← Quay lại trang sách

Chương 312 Phi Hành Ma Vật

Đằng sau liêm đao của tân sinh Cát Liệt Giả lộ ra một đôi cánh màu bạc trong suốt giống như cánh của côn trùng, bùn đất bên trên từ lâu đã bị phủi sạch. Có đôi cánh bạc này hỗ trợ, tốc độ của nó có thể dễ dàng vượt Đỗ Địch An, chạy đến trước mặt hắn.

Nhưng rất nhanh nó lại chỉ chạy đến trước mặt Đỗ Địch An sau đó hăng hái chạy vòng quanh người hắn.

Đỗ Địch An thấy vậy rất đau đầu, tức giận mà không dám nói gì, hận không thể một cước đạp bay nó.

Sau khi chạy khoảng bảy tám phút, rốt cục Đỗ Địch An đã tới trước cự bích, đáy lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ tới con Đại Cát Liệt Giả kia vẫn chưa đuổi tới nơi, thời gian chậm hơn so với suy đoán của hắn, quả thực là may mắn. Có lẽ lần này nó trở về hang muộn hơn so với trước, cũng không phải là ba mươi phút mà là bốn mười phút, thậm chí lâu hơn.

Bất quá Đỗ Địch An cũng không dám dừng lại, gục ngã trước cửa thiên đường mới thực sự là bi ai.

Hắn nhấc sàn nhà trên mặt đất lên, nhanh chóng chui vào.

Tê Hí!

Tân sinh Cắt Liệt Giả nhìn thấy màn này, nhất thời nhanh chóng chạy tới, kêu lên bén nhọn, có vẻ khá là nôn nóng.

Đỗ Địch An đâu dám thả nó đi vào, vội vàng kéo thiết bản xuống, đồng thời khóa lại.

Oành! Oành!

Tấm thiết bản vừa dày vừa nặng này được thả xuống, bên trên đã truyền xuống âm thanh đập cửa.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, vừa định xoay người rời khỏi nơi này, đột nhiên nghĩ đến nếu đầu Đại Cát Liệt Giả kia đuổi đến, nhìn thấy tên tiểu tử này ầm ĩ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được bên trong tấm thiết bản này khác thường. Một khi nó ra tay công kích, tấm thiết bản này sẽ bị chặt đứt!

Nếu như vậy thì đường hầm bí mật này cũng sẽ bị bại lộ trước mặt nó.

- Nếu để cho đầu Cát Liệt Giả này chui vào trong cự Bích... Toàn bộ bức khu sẽ trở thành bàn ăn của nó!

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe:

-Tuy rằng chết sống của những người khác không có quan hệ gì với ta, nhưng trong vách rất có khả năng có biện pháp đối phó với ma vật này. Nếu như đầu Cát Liệt Giả này bị bọn họ bắt, chỗ tốt sẽ không tới phiên mình.

Nghĩ tới đây hắn có chút do dự.

Nếu có người khác biết được ý nghĩ của Đỗ Địch An lúc này, chỉ sợ sẽ muốn tức giận đến thổ huyết. Nguy cơ vừa mới được hóa giả đã muốn giết chết đối phương, quả thực là điếc không sợ súng!

Suy tư trong chốc lát, Đỗ Địch An quyết định trong lòng:

- Chỉ có thể mạo hiểm thôi!

Bây giờ đang ở trong đường hầm, tính mạng của hắn cũng được đảm bảo hơn nhiều. Trong đầu tự nhiên có suy nghĩ muốn giết chết con Cát Liệt Giả kia, dù sao đây chính là truyền kỳ ma vật a! Xác xuất tìm thấy nó so với giết chết nó còn khó hơn mười lần, thậm chí là mấy chục lần! Ma vật hi hữu giống như vậy, mấy chục năm cũng khó gặp một lần. Nếu nó xông vào trong cự Bích tất nhiên sẽ bị giết chết, dù sao nó mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một mình!

Hơn nữa Đỗ Địch An tin tưởng trong sách ma vật có tư liệu về loại này thì tất nhiên đã từng săn giết được, hoặc là có một người lén lút quan sát được. Coi như đến lúc đó không có cách nào trấn áp, dựa vào chiến thuật biển người cũng có thể hao chết nó!

