáp này quá cứng, hơn nữa áo trấn thủ chỗ bả vai lại dày, chiếm không gian.

Trên người để trần, phía dưới Đỗ Địch An chỉ mặc một quần soóc, chui qua chỗ chỗ lỗ hổng.

Lỗ hổng này thực sự quá hẹp, đầu của hắn dễ dàng chui qua, nhưng lúc đến nơi bả vai lại bị kẹp lại mấy tấc.

Đỗ Địch An cắn răng, biết không có thể lùi bước ở đây, nếu ở lại chắc chắn chết, trong lòng hắn hung ác, mạnh mẽ ma sát da thịt chui qua, chỉ cảm thấy vai phải hỏa đau rát, sát ở chỗ hòn đá thô ráp, hẳn là đã rách da chảy máu.

Thống khổ đè ép, Đỗ Địch An ngọ nguậy phóng qua, như một cái sâu, khi vai chui qua được, phía dưới thân thể liền dễ dàng hơn nhiều.

Bàn tay cào hòn đá phía dưới, Đỗ Địch An một tấc một tấc bò về phía trước, giống như từ biển máu Địa ngục bò về phía nhân gian, phía trước lỗ thủng nhỏ kia chính là hi vọng sống tiếp của hắn.

Bả vai chen qua va chạm với những hòn đá thô ráp, khi bò đến một nửa, đột nhiên vai truyền đến một cơn đau đớn, là do đụng vào một tảng đá bị tảng đá đâm vào.

Đỗ Địch An đau đến cắn chặt hàm răng, gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên vọt một cái về phía trước, chỉ cảm thấy một luồng đau nhức xé rách từ vai truyền đến, khiến hắn hầu như đau muốn ngất đi, giống như lúc trước bị đinh thép xuyên qua vậy.

Đỗ Địch An gắt gao cắn răng, gầm lên lấy hết tốc lực bò qua.

Hô!

Bàn tay cào đến hòn đá bên ngoài, Đỗ Địch An phát ra sức mạnh toàn thân, ép thân thể ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Vèo vèo!

Phía sau lỗ hổng, mơ hồ truyền đến tiếng kêu, dường như rất lo lắng, chính là phát ra từ con Cát Liệt Giả mới nở kia.

Đỗ Địch An giờ khắc này đâu còn có tâm tình quan tâm nó, nhìn thấy con Cát Liệt Giả kia vẫn chưa về liền ngó nghiêng hai phía một vòng, nhìn ánh sáng mặt một chút, từ phía của mặt trời trong nháy mắt đã phân biệt ra được phương hướng, toàn lực chạy về phía bên phải.

Oành! Oành!

Đột nhiên, chồng đá nơi hang động vang lên tiếng động đục kịch liệt, Đôc Địch An đang chạy trốn không khỏi quay đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thấy chồng đá cao mười mấy mét dường như đang rung nhẹ, trong lòng giật mình, không nghĩ tới sức mạnh con Cát Liệt Giả mới nở đáng sợ như thế, nhưng hắn không kịp xem thêm, thu hồi ánh mắt tiếp tục chạy về phía trước.