Đây gọi là đóng của đánh chó, Đỗ Địch An cũng không tin toàn bộ Sylvia cự bích sẽ bị một con ma vật công phá. Nếu như vậy thì bọn họ cũng không thể nào tồn tại ba trăm năm ở đây được.

Chỉ là đến lúc đó nó chết trong tay người khác, hắn cũng không được chỗ tốt gì. Dù sao mình cũng là người đầu tiên phát hiện ra, như vậy không khỏi quá thiệt thòi.

Nghe được tiếng va đập bên trên, Đỗ Địch An cắn nhẹ răng, hai tay nâng thiết bản lên, mở ra một khe hở.

Thiết bản vừa lộ ra một đạo khe hở, vài đạo liêm đao bén nhọn đâm vào, lập tức đẩy thiết bản lên, lộ ra dáng vẻ dữ tợn của tân sinh Cát Liệt Giả. Nó nhìn thấy thiết bản rốt cục đã mở ra, có chút hưng phấn, lập tức chui xuống dưới.

Từ lúc nó đẩy thiết bản ra, Đỗ Địch An đã nhanh chóng lui về phía sau, cảnh giác nhìn nó.

Rất nhanh, tân sinh Cát Liệt Giả đã chui vào trong thông đạo.

Đỗ Địch An chậm rãi lui về phía sau.

Tân sinh Cát Liệt Giả nhìn qua hắn, chậm rãi tiến lên phía trước.

Đỗ Địch An đi tới đầu kia thông đạo, chậm rãi mở ra một khe hở trên thiết bản, một tia ánh sáng nhẹ chiếu vào.

Quay đầu lại nhìn lại, Đỗ Địch An thấy tân sinh Cát Liệt Giả tới gần, toàn thân liêm đao lợi hại có thể phanh thây hắn ngay lập tức. Cái này để trong lòng hắn có chút khẩn trương, hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy thiết bản ra, nhanh chóng bò ra ngoài.

Ngoài thông đạo có hai Quang Minh kỵ sĩ đang trông coi.

Hai vị Quang Minh kỵ sĩ này đã chú ý tới động tĩnh thiết bản, quay đầu nhìn lại. Chứng kiến bên trên Đỗ Địch An xích lõa xông ra ngoài, có chút ngạc nhiên, sau một khắc lại thâý một thân ảnh khủng bố đằng sau Đỗ Địch An, đồng tử lập tức mở lớn, sắc mặt trắng bệch trợn mắt há hốc mồm sững sờ tại chỗ.

Sau khi Đỗ Địch An ra khỏi thiết bản, chỉ thấy đầu tân sinh Cát Liệt Giả này xông ra ngoài, bị hai vị Quang Minh kỵ sĩ này hấp dẫn, lập tức hung phấn kêu Tê tê nhào tới.

Đỗ Địch An thấy vậy lập tức quay người lui vào trong thông đạo, nhanh chóng chạy đến ngoài mặt vách tường kéo thiết bản xuống, đột nhiên nghĩ đến phụ cận có thể sẽ lưu lại lại mùi của tân sinh Cát Liệt Giả. Hắn nghĩ một chút, bứt một đống cỏ dại, đào một ít bùn nhão rồi hòa vào cỏ dại vò nát, che lấp mùi trong không khí.

Tuy không biết hiệu quả như thế nào, nhưng có một chút vẫn tốt hơn không có gì. Sau khi xử lý tốt bên ngoài, Đỗ Địch An quay vào trong thông đạo, khóa trái thiết bản, sau đó trở lại con đường lớn. Vừa mới đi ra liền nhìn thấy tân sinh Cát Liệt Giả đã giết chết hai vị Quang Minh kỵ sĩ trong coi, đang ôm thi thể bọn hắn gặp nhấm. Một vi trong đó đã bị gặm hơn nửa người trên, máu tươi vũng vãi khắp nơi.

Đỗ Địch An chợt phát hiện, chính mình nhìn thấy đồng loại chết thảm trước mặt nhưng đáy lòng lại không có bao nhiêu thương cảm, tựa như một Thạch đầu hờ hững, lạnh như băng.